Đọc truyện Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi – Chương 70: Chấm Dứt
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Sau khi lấy được tín nhiệm của Chu Sâm, Liễu Sùng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Anh không cần phải dè dặt che giấu điểm yếu của mình—— Trình Ương cùng với Màn Thầu, giấu giếm không dám liên lạc.
Chu Sâm đã biết tình trạng của anh, biết anh yêu đương với người cùng giới, còn biết anh có con trai, nhưng mà cũng không biết là do anh với Trình Ương sinh ra.
Nhưng những thứ này đã làm cho đối phương an tâm, Liễu Sùng còn đoán được trước khi ông tới sẽ điều tra anh, cho nên cố ý thận trọng bảo vệ người anh để ý, để cho đối phương biết anh kiêng kỵ cái gì, anh quan tâm gì, từ đó có thể khiến Chu Sâm an tâm hợp tác với anh.
Chính vì Chu Sâm đã điều tra anh thấu triệt, nên cũng không cần làm những chuyện dư thừa nữa, Liễu Sùng không cần phải mỗi ngày kiềm chế giao tiếp với Trình Ương, từ nhắn tin thăng cấp đến mỗi ngày gọi bốn năm cuộc điện thoại cũng không đủ.
Ở Chu gia, Liễu Sùng mỗi ngày trừ thu thập bằng chứng phạm tội của Liễu Hoa Cường ra, thì thời gian còn lại đều liên lạc với Trình Ương, hoặc là lướt xem những đoạn video nhỏ về bé con Trình Ương gửi.
Mà càng xem thì càng muốn gặp bọn họ.
Đến thành phố A đã hơn một tháng, Liễu Sùng càng muốn về nhà, đặc biệt là lúc nghe thấy Màn Thầu trong điện thoại đáng thương gọi cha, hỏi anh khi nào anh về, lúc nói với anh là Màn Thầu rất nhớ cha thì anh càng muốn về.
Nhưng mà chuyện vẫn chưa kết thúc, không giải quyết được hai cái tai họa ngầm kia thì anh tạm thời chưa về được.
Nên không thể làm gì hơn là dằn lòng dỗ Màn Thầu.
May mà cậu nhóc cũng rất dễ đỗ, nói mấy câu là giải quyết được.
Mà mỗi lần Trình Ương hỏi, anh chỉ có thể nói rằng sẽ nhanh thôi, nhưng cụ thể bao lâu thì Liễu Sùng không cách nào biết được.
Mà làm người ta vui vẻ là, sự cố gắng của anh trong khoảng thời gian này rốt cuộc cũng khiến Liễu Hoa Cường bên kia bắt đầu bị ảnh hưởng.
Liễu Hoa Cường cũng khó đối phó, để hạ bệ được ông ta với đám chó săn mũi thính kia ngoại trừ dựa vào chứng cứ bên ngoài ra thì còn phải dựa vào chút thủ đoạn quanh co khó nói rõ, từ từ kéo Liễu Hoa Cường từ chức vụ Cục trưởng Cục thuế xuống nước.
Làm chuyện này phải rất cẩn thận, hơi lơ là một chút là sẽ để lại hậu hoạ.
Liễu Sùng không muốn xử lý xong lại rước lấy một cái tại hoạ ngầm khác.
Trình Ương nghe anh nói nhanh, cũng cho là anh sẽ nhanh trở về.
Nhưng ngày lại qua ngày vẫn chưa thấy Liễu Sùng có dấu hiệu quay về, Trình Ương khó tránh khỏi có chút buồn bã cùng lo âu.
Dù sao hai người chưa từng tách nhau lâu đến như vậy, Liễu Sùng đột nhiên bỏ đi, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.
Trình Ương không chỉ nhớ mà còn rất không quen, càng sợ hãi bản thân không nhịn được mà đi tìm anh.
Nhưng lo lắng cũng chỉ lo lắng, Trình Ương sẽ không dưới tình huống không rõ mà đi khiến cho Liễu Sùng thêm rắc rối.
Nếu muốn sau này có một cuộc sống an ổn sống qua ngày, thì nhất định phải bỏ ra một chút.
Cửa tiệm Lục Nguyên càng làm ăn phát đạt, bởi vì điểm đặc biệt và danh tiếng của cửa hàng càng ngày càng nổi, ba người dần không kham nổi, Trình Ương lại tuyển thêm một cậu trai đến hỗ trợ tiệm, để tránh lúc cậu dẫn Màn Thầu đi thành phố khác công tác, không giúp được Hoàng Thừa với Phó Dương.
Địa phương Trình Ương đi càng nhiều lên, thì các đặc sản chủng loại trong tiệm cũng theo đó mà đa dạng hơn.
Yêu cầu đặt đơn mỗi ngày cũng rất nhiều, bọn họ thậm chí còn gia nhập app Meituan, trong tiệm cũng gắn máy vi tính, vừa nhận đơn đồng thời còn nhân thời gian rảnh rỗi lên giết thời gian.
Trình Ương giao một phần công việc thu hàng cho Phó Dương, bởi vì cậu mỗi nửa tháng sẽ dẫn Màn Thầu đi khắp miền quê tìm đồ ăn đặc sản địa phương ngon.
Chỉ có không ngừng thay đổi mới cho khách hàng luôn có cảm giác mới lạ, thì mới có thể kinh doanh phát triển không ngừng.
Meituan: nôm na như shopee, lazada bên mình.
Vô tình thay thì Liễu Sùng đã đi hơn bốn tháng, tháng mười một thành phố D đã chuyển lạnh.
Nhà mở lò sưởi ấm áp, Hoàng Thừa dưới sự lôi kéo của Phó Dương mà nằm trên lò sưởi ghi chép sổ sách, Màn Thầu ngồi trên ghế sofa nghiêm túc chăm chú xem hoạt hình trên máy tính bảng Hoàng Thừa mua cho nhóc.
Còn Trình Ương thì ở trong phòng nói chuyện điện thoại với Liễu Sùng.
“Hôm nay thế nào rồi anh.” Mỗi ngày đều là cái câu nghìn lần như một này.
“Liễu Hoa Cường sắp ngã ngựa rồi.” Liễu Sùng nói: “Không lâu sau là anh có thể về.”
“Câu này anh nói quá nhiều rồi.” Trình Ương nghe câu này đã đến chết lặng rồi, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh đi bao lâu anh tự xem đi, sinh nhật con chúng ta cũng sắp đến rồi, anh có về không.”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, Trình Ương mơ hồ nghe được tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, Liễu Sùng nói: “Xin lỗi em, đến lúc đó xem tình hình đã, nếu như bên này không có vấn đề thì anh sẽ về trải qua sinh nhật với con trai.”
Trình Ương nhàn nhạt ừ, một lúc sau không nhịn được nữa thì hỏi: “Tiến triển bây giờ đến đâu rồi, anh muốn làm đến mức nào mới có thể về.”
“Mức nào à….” Liễu Sùng nói: “Đương nhiên muốn bọn họ không còn khả năng xoay người nữa mới được.”
“Vậy phải bao lâu.” Liễu Sùng bảo: “Nếu quá lâu thì em không ngại dẫn Màn Thầu đi tìm anh.”
Liễu Sùng không chút nghĩ ngợi đáp: “Bọn em đừng đến, ở bên kia chờ là được, anh sẽ mau về thôi.”
“….
Được rồi.” Trình Ương có chút đáng tiếc nói: “Sớm biết anh đi lâu như vậy, lúc ấy nên ở nhà chờ thêm hai ngày.”
“Sau này từ từ bù lại nha em.”
Đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, Trình Ương quay đầu nhìn, là Màn Thầu.
Cậu nhóc thấy cậu đang gọi điện thoại, lập tức lạch bạch chạy tới ôm lấy bắp chân cậu, kích động kêu: “Là cha? Con cũng muốn nói chuyện với cha nữa.”
“Bóng đèn nhỏ đến rồi, muốn nói chuyện với anh.” Trình Ương cười ôm lấy Màn Thầu đặt lên giường, đưa điện thoại đến bên tai Màn Thầu: “Màn Thầu, nói chuyện với cha nè.”
“Cha cha…” Màn Thầu kêu liên tiếp mấy tiếng cha, Liễu Sùng đầu bên kia điện thoại không khỏi cười lên, chờ Màn Thầu gọi đủ mới mở miệng nói chuyện với nhóc.
Rõ ràng ngày hôm qua mới nói chuyện xong, mà chưa thấy nhóc hưng thấy như vậy bao giờ.
Màn Thầu sắp tròn hai tuổi, nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, trừ lúc trong đầu có mấy từ không theo kịp thì dừng lại suy nghĩ một lúc lâu ra, thì cậu nhóc chạy được nhảy được, còn hết sức thông minh.
Bởi vì Liễu Sùng rời đi, cậu nhóc luôn biết làm chút động tác nhỏ thu hút sự chú ý của Trình Ương, tỷ như leo lên bậc thềm đá cao làm bộ muốn nhảy xuống, hoặc như lúc nằm trên giường chơi rất thích nhoài người ra ngoài mép giường.
Rất biết dùng chút động tác nhỏ để cho Trình Ương đang bận rộn chú ý đến mình.
Rõ ràng là mới có hai tuổi mà đã biết làm mấy động tác đùa giỡn khiến người khác không khỏi bật cười.
Hai cha con trò chuyện rất vui vẻ, nói đông nói tây cả nửa ngày, kéo cho đến lúc nói xong cũng đã đến giờ ngủ.
Mặc dù ngày trở lại của Liễu Sùng là không chắc chắn, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua.
Bọn Trương Uyên Trương Hạo sẽ thỉnh thoảng đến thăm, nhìn cửa tiệm phát triển tốt như vậy liền đề nghị bọn họ đi khu khác mở tiệm mới, tận dụng đà phát triển này làm chuỗi cửa hàng luôn.
Mỗi lần như thế Trình Ương chỉ nói: “Chờ Liễu Sùng quay về thì mở tiệm mới.”
Trương Uyên không nhịn được chậc lưỡi nói: “Đến lúc nào thì hắn quay về, đi cũng hơn bốn tháng rồi? Anh mở phân phối ở tỉnh khác xong rồi mà hắn còn chưa tính về, không cần nhà nữa à? Rốt cuộc hắn đi làm cái gì vậy, thần thần bí bí.”
“Đi giải quyết vấn đề.” Trình Ương nói: “Vấn đề tương đối khó giải quyết nên tốn thời gian hơi lâu.
Đúng rồi, sao dạo này không thấy anh Triệu đâu.”
“Em ấy hả, bận chăm con rồi.”
Liễu Sùng có chút bất ngờ hỏi: “Con? Ở đâu vậy, mấy anh sinh hả?”
“Có thể sinh thì tốt.” Trương Uyên nói: “Em họ của em ấy, xảy ra chuyện nên giao con nhỏ cho Tiểu Giác chăm, đoán chừng sau này phải theo bọn anh rồi.”
“Bao lớn rồi? Bé trai sao?”
“Ừ, hình như đã năm tuổi.”
Trình Ương gật đầu: “Nếu có thể thì dẫn bé đến chơi với Màn Thầu, vừa hay Màn Thầu còn thiếu một người bạn.”
“Được đó, lần sau bảo Triệu Giác dẫn nó tới.”
Ngày 17 tháng 11, cách sinh nhật hai tuổi của Màn Thầu hai ngày.
Hoàng Thừa không nhịn được hỏi: “Anh Liễu không về hả anh.”
Trình Ương đang kết sổ, nghe vậy tay khẽ dừng, sau đó nói: “Anh ấy không về được, chúng ta đi tìm anh ấy.”
Hoàng Thừa lập tức kích động: “Được nha, khi nào thì đi anh.”
Trình Ương cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai, Dương Dương, cậu lên mạng tra vé tàu, được thì đặt vé vào ngày mai, nhân tiện đặt vé về luôn.”
“Được!”
Ngày 18, ba người thu dọn hành lý đơn giản, dẫn Màn Thầu ra ngoài, lên tàu cao tốc đến thành phố A.
Thành phố A.
Liễu Sùng vừa thảo luận với Chu Sâm xong, mới ra khỏi thư phòng thì nhận được điện thoại.
Trình Ương ở đầu bên kia điện thoại nói: “Bọn em gần đến ga Bắc, anh có muốn đến đón không?”
“…..” Liễu Sùng ngẩn ra, không dám tin hỏi: “Bọn em đến đây? Từ từ, anh đến ngay.”
Dứt lời, Liễu Sùng cúp điện thoại, quay trở lại thư phòng tìm Chu Sâm mượn xe đi đón đám Trình Ương…..
Chỉ chớp mắt một cái, Liễu Sùng đã ở thành phố A được nửa năm.
Còn hai ngày nữa là hết năm, trên đường phố tràn đầy hương vị năm mới và vui vẻ.
Chuyện của Liễu Hoa Cường với Vương Nhiên đã hoàn toàn giải quyết xong, kết quả đã được xác nhận, mà hôm nay, là lúc Liễu Sùng nên trở về rồi.
Vào đêm trước thì anh cùng với Chu Sâm uống rượu đến khuya, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy sớm, mang theo đồ mua cho cả nhà, lên chiếc xe Chu Sâm sắp xếp cho anh, rời khỏi Chu gia đến sân bay, đi máy bay về thành phố D.
Rốt cuộc, quỹ đạo của kiếp này đã bị thay đổi, dù kiếp trước anh có thế lực của riêng mình nhưng cũng không trấn áp được Liễu Hoa Cường đến mức suýt phải vào tù, bây giờ chỉ có thể tìm đến một nơi hẻo lánh và hỗn loạn để sống qua ngày.
Đời trước anh cũng không mượn thế lực của Chu Sâm, mà tự dựa vào bản thân từng bước xâm chiếm Liễu Hoa Cường.
Bị Liễu Kinh đặt tai mắt ngầm quanh người cũng có thể giả bộ câm điếc được, mục đích chính là dựa vào sức lực bản thân mà đi dày vò bọn họ.
Nhưng mà bây giờ có Màn Thầu với Trình Ương, anh đã không còn quan tâm có phải tự tay mình hạ bệ Liễu Hoa Cường không.
Đến nỗi Vương Nhiên, cái người bị anh lơ là kiếp trước, sợ là không còn năng lực tung hoành nữa, gãy một chân, dù có nhảy thế nào đi nữa cũng không thể gây ra sóng gió.
Cuối cùng cũng có thể an tâm sống, Liễu Sùng cười như trút được gánh nặng, ngả lưng vào ghế dần ngủ thiếp đi.
Hai ngày đầu năm là khoảng thời gian bận rộn nhất của bọn Trình Ương, nhiều năm trước họ chuẩn bị rất nhiều hàng hóa, mỗi ngày đều có người đến lấy hàng, cả đám bận rộn suốt vài ngày, cuối cùng họ bán trước hết hàng trước hạn, cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn tết.
Kết toán tiền lương cho một nhân viên cùng với bao lì xì, bọn họ kiểm tra xong thì tắt nguồn điện, chắc chắn không còn vấn đề gì thì đóng cửa về nhà.
Bước vào hành lang, đèn cảm biến âm thanh sáng lên, đám Hoàng Thừa đang chuẩn bị móc chìa ra mở cửa, thì phát hiện Liễu Sùng đang dựa vào vách tường hút thuốc……