Đọc truyện Gạt Cưới – Chương 8
“Cô là Tôn Nhã Mạn phải không?”
Cô không hiểu tại sao Triệu Nhược Ly lại biết tên của cô.
“……… Nếu không ngại, tôi có thể mời cô một bữa cơm không?”
Sao Triệu Nhược Ly không gặp Đàm Việt là lại muốn mời cô dùng cơm.
“Tôi không có ý gì cả, chỉ là muốn gặp mặt cô mà thôi.”
Cô không biết Triệu Nhược Ly từ NewYork trở về lâu chưa, lén lút gặp mặt cô vì chuyện gì? Hai ngày trước trong điện thoại nghe được giọng nói êm tai kia, bóng lưng xinh đẹp hiện ngay trước mặt, Tôn Nhã Mạn đã bắt đầu hối hận khi đồng ý cuộc hẹn này.
Cô ấy thật sự rất đẹp.
Không phải cô chưa gặp qua Triệu Nhược Ly, năm đó đến sân bóng rổ lén nhìn Đàm Việt đánh bóng thì từ xa xa Tôn Nhã Mạn đã bắt gặp hình ảnh dịu dàng của Triệu Nhược Ly nhiều lần. Lúc ấy tuy nhìn từ xa nhưng cũng biết cô ấy là một đại mỹ nhân. Hôm nay gặp lại dấu vết năm tháng chẳng có trên mặt của Triệu Nhược Ly, ngược lại khi bước đến gần hơn cô càng thấy Triệu Nhược Ly xinh đẹp biết dường nào dù trên mặt chỉ trang điểm nhẹ.
Hàng mi cong cong trên gương mặt trái xoan xinh đẹp, thanh thú uyển chuyển. Đôi mắt trong suốt, lỗ mũi cao xinh xắn, môi anh đào nhỏ nhắn cùng làn da trắng mịn màng. Một sắc đẹp khiến ai gặp qua cũng động lòng, vừa thấy liền muốn cưới làm vợ.
Trở về thực tế, làm sao lại có một người vừa xinh đẹp lại thanh lịch như vậy chứ? Cúi đầu nhìn thân hình cao 172cm của mình, lại nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia, Tôn Nhã Mạn cảm thấy mặc cảm tự ti.
“Triệu tiểu thư muốn gặp tôi có chuyện gì sao?” Sau khi chào hỏi đơn giản đối phương bên kia lại không nói gì, Tôn Nhã Mạn thiếu kiên nhẫn không thể làm gì khác hơn đành lên tiếng trước.
Triệu Nhược Ly nhìn cô, sau khi khẽ thở dài, cuối cùng cô ấy cũng cất giọng nói dịu dàng nói chuyện: “Muốn nhìn vợ của Việt một chút xem là một cô gái như thế nào.”
Việt? Cô ấy gọi anh ấy như vậy sao? Tốt, rất tốt? Mình chưa bao giờ gọi Đàm Việt như vậy cả, có vẻ rất đắc ý. Người xinh đẹp tuyệt trần như Triệu Nhược Ly gọi Đàm Việt như vậy có cảm giác vừa dễ nghe lại rất tự nhiên, nếu đổi lại là cô, tất nhiên sẽ làm cho mọi người thấy rất giả tạo.
“Tôi chỉ là một người bình thường cũng không quá xinh đẹp.” Đối phương tỏ rõ thái độ hòa ái nhẹ nhàng, nhưng không biết tại sao Tôn Nhã Mạn lại cảm thấy hơi phiền não.
Cô không thông minh nhưng cũng không ngu ngốc, vợ cũ lại muốn gặp mặt vợ hiện tại, dùng đầu ngón tay để suy nghĩ cũng biết rằng không có chuyện chỉ là ăn bữa cơm bình thường.
“Tại sao muốn gặp tôi? Chẳng lẽ cô nghĩ muốn cùng Đàm Việt hợp lại sao?” Cô xúc động hỏi.
Vừa mới nói xong, hốc mắt Triệu Nhược Ly đỏ ửng, Tôn Nhã Mạn nhìn cô, trong lòng nguội lạnh đã hơn phân nửa.
“Muốn hợp lại cũng không thể tôi nghĩ là có thể thực hiện được.” Triệu Nhược Ly sâu kín nói, đôi mắt ngấn nước lộ vẻ bi thương.
“Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, cho dù anh ấy có yêu tôi, cũng sẽ không ly hôn với cô.”
Thật sự Triệu Nhược Ly đã nghĩ muốn trở về bên cạnh Đàm Việt………. Tôn Nhã Mạn mờ mịt nhìn nước mắt rơi lả chả của người phụ nữ trước mặt, suy nghĩ đã vô cùng rối loạn.
“Tại sao lại nghĩ muốn hợp lại? Không phải là cô đã buông tha anh ấy à………..”
Cô ấy thay lòng đổi dạ cùng một người đàn ông khác đến NewYork, cô ấy đã từ bỏ Đàm Việt, làm Đàm Việt đau đớn không thôi, gần như muốn phá hủy sự nghiệp của bản thân.
Nếu như không phải vì nhân viên trong công ty là trụ cột của gia đình, cuộc đời anh có lẽ sẽ không thể gượng dậy được. Tình yêu đã phá hủy Đàm Việt, nhưng ý thức trách nhiệm đã kéo anh về với chính đạo.
Khi đàn chị kể cho cô biết đôi kim đồng ngọc nữ chia tay thì giọng nói rất buồn: “Đàm Việt vì quá yêu Triệu Nhược Ly, cho nên đã đồng ý thành toàn cho Triệu Nhược Ly và người đàn ông kia. Mười năm tình cảm của bọn họ đã kết thúc như vậy, nhưng chị biết trong lòng hắn vẫn không quên được cô ta.”
Bởi vì không quên được, cho nên phải đi xem mắt nhiều lần mà cũng không thành công.
Cô quấn lấy đàn chị muốn chị ấy giúp đỡ giới thiệu cô gặp mặt Đàm Việt, lời đàn chị trêu đùa cô muốn đi làm bia đỡ đạn còn ở vang ở bên tai. Người phụ nữ Đàm Việt yêu sâu sắc đã trở lại. Tôn Nhã Mạn không biết nên vui mừng thay Đàm Việt hay là khổ sở cho bản thân.
“Lúc đó tôi còn quá trẻ.”
Âm thanh dịu dàng lôi kéo sự chú ý của cô, không thèm nhớ tới những lời nói mà đàn chị đã nói qua, không thèm để ý tới lồng ngực cô đang rất đau. Tôn Nhã Mạn trầm ngâm lắng nghe những lời mà Triệu Nhược Ly sắp nói ra.
“Tôi cho là vì ở bên nhau quá lâu từ tình yêu biến thành tình thân, tôi cho là anh ấy tập trung cho sự nghiệp mà không còn yêu tôi nữa……….. Tôi mới có thể……….”
Trải qua nhiều năm, cô đã sáng suốt hơn, tình cảm cần phải được rèn luyện. Cuối cùng cô hiểu được những việc thường ngày trong cuộc sống, tình yêu lãng mạn chỉ lãng phí thời gian, cuối cùng trong lòng cô cũng hiểu được. Cũng không thể tin tưởng rằng phần tình cảm kia có thể kéo dài mãi mãi.
Nhất định phải bị thương mới có thể hiểu được đoạn tình cảm mười năm với người đàn ông đó là người mà cô yêu nhất. Nhất định phải rơi lệ, mới có thể hiểu rõ được hạnh phúc, anh tập trung vào sự nghiệp cũng vì muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng điều đáng tiếc nhất là khi cô hiểu ra mọi việc thì đã quá trễ.
Bên canh Đàm Việt đã có một người vợ vô cùng xinh đẹp và thẳng thắn.
“Tôi không phải đến cầu xin cô rời khỏi anh ấy, tôi chỉ muốn biết người may mắn được anh ấy yêu thương cả đời là người như thế nào.” Giọng nói nhẹ nhàng có chút hâm mộ Tôn Nhã Mạn chân thành nói: “Việt là một người đàn ông rất tốt, anh ấy đã cưới cô thì nhất định sẽ che chở cô yêu thương cô cả đời…… Nên…… Cô cũng nên đối xử tốt với anh ấy.”
Mục đích Triệu Nhược Ly muốn gặp cô là vì chuyện này.
Dù Tôn Nhã Mạn đoán thế nào cũng không thể đoán được lý do vì sao Triệu Nhược Ly lại hy vọng bọn họ có thể sống tốt với nhau.
“Cô không cần phải nói như thế. Nếu Đàm Việt biết cô muốn quay lại với anh ấy, nhất định anh ấy rất vui mừng.” Khổ sở nói ra những lời này, sau khi nói xong Tôn Nhã Mạn mới phát hiện có thể cô đang nói ra những lời trong lòng của Đàm Việt.
“Anh ấy không biết.”
“Tại sao không biết? Cô không hỏi thì làm sao biết được trong lòng anh ấy nghĩ thế nào?” Cô thấp giọng hỏi.
“Anh ấy nghĩ thế nào cũng không quan trọng………….”
Đôi mắt xinh đẹp sâu kín ngắm nhìn cô cũng không nói ra hết những lời trong lòng.
Tôn Nhã Mạn muốn hận bản thân tại sao không thể ngu ngốc thêm một chút nữa.
Có ngu ngốc thêm chút nữa cô cũng không nên nghe những lời Triệu Nhược Ly nói. Có ngu ngốc thêm chút nữa thì cô biết Đàm Việt sẽ không quay lại với vợ cũ. Là bởi vì anh đối với người vợ hiện tại rất có trách nhiệm!
Hôn nhân của hai người họ không phải vì yêu nhau mà lấy nhau. Anh đối với cô dịu dàng chăm sóc, tất cả đều được xây dựng trên trách nhiệm đã hứa. Huống chi, cuộc sống hôn nhân mới được bồi dưỡng tình cảm khoảng hai năm rưỡi nay thì làm sao có thể so sánh với mười một năm tình cảm của hai người họ được chứ?
Nhìn Triệu Nhược Ly khóc rất đau khổ, Tôn Nhã Mạn vô cùng hối hận khi đến ăn bữa cơm này, vợ cũ Đàm Việt mời một bữa cơm Trung Quốc.
Ngày hôm qua sau khi đã nói rất nhiều chuyện, Tôn Nhã Mạn cũng không nhớ mấy.
Cô chỉ biết sau khi Triệu Nhược Ly từ NewYork trở về đã gặp mặt Đàm Việt nhiều lần. Cũng biết Triệu Nhược Ly đã ly hôn lần hai, dự định định cư ở Đài Bắc không trở về NewYork nữa, cũng biết được thì ra trên thế giới này thực sự có người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng đang tồn tại.
“Ông xã……………” Không biết trong lòng cô đang hoảng loạn việc gì, cô vươn tay ôm chặt lấy ông xã.
“Thế nào?”
Buổi sáng, Đàm Việt đang chuẩn bị đi làm, anh mới vừa cài xong nút áo sơ mi, lúc đầu cô đang đứng ở cửa phòng để quần áo thì lại đột nhiên tiến tới ôm lấy anh.
“Nhã Mạn, có chỗ nào khó chịu sao?” Anh lo lắng hỏi, tuần trước bà xã ra ngoài sơ ý bị té xe, thân thể lại hơi khó chịu đây.
“Không có, đầu em cũng không đau cũng không muốn ói, không có việc gì.” Nói xong, cô vẫn ôm chặt lấy anh.
“Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho anh biết đó.”
Mặc dù sáng nay hành động của bà xã đặc biệt hơi kỳ quặc nhưng Đàm Việt cũng không muốn biết lý do vì sao cô khác ngày thường. Anh chỉ quan tâm đến thân thể cô sau vụ té xe.
“Có vài người sau khi bị thương, phải mất một thời gian sau mới xuất hiện di chứng. Đồng ý với anh, nếu có gì không thoải mái, không thể chịu đựng mà không nói ra.”
“Được, em đồng ý với anh.” Nghĩ đến anh đối tốt với cô đều vì trách nhiệm, lòng Tôn Nhã Mạn cảm thấy nhàn nhạt chua chua.
Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, cho dù anh ấy yêu tôi, cũng sẽ không ly hôn với cô.
Những lời Triệu Nhược Ly mới nói hôm qua vẫn còn vang lên trong đầu cô.
Sau khi ăn xong bữa cơm đó, cô luôn có cảm giác mình đã phạm phải tội ác khi đã chia rẽ đôi kim đồng ngọc nữ kia. Nếu như không có cô, nhất định anh sẽ vui mừng vì người phụ nữ mà anh yêu nguyện ý trở về bên cạnh anh.
“Em…………..” Ngẩng đầu nhìn Đàm Việt, cô muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì, em cứ việc nói.”
“Em………… Có một người bạn, ừm, em có một người bạn đang gặp vấn đề về tình cảm, em muốn giúp cô ấy hỏi một chút về cách nhìn của đàn ông.”
“À, là người bạn nào vậy?” Bị vợ hỏi khó như vậy làm Đàm Việt không khỏi tò mò.
“Ai da, anh không cần quan tâm người đó là ai.” Cô ở Đài Bắc đều gặp qua bạn bè của Đàm Việt, đối với việc này tạm thời bịa chuyện, Tôn Nhã Mạn chỉ mau chóng lướt qua.
“Dù sao thì bạn trai cũ đã chia tay quay trở lại tìm cô ấy, cô ấy rất vui mừng lại có chút bàng hoàng, bởi vì bạn trai cũ đã làm chuyện có lỗi với cô ấy. Hơn nữa, bây giờ có một người đàn ông khác đối xử với cô ấy rất tốt, một người rất ăn năn, một người dịu dàng chăm sóc. Hiện tại, hai người này đều nhiệt tình theo đuổi cô ấy, cô ấy không biết nên lựa chọn như thế nào mới phải.”
Đưa tình trạng của bọn họ thay đổi chút đỉnh, còn cô ấy đã trở thành “bạn bè” cũ. Tôn Nhã Mạn vừa mong đợi vừa lo sợ hỏi: “Nếu như là anh………… Anh sẽ làm thế nào.”
“Người bạn kia của em thật lòng yêu ai?” Anh không trả lời liền vấn đề mà bà xã hỏi, Đàm Việt hỏi rõ ràng chi tiết hơn.
“………. Là bạn trai cũ.” Cô không cam lòng nói nhỏ.
“Cô ấy đối với người đàn ông kia có cảm giác gì?” Đàm Việt lại hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Tôn Nhã Mạn nhíu mày, Đàm Việt từng nói qua cô dịu dàng lại có chút kiên nhẫn nhưng nếu so sánh với Triệu Nhược Ly, cô chỉ sợ bản thân chỉ là vịt con xấu xí.
“Như vậy anh đề nghị cô ấy nên chọn người mà cô ấy yêu.”
Cho nên, trong lòng anh là muốn quay lại với Triệu Nhược Ly……. Tôn Nhã Mạn sững sờ nhìn Đàm Việt, cổ họng khô khốc thật lâu mà cũng không nói được tiếng nào.
“Nhã Mạn?” Đàm Việt khó hiểu nhìn nét mặt bi thương của bà xã, anh có nói sai cái gì không?
Đang định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy bà xã quệt mồm, tức giận chạy ra khỏi phòng chứa quần áo không thèm để ý đến anh, trước khi đi còn để lại một câu: “Em không thích đáp án này!”
Buổi tối, sau khi hai vợ chồng tắm xong, còn để nguyên quần áo đang chuẩn bị ngủ thì Tôn Nhã Mạn lại hỏi vấn đề làm người ta hao tổn tâm trí…………….
“Vậy em hỏi anh, em có một người bạn khác mới kết hôn, bạn trai cũ của cô ấy quay trở lại tìm, vốn định muốn ly hôn. Kết quả là người đàn ông đó rất yêu cô ấy, cho dù biết bạn của em rất yêu người bạn trai cũ, nhưng chỉ cần bạn em đồng ý ở lại bên cạnh người đàn ông đó, cô ấy và bạn trai cũ có làm gì đi chăng nữa người đàn ông đó đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Anh cảm thấy bạn em có cần phải ly hôn không?”
Nửa nằm ở trên giường, cô kê gối tựa lưng ở đầu giường, quay đầu về phía Đàm Việt, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn anh hỏi.
“Bạn của em sao gặp nhiều chuyện về tình cảm vậy?” Sau khi Đàm Việt nghe đoạn tình cảm tự thuật kia, cau mày hỏi.
“Nhã Mạn, cho dù bạn bè có thân đến đâu, cũng không thích hợp nói quá nhiều về vấn đề tình cảm.”
Huống chi, người nào đó nghe xong đáp án liền giận dỗi bỏ đi, Đàm Việt cũng không muốn trả lời vấn đề phức tạp này.
“Nhưng em muốn biết cái nhìn của anh.” Dùng giọng nói khẩn xin, cô làm vẻ mặt đáng thương nhìn ông xã.
“Anh nói đi, em sẽ không nói lại với cô ấy đâu, anh cảm thấy có nên ly hôn không?”
Nếu bà xã đã đặc biệt kiên trì như vậy, Đàm Việt không thể làm gì khác hơn là đưa ra ý kiến. Chỉ là, sợ có người nghe xong lại náo loạn, anh cố hết sức uyển chuyển biểu đạt ý kiến bản thân: “Nếu như bạn của em không muốn ly hôn, vậy thì cứ giữ nguyên hiện trạng như bây giờ. Nhưng, cuộc hôn nhân có đủ hỉ nộ ái ố này, nếu có người quay đầu lại thì nhất định sẽ bị thương.”
Tôn Nhã Mạn nghe xong sững sờ, lại không lên tiếng.
“Không nên suy nghĩ quá nhiều.” Đàm Việt thấy nét mặt bà xã nặng nề, cho là cô buồn vì chuyện của bạn.
“Chuyện tình cảm trừ khi người trong cuộc nghĩ thông suốt, nếu không người khác có khuyên gì đi chăng nữa cũng không giúp được gì.”
“Muốn thế nào mới có thể nghĩ thông…………..” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
Trong lòng cô biết rõ phải làm như thế nào là đúng, làm như thế nào mới có thể giúp Đàm Việt lấy lại được hạnh phúc chân chính, nhưng cô lại làm không được!
Cô rất yêu anh, thật sự rất yêu anh……….. Ngay cả không gian để anh hít thở, cho dù không hề làm gì, cô đều rất vui vẻ……. Nếu như mất đi anh, cô thật sự không còn là một Tôn Nhã Mạn hoàn chỉnh nữa rồi.
Nghiêng người dựa sát vào lồng ngực của anh, cô ôm anh thật chặt, từ trước đến nay đều rất vui vẻ, nhưng giờ trong lòng cô mang cảm giác đầy tội lỗi.
Cô không muốn tác thành cho bọn họ, cũng không muốn rời xa Đàm Việt, nhưng từ sâu trong tận đáy lòng cô hiểu rằng nếu muốn Đàm Việt vui vẻ thì cô phải hy sinh bản thân.
Rầu rĩ không vui mấy ngày qua Tôn Nhã Mạn cảm thấy không được vui vẻ nên quyết định tạm thời rời khỏi Đài Bắc. Không biết đầu óc của cô có thể được khai thông qua chuyến đi này không nữa.
Tùy tiện lấy vài bộ quần áo, cô viện cớ nói với Đàm Việt là cùng đàn chị đi lên núi vẽ ngoại cảnh. Cô ngồi trên xe lửa đi về phía Nam, một thân một mình bắt đầu hành trình giải sầu.
Kế đến, vốn định chuyến đi này làm khai thông đầu óc, nhưng cô lại nhớ về cuộc hôn nhân đã trải qua được hai ba năm. Khi xe lửa đến Tân Trúc, nhìn qua cửa sổ, cô vừa nhìn thấy tên địa danh, chợt nhớ lại lần đầu tiên Đàm Việt dẫn cô đến vùng thông quê ở Tân Trúc.
“Không cần, em muốn tự mình đi.” Cô nhảy xuống dòng nước bắt đầu chiến đấu hăng hái, Đàm Việt muốn dắt tay cô, cô lại cự tuyệt.
“Em nhất định có thể!”
“Nhã Mạn, đừng có cậy mạnh.” Đàm Việt vẫn đưa tay qua.
“Em muốn dựa vào chính bản thân.” Không biết ngày đó mặt trời quá nóng hay sao mà làm cho cô cũng bực bội trong mình. Còn đang trong kỳ kinh nguyệt nên tính khí cô hơi nóng nảy, cô dám không nhận sự giúp đỡ của Đàm Việt.
“Nhã Mạn?”
“Hừ!” Giống như nước chảy, giống như con suối, anh chỉ hơn cô ở chỗ đôi chân dài hơn. Tại sao mỗi lần cô bước tiếp một bước thì rất mệt mỏi, còn anh lại không hề hấn gì? Cái miệng nhỏ nhếch lên, cổ họng phát ra âm thanh khó chịu.
“Nhã Mạn, với sức lực của em, khi chúng đến đích, trời đã tối.” Thấy cô tức giận, anh còn cố ý trêu chọc cô.
“Nào có! Anh nói xạo.” Quả nhiên, tâm tình cáu kỉnh như kẻ ngốc, hoàn toàn quên rằng cô phải giữ hình tượng ưu nhã dịu dàng ít nói. Cô cất giọng kháng nghị không ngoài suy đoán của anh, cô khẽ khom thắt lưng, lấy tay hắt nước về phía anh.
Cô tức giận muốn điên lên vậy mà anh lại mỉm cười nhìn cô la lối om sòm, nhìn bộ dạng tức giận của cô cảm thấy rất thú vị.
“Chân của em không có mỏi, hơn nữa em cũng không có tức giận.” Thấy anh cười đến vui vẻ như vậy, cô tức giận tiếp tục hắt nước lên người anh.
“Tốt, chân em không mỏi vậy ta đi thôi. Đoạn này hơi khó đi, để anh giúp em.” Thu lại vẻ giễu cợt trên môi, anh dịu dàng hướng dẫn cô rồi đưa tay ra giúp.
Cô cảm giác được bản thân quá tùy hứng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa tay cho anh giúp đỡ. Nào có thể ngờ được vừa đưa tay ra hơn một nửa, cô lại không cẩn thận liền bị trượt chân ngã xuống, cả người ngã xuống chỗ bậc thang dưới khe suối.
“Nhã Mạn!” Đàm Việt nhanh chóng xổm người xuống xem xét trên người cô có bị thương hay không.
“…….. Em không sao.” Chỉ là không cẩn thận uống vài ngụm nước, cộng thêm vẻ vô cùng nhếch nhát thôi.
Toàn thân ướt đẫm, ngay cả tóc cũng khó tránh khỏi, cô không cần soi gương cũng biết bản thân giờ này xấu xí muốn chết.
Nhưng, khi Đàm Việt kéo cô đứng dậy, sau khi kiểm tra người cô không có bị làm sao, lại cúi đầu ban cho cô gái xấu xí đang ướt sũng này một cái hôn nồng nhiệt.
Nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhớ lại lần đầu tiên trong đời cô xấu hổ tại con suối nhỏ đó, ánh mắt vui sương của cô bỗng nhiên lóe lên.
Gần ba năm kết hôn, Đàm Việt đã mang lại cho cô rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Từ Tân Trúc anh dẫn cô đi Miêu Lật ròi trèo qua núi Hổ, theo cô đi Đài Trung tham gia triển lãm ảnh cá nhân bạn của cô. Dẫn cô đi leo núi, chèo thuyền, du ngoạn khắp nơi, cũng cùng cô đi Gia Nghĩa A Lý Sơn xem mặt trời mọc. Mà quê cô ở Đài Nam, dù bận rộn đến đâu anh cũng theo cô về nhà trên dưới mười lần.
Quá khứ tuyệt vời cùng đi du lịch mà hai người cùng nhau trải qua, theo chuyến xe lửa cứ hiện lên trong đầu. Những thứ thuộc về anh cô luôn ghi nhớ từng chút một, những kỷ niệm ngọt ngào của cô trong quá khứ như hòa quyện vào hơi thở.
Gả cho Đàm Việt cô cảm giác được bản thân mình rất hạnh phúc.
Vậy mà anh cho cô nhiều như vậy nhưng cô chỉ có thể đáp lại anh những việc như nấu cơm, pha trà, thậm chí vì một tai nạn nhỏ mà phải liên lụy anh ở nhà chăm sóc cô tận ba ngày. Anh đối với cô tốt như vậy, quan tâm chăm sóc như vậy, vậy mà khi anh có cơ hội có thể tái hợp với vợ cũ mà cô không muốn thả anh ra!
Rời khỏi Đài Bắc, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, rời khỏi nhà của hai người bọn họ, những lưu luyến trong lòng đã có thể bỏ xuống được. Khi xe lửa dừng chân ở trạm cuối cùng thì Tôn Nhã Mạn nhịn đau đưa ra quyết định…….
Cô rất yêu anh, cho nên, cô muốn để Đàm Việt được tự do.
Có thể gả cho anh giống như giấc mơ đã trở thành sự thật, giống như giấc mơ bị đánh cắp đã hết thời hạn.
Hôm nay, các điều kiện khách quan đã thay đổi, Triệu Nhược Ly đã trở về, vì muốn Đàm Việt hạnh phúc, cô nên mãn nguyện tự động rút lui mới đúng.
Mặc dù lý trí đã bảo cô phải đưa ra quyết định như vậy, nhưng Tôn Nhã Mạn không biết khi cô thấy hai người bọn họ đi chung với nhau thì trong lòng cô có khó chịu như vậy không!
Thay đổi kế hoạch muốn đi giải sầu ba ngày, ngay tối hôm đó cô quay trở về Đài Bắc!
Vừa xuống trạm xe lửa, cô liền bắt taxi đến công ty của Đàm Việt, định gặp Đàm Việt để nói chuyện một chút, nhưng sau khi xuống taxi cô lại hơi chùn bước. Ở bên ngoài công ty do dự cả nửa ngày cũng không dám bước vào.
Ước chừng sau khi cô thở dài đến lần thứ mười, cô liền quyết định đi ăn cơm trước. Chờ sau khi cô ăn tối xong mới lên công ty tìm Đàm Việt nói chuyện.
Đi qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ sang một nhà hàng đối diện công ty, nhà hàng này cô và Đàm Việt đã đến ăn nhiều lần. Có lúc cô mới kết thúc tiết học liền đến đây chờ anh tan việc, hai người bọn họ sẽ ở nhà hàng này ăn cơm xong mới trở về nhà.
Cô quen thuộc nơi này đẩy cửa kính bước vào, ánh mắt tìm kiếm đến một bàn gần cửa sổ. Khi cô liếc qua nhìn thấy một bàn trống ở gần cửa sổ thì thấy Đàm Việt cùng Triệu Nhược Ly ngồi ở bàn kế bên………..
“Tiểu thư, đi một người sao?”
Khi phục vụ bước đến hỏi cô, cô nháy mắt mấy cái hoảng hốt trả lời: “Không, tôi không ăn.”
Chạy trối chết ra khỏi nhà hàng kia, khóe mắt cô ướt đẫm, Tôn Nhã Mạn giờ mới hiểu được bản thân cô không có hào phóng như vậy!
Không cần nói chuyện với Đàm Việt nữa……….. Nhất định anh vẫn thích Triệu Nhược Ly nên mới có thể dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn cô ấy……..
“Rất tốt, như vậy rất tốt……… Không cần nói ra, thật ra có thể bớt được một việc.” Dùng sức ôm chặt hai bên má, Tôn Nhã Mạn cười tự nói với bản thân.
Phải cười lớn một chút thì trái tim mới không đau, cổ họng phát ra tiếng cười nhưng âm thanh phát ra rất nghẹn ngào………..
Ngu ngốc! Không hiểu được bản thân lại muốn nhiều đến như vậy, từ đầu đến cuối Đàm Việt rõ ràng không có yêu cô, vậy mà khi nhìn thấy hai người bọn họ bên nhau thì cô liền sụp đổ!
Ban ngày đã sớm quyết định để anh được tự do, cho nên, khi thấy hai người bọn họ ở nhà hàng đó thì cô nên vui mừng cho Đàm Việt mới phải.
Người có tình sẽ thành người một nhà, anh có thể trở về nơi yêu thương, tìm được hạnh phúc, cô nên vui mừng cho anh…………
“Hy vọng lần này hai người có thể bên nhau đến già.”
Khi Tôn Nhã Mạn lần đầu tiên đi đến văn phòng phẩm mua giấy thỏa thuận ly hôn thì cô lặng lẽ chúc phúc cho người đàn ông cô yêu ở trong lòng.
“Cảm ơn anh.”
Mấy năm nay không có anh, cô sẽ không vui vẻ đến thế.
“Hẹn gặp lại.”
Mặc dù cô muốn nhìn thấy anh thêm chút nữa, nhưng để ngăn bản thân thay đổi quyết định, nên đánh nhanh thắng nhanh mới đúng.
Hóa ra cô cũng có lúc không dứt khoát như vậy, hai tay run run không tự chủ được xé toang tờ giấy thỏa thuận ly hôn vừa mới mua, hai hàng nước mắt trượt dài xuống hai bên má của cô…………..