Gạt Cưới

Chương 6


Đọc truyện Gạt Cưới – Chương 6

Trưa hôm sau, Tôn Nhã Mạn ôm cái đầu đau nhức tỉnh lại, bước từ từ vào phòng tắm tắm.

“Ahh………..” Thật khó chịu, giống như có hàng trăm tay trống đang ở trong đầu cô khua khua gõ gõ.

Sau khi tắm qua với nước ấm cô đã bớt nhức đầu, Tôn Nhã Mạn đói bụng định xuống lầu tìm canh nóng làm ấm dạ dày. Không ngờ vừa vào bếp lại thấy ông xã đáng ra nên ở công ty lại đang vội vội vàng vàng trong bếp.

“Ơ, sao anh không đi làm?”

Đàm Việt đứng trước kệ bếp quay đầu lại nhìn bà xã đáp một tiếng, sau đó muốn cô ngồi xuống.

“Đói bụng sao?” Anh hỏi cô. Anh vốn định làm xong sẽ lên lầu gọi cô dậy, nhưng người đã tỉnh thì nên đẩy nhanh tốc độ.

“Những thứ này đều là anh làm sao?” Tôn Nhã Mạn nhìn trên bàn nào là cá hấp chanh cùng với rau cải trộn, mặt không thể tin được.

“Ừm.” Đàm Việt tắt bếp, bưng canh xương khổ qua vừa nấu xong đặt lên bàn.

“Trông thật ngon mắt nha………” Kết hôn lâu như vậy, Tôn Nhã Mạn cũng không biết Đàm Việt biết nấu ăn. Cô vừa mới nhìn thấy mấy món ăn này còn tưởng anh gọi điện đặt cơm bên ngoài.

“Sao anh biết làm những món này?” Cô tò mò nhìn Đàm Việt hỏi. Cô hỏi như vậy không phải kỳ thị giới tính, nhưng ở Đài Loan đàn ông biết nấu ăn chiếm tỷ lệ rất thấp.

“Từ nhỏ ba mẹ có dạy anh.” Có ba mẹ cùng là giáo viên nên giáo dục anh cũng rất khác biệt. Anh chịu sự giáo dục rất khác với các bạn cùng trang lứa. Tuy nhiên anh cũng nấu vừa đủ, không giống như cô nấu rất nhiều. Làm được các món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon là được.

“Bắt đầu thôi, ngủ thằng đến giờ này, khẳng định em rất đói bụng.” Bới chén cơm đưa đến trước mắt bà xã, Đàm Việt giục cô mau cầm đũa lên.

“Được.” Ông xã vì cô mà xuống bếp, Tôn Nhã Mạn cười đến vui vẻ. Chỉ là cơn đau đầu vẫn còn đang hành hạ cô.

“Ừm, ăn rất ngon……..” Cô vừa ăn vừa khen nhưng lại cau mày. Nếu người nào không biết chuyện nhìn nét mặt của cô thì tưởng ăn bữa cơm này rất khó nuốt.

“Nhức đầu sao?” Đàm Việt mở miệng hỏi cô.

Tôn Nhã Mạn nhẹ gật đầu, đôi mi thanh tú khẽ cụp xuống.

“Chờ ăn cơm xong, uống viên thuốc giảm đau, đầu sẽ thoải mái hơn.” Nhìn mặt bà xã tái nhợt, Đàm Việt nghiêm túc nói.

“Nhã Mạn, sau này em không nên uống nhiều rượu như thế, không tốt cho cơ thể đâu.”

“Ừm……” Cho nên Đàm Việt vì chăm sóc cô say rượu nên mới không đi làm! Nghe xong lời anh nói, Tôn Nhã Mạn vốn đang vui vì anh quan tâm đến cô nhưng lại nghĩ đến sau khi uống rượu thì cô không khống chế được bản thân. Sắc mặt dần chuyển sang lo lắng.

“Tối hôm qua…………… Em có làm chuyện gì mất mặt không?”

Đàm Việt kinh ngạc, cô không nhớ rõ mọi chuyện sau khi say rượu sao?

“Em không nhớ gì sao?” Anh nhìn cô hỏi.

“Không có.” Tại sao vẻ mặt anh nhìn có chút kỳ lạ? Chẳng lẽ tối hôm qua cô cưỡng ép anh? Có kinh nghiệm từ trước, Tôn Nhã Mạn nghĩ cô đối với Đàm Việt quá mức mạnh liệt sao?

“Thật sự em không có làm chuyện gì xấu sao?” Cô cố gắng nghĩ lại, nhưng lại cảm thấy trống rỗng. “Hẳn là em không có đối với anh……………” Cơ thể của cô cũng không có dấu vết gì, cho nên, tối hôm qua hẳn là cô không làm gì quá mức mãnh liệt với anh.

“Chuyện tối qua em còn nhớ những gì?” Đàm Việt ngắm nhìn bà xã, đôi mắt có chút mong đợi.

“Em………..” Nhớ nhất là lúc anh mặc trang phục hóa trang màu đỏ sậm. “Nhớ anh rất lợi hại, khiêu vũ rất có dáng, rất nổi bật nha.”

“Em chỉ nhớ rõ anh khiêu vũ sao?” Đầu tiên Đàm Việt kinh ngạc, tiếp theo là cắn răng hỏi. Người phụ nữ này, việc nên nhớ thì lại không nhớ, việc nên quên thì không quên.

“Còn nhớ rõ nhóm người Lisa rất vui mừng, bọn họ đều rút được giải thưởng lớn, còn muốn mời em ăn cơm.” Tôn Nhã Mạn cười ngọt ngào.

Tối hôm qua Đàm Việt bị hai lão đại cổ đông quan trọng trong công ty kéo đến một bên nói chuyện. Lisa, Linh Linh đang cao hứng vì rút trúng giải thưởng lớn ở tiệc cuối năm của nhân viên nên chạy đến mời rượu cô. Là thời điểm bọn họ nói muốn mời khách. Ách, chẳng qua sau đó trí nhớ có chút mơ hồ. Cô nhớ được sắc mặt Đàm Việt không được tốt lắm, còn lái xe rất nhanh.

“Tối hôm qua anh cũng uống say?” Tôn Nhã Mạn lo âu nhìn ông xã. “Anh có biết tối hôm qua anh lái xe rất nhanh không?”

“Em cảm thấy xe chạy rất nhanh sao, bởi vì người say là em.” Trên trán anh nổi đầy gân xanh. Tại sao chuyện quan trọng cô lại không nhớ, những lời nói rối tung kia cô lại không có chút ấn tượng nào.


“Tối hôm qua nửa giọt rượu anh cũng không có uống……….. Nếu như anh say rượu, anh sẽ không lái xe.” Lấy tánh mạng ra đùa, Đàm Việt tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

“Vậy em đã làm chuyện gì mất mặt? Anh nói cho em biết đi!” Tối hôm qua hình như không khí rất high, cô không đành lòng bỏ qua ý tốt của Lisa nên mới uống rượu. Cũng không phải cô cố ý uống say, khẩu khí nói chuyện của cô có cần phải hung dữ như vậy sao? Sau khi kết hôn Tôn Nhã Mạn chưa nhìn thấy sắc mặt của ông xã như thế này, rất uất ức.

“Em không có làm chuyện gì mất mặt cả.”

Tôn Nhã Mạn nghe vậy liền yên tâm, nào có thể ngờ được, Đàm Việt lại nói. “Em chỉ nói hết mọi tâm sự trong lòng cho anh biết mà thôi!”

“Em nói hết tâm sự trong lòng cho anh nghe sao?” Vẻ mặt Tôn Nhã Mạn liền thay đổi. Bởi vì say rượu mà nét có chút tiều tụy hơi tái nhợt. “Em…….. Việc đó…… Thật ra em cũng không có sợ gì, chỉ cần em có thêm chút dũng khí.”

“Dũng khí?” Đàm Việt nghe không hiểu bà xã đang nói đến việc gì.

“Ờ thì, vì thứ ba tuần sau không rảnh, Viện trưởng Vương lại muốn ra nước ngoài. Em cùng Viện trưởng Vương đã đổi lịch hẹn đến năm sau. Nếu như không phải do anh đặc biệt kiên quyết lần nào cũng đi với em, các bước kiểm tra xét nghiệm em có thể tự mình ứng phó được. Vì lịch hẹn đã lùi lại chậm một chút, em có thêm chút thời gian để có thêm dũng khí………. Thật sự em không để ý đến những việc kia, thật đó.”

Nói xong lời cuối cùng, tiếng Tôn Nhã Mạn thấp đến nỗi không nghe được cô nói gì. Nhiệt tình yêu thích leo núi, còn ra phố cưỡi Motorcryles với tốc độ kinh người, vậy mà không dám đối mặt với các bước kiểm tra xét nghiệm của khoa phụ sản. Chuyện này mà để cho đàn chị biết được, nhất định sẽ cười cô nửa ngày.

“……………” Cô sợ nhất mấy thứ kiểm tra lạnh lẽo kia, Đàm Việt đau lòng đến nỗi không nói nên lời.

Vì ngượng ngùng mà bà xã vùi đầu miệt mài ăn cơm, ánh mắt Đàm Việt càng thêm phức tạp.

Tối hôm qua cô thổ lộ, trải qua một đêm dài, anh vẫn không biết đáp lại thế nào.

Vì có yêu thật sâu đậm, nên mới đau đớn mất đi. Lúc bắt đầu anh muốn dùng lý trí để đối với cuộc hôn nhân này, anh cho là cô cũng giống như vậy. Nếu như nói về tình cảm, cô là một cô gái rất xinh đẹp, cần gì phải đi xem mắt để tìm đối tượng kết hôn? Thích, phải có một chút gì đó. Vì sẽ không ai kết hôn với người đàn ông đáng ghét, nhưng nếu muốn nói đến tình cảm, trước đây bọn họ đã lui tới hơn nửa năm. Đến bây giờ cũng không có yêu sâu sắc đến như vậy.

Em yêu anh, nếu như không có anh, cuộc sống của em trên đời này sẽ không còn chút ý nghĩa gì…………………..

Rốt cuộc, cô yêu anh từ lúc nào?

Làm thế nào? Vì sao lại yêu anh đến thế?

Anh cũng rất muốn biết, vì sao cô lại yêu anh. Anh cho là cô, chưa bao giờ có tình cảm, mà do về phương diện vật chất của cải được tăng lên không phải sao?

Em yêu anh…………. Anh không yêu em cũng không sao, em yêu anh là tốt rồi, được không…………..

Cả đêm anh chưa hề chợp mắt, trong đầu toàn quanh quẩn những câu tỏ tình ngây ngô của cô.

Mười tám tuổi bắt đầu biết yêu, hai mươi tám tuổi kết hôn, hai mươi chín tuổi ly hôn, mười một năm tình cảm, anh đã quen thuộc cảm giác yêu một người. Chính vì quá quen thuộc nên anh hiểu được anh tuyệt không thể vì yêu mà bước vào ngưỡng cửa hôn nhân lần nữa…………..

Sau khi Nhược Ly rời khỏi anh, anh vô cùng đau khổ, đau khổ đến mức anh không có thêm bất kỳ tình cảm nào với người phụ nữ khác……….. Cho nên đối với Nhã Mạn quan tâm chăm sóc chỉ là trách nhiệm của một người chồng, hai người ở cùng một chỗ vào những lúc kích tình kia cũng giống như là một loại bản năng.

Anh vẫn cho rằng hai người bọn họ rất ăn ý với nhau, hai người tận sức duy trì thành quả của cuộc hôn nhân này, cho nên anh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý khi cô vợ nhỏ tỏ tình. Chủ trương muốn có được cuộc hôn nhân tốt đẹp là từ anh, anh cảm thấy bà xã nên giữ tâm trạng vui vẻ hơn. Nhưng sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, thật vô cùng tệ hại, mọi bình tĩnh của anh đã biến mất cùng với lý trí thường ngày. Trong đầu anh đầy những mâu thuẫn, lộ vẻ ngây ngô khi bà xã nói rõ.

“Nhã Mạn, em không cần đến chỗ của Viện trưởng Vương nữa.” Anh mở miệng nói với bà xã. Nếu cô không nhớ rõ những chuyện tối qua, trước tiên anh sẽ không để cô suy nghĩ lung tung. Anh cũng không có ý định nói với bà xã về việc cô đã tỏ tình với anh, nhưng kế hoạch sinh con, trước tiên bọn họ sẽ nói rõ ràng.

“Tại sao?” Tôn Nhã Mạn ngẩng đầu lên, đầy nghi ngờ.

“Mấy thứ kiểm tra kia không nhân đạo tí nào.” Chẳng qua là cô sợ, anh không đành lòng để cô đi chịu khổ.

“Dù sao, trên thế giới những gia đình không có con cũng rất nhiều.”

“Nhưng, em muốn sinh con với anh.” Buông chén đũa xuống, đôi mắt to tròn trong veo nhìn thẳng anh.

“Anh không muốn sao?”

Cô muốn sinh con với anh, cô muốn biết thiên chức được làm mẹ là như thế nào.

Theo bản năng phản ứng kia phản lại rất thật lòng, người phụ nữ ngốc, cô không biết bản thân nói như vậy là vô tình biểu đạt cô là vì anh mới tình nguyện đi kiểm tra xét nghiệm kia sao?

Ngốc quá, rõ ràng là rất sợ làm kiểm tra xét nghiệm kia, sợ đến phát khóc, vậy mà còn muốn cùng anh sinh con! Buồn bực ngày một tăng lên, anh tức giận vì cô xem thường nỗi sợ hãi của bản thân, giận cô vì người đàn ông không yêu cô mà không ngần ngại làm tổn hại đến bản thân.


“Ý nguyện của anh không quan trọng.” Trong lòng tồi tệ trả lời bà xã. Vì anh không yêu cô nhưng anh lại là thủ phạm gây ra mọi việc.

“Sao lại không quan trọng?” Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không dũng cảm đối mặt với các bước kiểm tra xét nghiệm kinh khủng kia. “Em như vậy……………”

Nói được một nửa, Tôn Nhã Mạn cắn môi, thiệt là, cô thì sao chớ, thiếu chút nữa nói ra chữ yêu rồi. Say rượu quả nhiên rất đáng sợ, ngủ thẳng đến trưa, phản ứng của cô còn rất chậm chạp.

“Sao lại không nói hết?” Đôi mắt Đàm Việt nóng bỏng nhìn chằm chằm bà xã.

“Em………. Em dũng cảm như vậy, với những người không mang thai được cũng như nhau, có thể được vào kiểm tra xét nghiệm kia…………….” Trốn tránh ánh mắt ông xã chăm chú nhìn cô, Tôn Nhã Mạn thuận miệng bịa chuyện nhưng nói chưa xong…..

“Người nào sợ làm kiểm tra xét nghiệm kia, làm sao cùng một dạng với người khác được!” Đàm Việt nổi đóa, người ta nhịn đau được là chuyện của người ta, làm sao cô lại lấy bản thân so với người khác chứ?

“Em không sợ.” Tôn Nhã Mạn vẫn mạnh miệng, không chịu thừa nhận mình nhát gan.

“Hơn nữa nếu em sợ thì sao, chịu đau một chút thôi, làm sao anh lại ngạc nhiên thế?”

“Anh không có ngạc nhiên, anh chỉ đau lòng cho em.” Vừa nói xong Đàm Việt liền sửng sốt.

Anh yêu cô, thương hại cô, tối hôm qua cô còn tỏ tình trước mặt anh. Anh nhìn cô vì làm kiểm tra xét nghiệm kia mà khóc thút thít, liền quyết định bọn họ không có con cũng không sao.

Trước khi kết hôn anh muốn sinh ba đứa con, một chút suy nghĩ cũng không có, liền bỏ qua kế hoạch đã định từ trước! Tại sao khi nhìn bà xã đau khổ, tại sao không muốn chịu một chút đau khổ nào? Chẳng lẽ anh đối với bà xã không chỉ quan tâm chăm sóc lẫn trách nhiệm của một người chồng, anh đối với bà xã không kìm nén được sự nhiệt tình cùng với bản năng nguyên thủy của một người đàn ông?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ thụ sủng nhược kinh của bà xã, trái tim của anh liền si mê, Đàm Việt đột nhiên nghĩ đến sau khi kết hôn anh càng ngày càng ít nhớ đến người phụ nữ anh đã yêu mười một năm trời. Nguyên nhân là cuộc sống của anh, tâm trí của anh, sự chú ý của anh, đều bị người phụ nữ ngồi trước mặt này chiếm giữ.

Cô thản nhiên lộ bản chất lúc thì như trẻ con, nhưng khi chia sẻ chuyện trong gia đình thì rất bướng bỉnh. Cô chuyên tâm vẽ tranh lúc vui vẻ, cô nhu mì làm nũng cũng rất đáng yêu, cô điên cuồng si mê leo núi, cô cùng anh ra ngoài hoạt động rất thích thú, còn có khi cô say như chết kêu la om sòm…………. Thật ra Nhã Mạn không giống với những gì cô đã thể hiện dịu dàng ưu nhã, cô có chút tùy hứng, một chút xíu mơ hồ, nhưng bất tri bất giác, anh lại bị cô từ từ hấp dẫn.

Từ từ hấp dẫn đã tích tụ thành một tòa tháp, sau đó tòa tháp được nâng lên cao, rất tự nhiên lại tạo cho anh nhiều cảm xúc!

Vì xem mắt kết hôn, cho nên trước tiên anh nghĩ đến cả hai cùng hợp tác để tạo dựng nên một cuộc hôn nhân mỹ mãn, không ngờ chung sống cùng nhau dưới một mái nhà…….

Đã khiến anh động lòng với cô!

Gần đây anh thật sự rất kỳ lạ!

Kể từ sau lần nói ra những lời làm người ta đỏ mặt kia liền dùng ánh mắt nghiên cứu hay quan sát cô. Giống như bây giờ, cô rất yên tĩnh khâu cái nút áo, không vẽ tranh thì cũng không làm việc gì quan trọng, làm việc gì cũng luôn tập trung nhưng lại làm anh thất thần bỏ qua chồng văn kiện trước mặt mà nhìn chằm chằm cô.

“Trên mặt em có dính gì sao?”

Tôn Nhã Mạn cảm giác được bị nhìn chằm chằm thì dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn ông xã ở đối diện.

Đúng vậy, ở phía đối diện, Đàm Việt quang minh chính đại nhìn cô, không vì cô ngẩng đầu lên mà tránh ánh mắt của cô.

“Không có.” Sau khi Đàm Việt trả lời xong câu hỏi của cô, dùng giọng điệu tò mò hỏi cô: “Khâu cái nút kia làm em vui lắm hả?”

“Gì?” Không ngờ tới cô bị hỏi cái việc này, Tôn Nhã Mạn hơi sửng sờ, mới lên tiếng: “Em thích làm chuyện nhà.” Sau khi trả lời cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cô cúi xuống chuyên tâm khâu cái nút áo, bày ra điệu bộ không muốn để anh hỏi gì thêm.

Thật nguy hiểm, có phải cô vừa mới lộ ra vẻ mặt ngây ngốc hay không, nếu không tại sao Đàm Việt lại hỏi cô như vậy chứ? Nói thật, cô cũng không thích làm việc nhà cho lắm, thích làm việc nhà phải giống như nhân viên vệ sinh được công ty đưa đến để dọn dẹp vậy, sau khi lau cửa sổ sạch sẽ láng bóng sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Cô không có loại kiên nhẫn đó, cô thích làm việc nhà là vì Đàm Việt……… Nấu đồ ăn cho anh ăn, giúp anh giặt quần sao, đi dạo và thỉnh thoảng giúp anh khâu cái nút áo.

Đều là công việc rất đơn giản nhưng mỗi lần được làm cùng với anh khiến cô cảm thấy rất thoải mái, mỗi lần đều mang lại cho cô cảm giác rất hạnh phúc.

Cô đẹp nhất ở đôi mắt và khóe miệng, mỗi lần cô cười lên nhìn gương mặt cô rất dịu dàng, càng ngày Đàm Việt càng nhận ra anh khó lòng dời ánh mắt khỏi người cô.

Thỏa mãn, hạnh phúc, thêm một chút hương vị ảo mộng, nhìn chằm chằm vào đôi môi ngọt ngào của bà xã. Đàm Việt càng phát hiện ra cô vợ nhỏ rất thích giúp anh làm những việc vụn vặt thế này.

“Xong rồi.”


Hài lòng nhìn chiếc áo sơ mi trong tay, nhẹ nhàng cất kim chỉ vào hộp, Tôn Nhã Mạn định đi ủi cái áo sơ mi vừa khâu nút xong. Không ngờ vừa đứng lên, lại nhìn thấy ông xã đang ngồi nhìn cô!

“Anh…………..” Không hiểu vì sao anh lại nhìn cô như vậy, trái tim của cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.

“Anh nhìn em làm gì? Có gì đẹp mà nhìn chứ?”

Rõ ràng công việc xếp chồng chồng trước mặt, anh không thèm nhìn tới đống tài liệu kia mà lại nhìn chằm chằm cô, ông chủ lớn cũng có lúc rảnh rỗi như vậy sao?

“Toàn bộ nhìn rất đẹp.”

Hơi bất ngờ khi anh trả lời câu hỏi, cô đang bước ra tới cửa thư phòng thì dừng lại.

“Em……. Em đẹp sao?” Tôn Nhã Mạn trừng mắt nhìn, hai má nóng lên.

“Ừm.” Một lời khen nhỏ, cô liền lúng túng không biết nên nói gì. Đàm Việt không nhịn được cười lên. Thân hình cao lớn đứng lên, anh bước về phía bà xã.

“Nơi này, nơi này, còn có nơi này đều nhìn rất đẹp.” Ngón tay thon dài chạm lên khóe mắt của cô, lướt qua má của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kiều diễm của cô.

Anh lại muốn cô sao?

Ánh mắt nhìn rất mập mờ lại mở miệng khen cô hơn nữa, thời gian gần đây tinh lực của ông xã đặc biệt mạnh mẽ mặc kệ ở bất cứ đâu nếu muốn cô liền muốn. Tôn Nhã Mạn rất tự nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt để cầu xin ông xã.

“Ông xã………… Em có thể đến chỗ của Viện trưởng Vương không?”

Nghe nói lúc người đàn ông bị kích thích là thời điểm thích hợp để thương lượng, Tôn Nhã Mạn âm thầm ôm hy vọng, đang nghĩ thử vào giờ phút như thế này, có thể lấy được đáp án khiến người ta vui vẻ hay không.

“Không thể.”

Hy vọng tan biến, Đàm Việt vẫn duy trì ý định như ban đầu, không để cô đến bệnh viện kiểm tra vô sinh nữa.

“Tại sao không thể?” Tôn Nhã Mạn khóc thầm, tâm trạng đang rất tốt bỗng nhiên tan biến.

“Anh đã nói lý do, anh không thể để em đi chịu khổ không đáng có được.” Đàm Việt nhíu mày, anh cho là hai người cùng hiểu ra vấn đề, nhưng một lần nữa nghe bà xã nhắc đến làm anh cảm thấy không vui.

“Em không cảm thấy đang chịu khổ!”

Anh cảm thấy không vui thì hay lắm sao? Hừ, cô bắt đầu đã nóng lên rồi đấy! Nhìn vẻ mặt ông xã thì khó có thể thương lượng, Tôn Nhã Mạn không thèm giữ hình tượng đoan trang ưu nhã hằng ngày, tức giận thể hiện ý kiến của bản thân.

“Hơn nữa, tại sao anh nói không thể là không thể chứ? Thân thể là của em, em muốn đi thì đi, hỏi anh là đang tôn trọng anh, hỏi anh là để anh làm chỗ dựa cho em. Sao anh có thể cố chấp không thèm để ý đến nguyện vọng của em? Vì một chút xíu khó khăn liền buông tha cơ hội được làm ba mẹ sao?”

Đây không phải là một chút xíu khó khăn.

Nếu như cô biết bản thân vì mấy cái kiểm tra xét nghiệm kia, đã từng khổ sở ôm mặt khóc như thế nào cũng sẽ không nói ra những lời này. Cúi đầu nhìn cơn tức giận của bà xã, anh một phần vì chọc cho cô đau khổ, một phần lại cảm thấy bộ dạng cô tức giận rất đáng yêu.

“Nhã Mạn, nếu hôm nay em gả cho một người không thích có con, trước hôn nhân liền lập kế hoạch không sinh con cho người đàn ông đó. Em còn có thể kiên trì như vậy sao?” Đàm Việt dịu dàng hỏi bà xã.

“Em không có……….”

Đương nhiên cô sẽ không ngu ngốc như vậy, vì cô yêu anh mới cố gắng như vậy!

“Phải, em đương nhiên sẽ kiên trì làm các cuộc kiểm tra xét nghiệm……..” Lời nói dối của cô bị ông xã hung hăng dùng môi chặn lại. Vì không dám ở trước mặt anh nói ra lời thật lòng, vì vậy cô đã lựa chọn nói dối để trả lời vấn đề của anh, nhưng phản ứng cũng hơi khó hiểu.

“Anh đang tức giận sao?” Sau khi hôn xong, cô lo lắng nhìn ông xã, kinh ngạc hỏi.

“Anh không có.”

Không phải tức giận, chỉ vì khi nghe cô nguyện ý vì một người đàn ông khác mà hy sinh như vậy, lòng anh cảm thấy không được thoải mái. Đàm Việt đã mất đi năng lực yêu một người quá lâu nên không chịu thừa nhận trong lòng cảm thấy không được thoải mái chính là đang ghen.

“Ưm!” Người phụ nữ lại anh hung hăng hôn, cô không thể hiểu được tâm tình của anh, chỉ cảm thấy đáng lẽ người nên nổi giận là cô, vì sao anh lại là người tức giận chứ? Đáng ghét, cả sự việc người đuối lý rõ ràng là anh mà! Mỗi lần thân thiết, luôn uống éo rên rỉ hoặc nhiệt tình chào đón cô, đột nhiên lại tức giận.

Ngẩng đầu lên, thô lỗ vươn đầu lưỡi, kỹ xảo kém cõi để dụ dỗ ông xã đang tức giận. Khi cái lưỡi của anh tiến vào miệng của cô thì cô rất không khách khí cắn anh một cái.

“Ai bảo anh không giải thích lý do vì sao tức giận chứ…………….”

Sau khi không khách khí cắn ông xã một cái, cô chợt thấy hành động của mình quá tùy hứng và bướng bỉnh. Hoàn toàn mất đi phong cách là một người vợ hiền dịu dàng ưu nhã, đỏ mặt cúi đầu, bàn tay thon dài vô tình vuốt ve lồng ngực cường tráng của anh, nhìn theo đầu ngón tay, cô không được tự nhiên nói: “Đều là lỗi của anh, ai bảo anh không cho phép em đến chỗ Viện trưởng Vương chứ………….” Nếu như anh đồng ý cô cũng sẽ không nổi giận, cô sẽ không phát cáu mà nói như vậy, cũng sẽ không xúc động không giống như bình thường.

“Được rồi, thật xin lỗi, là em quá nông nỗi.” Không cam tâm tình nguyện nói lời xin lỗi, cô vẫn không ngẩng đầu lên.

Ngay cả bộ dạng cúi đầu nói lời xin lỗi với anh cũng cực kỳ đáng yêu, mới vừa rồi vẫn còn ghen tức trong lòng, bây giờ lại cảm thấy rất ấm áp. Đàm Việt đưa tay nâng chiếc cằm của bà xã, khẽ nâng mặt cô lên.

“Anh không để cho em đến đó là không muốn em làm các bước kiểm tra xét nghiệm khiến anh đau lòng kia.” Anh nhìn thẳng vào mặt anh giải thích.


Chính lời nói này làm mặt người ta đỏ lên, tim đập thình thịch. Nếu như là trước đây cô sẽ hơi sửng sốt và quên đi sự kiên trì ban đầu của bản thân. Tròng mắt anh đen nháy chuyên chú nhìn cô, giống như cô là người phụ nữ bảo bối rất quan trọng đối với anh. Loại ánh mắt thâm tình như thế này rất dễ làm cô có hiểu lầm là anh đang có tình cảm với cô.

“Ông xã…………”

Ngây ngốc nhìn anh một hồi lâu, sau đó nhào vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô nũng nịu khẽ gọi anh một cách trìu mến. Không thể tin được anh thật sự có yêu cô, lưu luyến hưởng thụ ánh mắt nhu tình tràn đầy tình cảm của anh dành cho cô.

Cô nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của cô, không biết tình cảm xác thực của Đàm Việt đối với cô ra sao, sau khi chính bản thân đã tự mình lĩnh ngộ. Ban đầu người đàn ông này càng thích hôn cô, sau đó càng khó kiểm soát được khát vọng của bản thân. Cô nhìn thấy bản thân anh như vậy thì cũng có một chút mơ mộng, thân thể mềm mại của cô nhiệt tình vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh, ôm chặt cô, ngửi lấy mùi hương của cô. Hạ bộ giữa hai chân anh cảm thấy bị ép chặt muốn xông ra khỏi quần, hai người bọn họ không kịp trở về phòng ngủ.

Bàn tay linh động ra sức cởi quần áo của cô xuống, đôi môi như đói khát hôn lên làn da nhạy cảm của cô. Sau khi xác định của cô đã chuẩn bị xong, anh nhanh chóng cởi quần của mình ra ngang nhiên tiến vào trong cơ thể cô.

Vào thời khắc kết hợp kia đôi môi kiều diễm bật ra tiếng kêu thỏa mãn, cảm giác tiếng kêu của mình quá mức xấu hổ, cô ra sức dùng răng cắn chặt môi, cố gắng đè nén tiếng kêu của bản thân.

“Chớ nhịn, anh thích nghe tiếng kêu của em.” Đàm Việt cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ với bà xã.

“Anh thích sao?” Tiếng nói nũng nịu làm anh rất cảm động, khi anh nghe được dục vọng muốn cô càng tăng lên. Vì vậy anh đặc biệt dũng mãnh ép cô, di chuyển nhanh hơn nữa.

“Ahhhhh!” Sau khi cô không cắn chặt môi nữa, cô không thể che giấu được thỏa mãn của bản thân mà rên rỉ, khi đạt đến cao triều cô không thể khống chế được phản ứng của bản thân.

Cơ thể mềm nhũng nằm trong ngực của anh, giống như một con mèo nhỏ. Cô dùng cái trán quyến luyến cọ xát vào sau bả vai của Đàm Việt.

Sau khi kích tình xong, anh cúi đầu mê muội nhìn vào hai gò má hồng hồng của bà xã, tròng mắt toát lên cảm xúc đầy mãnh liệt. Dục vọng vừa mới lắng xuống lại nhanh chóng nổi dậy, anh hôn lên gò má xinh đẹp của cô, hỏi nhỏ: “Một lần nữa nhé?”

“Hả?”

Hiện tại đã sắp mười một giờ, anh còn mang về cặp tài liệu đang để trên bàn làm việc. Anh mặc kệ những công việc kia, anh vẫn muốn quấn lấy bà xã, có hơi quá phóng đãng hay không?

Cô rất thích cùng anh ân ái, nhưng quá phúng túng làm anh phải thức đêm đẩy nhanh tốc độ công việc. Mặc dù quanh năm vẫn thường xuyên tập thể dục nên buổi sáng thức dậy tinh thần anh vẫn sảng khoái, lộ một chút mệt mỏi cũng không có. Nhưng gần đây vì cùng cô thân thiết, anh thường xuyên ngủ trễ dậy sớm, nếu cứ như thế mãi sẽ không tốt cho sức khỏe của anh.

“Đừng mà, anh còn phải làm việc nữa.” Cô làm nũng thương lượng với anh. Cô không biết rằng khi anh nghe những lời nói mềm mại đáng yêu như vậy sẽ không khống chế được bản thân càng kích động muốn cô hơn.

“Những công việc kia cũng không vội.”

Giọng nói trầm thấp vừa lên tiếng tuyên bố, đôi môi của cô liền bị anh ép hôn.

Da thịt trần trụi kia bị anh vuốt ve, mà từ trước đến nay cô không hề từ chối mọi đòi hỏi của ông xã. Anh mãnh liệt trêu chọc nơi mẫn cảm của cô tiết ra không ít nước.

“Không cần đâu!” Cơ thể rõ ràng rất muốn nhưng miệng lại nói không cần.

“Tại sao không cần chứ?” Cúi đầu ngậm nói mẫn cảm của cô, mãnh liệt mút. Nhìn thành quả đạt được sau khi anh đã cố gắng, anh thỏa mãn cười một tiếng, hỏi: “Thật sự không cần sao?”

Cô không cách nào nói dối, đôi mắt to long lanh đáng thương nhìn anh, dịu dàng lên tiếng: “Em chỉ muốn làm một người vợ đảm đang biết quan tâm chăm sóc ông xã của mình, không hy vọng anh quá mệt mỏi.”

“Anh không mệt mỏi chút nào cả.” Ngón tay thon dài khẽ vuốt cánh môi xinh đẹp của cô, Đàm Việt thấp giọng nói với cô: “Anh thích cùng em ân ái.”

“Anh thích sao?” Đôi mắt sâu sắc mãnh liệt nhìn chằm chằm vào cô, giống như anh vì yêu cô nên mới có thể nói như vậy. Chìm đắm vào sâu bên trong ánh mắt ấy, cô chỉ có thể vô dụng vứt bỏ nguyên tắc muốn làm một người vợ đảm đang, thuận theo khát vọng mà vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.

Sau khi triền miên ở thư phòng rất lâu, hai người mới trở lại phòng tắm trong phòng ngủ cùng nhau tắm. Tôn Nhã Mạn nghĩ sự ngọt ngào tối hôm nay đến nay là chấm dứt, sau khi tắm xong Đàm Việt sẽ trở lại thư phòng làm việc nhưng khi cô sắp bôi kem dưỡng thể lên cơ thể thì lại bị Đàm Việt bắt lấy dây dưa làm cô cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh.

“Ông xã!” Cô nằm ngửa ở trên giường, anh cúi đầu nằm ở phía trên cô, dùng lưỡi trêu đùa trên cơ thể cô, lại một lần nữa đốt cháy dục vọng của cô.

“Nhã Mạn, anh muốn biết nhiều hơn về em.”

Sao, khi anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hừng hực chuyên chú nhìn vào cô. Vì cô xấu hổ mà cơ thể cảm thấy căng thẳng, sẽ không mau chóng đầu hàng thả lỏng cơ thể.

Cô vĩnh viễn không có cách nào cự tuyệt anh.

Mà anh, phát hiện bản thân càng ngày càng quan tâm cô hơn.

Kể từ ngày cô uống say, kể từ lúc hiểu rõ trái tim, ánh mắt của anh liền không cách nào kiềm chế được theo đuổi bà xã. Anh đối với cô lúc nào cũng phát ra sự quyến rũ mê người, thỉnh thoảng đối với cô lại hay cười thầm, đối với cô làm nũng như con mèo nhỏ cũng hoàn toàn không có cách. Anh luôn không giấu được ánh mắt tràn đầy yêu thương đối với cô.

Mà làm anh khó có thể khống chế được là việc anh muốn đồng thời vừa theo đuổi cô, anh lại vừa tham lam muốn giữ lấy cô càng ngày càng tăng lên!

Tiếng rên rỉ mềm mại được phát ra từ miệng của cô, anh nhiệt tình đối với cô như thuốc súng, hừng hực như muốn thiêu đốt cơ thể của anh.

“Ông xã, em muốn anh!”

Một yêu cầu làm toàn thân anh rung động, nhịp tim đập loạn xạ, dục vọng như muốn xuyên qua cơ thể. Cô nhẹ nhàng nói ra vài từ đã có thể làm ảnh hưởng đến ý chí của anh, Đàm Việt càng kích động xông lên cơ thể của cô, từng chút gia tăng luật động, thân thể hai người họ kết hợp với nhau, họ hoàn toàn thuộc về nhau.

Lúc lên đến cao triều, Tôn Nhã Mạn thở gấp gọi tên người đàn ông, cô không biết rõ tâm trạng của ông xã. Cô chỉ cảm thấy mọi việc như đang nằm mơ, vì thời khắc bọn họ hòa vào nhau này cô cảm nhận được Đàm Việt rất yêu cô!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.