Bạn đang đọc Gấu ơi! Giúp anh! – Chương 52
Thế nhưng Thư Hoán cố sống cố chết không nhúc nhích thế nào thì vẫn không chống cự nổi Từ Vĩ Trạch vác cô lên vai.
Bị vác suốt quãng đường đến sân bay Thư Hoán không còn mặt mũi nào.
Lúc làm thủ tục hải quan cô không ngừng vật lộn, Từ Vĩ Trạch cười và nói một tràng, đối phương cũng nở nụ cười, gật đầu rồi cho qua.
Cái tên Từ Vĩ Trạch này, rốt cuộc là có gương mặt mang sức thuyết phục lớn đến thế nào chứ?
Lúc lên máy bay rồi, Thư Hoán cũng đành khuất phục, hỏi anh: “Lúc nãy anh nói gì với họ thế?”.
Bao nhiêu người nhìn một người đang ông vác một cô gái như thế mà chẳng ai giải cứu, ngay cả hải quan cũng không ngăn cản!
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Anh nói chúng tôi vừa hưởng tuần trăng mật về, cô dâu nhỏ bé của tôi đang giận hờn”.
Tên này đúng là trơ trẽn thật.
Từ Vĩ Trạch lại hôn cô: “Họ còn khen em xinh đẹp nữa đấy”.
Rõ rành rành là mắt cô sưng lên như quả hồ đào, kiểu nói khách sáo đó mà anh cũng chịu nghe à!
OoO
Họ rời khỏi Maldives lúc đêm khuya, khi về đến thành phố S thì đã là buổi chiều.
Sự mệt mỏi khi đi đường dài khiến hai người đều rã rời, Từ Vĩ Trạch đưa cô đến chung cư, đứng ở cửa hôn cô: “Nghỉ ngơi đi nhé”.
“Vâng.”
Hai người nhìn nhau, Từ Vĩ Trạch lại nói: “Em…”
Thư Hoán đợi, có vẻ căng thẳng.
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: “Mai anh lại đến thăm em”.
Thư Hoán hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ trấn tĩnh “vâng” một tiếng.
Buổi tối cô nghe điện thoại của Nhan Miêu.
Đã mười ngày kể từ khi cô bị “bắt cóc”, khi ở trên đảo Từ Vĩ Trạch rảnh rỗi còn viết một tấm bưu thiếp.
Người nhận được tấm bưu thiếp đó thì chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là giữa họ xảy ra chuyện gì.
Nhan Miêu hỏi ngay: “Từ Vĩ Trạch đã cầu hôn cậu chưa?”
Thư Hoán hơi ngượng ngùng: “… Làm… làm gì có”.
“Ủa, hai người đi Maldives chẳng lẽ không phải là hưởng tuần trăng mật sao? Không có nhẫn thì có gì?”
“… Không phải tuần trăng mật, chỉ là đi nghỉ mát bình thường thôi mà.
Cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
“Này, trước khi đính hôn đã sống… ừm, coi như là sống chung đi, đó đâu phải tác phong của cậu.”
“Tớ… tớ cũng không có cách nào…”
“Có điều chưa biết chừng do anh ấy nhất thời quên mất, ngày mai sẽ đến cầu hôn cậu thì sao?”
Tiêu Biệt Nam nói Từ Vĩ Trạch đã mua nhẫn.
Thư Hoán cũng quên bẵng mất chuyện này, cô thầm nghĩ, không biết bao giờ mình sẽ nhận được nó đây.
Dọn dẹp phòng ốc, hành lý và làm vệ sinh cá nhân xong thì đã khuya, cô thấp thỏm nghĩ, không chừng ngày mai mình có thể nhận được nó thật thì sao?
Nhưng hôm sau cô không nhận được, hôm sau nữa vẫn không, một tuần sau cũng không… Mãi về sau, lại càng không.
Chiếc nhẫn đó như biến mất trong không khí.
Thực ra Thư Hoán cũng hiểu càng đợi thì càng vô vọng, nếu Từ Vĩ Trạch muốn đưa cho cô thì đã lấy ra từ lâu.
Có lẽ là sau khi thử cảm giác mới lạ, anh đã mất đi sự bồng bột đó cũng nên.
Từ sau khi về lại thành phố S, Từ Vĩ Trạch không còn thân mật với cô nữa.
Tuy hai người vẫn hẹn hò, nắm tay, hôn nhau… nhưng những chuyện đại loại như nắm bắt tất cả cơ hội để bế cô lên giường như hồi nghỉ mát thì không xảy ra.
Cô nghĩ, không chừng Từ Vĩ Trạch đã ăn no thật rồi.
Cô quá hiểu anh, niềm ham thích đối với một người, một món ăn của anh, theo như biểu hiện mấy hôm nay thì về cơ bản là đã no nê rồi.
Tình cảm của họ đã bị đốt cháy quá độ trong mất hôm đó rồi.
Ngọn lửa tình cảm tuy trông thì rất nồng nàn nhưng thật ra nó cũng chỉ có thể cháy trong một giới hạn nhất định mà thôi, tựa như dòng nước nếu chảy nhỏ thì còn có hy vọng chảy mãi nhưng nếu như chảy mạnh mẽ ồ ạt thì chỉ trong thoáng chốc đã không còn gì.
Nhiên liệu của anh chắc đã đốt hết, chỉ còn lại của cô mà thôi.
OoO
Thư Hoán bỗng ý thức được, chu kỳ sinh lý tháng này của mình hình như không đúng.
Trước khi cô không quan tâm đến chuyện này, bởi dù sao cô cũng chỉ ở trong nhà, lúc nào cũng có thể đối phó nên chưa bao giờ lưu tâm tính toán.
Nhưng lần này cô lại lưu ý một cách cực kỳ nhạy cảm, cũng rất sợ sự kỳ lạ này.
Cô cũng không phải là không có kiến thức cơ bản.
Khoảng thời gian ấy cô và Từ Vĩ Trạch có bao nhiêu lần như thế, không biết anh nghĩ thế nào, nhưng dù sao cũng chẳng có lần nào họ dùng biện pháp an toàn.
Xong việc phải uống thuốc tránh thai gì đó cô cũng biết, nhưng một là cô không giỏi tiếng Anh, nếu phải nhờ Từ Vĩ Trạch thì xấu hổ quá, hai là với mức độ thân mật dày đặc của họ thì căn bản thuốc cũng không có tác dụng.
Khi ấy cô còn có thể lừa mình dối người mà trốn tránh hiện thực, dù sao cũng ở nơi khác, chuyện không lành có thể tạm thời ném đi, nhưng bây giờ thì không thể không nghĩ tới.
Nếu sắp đến lúc Từ Vĩ Trạch đề nghị chia tay mà xảy ra chuyện này thì đúng là thảm quá.
Thư Hoán tự mua que thử thai, thử trong nhà, sau đó cả đêm không ngủ được.
Hôm sau vì chưa chắc chắn lắm nên cô đến bệnh viện.
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời gay gắt khiến Thư Hoán choáng váng, cô không biết phải làm sao nữa.
Nhưng nghĩ lại thì sự việc vẫn chưa tệ đến thế, bây giờ dù gì cô vẫn đang quen Từ Vĩ Trạch.
Cũng có thể anh sẽ rất vui thì sao? Haizzz… Tuy khả năng này không lớn nhưng ít nhất cũng có, cô nên lạc quan hơn.
Hoặc là, tình huống xấu nhất, cô gạt bỏ sinh mệnh bé nhỏ trên người mình đi.
Cũng chẳng phải chuyện phiền toái gì, chỉ cần uống thuốc thì nó sẽ tự chết đi.
Thư Hoàn nghĩ mà muốn khóc, một mình cô đi khám, một mình đi lấy kết quả, một mình về nhà, trong lòng rất sợ hãi, nhưng nỗi buồn còn nhiều hơn.
Nghĩ cả một đêm, hôm sau Thư Hoán lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Từ Vĩ Trạch, sau đó mới đến nhà tìm anh.
Thấy cô đến Từ Vĩ Trạch mỉm cười, trong sự hiểu biết của Thư Hoán thì vẻ mặt anh chắc thuộc về trạng thái vui sướng, cánh tay ôm cô cũng rất mạnh mẽ.
“Hôm nay làm sao thế, có chuyện gì mà tìm anh gấp vậy?”
Thư Hoán đang bất an, nghe anh hỏi vậy thì vội nói: “A? Anh có việc bận sao? Em làm phiền anh ư?”
“Đâu có.” Từ Vĩ Trạch cười ôm chặt eo cô, “Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ.
Lâu rồi em không chủ động tìm anh”.
Cô quá lo sợ, mỗi một câu nói của anh cô đều suy nghĩ xem có ám hiệu gì trong đó không, để chắc chắn mình có nên nói hay không.
Từ Vĩ Trạch nhìn vào mắt cô: “Sao vậy, có chuyện gì cần nói à?”
Thư Hoán không dám lắc đầu.
cũng không dám gật đầu.
“Chuyện quan trọng?”
“…”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô rồi hôn lên chóp mũi cô, cười nói: “Nếu thấy không thích hợp thì đừng nói, chưa biết chừng mấy hôm nữa tâm trạng sẽ khác”.
Thư Hoán không biết có phải là anh đã phát giác ra điều gì không, nhưng như thế thì cô càng không thể nói được.
Trong lúc cô đang chần chừ thì thấy quản gia Vương bước vào, Thư Hoán và ông nhìn nhau, quản gia Vương có vẻ khó xử.
Từ Vĩ Trạch nói: “Bác nói đi”.
“Nhị thiếu gia, có một người phụ nữ muốn gặp cậu.
Không biết cậu có tiện…”
Từ Vĩ Trạch vẫn thản nhiên ôm cô: “Không sao, cứ mời khách vào đi”.
OoO
Người kia vừa vào, Thư Hoán bất giác mở to mắt.
Đó là một phụ nữ rất đẹp, tóc búi cao, một chiếc trâm bạc cài lệch nhưng không quê mùa mà có một nét đẹp cổ điển.
Trên người cô ta là một bộ xường xám cách tân, khuôn ngực đầy đặn, phần eo nhìn chính diện thì thấy vẫn thon gọn nhưng phần bụng nhô cao lên thì ai cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Thư Hoán im lặng.
Cô chỉ có thể tự an ủi, chưa biết chừng cô ta đến tìm Từ Vũ Trạch là vì chuyện khác chứ chưa chắc là giống cô…
Từ Vĩ Trạch ngẩn người rồi nói, “Đường Tiếu Vi, lâu quá không gặp”.
Cô gái tỏ ra khá phóng khoáng: “Phải, chí ít cũng bảy, tám tháng rồi nhỉ?”
“Em đến tìm anh có việc gì không?”
“Ban đầu em không định tìm anh, anh cũng biết cá tính của em mà.” Đường Tiếu Vi rấ ngạo nghễ, không chịu thua ai, “Nhưng em sắp sinh rồi, trước khi sinh em thấy hơi buồn bực nên muốn tìm bố nó, xin bố nó chịu trách nhiệm.”
Thư Hoán đã không nhúc nhích gì nổi.
“…”
Từ Vĩ Trạch buông tay, đứng lên, sắc mặt hơi sa sầm: “Tiểu Vi, em nhầm rồi, con của em không thể là của anh.”
Cô gái nhăn mày: “Dù sao anh cũng là đàn ông, có cần nhát gan thế không? Chuyện đã làm cũng không dám nhận?”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Anh không như thế nhưng đó không thể là con anh”.
Thư Hoán đờ đẫn, quá đột ngột, một người phụ nữ cũng mang thai con của Vĩ Trạch xuất hiện khiến cô luống cuống, không biết phải làm gì.
Đường Tiếu Vi không hề bị shock, chỉ cười khẩy, “Em muốn biết xem, liệu có phải chỉ mình em tìm đến đây, hay là người khác cũng giống em, vừa mở miệng đã vị anh đuổi ra khỏi cửa?”
Từ Vĩ Trạch không hề do dự: “Họ đều không thể có con với anh.
Em thì càng không thể”.
“Tốt thôi, bây giờ anh cứ nói thể, em cũng bó tay.
Vậy có cần đợi em sinh con xong, xét nghiệm AND thì anh sẽ nhận?”
Thư Hoán nhìn cô ta, cố gắng kiểm soát bản thân nhưng mọi thứ trước mắt ngày càng nhòa nhạt.
Từ Vĩ Trạch bỗng nghiến răng: “Cho dù là con anh, anh cũng sẽ không nhận.”
Trong thoáng chốc Thư Hoán bỗng thấy tuyệt vọng.
Trước khi Đường Tiếu Vi có phản ứng, cô đã lấy hết sức mình, tát anh một cái..