Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 26


Đọc truyện Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới – Chương 26


CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI SÁU
“Ba anh bạn nhỏ ơi ~”

Rạng sáng hai giờ.

Ký túc xá nghiên cứu sinh của đại học Tô Thành.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa giòn giã vang vọng trong hành lang chật hẹp.

Tô Kiêu đứng trước cửa ký túc xá phòng 303, vừa gõ cửa vừa nhẹ giọng hỏi: “Lưu Hạo, cậu có ở đây không, tôi là Tô Kiêu phòng bên cạnh,” Cậu ta cố gắng nói thật nhẹ, diễn vai bạn học bình thường đến gọi cửa.

Nhưng hiện tại là nửa đêm, Tô Kiêu vắt một tay sau lưng siết chặt cây búa đang cầm.

Trong phòng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Thật ra chuyện này cũng bình thường, hơn nửa đêm thì phần lớn sinh viên đều ngủ say rồi.

Số người sống ở ký túc xá nghiên cứu sinh cũng không nhiều, một tầng mười mấy gian phòng mà chỉ bốn năm gian là có người ở.

Có rất nhiều sinh viên nổi tiếng với khả năng ngủ say bền vững của mình, cỡ họ ngủ thì bom dội bên tai cũng không tỉnh.

Nhưng Tô Kiêu vẫn không bỏ cuộc, kiên trì gõ từng nhịp.

Cùng lúc đó trong căn phòng 303 đen kịt, rèm cửa gắt gao che kín, chặn hết tia sáng từ mọi phía xông vào.

Một thanh niên tóc húi cua vóc người cường tráng đứng trước cửa, cả người ướt nhẹp mồ hôi đang run lẩy bẩy, hai mắt trợn trừng nhìn cánh cửa trước mặt đang bị gõ liên tục.

Lồng ngực gã kịch liệt phập phồng lên xuống, nghiến răng khiến khớp xương cũng phát ra tiếng kêu rắc rắc như bánh răng cưa vận hành trật nhịp.

Tô Kiêu không ngờ rằng, Lưu Hạo đang đứng trong phòng, im lặng giằng co với cậu ta qua tấm ván cửa mỏng manh này!
Nên mở cửa?
Hay là giả vờ không có ai?
Rốt cuộc nên mở cửa hay là tiếp tục giả vờ không có ai?!
Hoặc là…
Lưu Hạo từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên ánh sáng chết chóc nhìn cánh cửa đang phát ra từng tiếng gõ cộc cộc.

Có nên…
Có nên giết cậu ta luôn không…
Tô Kiêu: “Lưu Hạo, Lưu Hạo? Cậu có đó không?”
Tấm rèm cửa trên ban công ký túc xá bị người kéo ra.


Lưu Hạo mặc áo lót quần đùi, mồ hôi nhớp nháp khiến quần áo trên người dính chặt vào thân.

Gã mở cửa sổ ngoài ban công, nhanh chóng vịn lan can định trèo xuống dưới, đột nhiên, trong đêm đen tĩnh mịch, một giọng nói rét lạnh vang lên từ ban công phòng 304 bên cạnh.

“Lưu Hạo.”
Lưu Hạo hoảng sợ quát lên: “Kẻ nào!”
Trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy bình bịch như sắp lao tót lên cổ họng.

Lưu Hạo bị dọa mềm cả tay, thẳng cánh đáp đất trên ban công theo tư thế ngã ngồi.

Gã ngẩng đầu nhìn về phía phòng 304, khi nhìn rõ bóng người trẻ tuổi tóc đen kia, chẳng biết sao gã lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

…Không phải Tạ Trạch.

Dưới ánh trăng bàng bạc, Liên Hề nhìn gã thanh niên bị dọa cho mặt mày tái nhợt, cậu im lặng chốc lát rồi thở dài: “Làm cũng làm rồi, bây giờ bỏ trốn còn có ý nghĩa gì?”
Sự yên tĩnh bao trùm không gian.

Một giọt mồ hôi cực lớn trượt xuống khỏi vầng trán, lõm bõm chảy tuột vào hốc mắt đang trợn trừng của Lưu Hạo.

Lưu Hạo há to miệng nhìn cậu trai đối diện một hồi lâu, mãi sau gã đột nhiên khóc rống lên.

Đúng vậy, làm cũng làm rồi, bây giờ bỏ trốn có ý nghĩa gì chứ?
***
Tô Kiêu đứng trên hành lang gõ cửa, Liên Hề và Liệt Thần lập nhóm đón địch trên ban công.

Đây là kế hoạch tác chiến mà bọn họ bàn bạc từ đầu buổi.

Cấu trúc xây dựng của tòa ký túc xá đại học Tô Thành khá đơn giản, chỉ có hai con đường thoát thân là cửa chính và cửa sổ ngoài ban công.

Nếu Lưu Hạo thật sự ở trong phòng thì gã chỉ có thể chọn một trong hai con đường này.

Nhưng mà Liên Hề không ngờ rằng, Lưu Hạo lại chọn con đường ngu ngốc nhất, cũng là con đường vô nghĩa nhất này: Tẩu thoát từ ban công.

Gã có thể lì đòn tiếp tục giả vờ không nghe thấy Tô Kiêu gõ cửa, cứ vờ như trong phòng vốn dĩ không có ai.

Nhưng gã lại chọn chạy trốn, đẩy bản thân vào đường cùng.

Chỉ cần gã trèo xuống từ ban công, thì sẽ rơi vào tầm ngắm của hàng chục đôi mắt điện tử – camera giám sát đang hoạt động khắp mọi ngóc ngách trong trường, lúc đó gã sẽ không còn nơi nào để trốn.

Một nghiên cứu sinh học rộng tài cao, tương lai ngời ngời, cuối cùng lại bị dồn vào ngõ cụt.

Xách Lưu Hạo về phòng ký túc xá, ba người Liên Hề cũng vào theo rồi khóa kỹ cửa sổ ban công.


Sau khi vào phòng, Liên Hề không dấu vết quan sát xung quanh một vòng.

… Không có cô hồn dã quỷ.

Đã không có quỷ, vậy thì nhân vật trước mặt chính là tác giả của vở án mạng này.

Vẻ mặt Tô Kiêu phức tạp: “Lưu Hạo, sao cậu lại muốn giết Tạ Trạch?”
Nghe được hai chữ “Tạ Trạch”, cả người Lưu Hạo khẽ run lên một cái.

Gã ngồi trên ghế, đầu gục xuống không nói năng gì.

Tô Kiêu: “Chẳng phải quan hệ giữa cậu và Tạ Trạch rất tốt sao? Tôi thường xuyên thấy hai người rủ nhau đi chơi bóng rổ mà, còn đến canteen ăn cơm với nhau.

Hai người không phải anh em tốt hả?”
Lưu Hạo vẫn tiếp tục không rên một câu.

Thật sự Tô Kiêu không tài nào hiểu nổi, nhớ đến cảnh chết thảm của bạn cùng phòng, cảm thấy rất khó chịu: “Nguyên nhân cậu giết cậu ta là gì? Cậu ấy có lỗi lầm gì với cậu chứ, dù sao cũng phải có nguyên nhân cho hành vi man rợ này.”
Mọi người trong phòng nghĩ Lưu Hạo sẽ tiếp tục giữ im lặng, thì đột nhiên gã cất tiếng.

Cái đầu vẫn gục xuống như trước, giọng nói trầm thấp vang lên: “Báo cảnh sát đi.”
Tô Kiêu thoáng sửng sốt.

Liên Hề nheo mắt bình tĩnh nói với gã: “Báo cảnh sát rồi.”
Lưu Hạo nhẹ nhàng ồ lên một tiếng: “Tôi chỉ ngộ sát.”
Liên Hề: “Ngộ sát?”
Lưu Hạo ngẩng đầu, hai hốc mắt gã ta phiếm hồng ầng ậc nước, bờ môi và da mặt khẽ run vì sợ hãi, nhưng trong đôi đồng tử kia lại có ánh sáng kiên định lạ thường.

Gã nói: “Đúng, ngộ sát.

Các người chưa xem kỹ vết thương trên thi thể Tạ Trạch sao, tôi cãi nhau một trận với cậu ta rồi lỡ tay đẩy cậu ta một cái, ai ngờ chỉ đụng vào kệ mà đã chết rồi.”
Tô Kiêu: “Sao có thể?”
Lưu Hạo hỏi lại: “Sao lại không thể, các người không xem miệng vết thương của cậu ta à?”
Vốn Tô Kiêu định trả lời thì bị Liên Hề cản lại.

Liên Hề: “Nguyên nhân hai người cãi nhau là gì?”
Lưu Hạo: “Sao tôi phải nói cho các người, chờ cảnh sát đến thì tôi sẽ khai báo với cảnh sát.”
Liên Hề đánh giá gã rồi cười khẽ: “Cậu thật sự sẽ kể chi tiết với cảnh sát sao?”
Cả người Lưu Hạo cứng đờ: “Đương nhiên, tôi lỡ tay giết người thôi.”
Liên Hề: “Vậy cậu cũng định nói cho cảnh sát chuyện Tôn Yến sao?”
Hai bàn tay run rẩy kịch liệt, Lưu Hạo nghe được âm thanh rắc rắc của những chiếc răng nghiến lên nhau trong miệng mình.


Gã nhìn chằm chằm cậu thanh niên trước mặt, lại nhìn Tô Kiêu đang vô cùng tức giận đứng sau lưng cậu, và cả người đàn ông áo đen thờ ơ như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không liên quan đến việc Tôn Yến mất tích.”
Có giọng đàn ông trầm thấp vang lên, Liệt Thần cười nhạt nói: “Ha, cậu giết cô ta.”
Lưu Hạo thoắt cái quay đầu nhìn người đàn ông áo đen: “Tôi không làm!”
Liên Hề: “Vậy tại sao cậu lại muốn giết Tạ Trạch, chẳng lẽ vì cậu ta biết gì đó nên cậu muốn giết người diệt khẩu?”
“Giết người diệt khẩu?” Lưu Hạo trợn tròn hai mắt như thể nghe chuyện gì buồn cười lắm, thần kinh căng cứng như sợi dây cung từ lâu khiến gã cáu kỉnh hỏi vặn lại Liên Hề với vẻ khó tin: “Tạ Trạch biết gì đó? Cậu ta thì biết cái giống đách gì, là chuyện tôi với Tôn Yến ăn nằm với nhau sao, hay là chuyện tôi đang yêu Tiêu Giai thì đá qua hẹn hò với Tôn Yến? À phải, cậu ta biết chứ, đúng là cậu ta biết tất cả mọi chuyện.”
Hai hàng lệ chảy xuống từ trong hốc mắt gã ta, Lưu Hạo nặng nề thở phì phò, khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem giận dữ nhìn Tô Kiêu: “Cậu cảm thấy bạn cùng phòng ký túc xá của mình là người tốt đúng không?”
Tô Kiêu thình lình bị hỏi, có chút nghệch ra: “Tôi…”
Lưu Hạo: “Cậu có biết chuyện Tôn Yến và Tạ Trạch lăn giường với nhau không? Lúc cậu ta đi học đã có bạn gái rồi, thế mà lại xấn vào yêu đương với Tôn Yến! Đến sau này khi hai người chia tay, Tôn Yến cũng cắt đứt quan hệ với cậu ta luôn.

Cậu ta tưởng Tôn Yến thích mình thật sao? Ha ha, đồ ngu, cái loại trơ trẽn như Tôn Yến ấy mà, cô ta chỉ thích đi cướp bạn trai của người khác, đi cướp đồ của người ta thôi.

Cậu ta chia tay bạn gái, thì Tôn Yến cũng đếch cần nữa.

Con đàn bà trơ trẽn kia mất tích đúng không, tại sao cô ta không chết đi, chết quách đi cho xong!”
Vốn dĩ thần kinh còn gắng gượng chống đỡ lý trí tỉnh táo, nhưng giờ cũng đã đứng trước bờ vực sụp đổ, Lưu Hạo đưa tay bưng mặt, nước mắt tí tách nhỏ giọt từ giữa kẽ tay.

“Các người muốn biết tại sao à?”
“Các người vẫn nghĩ Tạ Trạch là người tốt đúng không?”
“Được thôi, để tôi nói cho các người biết, cái thằng hèn đó, tháng trước, sau khi cậu ta phát hiện tôi và Tôn Yến qua lại với nhau thì dùng nó để uy hiếp tôi, bắt tôi viết luận văn cho cậu ta! Còn tống tiền tôi!”
“Đệt mợ nó chẳng phải chính cậu ta cũng lăn giường với Tôn Yến sao? Chẳng phải cậu ta cũng chịch Tôn Yến sao? Thế còn dám uy hiếp tôi?”
“Cuối cùng tôi và Tôn Yến, tôi và cô ta làm bước cuối cùng…” Giọng nói đột ngột nín bặt, dường như nhớ ra điều gì, Lưu Hạo thình lình ngẩng đầu nhìn Tô Kiêu.

“Là mày!” Hai mắt gã lóe lên tia thù hận, Lưu Hạo nổi giận gầm lên, đứng dậy lao về phía Tô Kiêu.

Tô Kiêu bị dọa hoảng hồn hét lên, Liên Hề nhíu chặt mày đang định vươn tay cản lại, thì chợt nghe Hắc Vô Thường đại nhân đằng sau hừ lạnh.

Ngay lập tức, một bức tường không khí vô hình được dựng lên trước mặt Lưu Hạo.

Lưu Hạo đang đà chạy nhanh nên không khống chế được, va mạnh vào tường khiến mặt mũi bầm dập, vỡ đầu máu chảy hét thảm một tiếng, nhưng giờ phút này gã không quan tâm thứ mình đụng vào là gì nữa, chật vật ngồi dưới đất nhìn Tô Kiêu hằm hằm, khóc rống: “Là bởi vì mày, tất cả là do mày! Nếu mày không đột nhiên chuyển vào ký túc xá thì Tôn Yến sẽ không mở tiệc chào đón mày làm gì, nếu thế tối hôm đó tao cũng sẽ không đi theo cô ta vào rừng cây nhỏ.

Tao uống quá nhiều, thật sự tao chỉ là uống nhiều quá mà thôi…Hu hu hu…”
Tô Kiêu nghẹn họng không trả lời, lát sau cậu ta mới ngốc nghếch chỉ vào mặt mình: “Là do… tôi?”

Hai mươi phút sau, tiếng còi xe cảnh sát chói tai xé tan màn đêm yên tĩnh, đánh thức toàn bộ đại học Tô Thành.

Lưu Hạo bị còng tay giải đến Cục cảnh sát.

Nhóm nghiên cứu sinh bị đánh thức còn tò mò ghé vào ban công quan sát, chứng kiến cảnh sát khiêng một cỗ thi thể bọc vải trắng ra ngoài, còn cả Lưu Hạo bị trùm túi vải đen lên đầu và còng tay số tám.

“Đù má, nghe nói nạn nhân kia là Tạ Trạch, Tạ Trạch chết rồi?”
“Lưu Hạo giết Tạ Trạch đó, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có khi nào là vì Tiểu Yến không? Trước đó Tiểu Yến mất tích, đừng nói là cũng do Lưu Hạo ra tay nha? Đầu tuần tôi còn thấy Tiểu Yến đi ra từ phòng ký túc xá của Lưu Hạo, có lẽ quan hệ của bọn họ là loại đó đó.”
“Hả, chẳng phải Lưu Hạo có bạn gái rồi sao?”
Ba người Liên Hề bước xuống cầu thang, chỉ thấy trên con đường nhỏ trong khuôn viên lúc ba giờ sáng, nhóm sinh viên chưa tốt nghiệp cũng nhao nhao chạy xuống tầng ùa về phía này, có lẽ đến hóng chuyện.

Từng chiếc xe cảnh sát đỗ dưới tòa ký túc xá, có vài cảnh sát lên tầng thu thập bằng chứng.


Ngay sau đó, Đội phó Ngô mặc thường phục cũng bước xuống xe, ông đến trước mặt ba người Liên Hề.

Ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt từng người, từ Liên Hề sang Tô Kiêu tới Liệt Thần, lúc nhìn Liệt Thần thì vị cảnh sát già thoáng dừng lại, hai người im lặng đấu mắt.

Mãi lâu sau đội phó Ngô mới chịu thua trước, ông cười ha ha nhìn Tô Kiêu nói: “Bạn học Tô, lần này lại liên quan đến cậu rồi.”
Tô Kiêu: “…”
“Tôi bị oan! Ngài đi hỏi mà xem, cấp dưới của ngài đã bắt được hung thủ, chuyện này thật sự không hề liên quan đến tôi!”
Đội phó Ngô cười: “Đùa với cậu thôi.

Nghe nói là ba người các cậu đã phát hiện hiện trường vụ án, còn tiện tay bắt được hung thủ à?”
Liên Hề: “Vâng, tôi là bạn cùng nhà của Tô Kiêu, gần đây chẳng phải vì chuyện cô nữ sinh mất tích đó sao, xảy ra chuyện như thế nên cậu ta không muốn ở lại ký túc xá nữa, định chuyển về nhà.

Hôm nay chúng tôi đến chuyển đồ giúp cậu ta.”
Đội phó Ngô lại cười: “Rạng sáng hai giờ đến chuyển đồ?”
Liên Hề bình tĩnh ứng đối: “Tôi là streamer game, ngày nào cũng làm việc đến rạng sáng, sau đó mới có thời gian giúp cậu ta chuyển đồ.”
Đội phó Ngô: “À à, ra là thế.

Được rồi, không nói dông dài với các cậu nữa, tôi còn phải đến hiện trường quan sát.

Mấy anh bạn nhỏ có lẽ nên giúp chúng tôi nhỉ, đến Cục cảnh sát lấy lời khai được chứ?”
Liên Hề nở nụ cười xán lạn: “Đương nhiên rồi, thanh niên chúng tôi phải có trách nhiệm trừng trị cái ác – phát huy cái thiện mà.”
Đội phó Ngô cười vỗ vai Liên Hề và Tô Kiêu, lúc ông định vỗ vai Liệt Thần thì ánh mắt hắn quét qua.

Chẳng biết vì sao, vị cảnh sát già này nhạy bén phát hiện một luồng hơi thở nguy hiểm, ông cười cười rụt tay lại, không nói thêm nữa mà đi thẳng lên tầng ký túc xá.

Đội phó Ngô vừa đi, nụ cười trên mặt Liên Hề cũng vỡ vụn trong nháy mắt.

Liên Hề nặng nề nói: “Hắn không có thẻ căn cước.”
Tô Kiêu: “Hả?”
Liên Hề lo lắng: “Hắn không có thẻ căn cước đó, thế thì lấy lời khai thế quái nào được!”
Tô Kiêu cũng nhớ ra chuyện này: “Đệt cụ, hình như lấy lời khai thì phải có thông tin cá nhân, vậy tính sao bây giờ?”
Liên Hề và Tô Kiêu đồng loạt quay đầu nhìn Liệt Thần.

Chỉ thấy Liệt Tổng một tay đút túi, một tay cầm cuốn Vô Thường Chứng màu đen, đôi mắt chăm chú dõi theo bóng lưng dần xa của đội phó Ngô.

Trái tim Liên Hề khẽ run: “Vị cảnh sát già kia có gì không ổn sao?”
Hồi lâu sau cũng không có câu trả lời, Liên Hề cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi tiếp: “Hắc Vô Thường đại nhân?”
Liệt Thần quay đầu nhìn cậu: “Vừa rồi ông ta gọi tôi là gì?”
Liên Hề: “???”
Liệt Thần: “Anh bạn nhỏ?”
Liên Hề: “…”
Liệt Tổng nhướng mày khinh thường, cười khẩy: “Anh bạn nhỏ… Ha?”
Liên Hề và Tô Kiêu: “…”
Vấn đề quan trọng hiện tại là chuyện này sao?!
Ngài có bị ngu không*?!!!
(*Nguyên văn là 你这个黑户心里能不能有点 B 数!!!, tiếng lóng internet xuất phát từ ngôn ngữ địa phương Đông Bắc, đây là câu chửi thề với ý mắng đồ thiểu năng trí tuệ, đồ ngốc, thiếu suy nghĩ,..)
HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI SÁU.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.