Đọc truyện Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi – Chương 12: Thở Phào
Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Liễu Sùng ngồi cùng với ba vị cảnh sát, chu đáo pha trà cho bọn họ.
Một vị rút mấy tờ văn kiện từ trong túi công văn ra đưa cho Liễu Sùng, nói “Trương Hùng nguyên danh là Triệu Dương, Vương Lỗi nguyên danh là Triệu Cương.
Hai người là anh em, đều sử dụng thẻ căn cước giả, phạm không ít tội.
Trước từng đi tù vì tội trộm cắp mới được thả không bao lâu thì lại tái phạm.
Trước mắt nghi phạm đã có đầu mối, sau khi bắt được được người cần Trình tiên sinh đến xác nhận nghi phạm.
Xin hỏi Trình tiên sinh gần đây có đi xa không?”
“Hiện tại sẽ không đi xa.
Chỉ cần các anh bắt được người, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập.” Liễu Sùng xem xong tài liệu thì trả lại, lông mày cau lại, cân nhắc một lúc mới hỏi “Nhân tiện cho hỏi cơ hội lấy lại được số tiền này là bao nhiêu?”
“Rất nhỏ.” Một vị cảnh sát khác trầm ngâm nói “Hai người này vô cùng ranh ma, biết phạm tội sẽ bị bắt nên mỗi lần sau khi gây án cũng sẽ xài tiêu tiền như nước, xài hết trước khi chờ đến cảnh sát bắt.
Bọn họ không có tài sản gì đứng tên, điển hình là chỉ còn mỗi cái mạng, lúc nào cũng là bộ dạng không sợ chết.
Biết bao người bị hại chỉ có thể âm thầm chịu đựng, chuyện bồi thường này rất khó xảy ra.”
Liễu Sùng không ngạc nhiên chút nào với câu trả lời đã nằm trong dự đoán này.
Nhưng vẫn cứ nguy hiểm nheo mắt lại, tiền không lấy lại cũng được, nhưng chuyện bọn họ lừa dối Trình Ương hại cậu ủ rũ không vui thì không thể nuốt trôi được.
Sau khi tiễn mấy vị cảnh sát đi, Liễu Sùng tiếp tục quay về làm việc.
Thỉnh thoảng anh nhìn đồng hồ trên tường một chút, lòng nhớ về Trình Ương ở nhà một mình.
Sợ cậu sinh bệnh không thể chăm sóc bản thân được, anh chỉ muốn mau mau tan làm.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan ca, Liễu Sùng giúp đồng nghiệp khoá cửa tiệm lại sau đó vội vã chạy về nhà.
Giờ này tuyến xe cuối đã rời bến, người đi trên đường rất ít.
Bình thường đều là hai người cười nói vui vẻ cùng nhau đạp chiếc xe đạp về nhà, bây giờ chỉ có mỗi một mình Liễu Sùng, ít nhiều không quen lắm, ngược lại càng nhớ Trình Ương hơn.
Chậm rãi chạy về, trên đường về đi ngang một tiệm bán trái cây, chạy qua được mấy chục mét anh đột nhiên dừng lại, vội vàng quay xe lại mua cho Trình Ương một ít mận.
Một hơi chạy lên lầu ba, nghĩ Trình Ương có lẽ đã ngủ, động tác của Liễu Sùng vội vàng nhẹ nhàng lại, ổn định hơi thở rồi mò chìa khoá nhẹ nhàng mở cửa.
Chìa khoá còn chưa cắm vào thì cửa đã ken két một tiếng mở ra.
Liễu Sùng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn thì thấy Trình Ương đang đứng ngược sáng ở ngay cửa.
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt cậu nhưng Liễu Sùng rất cảm động, động tác của mình nhẹ như vậy mà cậu đã mở cửa trước cho mình, xem ra cậu vẫn luôn đợi mình về.
Liễu Sùng cười một tiếng, không hỏi tại sao cậu chưa ngủ thì lại nghe cậu hân hoan nói “Là mận sao.”
Liễu Sùng “…”
“Cầm đi rửa rồi ăn.” Liễu Sùng dở khóc dở cười đưa mận cho cậu, vào nhà đóng cửa lại.
Trình Ương có mận cũng không đi mà khom người lấy dép tới để cạnh bên chân anh.
Liễu Sùng nhìn đầu tóc bù xù của đối phương không nhịn được giơ tay vuốt gỡ rối cho cậu.
Thay giày xong thấy Trình Ương chuẩn bị đi nhà bếp rửa mận, đột nhiên nhớ tới đối phương đang bị bệnh, vội vã chạy theo lấy lại mận, nói “Để anh rửa cho, em đi nghỉ đi.”
Trình Ương cũng không khách sáo với anh nhưng cũng cũng không bỏ đi, cứ đi theo sau lưng anh nhìn anh rửa mận, một cái lại một cái cẩn thận lau khô nước cho vào rổ để ráo.
Liễu Sùng bưng rổ nắm tay Trình Ương đi vào phòng khách, ngồi trên ghế dời rổ mận tới trước mặt Trình Ương, nhìn cậu như con nít được quà không chờ nổi đưa tay lấy mận ăn, trong lòng anh mềm nhũn, vươn tay lên cưng chiều xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng hỏi “Em sao rồi, cơ thể có ổn hơn không, buổi tối ăn gì?”
Trình Ương cắn mận gật đầu, căn bản không nhắc đến việc ăn cái gì liền nôn ra, hàm hồ nói “Em ăn cơm chiên.
Đã ổn rồi.
Ngày mai em có thể đi làm.”
“Không vội, bị bệnh thì nghỉ ngơi mấy ngày chăm sóc cơ thể cho khoẻ, ông chủ cũng duyệt rồi.” Liễu Sùng vừa nói vừa khẽ cười, đưa mắt nhìn khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp của cậu được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, không nhịn được tiến tới hôn một cái.
Rất rất muốn ôm lấy người vào trong ngực vuốt ve một lát, nhưng lại không đành lòng quấy rầy bộ dáng liều chết chuyên tâm ăn của cậu.
Trình Ương không nói mà lắc đầu một cái bày tỏ không nghỉ, không đi làm nữa thì tiền cũng sẽ cạn sạch, cậu không thể lúc nào cũng kéo chân được.
Liễu Sùng bất đắc dĩ thở dài, anh tự nhiên biết Trình Ương đang nghĩ gì nên cũng không phản đối, chỉ đau lòng giơ tay vuốt ve mấy sợi tóc sau ót đối phương.
Ngồi cùng cậu một lúc rồi đứng dậy đi tắm, xong vào nhà bếp làm đồ ăn, đem tô mì nấu cho Trình Ương hôm qua mà cậu chưa ăn đã nở trương lên trong tủ đổ sạch trong nhà vệ sinh.
Tuỳ tiện ăn chút thức ăn xong bữa, hai người mệt mỏi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Liễu Sùng cứ như trước đúng giờ đưa Trình Ương đi làm, vào ca đưa xe đạp cho cậu đi, nhưng lại không biết Trình Ương nôn cả ngày căn bản không có sức đạp xe, chỉ có thể đẩy xe đạp về.
Trình Ương biết cơ thể mình có vấn đề, ăn cái gì cũng nôn.
Chỉ có thể ăn được chút món chua, những món khác vừa nhìn liền buồn nôn.
Mỗi ngày ngoài ăn một chút mận, nho và một số đồ ăn hợp khẩu vị ra thì chưa ăn được bữa cơm chính nào.
Mấy ngày kế tiếp tinh thần càng ngày càng kém, bởi vì sợ Liễu Sùng lo lắng mang cậu đi bệnh viện phung phí tiền nên cậu đã nghĩ ra một cách, tốn mấy đồng mua một cây son ở siêu thị, mỗi ngày sáng sớm cùng với lúc tan làm, trước thời gian tiếp xúc với Liễu Sùng sẽ son cho mình một lớp để nhìn qua khá hơn một chút.
Ngày đó Trình Ương rửa mặt xong muốn lấy son ra son một chút thì phát hiện mình đổi quần áo, son môi vẫn nằm trong quần áo ngày hôm qua nên chỉ có thể rón rén đi ra cầm về.
Đúng lúc đụng phải Liễu Sùng thức dậy đang mặc quần, đối phương cảm giác được có người đi vào thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, Trình Ương cả kinh vội vàng quay người đi ra ngoài vừa nói “Ăn sáng không, em nấu cho anh.”
Liễu Sùng liếc mắt liền phát hiện sắc mặt Trình Ương hết sức tiều tuỵ, chút buồn ngủ còn sót lại lập tức tan thành mây khói.
Sắc mặt anh ngưng trọng kéo quần lên đi tới nắm lấy cằm của Trình Ương nhìn cẩn thận, trên mặt tràn đầy lo âu, giọng có chút không vui nói “Sao sắc mặt em lại kém như vậy, có phải bệnh chưa hết mà học cách giấu bệnh đúng không, hửm? Hôm nay đừng có đi làm, anh dẫn em đi bệnh viện truyền nước đã.”
Trình Ương vẻ mặt bình thường nắm tay anh nói “Em không sao hết, chỉ là ngủ không ngon thôi, không cần phải đi bệnh viện.”
“Nghe anh.” Liễu Sùng có chút nổi giận khi cậu không coi trọng thân thể mình, niết mặt cậu nhưng không dùng sức, ngược lại buông tay xoa mặt cậu, có chút bất đắc dĩ an ủi cậu “Tiền mất thì mất thôi, anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em thôi.
Chỉ cần em ở bên cạnh anh thì những thứ vật chất này có cũng được, không có cũng không sao.
Em không cần phải suy nghĩ chuyện này nữa, cũng đừng mang cơ thể mình ra làm trò đùa.
Bây giờ chúng ta không có tiền, cho nên có bệnh thì càng phải đi trị, nếu không thật sự kéo đến bệnh nặng anh chỉ có thể đi bán thận cho em đi khám.
Nếu anh mất một thận thì ảnh hưởng đến phương diện kia thì sao, cuộc sống phu phu không thể hài hoà thì em sẽ chê anh.
Nghe anh, ngoan ngoãn đi khám bệnh, chăm sóc bản thân cho khỏe rồi hãy đi làm.”
Trình Ương sâu sắc cảm nhận được anh quan tâm cậu, cũng bị anh chọc cười một phen không nhịn được mím môi cười một tiếng.
Gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi nhiều, ngoan ngoãn nghe sự sắp xếp của Liễu Sùng chuẩn bị đi bệnh viện khám.
Nhưng chờ đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa thì điện thoại Liễu Sùng đột nhiên vang lên.
Liễu Sùng nghe điện thoại, đối phương là cảnh sát nhân dân huyện Đan Hà “Xin chào Liễu tiên sinh, nghi phạm đã bị bắt, bây giờ Trình tiên sinh có thời gian không? Chúng tôi cần cậu ấy tới chứng minh thân phận nghi phạm.”
Liễu Sùng cau mày “Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, nếu hai người tiện thì bây giờ tới một chuyến.”
“Được, bây giờ chúng tôi qua đó.” Liễu Sùng cúp điện thoại, đối với ánh mắt nhìn mình mặt tràn đầy sự tò mò của Trình Ương nói “Bắt được bọn Trương Hùng rồi, chờ đi bệnh viện xem bệnh rồi chúng ta qua đồn cảnh sát.”
Trình Ương vừa nghe nhất thời cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ tới lời anh nói khi nghe điện thoại vội hỏi “Không phải là anh bảo qua ngay bây giờ sao.”
Liễu Sùng nhìn cậu, đi xuống dưới lầu, nhàn nhạt nói “Khám bệnh quan trọng hơn.”
Nhưng Trình Ương một khắc cũng không chờ nổi, đuổi theo đi bên cạnh Liễu Sùng, giọng điệu kiên định nhưng lại không phát giác mình làm nũng “Em muốn đi đồn cảnh sát trước.”
Liễu Sùng nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu, làm người ta bất ngờ là anh không từ chối, mà là cưng chiều nhếch mép lên vô cùng tà mị cười một tiếng “Vậy thì nghe lời vợ.”
Trình Ương “…”
Đồn cảnh sát.
Liễu Sùng cùng với Trình Ương an phận ngồi trên ghế dài nhỏ giọng nói chuyện.
Một lát sau mấy viên quan cảnh sát áp giải Triệu Dương, Triệu Cương từ ngoài đi vào, lúc Liễu Sùng thấy bọn họ sắc mặt không thay đổi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng khi nói chuyện với Trình Ương.
Nhưng trong mắt thoáng quá một chút hung ác không ai để ý được.
Trình Ương bây giờ rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người bọn họ không rời mắt.
Cảnh sát áp giải hai người Triệu Cương, Triệu Dương tới, hỏi bọn họ “Trình tiên sinh Liễu Tiên sinh, có phải họ là người trộm cắp tiền của hai người không?”
Liễu Sùng không trả lời, đứng dậy đi tới trước mặt hai người, bộ dạng heo chết không sợ nước sôi mặc cho Liễu Sùng quan sát.
Anh thản nhiên nói “Không giống lắm.”
“Cảnh sát hơi giật mình nói “Không giống?”
Triệu Dương và Triệu Cương sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Sùng đột nhiên đắc ý.
Liễu Sùng hơi có vẻ mê mang, lại nhìn kỹ lại mới nói “Những chỗ khác thì đều giống, chỉ là chỗ này không giống, phải như vầy mới giống!”
Liễu Sùng nói xong liền vung tay hung hăng đấm lên khuôn mặt gầy gò còn mỗi da bọc xương kia của Triệu Dương, đấm chuẩn xác ngoan độc vào mắt trái của hắn, trực tiếp làm người ngã ngửa về phía sau.
Sau đó nhân lúc cảnh sát còn chưa phản ứng kịp nhanh như chớp trở tay thụi cùi chỏ vào mặt Triệu Cương, nâng đầu gối thúc một cước vào bụng Triệu Cương, rồi sau đó đột nhiên nhấc chân đá vào tim Triệu Dương.
Hai người nhất thời kêu rên một tiếng, làm xô ngã cảnh sát đang áp giải họ xuống đất.
Liễu Sùng tự nhiên không thể nào cứ vậy bỏ quả, tiến lên tiếp tục đá mạnh hai người, thân thủ anh cực nhanh, một loạt động tác tới bất ngờ không kịp đề phòng, hai người bị đá gào khóc thảm thiết làm cảnh sát xung quanh mới phản ứng lại, hô to một tiếng nhanh chóng chạy tới ngăn cản Liễu Sùng.
Trình Ương rõ ràng cũng bị một loạt hành động của Liễu Sùng làm cho bối rối, bị những cảnh sát khác rống lên một tiếng mới phản ứng kịp.
Thấy Liễu Sùng đã bị mấy vị cảnh sát khống chế, đứng trước mặt Liễu Sùng ngăn cho anh không tiếp tục động thủ.
Chờ đến khi cảnh sát kéo Liễu Sùng lui về sau, Trình Ương lại đột nhiên xoay người tung một cú đá, góc độ cực kỳ xảo quyệt kỳ quái, vừa vặn đá chuẩn xác vào mặt Triệu Dương, một cước đá trúng làm hắn té ngã lại xuống đất kêu rên.
“Được!” Liễu Sùng thấy vậy không khỏi thống thoái khen lớn một tiếng.
Nhưng mà động tác Trình Ương không nhanh như Liễu Sùng, cậu còn chưa đá lên mặt Triệu Cương thì bị một vị cảnh sát trung niên đúng lúc chạy tới chế ngự.
Trình Ương cau mày, cánh tay bị vặn ngược có chút đau, vị cảnh sát chế trụ cậu thấy vậy hơi thả lòng ra, quay đầu chính trực hét lớn “Hai người các cậu có phải cũng muốn phạm tội đúng không! Có tin nhốt các cậu chung luôn không hả!”
“Xin lỗi là chúng tôi quá khích.” Liễu Sùng đang bất mãn với việc đối phương áp chế Trình Ương, nhưng nhận thấy động tác nhỏ của đối phương nhất thời sinh lòng cảm kích, thái độ lập tức hết sức thành khẩn nhận sai.
Cảnh sát trung niên sững sờ một giây lại trong nháy mắt khôi phục khuôn mặt nghiêm túc.
Ông chưa bao giờ thấy người bị hại nào một giây trước còn phẫn nộ điên cuồng rồi một giây sau lại tao nhã lịch sự.
Biết người bị hại gặp nghi phạm sẽ căm phẫn, nhưng những nghi phạm này bọn họ không đánh được, bây giờ người bị hại động thủ đánh hai cái cũng không có gì truy cứu “Hai người các cậu còn gây chuyện không?”
“Không gây chuyện ạ.” Liễu Sùng và Trình Ương ngoan ngoãn đáp.
Cảnh sát buông lỏng tay Trình Ương ra, nói với mấy vị cảnh sát khác “Thả cậu ấy, hai người tới xác nhận có phải bọn hắn có phải là người trộm tiền hai người không, xong chuyện thì đi nhanh đi, sau này xử lý sẽ thông báo cho mấy cậu.”
Vì vậy hai người ngoan tiến lên xác nhận xong liền bị hai cảnh sát đưa ra khỏi đồn cảnh sát.
Dù sao tiền cũng không lấy về được, Liễu Sùng cũng không trông mong gì, mặc dù đánh không đặc biệt đã tay nhưng dù sao lửa giận trong lòng cũng tiêu tán bớt.
Tâm trạng Liễu Sùng rất tốt, khoác vai Trình Ương hứa mời cậu đi ăn lẩu.
Trình Ương đi theo cười cười, hai người lảo đảo lắc lư dần dần đi xa..