Bạn đang đọc Gấu ơi! Giúp anh! – Chương 23 – 46
Chương 45
Từ Vĩ Trạch cúi xuống lau nước mắt cho cô và vẫn ôm lấy cô như thế, anh nói vói ả đàn bà kia: “Chị này, tôi hiểu tâm trạng của chị, nhưng xin chị nghĩ cho kỹ, cô ấy có bạn trai như tôi rồi có cần thiết phải dụ dỗ chồng chị không?”.
Lúc Từ Vĩ Trạch cười nói, Thư Hoán luôn cảm thấy không đáng tin nhưng chỉ cần anh không cười thì rất nghiêm túc và đứng đắn.
Huống hồ anh đứng đó chính là chứng cứ xác thực nhất, Đổng Phương tuy cũng đẹp trai nhưng muốn so sánh vói anh thì đứng là không có cửa!
Mọi người đều vỡ lẽ, bắt đầu xì xầm bàn tán, vẻ phẫn nộ trên gương mặt ả đàn bà kia cũng chuyển sang hoài nghi.
“Đều do chồng chị cứ bám theo cô ấy nên cô ấy mới phải ra ngoài ăn cơm với anh ta, chính thức nói rõ. Nếu không làm sao tôi có mặt ở đây?”
“Sự mất kiềm chế của chị, chúng tôi có thể hiểu nhưng chị hãy xin lỗi Thư Hoán đi. Cô ấy vô tội. Tôi cũng không thể tha thứ cho kẻ nào dám sỉ nhục và khiến vị hôn thê của tôi chịu oan.”
Thư Hoán ngượng ngùng cắn môi, cô được anh ôm chặt, nước mắt vẫn đọng trên khuôn mặt nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô đã chuyển từ khinh bỉ sang cảm thông và ngưỡng mộ.
“Còn về tên khốn kiếp này…” Từ Vĩ Trạch ngừng lại rồi bất ngờ đấm thật mạnh vào mặt hắn ta, Đổng Phương không tránh kịp, “rầm” một tiêng ngã nhào xuống đất.
Đây là cao trào trong vở náo kịch này, dồn dập liên tục. Mọi người có mặt ở đó đều say mê theo dõi, tỏ ra rất hào hứng, Giày Thư Hoán đã hỏng, cũng bị sái chân rồi, không đi được, đang khó xử thì Từ Vĩ Trạch không chút do dự bế bổng cô lên, mọi người vỗ tay khen ngợi.
Mọi chuyện kết thúc một cách cực kỳ vui vẻ. Thư Hoán ngồi trong xe, mắt đã đỏ hoe, tai đỏ bừng lên.
“Không sao chứ?”
Thư Hoán sụt sịt, lắc đầu: “Không…sao. Cảm ơn anh…”
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: “Việc anh phải làm mà”
“Cũng… cũng may có anh giải vây giúp em, còn nói dối vì em..”
Từ Vĩ Trạch mỉm cười: “Không có gì”.
So với chuyện bị người khác chê cười, Thư Hoán sợ bị Từ Vĩ Trạch hiểu nhầm hơn, chỉ có thể vừa nấc nghẹn vừa giải thích: “Em… thật sự không biết, anh ta… lại có vợ rồi. Em… bọn em gặp nhau trong buổi liên hoan làm quen, anh ta…”. Từ Vĩ Trạch choàng vai cô dỗ dành, đặt cằm mình lên lên đỉnh đầu cô: “Anh biết. Em là người thế nào mà anh còn không rõ hay sao?”.
Thư Hoán vẫn cực kỳ hổ thẹn, nghẹn ngào: “Anh…không cười em chứ, vì em… lại mắc lừa bởi một tên đàn ông như thế.., ”.
Còn tưởng mình đã gặp được một người đàn ông “siêu kinh tế” còn sót lại nữa chứ, kết quả là cô mù mắt rồi, suýt chút nữa thì trở thành kẻ thứ ba. Cho dù có bị người khác chê cười thì cũng đáng đời cô.
Từ Vĩ Trạch vỗ nhẹ lưng cô, đưa khăn tay ra cho cô lau nước mũi: “Sao lại thế được?”.
Trên đường về Từ Vĩ Trạch còn mua một lon café lạnh, áp lên mặt cô, rồi đưa cô đến bệnh viện khám.
Thư Hoán cảm thấy vết thương này mà đi khám thì đúng là chuyện bé xé ra to, nhưng anh không cho phép cô từ chối, bế thẳng cô vào trong.
Kết quả bị bà bác sĩ lớn tuổi mắng một trận: “Chân thì không sao, nhưng đánh người là thế nào hả? Một cô bé thế này mà cậu cũng ra tay được à? Có giận dỗi nhau thì cũng đừng tát người ta chứ, cẩn thận bạn gái cậu bỏ chạy bây giờ!”.
Từ Vĩ Trạch cười rất hiền lành lương thiện, cũng không giải thích. Thư Hoán gục đầu, cô vốn không phải bạn gái anh, bạn gái anh là một người khác mà.
Anh chu đáo ân cần như thế cũng chỉ là trọn tình trọn nghĩa với bạn bè mà thôi, không hề có ý gì khác, người ta có thể hiểu nhầm, nhưng cô thì không thể.
Cô về đến nhà cũng là do Vĩ Trạch nghĩa khí bế cô lên. So với sức của anh thì cân nặng của cô dường như không là gì.
Nhưng nếu thế thì cái người trước kia lúc nào cũng nói “Em còn có thể nặng hơn tí nữa không?”, “Em nhẹ như bông gòn, nhưng vẫn có thể chết chìm”… là ai chứ?
Tận đến lúc về nhà, Thư Hoán vẫn đoán mò không biết liệu Từ Vĩ Trạch có nhân lúc cô không phòng bị, đùa dai mà ném cô xuống đất như ném bao cát không. Kết quả là không, cô được đặt lên sofa an toàn. Tên này hôm nay dịu dàng đến không thể hiểu nổi.
Từ Vĩ Trạch quỳ xuống trước mặt cô, đặt chân cô lên đầu gối mình, giúp cô chườm đá lạnh rồi hỏi. “Mặt còn đau không?”.
Thư Hoán lắc đầu.
Cảm giác đau thì có thể bỏ qua, nhưng rõ ràng vẫn sưng. Lon café kia đã hết lạnh từ lâu, Từ Vĩ Trạch lấy mấy viên đá còn lại trong tủ lạnh cho cô chườm mặt, sau đó nâng mặt cô lên, cau mày nói: “Chỉ đấm hắn một cái đúng là lời cho hắn quá”.
Dường như hai người gần nhau quá, ngón tay anh hơi lạnh do cầm đá, nhưng sự đụng chạm mát lạnh của đầu ngón tay lại khiến gò má Thư Hoán nóng bừng.
Để giết ngay mầm mống suy nghĩ lung tung, Thư Hoán nói: “Này, anh cũng đừng quên là mình đã từng đánh em đấy.”
Hơn nữa sau khi bị anh tát một cái đầu tiên, cuộc đời cô như mở ra cánh cửa bị tát tai vậy, cứ bị đánh liên tục.
Từ Vĩ Trạch ngượng ngùng: “Xin lỗi em. Lần đó do anh sai. Em đánh lại đi. Có thể đánh lại gấp mười lần, miễn là em vui vẻ.”
Thư Hoán lẩm bẩm: “Không thèm”.
Từ Vĩ Trạch tỏ ra nghiêm túc: “Nếu em sợ tay đau thì anh tự đánh, em đếm là được”.
Có cần tự ngược đãi bản thân mình đến vậy không.
“Gấu Hoán, chuyện anh hối hận nhất chính là đã đánh em.”
Tên này lại nữa rồi, tưởng nhìn bằng ánh mắt đó, nói bằng giọng đó thì người ta sẽ hoa mắt chóng mặt hay sao?
Thư Hoán cố gắng không nhìn vào mắt anh để tránh bị thôi miên. Làm sao lại có người đàn ông có đôi mắt đẹp và “đa tình” đến thế cơ chứ?
Tuy Thư Hoán tránh ánh mắt anh nhưng vẫn thấy hoảng loạn: Không… không sao…”.
“Em cho anh cơ hội bù đắp nhé, anh nói thật đấy.”
Thư Hoán có vẻ buồn bã: “Em đã không trách anh từ lâu rồi, muộn rồi, anh mau về đi, không bạn gái anh lại lo lắng”.
Cố không dám nhận sự dịu dàng của anh. Đối với anh đó chỉ là bù đắp, là nghĩa khí nhưng cô không thể thản nhiên đón nhận, sẽ không kìm được mà suy nghĩ nhiều.
“Mau đi đi, muộn thế này còn ở nhà người con gái khác, anh và tên họ Đổng kia cũng chẳng khác gì nhau.”
“Gấu Hoán…”
“Đi đi, đi đi.”
Đuổi anh đi rồi, Thư Hoán cảm thấy sự việc thực sự quá tồi tệ.
Bị Đổng Phương lừa dối, ngoài hối hận và giận dữ ra thì cô không còn cảm giác nào khác. Còn nghĩ đến Từ Vĩ Trạch đã có bạn gái, lồng ngực cô rất đau, cả đêm chui vào chăn cũng không ngủ nổi, hôm sau thức dậy mắt sưng húp như quả hồ đào.
Mọi lời giải thích cho thứ cảm xúc lạ lùng ấy, thực ra chỉ là lừa mình dối người. Cô đã thật sự thích Từ Vĩ Trạch mất rồi.
Từ Vĩ Trạch không phải dạng đàn ông hư hỏng vô nguyên tắc, mà bản thân cô tuyệt đối cũng không làm những chuyện mất mặt như dụ dỗ bạn trai người khác, phá hoại tình cảm gia đình người ta…
Bây giờ khả năng duy nhất cô mong đợi là Từ Vĩ Trạch theo thói quen cũ, chia tay với bạn gái hiện giờ vì một nguyên do nào đó, có thời gian độc thân thì cô mới có gan tỏ tình với anh.
Hơn nữa liệu có thành công hay không thì cô không biết. Cho dù thành công, tình cảm của họ duy trì được bao lâu thì cô cũng vẫn mù mờ.
Chương 46
Chuyện lớn tiếp theo trong tháng này đúng là sinh nhật Tiêu Biệt Nam, bạn chung của cả hai. Tiêu Biệt Nam có mở quán bar, tiệc mừng đương nhiên không thể làm lợi cho kẻ khác mà tổ chức ngay tại quán của mình.
Thư Hoán cũng được mời vốn dĩ với tình trạng đi chấm phẩy của cô hiện giờ thì hoàn toàn có thể không cần đến, tặng quà là đã đủ thành ý rồi, nhưng cô có nỗi khổ riêng nên bắt buộc phải đi,
Tuy mấy hôm nay Từ Vĩ Trạch vì nghĩa khí với bạn bè phải chăm nom người ốm, thường xuyên đến nhà cô, mang thuốc và đồ ăn đến, nhưng cô cũng biết bộ dạng mình ở nhà, chân mang dép lê, áo ngủ rộng thùng thình, mặt mày phờ phạc, lại thêm bọng mắt do ngủ không đủ, không chừng Từ Vĩ Trạch đă quên mất chuyện thật ra cô cũng vẫn là một người phụ nữ rồi.
Thư Hoán thấy nhân cơ hộí này cũng nên ăn diện một chút, cho ra vẻ phụ nữ một chút để Từ Vĩ Trạch chú ý đến mình, chí ít cũng có ấn tượng “Gấu Hoán cũng là phụ nữ chứ”. Nếu không, cho dù anh có thay bạn gáí thì e rằng, ngay cả cơ hội tỏ tình cũng quên không cho cô mà nhảy ngay sang người tiếp theo mất thôi.
Vì để thích hợp với không khí quán bar mà Thư Hoán chọn một bộ váy màu xanh lục đậm trễ ngực, hở lưng, tóc búi cao, cài thêm một chiếc nơ cùng màu cùng chất liệu, phối với hoa tai, rồi lại nén đau nhét chân vào giày cao gót bằng da màu xanh lục nhạt hở mũi.
Từ Vĩ Trạch lên lầu đón cô, vừa nhìn thấy đã cười: “Wow, người tàn tật còn cố gắng diễn xuất thế này, chẳng lẽ em yêu thầm Tiêu Biệt Nam?”.
Chỉ sai ba chữ nữa thôi không là bị anh nói đúng hết rồi.
Khi hai người đến nơi thì âm nhạc trong quán vẫn là những giai điệu êm ả, chưa ồn ào lắm, nhưng người đã đến khá đông. Tiêu Biệt Nam đứng sau quầy bar đang trò chuyện với những người bạn đến trước. Thư Hoán được Từ Vĩ Trạch bế đặt xuống ghế ngồi cạnh, đón lấy ly Long Island Iced Tea anh đưa cho cô.
Bartender đang chuẩn bị cho công việc bận rộn sắp tới, Tiêu Biệt Nam đích thân pha rượu cocktail cho bạn bè, luôn tay luôn chân, vừa làm vừa nói chuyện phiếm: “Vĩ Trạch, dạo này đúng là hiền lành lương thiện, không mấy khi đến quán bar cho tôi được nhờ nữa”.
Bạn bên cạnh cũng nói: “Còn nữa, cho dù có đến cậu ta cũng chẳng quan tâm tới mấy cô em nữa. Gái cũng không thèm, đúng là rửa tay gác kiếm, nương nhờ cửa Phật”.
Từ Vĩ Trạch có vẻ ngại ngùng: “Mấy người các cậu…”.
“Lần nào tôi gọi điện cho cậu ta thì cậu ta cũng nấu cháo điện thoại với con gái, một người đàn ông mà lấy đâu ra lắm thứ để nói thế không biết.”
“Trước kia có bạn gái cũng đâu thấy cậu ta như vậy. Lần này nhất định là có vấn đề.”
Tiêu Biệt Nam bỗng nói: “Các vị, muốn nghe tôi tiết lộ không?”.
“Gì chứ?”
“Tôi có người bạn dạo gần đây muốn cầu hôn với bạn gái, tôi tham mưu cho cậu ta, cùng đến Tiffany mua nhẫn. Sau đó nhân viên nói, kiểu này rất đẹp, mà Từ thiếu gia cũng vừa đặt một đôi…”
Từ Vĩ Trạch thẹn quá hóa giận: “Tiêu Biệt Nam!”.
“Không muốn tôi nói ra thì cậu mau khai đi!”
Mọi người ồn ào: “Cả nhẫn cầu hôn cũng mua rồi à? Chuyện lớn như thế mà chẳng hé lộ tí gì cả”.
“Thư Hoán, cậu ta có nói cho em biết không7”
Thư Hoán không nói được gì, chỉ lắc đầu.
Mọi người xuýt xoa: “Đúng là chó không sủa là chó cắn người”.
“Công phu bảo mật còn ghê gớm hơn Cục công an nữa.”
“Bao giờ tổ chức tiệc chia tay đời độc thân đây?”
Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười: “Không có đâu”.
“Này, chẳng lẽ cậu định bỏ luôn tiệc chia tay à?”
Từ Vĩ Trạch đáp: “Nhẫn chỉ là do tôi không kìm nổi mà mua thôi, căn bản không tặng được. Thực ra đến nay cô ấy còn chưa chấp nhận tôi, chứ đừng nói là cầu hôn”.
Mọi người đều sửng sốt, tỏ ra không tin: “Sao có thể, có cô gái nào khó cưa thế?”.
“Không phải là khó cưa.” Từ Vĩ Trạch cười nói, “Là một cô gái rất nhu mì. Nhưng thực ra càng nhu mì thì càng khó xác định được là rốt cuộc cô ấy chỉ muốn làm bạn hay muốn ở bên nhau. Các cậu cũng hiểu mà.”
Xem ra anh có vẻ bị tổn thương tình cảm thật.
Thế là đám bạn bè vô nguyên tắc đó đều tỏ ra thông cảm, bàn lùi: “Thôi, nếu không được thì bỏ đi. Cậu là Từ Vĩ Trạch mà, còn sợ không gặp được người nào tốt hơn sao? Danh sách các hot girl trong tay Tiêu Biệt Nam, ít nhất cũng dài cả tấc, không đủ cho cậu chọn à”.
Từ Vĩ Trạch cười cười: “Không cần, tôi chỉ cần cô ấy. Tuy không biết phải mất bao lâu mới theo đuổi được nhưng tôi vẫn sẽ nhẫn nại chờ đợi”.
Thư Hoán không thể ngổi thêm nữa. Cô thấy cuộc đời mình đã chấm dứt tại đây, không bao giờ còn có tương lai.
Cô không biết phải làm gì trong sự hoảng loạn này, chỉ thấy nhất định phải giữ khoảng cách với Từ Vĩ Trạch.
Lỡ bản thân không kiểm soát được mà làm những việc bỉ ổi như tỏ tình thì chắc chắn Từ Vĩ Trạch sẽ rất khó xử.
Anh ấy sắp kết hôn rồi, mà mày còn có suy nghĩ linh tinh đó nữa thì có còn là người hay không?
“A, em bỗng nhớ ra có chút việc chưa làm, em muốn về trước. Mọi người chơi vui vẻ nhé, Biệt Nam, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Từ Vĩ Trạch cũng đứng lên theo: “Chuyện gì mà gấp thế? Anh đưa em về nhé!”.
“Không cần đâu, em tự gọi xe được. Các anh chơi vui nhé.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Anh có thể đưa em về rồi quay lại”.
Thư Hoán đành nói: “Chắc không phải anh sợ thẩm vấn nên nhân cơ hội chuồn đi đấy chứ”.
Quả nhiên mọi người lập tức xúm vào giữ anh lại “Không nói rõ đã muốn chạy, đâu dễ thế!”.
Trên đường về nhà, không biết vì sao mà cơn đau ở chân Thư Hoán vốn đã đỡ bây giờ còn đau hơn gấp bội khiến cô đi không vững nữa.
Nhưng Thư Hoán lại thấy mừng vì điều này, bởi tài xế taxi quan tâm hỏi, “Cô gái, cô bị sao thế?”, cô có thể vừa lau nước mắt nước mũi vừa nói, “Chân tôi đau quá”, mà không cần viện cớ khác.
Thư Hoán xách giày, chân trần loạng choạng bò lên lầu, lần mò tìm chìa khóa mở cửa trong nước mắt nhòe nhoẹt, cô đã hạ quyết tâm phải tìm một nơi để trốn tránh một thời gian. Nếu có thể tránh xa nỗi phiền toái mang tên Từ Vĩ Trạch kia, chưa biết chừng cô có thể xóa sạch những tình cảm dư thừa của mình. Giống như ngắt mạng internet rồi diệt virus áy tính vậy.
Khi không còn làm phiền đến bất kỳ ai nữa, lúc đó cô sẽ quay về, chắc vẫn kịp tham gia hôn lễ của Từ Vĩ Trạch.
Nhưng cô cũng không biết phải đi đâu nữa. Lên mạng tìm loạn xạ trên các diễn đàn du lịch và trang web hàng không, tình cờ cô nhìn thấy vé giá rẻ đi Campuchia. Giá rẻ đến mức rơi nước mắt, vừa rẻ vừa đủ xa, chi phí ăn ở cũng không cao, cô không do dự gì mà đặt ngay.
Thư Hoán không dám chậm trễ thêm ngày nào nữa. Vì nếu cô không đoán nhầm thì ngày mai Từ Vĩ Trạch lại tốt bụng đến thăm, mang đồ ăn sáng hoặc trưa cho cô. Còn cô chỉ cần nhìn thấy anh thêm lần nữa thì sẽ không kiểm soát được mà làm chuyện bẽ mặt trước anh.
Việc đặt phòng khách sạn thích hợp đã khiến cô mất rất nhiều thời gian, sau đó là thu dọn hành lý. Thư Hoán khập khiễng ra ra vào vào, vừa chùi nước mắt vừa nhét đầy một va ly những thứ linh tinh, sau đó cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô mở cửa ra, bên ngoài là Từ Vĩ Trạch.