Đọc truyện Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới – Chương 104
CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH TƯ
“Dường như ở đây, nhưng dường như không ở đây”
…
Một tháng trước, chú Lý qua đời.
Rõ ràng lúc còn sống chú Lý không làm nhiều việc thiện nhưng lại được Địa phủ nhận định là quý nhân, hưởng đủ thứ ưu đãi.
Vì vậy Thôi Phán Quan mới phát hiện phu canh Bạch vô thường tỉnh Giang Nam lén lút rời khỏi Địa phủ, lập tức sai Tưởng Quỷ đến đây bắt người về tra hỏi.
Lúc Tưởng Quỷ bước vào Dương gian, gã luôn mang theo một trang Sổ Sinh Tử của chú Lý.
Khi đó Liên Hề đã biết, chú Lý không phải do cậu hại chết mà ngược lại, chẳng biết vì sao chú Lý được ra đi trong yên bình.
Nhưng cậu chưa từng phát hiện, bản thân chẳng những không khắc chết chú Lý – người duy nhất đối xử tốt với cậu mấy năm qua, mà cha mẹ và ông nội cậu cũng không phải bị cậu khắc chết!
Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ là khắc tinh.
Hoá ra… là chưa bao giờ cả.
Mấy người Chuyển Luân Vương ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Liên Hề chằm chằm, đương nhiên bọn họ cũng muốn biết thân phận của Liên Hề.
Người này kiếp trước là ai, sau khi chuyển thế mới có thể phù hộ cho người bên cạnh mình được như thế?!
Ngón tay Liên Hề khẽ co lại, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu khẽ thở dài, cuối cùng hạ quyết tâm, hỏi: “Tôi đã từng là vị Thần Minh nào?”
Đã nói kiếp trước chẳng phiền lụy kiếp này, nợ phải trả đã thanh toán xong từ lúc bị phạt dưới Địa phủ rồi, không còn gì khác nữa.
Nhưng nếu thật sự để bạn biết kiếp trước mình là ai, chung quy trong lòng vẫn có chút khúc mắc.
Ví dụ Liên Hề, giờ mà nói kiếp trước cậu là một con heo tinh thành Thần.
Hay lắm, cậu có thể xé toạc Sổ Sinh Tử tại chỗ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Hít sâu rồi chậm rãi thở ra.
Liên Hề chuẩn bị tâm lý kỹ càng, trịnh trọng nhìn Liệt Thần.
Sau đó.
“Không biết.”
“…”
Liên Hề: “Anh có thể biết.”
Liệt Thần: “Tôi thật sự không biết.”
Liên Hề: “…”
Ánh mắt Liên Hề lạnh lẽo, trực tiếp xoè tay trước mặt Liệt Thần.
Chủ nhân Địa phủ nhíu mày, đưa Sổ Sinh Tử trong tay cho cậu, động tác bình tĩnh thong dong, hết sức tùy ý: “Lúc trước tôi đã lén điều tra, cậu không có kiếp trước, ít nhất là trong Sổ Sinh Tử không ghi lại.”
Liên Hề sửng sốt: “Anh điều tra sao?”
“Ừm.” Liệt tổng hoàn toàn không phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, khẽ gật đầu: “Thật ra tôi có nhớ mấy Thần Minh dùng chuông đồng, nhưng không ai hợp lý cả.
Cho nên hai ngày trước tôi vừa điều tra một lần.”
Giọng Liên Hề nhuốm vẻ quái lạ: “Anh điều tra tôi làm gì?”
Liệt Thần nói đương nhiên: “Tò mò.”
Chàng trai mỉm cười, lông mày xinh đẹp cong lên: “Ồ?”
Liệt Tổng sống đến hôm nay, chưa từng biết đến bốn chữ ‘Nhìn mặt người khác’: “Nếu là một người từng một sống một còn với tôi thì sao?”
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Liên Hề, cậu thấy lạ trong lòng, vô thức nói: “Anh sao thế, còn có Thần Minh nào một sống một còn với anh à?”.
ngôn tình sủng
Ánh mắt đảo qua một bên, Liệt Thần mặt không đổi sắc: “Không có gì.”
Phản ứng này như thể viết luôn câu “Tôi chắc chắn có vấn đề” lên mặt.
Nhớ lại Bạch Đế chuyển thế lúc trước còn định bóc trần khuyết điểm của Liệt Thần, Liên Hề không khỏi mím môi, cậu hỏi nhỏ Chuyển Luân Vương: “Anh là Thập điện Diêm Vương, có biết rốt cuộc Liệt Thần là vị Thần Minh nào trước khi làm chủ nhân của Địa phủ không?”
Chuyển Luân Vương vừa rồi còn hả hê hóng hớt, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi: “…”
Lão hổ tinh bày vẻ mặt khóc tang: “Thuộc hạ hổng biết…” Không đợi Liên Hề nói tiếp, gã vội vàng bổ sung: “Không biết thật mà! Đại nhân ngài quên à, lúc trò chuyện với Bạch Đế chuyển thế thuộc hạ đã từng nhớ lại, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi Liệt Thần đại nhân là vị nào trong mười vạn tám ngàn Thần Minh.
Chỉ có Bạch Đế mới biết được thân phận của Liệt Thần đại nhân thôi ạ.”
Liên Hề: “…”
Ừm… Cậu quên thật!
Trong gió lạnh đìu hiu, Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành dòm nhau, đứng bên cạnh là các quỷ thần tên tuổi vang dội khắp Địa phủ.
Ai mà ngờ, các thuộc hạ đều có thân phận rõ ràng, mà trong hai người lãnh đạo lại có một người không biết thân phận thật sự của mình.
Ngộ ha?
Liên Hề trộm liếc đồng nghiệp nhà mình.
Phát hiện ánh mắt thanh niên, Liệt Thần cũng ngước mắt nhìn cậu: Có chuyện gì?
Liên Hề lắc đầu: Không có gì.
Liệt Thần chưa từng giấu việc mình đang khôi phục ký ức, nhưng hắn đã không muốn nói mình từng là vị Thần Minh nào, thì Liên Hề cũng sẽ không ép.
Chẳng qua cậu rất tò mò, rốt cuộc vì sao lúc sinh ra bản thân đã cầm chuông đồng trên tay, chiếc chuông đồng đó mang ý nghĩa gì? Mà những người xung quanh cậu, đều được ‘che chở’.
Chẳng qua chuyện này không thể nóng vội, ngay cả Liệt Thần cũng không biết thân phận của cậu, đành phải bàn bạc kỹ hơn.
Tạm thời gác chuyện đó qua một bên, Liên Hề bình tĩnh nói: “Trước tiên chúng ta tìm năm vị Thần Minh chuyển thế vào mười tám năm trước, xem tình hình hiện tại của họ; sau đó lại tìm năm vị Thần Minh đã chuyển thế ở Tô Thành, xem bây giờ bọn họ ra sao.”
Liệt Thần: “Tôi làm cho nhanh.” Nói đoạn, lòng bàn tay hắn lật lên, cuốn sổ vàng lập tức bay ra.
“Âm Dương luân hồi, chín cõi trật tự, sắc lệnh Phong Đô!”
Vừa dứt câu, cuốn sổ vàng hóa thành một chữ Sắc lóe lên ánh sáng vàng tím trên không trung.
Kim quang vạn trượng nhanh chóng tỏa ra bao phủ cuốn Sổ Sinh Tử mỏng manh.
Một giây sau, vài trang giấy bay ra khỏi Sổ Sinh Tử, rơi xuống trước mặt mọi người.
Mấy người Liên Hề mỗi người cầm hai tờ.
Thôi Phán Quan nhìn hai trang Sổ Sinh Tử trong tay, lẩm bẩm: “Hoa Nhài Tiên Tử chuyển thế chuyển thế mười tám năm trước, nay đang ở Quảng Châu, cũng không có gì bất thường, mọi chuyện đều thuận lợi.
Còn có vị Thần Minh này bản phán quan chưa nghe tên bao giờ, Hành Đạo Thần? Chuyển Luân Vương đại nhân, anh đã từng nghe nói chưa?”
Lão hổ tinh lắc đầu: “Thần Đình có mười vạn tám ngàn Thần Minh, bản Diêm Vương đâu thể biết từng người, nhớ rõ từng tên chớ?”
Tất cả mọi người đọc thông tin về các Thần Minh chuyển thế trong tay mình, không có chỗ nào kỳ lạ cả.
Thần Minh chuyển thế mười tám năm trước, và Thần Minh chuyển thế ở Tô Thành.
Chỉ cần hai điều kiện này tách ra là sẽ không có bất thường.
Vậy vấn đề rất rõ ràng…
Liên Hề suy nghĩ thật lâu: “Mười tám năm trước ở Tô Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này, không ai biết, vượt qua hai giới Âm Dương, nơi sâu dưới Địa phủ.
Trong góc sâu hẻo lánh là sự tĩnh mịch chết chóc.
Địa phủ quanh năm mờ mịt không ánh sáng, tất cả bị bao trùm bởi bóng tối, giơ tay không thấy năm ngón lẫn chút màu sắc nào.
Không có sinh linh, không có quỷ thần, không có hơi thở, không có vạn vật.
Chỉ có dòng Vong Xuyên đục ngầu chảy cuồn cuộn, phát ra tiếng vang ầm ầm chói tai.
Nhưng lạ thay, hình như góc này là tận cùng của Vong Xuyên.
Đưa mắt nhìn ra, dòng Hoàng Tuyền đột ngột ngưng bặt, chìm vào bóng tối không thấy đáy.
Rốt cuộc Hoàng Tuyền chảy đến đâu, không ai biết.
Nhưng người nào đã từng tới nơi này nhất định sẽ hiểu, nó ở điểm tận cùng của Địa phủ, tất nhiên là ở ngay đây.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bóng ma nhẹ nhàng bay qua.
Chẳng mấy chốc lại có một cái bóng khác lướt tới.
Tiếp theo là cái thứ ba, cái thứ tư…
Rất nhiều bóng ma hội tụ ở đây!
“Nó không có ở đây.”
“Nó cũng không có ở đây.”
“Nó đâu?”
“Còn nó thì sao?”
“Dường như ở đây, nhưng dường như không ở đây.”
“Nhanh quá, nhanh quá.
Sắp rồi, sắp rồi…”
Một cơn sóng ập đến, tiếng nước ầm ầm lấn át tất cả mọi thứ.
Lắng tai nghe lại, đã không còn âm thanh nữa.
Mà vô số bóng đen cũng đột ngột biến mất.
HẾT CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH TƯ.