Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 8: Triệu Chứng


Đọc truyện Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi – Chương 8: Triệu Chứng


Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hẻm nhỏ quanh co ngoằn nghèo không có điểm cuối, một đám người nhanh chóng vây quanh hai người phía trước.

Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Liễu Sùng, Trình Ương vẫn như cũ thản nhiên đi về phía trước.

Chờ đến lúc bị đám người vây quanh, Liễu Sùng theo bản năng bảo vệ Trình Ương ở phía sau, nhướng mày nghi ngờ nhìn về phía đám người, lạnh giọng hỏi “Có chuyện?”
Một đám côn đồ cắc ké cũng không trả lời mà hung tợn quan sát hai người từ trên xuống dưới.

Có người móc điện thoại ra so sánh, nhìn điện thoại một chút lại nhìn hai người một chút, sau đó lấm la lấm lét cầm điện thoại đưa cho một tên đầu trọc có vẻ là đầu sỏ trong đó, mặt mũi vô cùng bất thiện “Đại ca anh nhìn một chút có phải giống hay không, đặc biệt là cái tên phía sau, khoé mắt bên trái của hắn có một nốt ruồi, khẳng định chính là bọn họ!”
Tên đầu sỏ nhìn kỹ hình trên điện thoại, sau đó nhíu mày nhìn Liễu Sùng, nói “Liễu Sùng, Trình Ương đúng không.”
Trong lòng Liễu Sùng căng thẳng, xem ra đúng là Liễu Hoa Cường dùng thế lực đi tìm anh, chỉ sợ rằng không chỉ có thủ đoạn này.

Trong lòng anh xoay chuyển trăm vòng, sắc mặt vẫn bình thường như cũ nói “Nhận lầm người rồi.”
Đầu sỏ cười một tiếng, cho người phía sau một ánh mắt, người phía sau ngầm hiểu, đưa tay kéo Trình Ương đang ở phía sau.

Hai người Liễu Sùng Trình Ương đồng thời phát hiện khác thường, không đợi Liễu Sùng phản ứng, Trình Ương đã vươn tay đặt lên vai của Liễu Sùng mượn lực giơ chân không khách khí đạp về phía người muốn kéo cậu, trực tiếp đá người kia lùi mấy bước suýt nữa ngã xuống.


Đám người trong nháy mắt bị chọc giận, rục rịch nhao nhao tiến về phía trước hung tợn nhìn chằm chằm vào Trình Ương “Mày con mẹ nó không muốn sống có phải không!”
Liễu Sùng giơ tay bảo vệ Trình Ương, lạnh lùng bức khí nhìn bọn họ “Đừng tìm chết.”
Trình Ương đè tay Liễu Sùng xuống, nhếch mép khinh thường “Thử đi?”
Hai người kiêu căng phách lối như vậy, lập tức có người không phục, không nhịn được mắng to một tiếng dẫn đầu vọt tới.

Những người khác thấy vậy cũng rối rít chen nhau nhào lên, đầu sỏ thấy vậy ung dung lui sang một bên xem cuộc chiến.

Hỗn loạn chạm một cái liền nổ ra.

Trình Ương Liễu Sùng sớm có chuẩn bị nên đám côn đồ cắc ké này không có chiêu thức nào tốt cũng không ăn được lợi, chưa đến gần bị hai người đánh cho tan tác.

Liễu Sùng nhìn đám tiểu lâu la nằm dưới đất, cười nhạo một tiếng, nắm lấy tay Trình Ương chạy.

Đầu sỏ thấy vậy vội vàng móc điện thoại ra gọi nhờ giúp đỡ.

Liễu Sùng kéo Trình Ương chạy ra khỏi hẻm, gọi một chiếc xe đến bến xe, không thể tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa.

Tất cả mọi người trên xe đi thành phố D đều đã ngủ, chỉ duy nhất Liễu Sùng Trình Ương đang tựa vào nhau không buồn ngủ.


bởi vì chuyện hôm nay nên tâm tình có chút nặng nề.

Vốn tưởng rằng rời thành phố A sẽ không gặp những chuyện phiền phức này nữa, hoá ra vẫn không có cách nào tránh khỏi.

“Liễu Hoa Cường người này trước giờ chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Nếu bọn họ biết hành tung của chúng ta, đến thành phố D cũng sẽ không dừng lại, sau này chúng ta có thể gặp phiền phức không ngừng…” Liễu Sùng cau mày, cảm giác không nói nổi thở dài một hơi, cúi đầu nghiêm túc vuốt ve ngón tay thon dài đẹp mắt của Trình Ương, yên lặng hồi lâu mới nói “Liên lụy em rồi.”
“Anh trước đây không có khách khí như vậy.” Trình Ương nhìn về phía anh, biết người kia áy náy trong lòng, vẻ mặt đầy chân thành lại tỏ vẻ không quan tâm nói “Hoạn nạn có nhau không phải rất tốt sao? Ông ấy như thế nào đi nữa cũng chỉ ở trong thành phố A mà thôi, nếu không được thì báo cảnh sát.”
“Nếu cảnh sát cũng cùng một phe với ông ấy thì sao, dầu gì cũng là Cục trưởng Cục thuế, bản lĩnh ông ta rất lớn.” Hai mắt Liễu Sùng lóe lên một tia khinh miệt, cười nói “Loại người như Liễu Hoa Cường này luôn không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Ông ta chắc chắn biết anh ở cùng một chỗ với em, làm ông ta mất mặt, cho nên để tìm được anh chuyện hèn hạ gì cũng làm được.

Tóm lại chúng ta phải cẩn thận hơn một chút, không thể cả tin bất cứ ai, em cũng không nên cách anh quá xa.”
Trình Ương ừ một tiếng, trở tay cầm tay Liễu Sùng, không tiếng động an ủi anh “Không sao hết, thực sự không được thì chúng ta không ở trong thành phố.

Sẽ luôn có nơi ông ấy không thể can thiệp được.”
Liễu Sùng gật đầu, càng ra sức nắm chặt tay đối phương.


Hiểu con không ai bằng cha, ngược lại cũng vậy, Liễu Sùng đoán rất chính xác, vấn đề sớm đã đến.

Xe vừa đến trạm thu phí thành phố D thì bắt đầu kẹt xe, phía trước mặt có cảnh sát kiểm tra từng xe một.

Liễu Sùng cảnh giác, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời nghĩ tới khả năng Liễu Sùng nhờ lực lượng cảnh sát ngăn bọn họ lại, vì vậy lần nữa ngầm hiểu ý nhau.

Hai người mượn cớ đau bụng không chịu được nài nỉ bác tài, rốt cuộc cũng chịu mở cửa, không ít hành khách thấy vậy rối rít bắt chước.

Nhất thời trong lúc mọi người ùa ra ra ngoài ngược lại sẽ không dễ thu hút sự chú ý, hai người ngoan ngoãn nhu thuận lẫn vào trong đám người tìm nhà vệ sinh lại lừa gạt được không ít cảnh sát.

Nhưng bọn họ không ngờ phát hiện được một số chỗ dễ thấy cũng dán lệnh truy nã, trên đó là hình ảnh trắng đen của hai người, nội dung truy nã là dòng chữ Liễu mỗ buôn bán ma tuý trái phép, uy hiếp Trình mỗ cùng gây án, ai tìm thấy có thể nhận được tiền thưởng.

Trình Ương trong nháy mắt vô cùng nổi giận, vì mặt mũi mình lại có thể nói con trai mình thành tội phạm buôn lậu, huỷ hoại cả đời của anh, đây không phải là nhẫn tâm bình thường mà.

Liễu Sùng vốn đã khá quen với cách cư xử của Liễu Hoa Cường nên lặng lẽ vỗ vai Trình Ương an ủi.

Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, tìm cơ hội chen nhau chạy vào dòng xe cộ rồi dần dần cách xa trạm thu phí, đến chỗ bên lề đường nhanh chóng bay qua hàng rào, nhảy ra khỏi đường cao tốc chạy vào chỗ hoang vắng.

Trong xe có người nhìn thấy một màn này, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng.

Chờ đến phiên bọn họ bị cảnh sát lục soát vặn hỏi đột nhiên bừng tỉnh, vì vậy bọn họ một năm một mười báo với cảnh sát việc này, cảnh sát nghe vậy lập tức thu đội, điều động cảnh sát men theo đầu mối đuổi theo.

Hai người chạy một đường như điên, gặp núi leo núi gặp suối lội suối.


Sau khi chạy một quãng đường dài bụng Trình Ương đột nhiên đau, cậu cũng không để tâm tiếp tục cậy mạnh chạy.

Ai ngờ bụng không chịu thua kém, không hết đau mà ngược lại càng đau nghiêm trọng hơn, chạy được vài phút Trình Ương rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, ôm chặt bụng ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt đau đớn rên rỉ.

Liễu Sùng thấy vậy trong nháy mắt kinh hãi, rối rít quỳ xuống đất ôm lấy Trình Ương, thấy cậu sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi, lúc biết tin là đau bụng anh vừa sốt ruột vừa đau lòng.

Trên mặt anh đầm đìa mồ hôi tràn đầy mờ mịt luống cuống ôm lấy Trình Ương đi một vòng, nhìn xung quanh núi rừng rậm rạp nhất thời rơi vào tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Nơi này căn bản không có người có thể giúp anh, trừ chủ động đi tìm cảnh sát để được giúp đỡ, Liễu Sùng không còn cách nào khác.

Anh ôm Trình Ương chạy ngược về, Trình Ương lập tức nhận ra dụng ý của đối phương, cật lực đưa tay túm lấy quần áo của Liễu Sùng, đau đớn rên rỉ nói “Đừng quay lại, em-em không sao, trước tiên tìm chỗ trốn, em nghỉ ngơi chút là ổn.”
Liễu Sùng cắn chặt răng không nói lời nào, trong mắt tràn đầy không cam lòng nhưng vẫn cố ý chạy ngược về.

Trình Ương thấy Liễu Sùng không nghe cậu, bắt đầu nhịn cơn đau mà kịch liệt giãy dụa, làm cho Liễu Sùng đang vô cùng mệt mỏi kiệt sức không giữ được cậu, hai người cùng ngã xuống đất.

May mà Liễu Sùng đã che chở Trình Ương trước khi ngã xuống để cú ngã không đau hơn.

Liễu Sùng ôm chặt lấy Trình Ương đau khổ quát “Cùng lắm là bị ông ta giam một năm một năm rưỡi, anh không muốn đánh cược sự an toàn của em! Bây giờ chúng ta quay lại, để cảnh sát tìm bác sĩ cho em!”
Trình Ương yếu ớt lắc đầu, nhỏ giọng tức giận nói “Không, không về! Không phải anh nói muốn ở cùng với em sao, không cho phép anh lâm trận bỏ chạy, chúng ta đi nhanh lên!”
Liễu Sùng ngẩn ra, nhìn bộ dạng kiên định của đối phương đột nhiên nhớ lại quyết tâm muốn được ở chung với cậu của mình, cuối cùng lựa chọn ôm Trình Ương tiếp tục chạy trốn về phía trước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.