Đọc truyện Gạt Cưới – Chương 4
Không thể ngờ được cô lại có hứng thú với việc đó.
Trong lĩnh vực đá nhân tạo đặt trong các công ty, Đàm Việt đưa tay vuốt vuốt nghiên cứu thành phẩm mới phát triển của toàn đội. Anh nên chuyên tâm để nghe hướng dẫn nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía bà xã đang đứng ở bên kia.
Đôi chân thon dài đứng trước mõm đá nhân tạo, cô ngẩng đầu lên quan sát người kiểm tra đang trèo ở phía trên. Trong ánh mắt có chút tò mò, lại còn thể hiện vẻ mặt nhao nhao muốn thử.
“Muốn xem thử một chút không?”
Đàm Việt bỏ phần việc nghiên cứu trong nhóm, bước tới trước mặt bà xã.
“Có.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tôn Nhã Mạn cảm giác mình quá bốc đồng, ngượng ngùng cười cười, cô khẽ gật đầu một cái: “Ách, không cần, em nên đi về.”
Nếu vẫn ở chỗ này giống như sẽ quấy nhiễu đến công việc của anh.
Cô đến công ty là vì Đàm Việt để quên tài liệu ở thư phòng, sau khi cô đảm đương công việc của nhân viên chuyển phát nhanh mang tài liệu đến, đáng lẽ cô nên đi về mới phù hợp với phong cách ‘hiền thê’.
Bởi vì Đàm Việt đang làm việc cùng với nhóm công nhân về tạo hình các mõm đá, số lượng rất nhiều, xem ra chơi đùa rất vui! Đối với sự việc mới mẻ hoàn toàn kích thích tính tò mò của Tôn Nhã Mạn, liền quên đi phong thái mẫu phụ nữ dịu dàng ít nói sẽ không tỏ ra hứng thú với các loại vận động thế này. Trong miệng cô vừa mới nói là nên rời đi, nhưng ánh mắt trong veo lại nhìn chằm chằm vào khí thế của các núi đá nhân tạo không tha.
“Phải mất bao lâu mới có thể trèo lên được tới đỉnh?” Cuối cùng không kìm chế được sự hiếu kỳ, Tôn Nhã Mạn mở miệng hỏi thăm.
“Người tài giỏi thì chỉ mất vài phút là lên tới đỉnh.” Anh không nhìn lầm, cô rất có hứng thú với leo núi.
Rất nhiều phụ nữ đối với trò chơi vận động đều không thể hiện rõ thái độ, bà xã của anh hình như không giống với người thường.
“Nhưng người mới học thì cần thời gian nhiều hơn, em muốn thử anh có thể dẫn em đi.”
Leo núi là một môn thể thao rất tốt, hai năm nay anh đặc biệt rất quan tâm đến, cũng không phải là không hiểu gì. Nếu như bà xã có hứng thú, anh làm huấn luyện viên là tốt nhất.
“Có thật không?” Không những có thể trèo lên vách núi nhân tạo mà Đàm Việt lại còn tự mình dạy cô!
Đôi mắt cô sáng lên muốn nhìn ông xã, nhưng tầm mắt lại nhìn về nhóm người phía sau lưng Đàm Việt, Tôn Nhã Mạn lập tức sửa lời: “Vẫn là không muốn cho lắm, anh bận rộn như vậy…………..” Cô rất thành thục quay trở lại làm ‘hiền thê’, mặc dù do ông xã hướng dẫn sẽ rất thú vị nhưng chính bản thân cô tự leo lên cũng không có việc gì.
Thật đáng yêu, Đàm Việt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy mong đợi của bà xã. Lúc đang làm việc thì lúc nào cũng nghiêm nghị nhưng khóe miệng không tự chủ được lại cười lên. Bà xã của anh mỗi lần biểu lộ cảm xúc lại rất giống trẻ con, đặc biệt mê người.
“Bận rộn thế nào cũng có thể bỏ ra được chút thời gian mà.” Giữa vợ chồng cùng có chung niềm đam mê thì có thể gia tăng tính hài hòa của hôn nhân.
Đàm Việt đưa tay véo hai bên má của bà xã, nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều em có tiết không?”
“Có, hai giời rưỡi em đi.” Trong giọng nói của cô đầy tiếc nuối bày ra vẻ mặt như muốn xin nghỉ, cô lại chọc cho Đàm Việt cười rồi.
“Vậy ngày mai thì sao?” Anh tự nhiên hỏi tiếp.
“Sáng sớm ngày mai thì được, buổi chiều em mới có tiết.” Sáng thứ sáu cô không có đứng lớp, cũng chỉ rãnh mỗi ngày đó.
“Anh xin lỗi, chiều mai có vẻ thuận tiện hơn.” Thực tế là hai buổi chiều này đều do anh tận lực thu xếp. Đàm Việt thấy bà xã vô cùng hào hứng vừa muốn dành nhiều thời gian cùng cô ra ngoài, không ngờ là cô lại có tiết.
“Vậy.” Thật không may! Gương mặt Tôn Nhã Mạn hiện lên vẻ thất vọng.
“Em đưa thời khóa biểu cho anh, để anh sắp xếp một chút.”
“Đưa cho anh thời khóa biểu của em à………….” Tôn Nhã Mạn khẽ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân nói.
“Ừm, có gì không ổn sao?”
“Việc đó………. Em lên lớp rất ít, mặc dù kiếm không được bao nhiêu tiền nhưng em có giúp đỡ gia đình. Thật đó, khi mua thức ăn thì em toàn sử dụng tiền lương của em thôi…..” Giọng nói Tôn Nhã Mạn càng lúc càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp xuống.
Không còn cách nào khác, đang ở nhà của Đàm Việt, sân vườn thì có người của công ty chuyên trách làm vườn đảm nhiệm, điện nước đều do anh trả tiền, người giúp việc đến dọn dẹp theo giờ cũng do anh trả tiền, cô chỉ bỏ ra một phần chi phí ăn uống làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ. Tâm tư càng thêm xấu hổ hơn khi bị người đàn ông này hỏi đến giờ giấc làm việc, có lẽ do nghĩ đến thu nhập của cô rất ít ỏi.
“Đợi chút, em đang nói đến việc gì?” Đàm Việt càng không hiểu, anh đang hỏi cô thời khóa biểu làm sao lại có liên quan đến thu chi trong gia đình.
“Em chỉ có một hai buổi sáng, ba bốn năm buổi chiều là có tiết.”
Buổi sáng đứng lớp, buổi chiều đến các lớp nghệ thuật, sau khi kết hôn cô từ chối nhận làm gia sư vào buổi tối. Thu nhập giảm nhanh, từ nhỏ cô cũng không có tính tiết kiệm, cô mua vải vẽ tranh sơn dầu cũng màu nước là cô không chút nương tay, còn dư lại ít tiền chỉ đủ để mua thức ăn.
“Thời gian đứng lớp ít, kiếm được ít tiền cùng với chi phí trong nhà thì có quan hệ gì? Tiền tiêu vặt không đủ sao?” Sao lại đụng đến tiền lương của cô! Đàm Việt hơi cau mày, xem ra anh phải tăng thêm chi phí sinh hoạt hàng tháng ở trong nhà rồi.
“Rất đủ.”
Nói đến đây Tôn Nhã Mạn rất tự hào, sau khi kết hôn mỗi tháng Đàm Việt cho cô hai mươi vạn tiền mặt, hơn phân nửa cô gửi tiết kiệm, hơn nữa còn thẻ không giới hạn. Cô ngay cả một lần cũng chưa dùng đến, hắc hắc, cô là người vợ rất tốt!
“Nếu đủ thì tại sao lại dùng đến tiền lương của em?” Đàm Việt cắn răng tự hỏi, anh tự tin có thể nuôi cả gia đình, không chấp nhận việc sử dụng đến tiền lương của vợ.
“Em rất muốn hỗ trợ tiền ăn uống.” Chỉ lo hả hê cuối cùng cũng có thể đạt tới cảnh giới của ‘hiền thê’ ngốc nghếch, không nhìn thấy được ông xã đang bất mãn, hơi cười cười giải thích.
“Chi phí trong nhà nếu đủ, tại sao em phải vội bỏ tiền ra để mua thức ăn?” Đàm Việt càng nghe càng bực mình, cô căn bản không có trả lời nghi vấn của anh.
“Tại sao không cần?”
“Tại sao muốn như vậy?” Hai người nói chuyện dĩ nhiên gặp chút khó khăn, Đàm Việt vạn lần không ngờ đến vợ chồng bọn họ có quan điểm khác biệt lại là chuyện có liên quan đến tiền bạc.
“Em cũng là một thành viên trong nhà, dĩ nhiên cũng muốn góp một phần sức lực.” Không hiểu vì sao ông xã lại nổi giận, Tôn Nhã Mạn cảm thấy có chút uất ức.
“Em………….” Đàm Việt không ngờ đến bà xã muốn góp một phần vì cô cũng là thành viên trong gia đình, anh khẽ sửng sốt, nổi giận trong lòng mà không thể phát ra.
“Nhưng em không kiếm nhiều tiền bằng anh.” Suy nghĩ một hồi lâu, anh nói ra lý do để phản bác cô.
“Anh chê tiền lường của em ít à……………” Tôn Nhã Mạn cũng sửng sốt, hốc mắt đỏ hoe.
“Đương nhiên không có chê.” Thấy cô khổ sở, lông mày Đàm Việt càng nhíu chặt hơn, anh lo lắng phủ nhận chê cô kiếm được ít tiền. Mặc kệ cấp dưới đang đứng ở phía sau, đôi bàn tay hơi dùng lực vội vàng ấn ấn lên đôi vai của bà xã.
“Nhã Mạn, anh không có ý đó.”
“Vậy là được rồi, mặc dù em kiếm được ít tiền nhưng em cũng muốn vì gia đình mà góp một phần sức lực.” Nhìn ông xã nóng mặt, hiểu được bản thân lại nghĩ lung tung, tận đáy lòng có một chút uất ức liền biến mất.
“Nhã Mạn, em………….” Cô nói như vậy, như thế nào anh lại kiên trì nguyên tắc gia đình này nhất định phải do anh nuôi?
“Ai da, chúng ta không nên tranh cãi vì những việc như thế này chứ.” Bốc đồng nhào vào trong ngực ông xã, Tôn Nhã Mạn không muốn tiếp tục nói về đề tài không quan trọng này.
Bọn họ không phải đang cãi nhau mà là đang nói rõ quan điểm. Đàm Việt rất muốn uốn nắn cô nhưng thân thể nhỏ nhắn thơm tho đang dựa vào trong ngực anh khiến anh không thể tùy hứng. Đối mặt với tính trẻ con hay làm nũng của cô, anh đã sớm đầu hàng.
“Ông xã…………”
Thật khó chịu, không nhìn thấy mặt ông xã, cô có cảm giác không được an toàn.
Mọi khoái cảm được truyền từ bên dưới làm toàn cô mềm nhũn ra, tựa vào ghế sô pha gần như muốn rũ xuống.
“Ông xã!” Cứu em, em sắp không được nữa.
Sau khi Đàm Việt nghe được cơ thể bé nhỏ rên rỉ, vật giữa hai chân anh càng thêm cứng rắn.
Bàn tay to đặt ở cái mông xinh đẹp của cô từ từ di chuyển lên ôm chặt cái eo. Anh lại từ từ rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, lúc thì chậm lúc thì nhanh, anh làm vậy là cố ý để bà xã chịu đựng lâu thêm một chút nhưng cô kịch liệt run rẩy, nhỏ giọng mở miệng xin tha. Biết cô đã sắp lên tới đỉnh.
“Như vậy không được, cơ thể quá nhạy cảm.” Mặc dù rất thích động tác tay cô chống vào thành ghế, cái mông xinh đẹp vểnh lên đối mặt với vậy tượng trưng phái nam của anh, chỉ là thể lực của bà xã đã giảm sút bộ dáng mềm mại làm cho anh dừng việc xâm chiếm. Anh ôn nhu ôm lấy bà xã, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn làm việc.
“Thật xin lỗi.” Cô không có thật sự hôn mê, khi tấm lưng vừa được đặt lên bàn làm việc lạnh lẽo thì cô đã tỉnh.
“Hại anh không được thỏa mãn.”
Cô biết được dục vọng của anh không được giải phóng.
Đàm Việt lắc đầu bày tỏ không có việc gì, anh cúi thấp đầu xuống gần bà xã, cười nói: “Khi leo núi em rất cần đến thể lực.”
“Vậy không giống nhau, leo núi là vận động, còn đây là ân ái mà.” Mặc dù đều cần thể lực nhưng ân ái cần đến tâm linh tương thông, ở cấp bậc cao hơn.
Nhìn bộ dạng cô nghiêm túc giải thích, anh lại bắt đầu động tình, tách đôi chân thon dài của bà xã ra kích động đẩy mạnh vào trong cơ thể cô. Hai cơ thể hòa thành một, sau khi cảm nhận được cơ thể cô ôm chặt lấy anh, anh lại lần nữa cúi thấp người hỏi bà xã: “Xác định là không giống nhau, nói cho anh biết, em thích bên nào?”
Anh hỏi như vậy không phải là không có lý do, tháng trước sau khi bắt đầu dạy cô leo núi, cô điên cuồng say mê loại vận động này. Lúc anh rãnh rỗi cô sẽ đến công ty, lúc anh không rảnh rỗi cô cũng đến công ty, rất là thường xuyên, rất yêu thích leo núi. Giống như là một ngày nào đó không có leo núi thì sẽ không thở nổi.
“Trả lời nhanh một chút, anh muốn nghe đáp án.” Những lời này gần như là đang ép hỏi cô, tự nói là dùng lý trí để cư xử cuộc hôn nhân này với Đàm Việt, anh hoàn toàn không tự giác được là trong giọng điệu có chút chua chua.
“Dĩ nhiên thích…………” Ân ái với anh. Tôn Nhã Mạn cảm thấy nếu cô còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì không nên thẳng thắn nhận tội. Gần đây lúc hai người thân thiết cô ít khi khống chế được bản thân, cái hình tượng đoan trang dịu dàng ít nói, đã lâu rồi không biểu hiện lúc đang ân ái. Nếu ngay cả trong lời nói cô cũng lớn mật thẳng thắn thì Đàm Việt sẽ bị cô dọa chạy mất.
(còn tiếp)
(tiếp theo)
“Thích cái nào?” Người đàn ông không có được đáp án thì liền ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi tên cô, âm thanh khe khẽ thì thầm nói với cô.
Nghe giọng nói gợi cảm vang bên tai hơi thở cô trở nên dồn dập.
Cái eo thon khẽ rung đôi môi khẽ nói như đang hôn mê, đáy mắt tràn đầy dục vọng, ngây ngô ngắm nhìn anh.
“Ông xã!”
Giọng nói rung động mê người cô dễ dàng hạ độc dục vọng của anh, lại không chịu cho anh một câu trả lời thỏa mãn. Nên cô cố ý nâng cao yết hầu gọi lại để làm cho anh mê mẩn nhưng cảm xúc đang bao trùm mọi ý chí không khống chế được người đàn ông đang dong ruỗi trên người cô.
Thật lâu sau cô nặng nề thở dốc, cơ thể bất lực rên rỉ.
Âm thanh của cô nghe rất phóng đãng nhưng cô không tự chủ được rên lên, rất nhanh dùng hai chân vòng qua thắt lưng của anh siết chặt lại! Trời, cô có thể trực tiếp một chút, nên quên mình một chút, hơi ngượng ngùng vì bản thân quá chủ động lại buông lỏng hai chân ra.
Mặt cô chán nản như đưa đám, tâm tình Đàm Việt lại vui vẻ lên tận trời xanh. Lần ân ái này, anh không có ý mê hoặc cô, cô liền không kìm lòng được đối với anh rất nhiệt tình.
“Nhã Mạn, anh thích em như thế.” Anh không dè dặt đáp lại tình cảm của cô, quyến rũ mê người xinh đẹp như đóa hoa dại mọc trên núi cao.
“Giờ là lúc tan tầm, bên ngoài phòng làm việc không có ai, em không cần lo lắng.” Anh cúi thấp dụ dỗ bà xã, hy vọng bà xã tiếp tục nhiệt tình đối với anh.
Xem như có lo lắng, cô cũng không khống chế được!
Cô động lòng thấp giọng nói: “Rất thoải mái.”
Giọng nói thì thầm của cô lại khiến dục vọng của anh tỉnh dậy.
Âm thanh khe khẽ gọi tên bà xã, anh dùng tất cả mọi kỹ năng để tấn công bà xã. Anh giống như cậu thiếu niên lần đầu nếm trái cấm, đói khát dây dưa bà xã xinh đẹp của anh.
“Nóng quá.” Anh làm cho cô khoái cảm, gần như muốn hòa tan cô. Tôn Nhã Mạn hô hấp đứt đoạn, mạch đập nhanh không thôi, nhiệt tình của anh khiến cô không chịu nổi. Âm thanh mềm mại khẽ gọi tên ông xã, nhưng tiếng kêu của cô rất yếu ớt.
“Làm sao vậy?” Anh đau lòng hỏi cô nhưng cũng không giảm tốc độ.
“Em muốn hôn anh.” Thời khắc này hai cơ thể quấn chặt nhau, tâm hồn cũng muốn ở cùng một chỗ.
Cơ bản là sau khi kết thúc ân ái nhiệt độ trên cơ thể cô càng lúc càng nóng.
Yêu cầu như vậy đã làm lay động đến trái tim anh.
Anh cũng không biết lý do cô muốn hôn. Chỉ là, sau khi nghe xong yêu cầu của bà xã, thân thể của anh càng kích động nghiêm trọng hơn.
Anh cúi thấp người điên cuồng hôn bà xã. Trong lúc này dục vọng của anh đã đạt đến đỉnh điểm làm cho Đàm Việt cảm thấy bản thân rất thỏa mãn.
Qua Tết Nguyên Đán, Tôn Nhã Mạn muốn bắt chước đàn chị La Duy Chân mở triển lãm cá nhân.
Tôn Nhã Mạn không thể đợi được muốn thưởng thức những tác phẩm của đàn chị, mới ngày đầu tiên mở triển lãm đã nhanh đến trình diện. Cô muốn sau khi xem xong các bức tranh sẽ tìm đàn chị trò chuyện một chút, nhưng cô chờ mãi mà vẫn không thấy đàn chị nổi tiếng đến.
“Mạch học trưởng, anh phải mắng đàn chị, có người nào mở triển lãm cá nhân mà ngày đầu tiên cũng không đến, chị ấy là nhân vật chính mà.” Mạch Hữu Đình là người đại diện của La Duy Chân, cũng là đàn anh thời đại học của La Duy Chân. Mặc dù Tôn Nhã Mạn không cùng với bọn họ học cùng trường đại học, cô chỉ là gọi theo La Duy Chân.
“Tôi nào dám mắng cô ấy, coi như dám mắng thì cũng vô ích, nhưng đại họa sĩ không đến là không được rồi.”
“Cô ấy chịu giao tranh anh liền a di đà phật, nào dám buộc cô ấy đến đây bán rẻ tiếng cười?”
“Cũng phải, đàn chị của em là một người cực kỳ bốc đồng.” Tôn Nhã Mạn tràn đầy cảm thông, quên chính bản thân cũng không khá hơn chút nào.
“Đúng đúng, siêu cấp bốc đồng, em biết không? Bức tranh ‘Phiêu điểu’ này cô ấy bắt đầu vẽ từ ba tháng trước vậy mà cô ấy mới vẽ xong từ tối hôm qua. Thiếu chút nữa là không kịp trưng bày ở buổi triển lãm hôm nay rồi.”
“Ba tháng, vẽ lâu như vậy à.” Tuy chậm mà chắc nhưng tốc độ của đàn chị như vậy là quá chậm.
Mặc dù Tôn Nhã Mạn vẽ tranh cũng không nhanh, nhưng cô không dựa vào việc bán tranh để kiếm sống. Thỉnh thoảng có nhận vẽ tranh minh họa, nhưng thu nhập chủ yếu của cô là dạy vẽ tranh, cộng thêm hiện tại có ông xã bao nuôi, hiện tại có thể nói cô không có gì phải lo lắng.
Khác với La Duy Chân, so với Tôn Nhã Mạn thì kiếm được ít tiền hơn. Làm cô ấy phải bươn chải kiếm sống nên đối với tài hoa của đàn chị này. Tôn Nhã Mạn chỉ lo lắng nhất là tốc độ vẽ tranh của đàn chị càng lúc càng chậm.
“Mạch học trưởng, đốc thúc họa sĩ vẽ không phải là trách nhiệm của người đại diện sao? Mấy năm nay chị ấy vẽ càng lúc càng chậm, có phải anh để mặc cho chị ấy muốn làm gì cũng được phải không?”
“Làm ơn, cô ấy trốn ở đâu anh đều chạy đến tìm tất cả mọi nơi! Nhiều lần còn bị cô ấy đuổi ra khỏi cửa.”
“Chị ấy hung hăng đuổi anh ra cửa sao? Cái này hơi lố!” Nói về cô đàn chị rất thân, vẻ mặt Tôn Nhã Mạn càng thêm phong phú so với bình thường.
Hai người nói được một nửa, thì có một vài người bạn bước đến cùng thảo luận. Mọi người đều hỏi sao không thấy nhân vật chính xuất hiện, nhưng ai cũng tán thưởng bút pháp của La Duy Chân phóng khoáng lại tinh tế.
Đi cùng với Tôn Nhã Mạn còn có Đàm Việt, anh vừa đi ra bên ngoài nói chuyện điện thoại trở lại, từ phía xa nhìn thấy bà xã của anh dịu dàng nhu thuận, còn nhiệt tình trò chuyện với bạn bè xung quanh.
Đây là bộ mặt khác của bà xã anh hay sao?
Cô đứng cùng một vài người bạn trước một bức tranh, cao hứng cùng với mọi người thảo luận về màu sắc tươi đẹp của bức tranh, có lẽ cùng với người trong ngành họ có thể thảo luận một cách sâu sắc hơn. Cô giống như cá gặp nước, thỉnh thoảng lắng nghe ý kiến của mọi người, có khi cô cũng đưa ra ý kiến cá nhân. Từ cặp mắt nghệ thuật của cô, cả người đều toát ra sức hấp dẫn lạ thường.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng chói của bà xã, Đàm Việt cảm thấy có một chút không vui. Bởi vì anh không rành về nghệ thuật, không cách nào cùng bà xã thảo luận về trường phái hội họa mà cô yêu thích.
Anh dặn thư ký tìm cho anh vài quyển sách và tạp chí, tự tin vào bản thân đọc nhiều sách một chút, dụng tâm một chút là Đàm Việt có thể bước vào thế giới hội họa của bà xã. Anh nghĩ như vậy một phần cũng vì cuộc hôn nhân này.
Hai vợ chồng phải có chung niềm vui thì cuộc hôn nhân này mới bền vững và đi xa hơn.
Anh nghĩ như vậy vì không muốn để bà xã cùng người khác nói chuyện rất vui vẻ thì trong lòng anh không có cảm xúc gì, có thể xem là ghen.
“Đàm Việt.”
Anh đang định bước đến bên cạnh bà xã, thì có một người bạn đã lâu không gặp gọi anh lại.
“Trần Liên Huệ, em cũng đến sao.” Đàm Việt có chút ngạc nhiên, theo như anh biết, sau khi cô tốt nghiệp ở Mỹ thì cô ấy vẫn ở lại NewYork phát triển.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, nói đến những chuyện gần đây mới nói đến cuộc triển lãm tranh lần này.
“Ở NewYork bận rộn như vậy, sao rảnh rỗi về Đài Bắc xem triển lãm cá nhân của La Duy Chân chứ?” Lúc đi học Trần Liên Huệ cũng là một thành viên trong câu lạc bộ leo núi, cô và La Duy Chân cũng thân nhau. Chỉ là Đàm Việt không biết vị này ở Wall Street là một nữ cường nhân, cùng với La Duy Chân có giao tình tốt đến mức nào, mà có thể đặc biệt ngồi máy bay mười mấy tiếng từ NewYork về Đài Bắc.
“Thật ra là em trở về thăm mẹ, lão nhân gia rất cố chấp, khuyên như thế nào cũng không chịu cùng em sang Mỹ. Em không thể làm gì khác hơn là tranh thủ chút thời gian để trở về thăm.”
Trần Liên Huệ dừng một chút, hình như muốn nói tiếp chuyện gì nhưng lại có chút do dự.
“Trước khi quay về Đài Bắc, Nhược Ly có gọi điện cho em, nói Duy Chân muốn mở triển lãm cá nhân, nói em có rảnh thì đến xem một chút. Kết quả là hội trường có nhiều người như vậy, hoàn toàn không cần em đến góp vui.”
Nghe Trần Liên Huệ nhắc đến vợ trước, Đàm Việt hạ mi mắt xuống, tâm tư dường như có chút dao động.
“Ân, Nhược Ly có khỏe không?”
Không ngờ vợ trước và Trần Liên Huệ còn giữ liên lạc, mọi người đều là bạn bè với nhau. Mấy cô ấy lại cùng ở NewYork vẫn còn giữ liên lạc cũng không có gì bất thường.
“Cũng không tệ lắm, xem như rất hạnh phúc.”
Năm đó đôi kim đồng ngọc nữ Đàm Việt và Triệu Nhược Ly ly hôn đều khiến cho bạn bè của hai người kinh hãi. Khi đó Trần Liên Huệ ở nước Mỹ xa xôi không biết nguyên do cụ thể như thế nào, chỉ nghe nói Đàm Việt sa sút tinh thần nghiêm trọng. Tối nay nếu không phải thấy anh vẫn hiên ngang như trước, rõ ràng là đã quên những chuyện đã qua thì Trần Liên Huệ cũng không dám ở trước mặt anh nhắc đến Triệu Nhược Ly.
“Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.”
Trần Liên Huệ nghe Đàm Việt nói thế, không biết là do ánh đèn hay do cô đeo kính áp tròng nên cảm thấy hoa mắt. Hình như cô thấy nỗi đau đớn lóe lớn từ đáy mắt của Đàm Việt.
“Đúng rồi, nghe nói năm trước anh đã tái hôn, vậy anh có hạnh phúc không?” Trần Liên Huệ nói sang chuyện khác. Cô cảm thấy ở trước mặt Đàm Việt nhắc đến Triệu Nhược Ly là không khôn ngoan.
Trần Liên Huệ còn nghĩ bầu không khí cứ như vậy mà trở nên u ám, nào ngờ đâu Đàm Việt vui vẻ gật đầu nói anh sống rất tốt: “Anh đến cùng bà xã, để anh giới thiệu cho hai người làm quen.”
Đàm Việt đang muốn dẫn bạn đi gặp bà xã, kết quả Tôn Nhã Mạn thấy anh nói chuyện điện thoại xong đã trở lại hội trường, liền sớm bước đến bên anh.
“Hôm nay đàn chị chưa có đến, chúng ta không gặp được chị ấy.” Không chú ý đến người bạn đứng bên cạnh ông xã, Tôn Nhã Mạn thân mật gọi anh một tiếng ông xã: “Nói về thân phận của anh cũng xem như anh họ của đàn chị, có thể giúp em quan tâm đến đàn chị một chút, chị ấy như vậy thật sự không tốt.”
“Được, có cơ hội anh sẽ nói với cô ấy.”
Đàm Việt rất vui vì anh còn chưa đi tìm cô, cô liền bỏ qua những người có cùng yêu thích nghệ thuật mà đi tìm anh. Anh rất tự nhiên dắt tay bà xã, anh có chút trêu chọc cô: “Chỉ là, cô ấy không đến xem ra em chơi rất vui vẻ.”
“Nào có, em rõ ràng rất tiếc cho đàn chị vì đã không xuất hiện.” Bởi vì bị nói trùng tim đen, Tôn Nhã Mạn ngượng ngùng trừng mắt với ông xã.
Mỗi lần nhìn bà xã tháo bỏ lớp vỏ bọc đoan trang, hiền thục thì Đàm Việt cảm giác cô đặc biệt rất mê người. Anh liền bị bà xã hấp dẫn.
Vợ chồng bọn họ nhìn rất hạnh phúc……………
Bị gạt qua một bên Trần Liên Huệ có chút xấu hổ, bất quá trên mặt cô vẫn giữ đượ nụ cười. Bởi vì nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ ngọt ngào bên nhau có thể cảm thấy được Đàm Việt dường như đã quên thời gian anh cùng Triệu Nhược Ly bên nhau. Như anh đã nói, hiện tại anh sống rất tốt.