Đọc truyện Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó – Chương 17
Lý Phá Tinh về phòng, càng nghĩ càng thấy có lỗi với Tế Tu, càng nghĩ càng thấy mình vừa ngu si vừa vô liêm sỉ. Hắn hận không thể lập tức mang đồ tới xin lỗi Tế Tu, chỉ tiếc đã muộn lắm rồi.
Tế Tu còn trẻ, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi cứ như ông cụ non, tối tối cơ bản đều ngủ đúng 11 giờ.
Lý Phá Tinh thở dài, ôm Điêu Điêu vào lòng: “Điêu Điêu, ngày mai chúng ta đi tìm anh Tế Tu của em xin lỗi ha.”
Điêu Điêu hưởng ứng “Gâu” một tiếng.
Ánh đèn bất thình lình chiếu qua cửa sổ, Lý Phá Tinh liền nhanh chóng che miệng Điêu Điêu. Không đợi quản ngủ hỏi, Nhóc mập đã vội sủa “Gâu gâu gâu”.
Đá tảng kêu: “Vương Nhạc Nhạc sao mày lại nói mơ học chó sủa thế!”
Nhóc mập lại sủa: “Gâu! Gâu!”
Bước chân quản ngủ dần rời đi, Nhóc mập mới ngừng sủa, xoay người ngủ tiếp.
Thành thạo quen thuộc tới mức thấy mà thương.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hôm nay là thứ bảy, không phải đi học.
Sáng sớm Lý Phá Tinh đã dạy mua một đống kem, xách đến gõ cửa phòng Tế Tu. Hắn gõ tê cả tay, Tế Tu mới mở cửa.
Tế Tu: “Anh tới làm gì?”
Lý Phá Tinh giơ túi kem: “Tinh tinh tinh tinh ~ Nhìn anh mang kem chú thích nhất tới nè!”
“Không ăn.”
Cộp! Cửa đóng cái rầm.
Lý Phá Tinh hít cả đống bụi: Trẻ lớn giận dỗi thật khó dỗ mà.
Tới chiều.
Tế Tu đang chuyên tâm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cửa bỗng bị ai đó rón rén mở ra.
Phòng thí nghiệm quá tĩnh lặng, khiến Lý Phá Tinh không khỏi cảm thán: Chậc, cuối tuần còn đông người thế này… Quả nhiên khác với lớp thường, không có mặt giáo viên là nhảy cà tưng như đám khỉ.
Bạch Trừng sửng sốt nhìn nam sinh mặc đồng phục đang thò đầu vào ngó nghển. Bọn họ quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm, thông thường ngay cả chào cờ sáng thứ hai đầu tuần cũng không tham gia, cho nên không biết mặt nhiều người, nhưng lại biết tới Lý Phá Tinh.
Theo lời đồn hắn là như vầy.
Đại ca Tam viện.
Ngang ngược không biết lý lẽ.
Tính khí nóng nảy.
Túm được ai là oánh đứa đấy.
“Là Lý Phá Tinh đúng không? Cậu ta tới đây làm gì? Tìm ai? Mau bảo cậu ta ra ngoài đi.” Bạch Trừng nhỏ giọng nói với Hứa Đình Tây bên cạnh: “Dạo này có vẻ tâm trạng Tế Tu không được tốt. Hai người bọn họ điên lên thì xong.”
Hứa Đình Tây liếc Tế Tu đang im lặng cúi đầu làm thí nghiệm cách đó không xa, thì thầm với Bạch Trừng: “Sao mình biết cậu ta tới tìm ai được, dù sao cũng không phải tìm mình.”
“Má ơi, cậu ta đi tới chỗ Tế Tu!”
Hứa Đình Tây hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn.
Tế Tu ghét nhất bị quấy rầy khi đang làm thí nghiệm, chuyện bạn gái cũ của thực nghiệm sinh kia còn hiển hiện ngay trước mắt, bọn họ không muốn chuyện xưa tái diễn.
Mà Lý Phá Tinh, hiển nhiên cũng không dễ chọc.
Hai đại lão này mặt đối mặt, trời mới biết sẽ xảy ra phản ứng hóa học với vật lý gì, không khéo cái phòng thí nghiệm này sẽ nổ tung mất!
Mắt thấy Lý Phá Tinh nhẹ nhàng tiếp cận Tế Tu, hầu như ai trong phòng thí nghiệm cũng thót tim.
Chẳng mấy chốc, Lý Phá Tinh đã tới trước mặt Tế Tu. Tế Tu không phản ứng gì, cứ như không nhận ra.
Bạch Trừng thầm mặc niệm trong lòng: Tốt lắm, mau lên, ngay bây giờ liền làm như không có gì xảy ra, bước ra ngoài cửa, quẹo phải.
Đáng tiếc, nam sinh kia thấy Tế Tu không để ý mình, còn không biết sống chết quơ quơ tay trước mặt Tế Tu.
Tế Tu thả đồ trong tay xuống, mặt không cảm xúc nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Đi ra ngoài.”
Phòng thí nghiệm lặng ngắt tới nỗi nghe thấy tiếng tim đập.
Lý Phá Tinh không úy kị tí nào: “Tế Tu…”
Giọng Tế Tu lại lạnh thêm mấy độ: “Em bảo anh đi ra ngoài.”
Có vài thực nghiệm sinh đã căng thẳng siết chặt dụng cụ trong tay.
Ngàn lần vạn lần chớ có choảng nhau!
Van xin cậu, vị ác bá trường học này, mau mau thức thời lăn ra ngoài đi!
Nam sinh kéo khóa áo khoác xuống, biến ra một con chó con. Con chó kia bị quấn băng vải quanh thân, nhưng nom rất có tinh thần. Nam sinh ôm chó, mắt chăm chú nhìn Tế Tu: “Điêu Điêu, mau xin lỗi anh Tế Tu đi.”
Điêu Điêu: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Lý Phá Tinh vẻ mặt thành khẩn: “Tế Tu, anh biết lỗi rồi.”
Các thực nghiệm sinh: “…”
Tế Tu: “Đi ra ngoài, em phải làm thí nghiệm.”
Lý Phá Tinh chỉ thiếu nước không ôm Điêu Điêu nằm lăn xuống đất làm tên vô lại: “Anh không đi, không đi đấy, Tiểu Tu không tha thứ cho anh anh sẽ không đi! Đúng không, Điêu Điêu?”
Điêu Điêu: “Gâu!”
Bạch Trừng:… Đại ác Tam viện không ai dám chọc đâu rồi?!
Tế Tu không nhịn nổi nửa, xách cổ áo Lý Phá Tinh tha ra ngoài. Ác bá trường học ôm chó con trong lòng, hành động không tiện, cứ vậy ngoan ngoãn bị người ta xách đi. Hắn vừa đi, vừa không cam lòng hô: “Tế Tu! Anh sai rồi! Anh không nên đánh chú!”
“Tế Tu! Anh và Tống Tịnh Nhiễm tan rồi!”
Tế Tu xách Lý Phá Tinh tới cửa, nghe được câu này, ngừng lại: “Sao tan?”
Lý Phá Tinh đáng thương nói: “Anh bị cắm sừng.”
Tế Tu cười: “Đáng đời.” Dứt lời, y sạch sẽ gọn gàng đóng cửa phòng thí nghiệm.
Tế Tu quay người lại, cả phòng đều đang nhìn y không chớp mắt.
Tế Tu lại biến thành cái tên mặt không cảm xúc: “Nhìn cái gì.”
“Không, không có…” Mọi người vội vàng lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Lý Phá Tinh ngồi xổm trước phòng thí nghiệm, vuốt đầu nhỏ của Điêu Điêu, bi thương thở dài: “Điêu Điêu, làm sao bây giờ. Anh Tế Tu của em vẫn chưa tha thứ cho anh, hình như cậu ấy rất rất giận. Em xem, cậu ấy không hỏi tại sao em bị thương, cũng không hỏi tại sao anh bị cắm sừng. Sao lại khó dỗ vậy chứ. Trần Lâm An người ta cũng bị anh đấm nhầm một cú, anh xin lỗi rồi cũng tha thứ cho anh mà?!”
Nhắc tới Trần Lâm An, Lý Phá Tinh bỗng nảy ra một ý tưởng.
Trốn mình không chịu đi học?! Nhất định hôm nay anh sẽ để chú phải đi học.
Tiết một vừa tan, Lý Phá Tinh đã chạy vội tới phòng giáo viên.
Các giáo viên thấy hắn, trêu: “Lý Phá Tinh à, lại vi phạm chuyện gì rồi?”
“Sao vừa gỡ thạch cao đã gây chuyện rồi, mấy hôm trước em còn rất ngoan, dứt khoát không gỡ thạch cao có phải tốt không?”
“Ha ha ha ha ha!”
Lý Phá Tinh nghiến răng nghiến lợi cười: “Thưa các thầy cô, em không gây chuyện gì cả.”
Đến lúc đi được đến chỗ lão Mã, Lý Phá Tinh đã thương tích đầy mình, hắn cười hì hì nói: “Thầy Mã ơi, em phải nói với thầy chuyện này.”
Phó hiệu trưởng Mã: “Cậu? Cậu muốn nói gì?”
Lý Phá Tinh: “Tế Tu ấy thầy, chính là Tế Tu lớp thực nghiệm, cậu ấy có thể trốn tiết nhiều hơn nữa được không, thầy đã nói giờ học của thầy người người bình đẳng, không thể để Tế Tu là đặc thù được, không thì để em tới cảnh cáo cậu ấy, vừa khéo hôm nay có tiết của thầy, em bảo cậu ấy đi học.”
Lão Mã cầm quyển sách vỗ lên đầu Lý Phá Tinh, bị Lý Phá Tinh nhanh tay mắt lẹ ngăn cản: “Thầy Mã, sao thầy lại đánh em?”
Lão Mã: “Lý Phá Tinh cậu quản rộng nhỉ, Tế Tu người ta học ban thực nghiệm, có đi học không mắc mớ gì tới cậu?!”
Lý Phá Tinh: “Chẳng phải em đang nghĩ cho học viện của chúng ta sao…”
“Cậu quản cậu trước đi!! Người ta tới chỗ tôi kiện cáo rồi đây này! Đánh học sinh trao đổi? Cậu giỏi thật nhỉ?!”
Lý Phá Tinh:…
Đệt! Gã bạn trai của Tống Tịnh Nhiễm còn dám mách lẻo?! Mẹ nó không đáng mặt đàn ông!
May mà Lý Phá Tinh đã sớm chuẩn bị: “Thầy ơi! Là cậu ta ra tay trước, thầy có thể xem camera theo dõi! Em vừa gỡ thạch cao, vẫn còn là bệnh nhân!”
“Bệnh nhân?” Mã Dực Viễn tức muốn cười: “Bệnh nhân đánh người ta nhập viện?”
Lý Phá Tinh: “Nhưng thực sự cậu ta ra tay đánh trước!”
Mã Dực Viễn: “Nếu cậu ra tay trước thì cậu đã phải nghỉ học rồi! Chờ hết tiết hai, tới giờ chào cờ, cậu đứng dưới cờ kiểm điểm cho tôi! Cẩn thận xin lỗi người ta!”
Muốn ông xin lỗi hả, xin lỗi con chó đánh rắm ấy!
Ông đây không xin lỗi vì tung đấm!
…Khoan.
Một tiếng sau.
Các học sinh đang làm thí nghiệm trong phòng thì nghe thấy tiếng chào cờ.
Ngay sau đó, giọng nói oang oang thẳng thắn của một nam sinh vang lên qua máy phát thanh, truyền khắp từng góc trong học viện.
“Tế Tu! Anh sai rồi! Anh không nên không biết phân biệt tốt xấu đã đánh chú! Là anh xung động! Là anh không có đầu óc! Chú không phải là biến thái! Anh mới là biến thái! Tha thứ cho anh được không! Tế Tu–!”
“Tế Tu, anh sai thật rồi!!! Đừng giận nữa được không!!!!”
“Bạn Tế Tu năm ba lớp thực nghiệm ơi!!! Bạn là người đáng yêu nhất thông minh nhất đẹp trai nhất quả đất này!!!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lớp thực nghiệp đặt dụng cụ trong tay xuống.
Tĩnh lặng như chết.
Tế Tu đi đến cửa sổ, thô bạo đóng cửa lại, hai tai đỏ bừng.
Không nhìn ra là thẹn thùng hay tức giận.