Garfield Báo Thù Ký

Chương 90


Đọc truyện Garfield Báo Thù Ký – Chương 90


Editor + Beta: Thất Tử – 01/05/23
Trong phòng vừa nóng vừa ẩm.
Cuộc đối thoại của hai người khiến người khác cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái.

Nhưng Lạc Phi vẫn tủm tỉm cười, thoải mái nằm sấp trên bàn để thanh niên massage lưng cho mình.
Sammy, người đang chờ Lý Trăn Nhiên, nhịn không được hỏi: “Tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục không?”
Lý Trăn Nhiên nói với Lý Trăn Nhược: “Cậu sẽ biết, cái gì cũng có thể chứng minh được.” Nói xong, anh quay lại chỗ ngồi xuống, để Sammy tiếp tục massage cho mình.
Sammy nhìn thoáng qua Lý Trăn Nhược, tò mò hỏi Lý Trăn Nhiên: “Hai người vừa nói cái gì thế?”
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhắm hờ đáp: “Đoán xem.”
Sammy nói: “Tôi đoán ấy hả? Là người yêu cũ của anh à?”
Lý Trăn Nhiên cười không nói gì.
Sammy thuần thục massage vai cho anh, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, “Tiên sinh, dáng người anh đẹp thật.”
Lý Trăn Nhiên không cản cậu ta mà Lý Trăn Nhược lại đứng lên rất bất ngờ.
Sammy không biết tại sao lại hoảng sợ, theo bản năng đứng thẳng nhìn cậu, lại nhận ra cậu không đi về phía này mà đi thẳng đến bể tắm.
Đến bên cạnh bể tắm, Lý Trăn Nhược cởi áo choàng tắm dài xuống.

Lúc thay quần áo, cậu không nghĩ đến mình sẽ tắm ở đây, chỉ mặc mỗi cái quần lót bên trong.
Ngón tay Lý Trăn Nhược móc vào mép quần lót, đang định cởi xuống, Lạc Phi đứng lên nói với hai thanh niên: “Các cậu ra ngoài trước đi, tôi sang phòng xông hơi.”
Nói xong, Lạc Phi phủ thêm áo choàng tắm dài, hướng đến phòng xông hơi.
Hai thanh niên hắn nói vậy chỉ có thể đi ra ngoài.

Sammy không cam lòng mà ném cho Lý Trăn Nhiên một ánh mị nhãn.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược đã cởi quần được một nửa, nghĩ thầm sợ cái gì, cũng chẳng thể mặc lại nữa.

Cho nên cậu dứt khoát cởi quần, bước vào bể tắm ngồi xuống.
Nhiệt độ nước thích hợp, nhưng nước rất trong, quang cảnh bên trong nhìn không sót một cái gì.
Lý Trăn Nhược bèn cầm lấy một cái khăn sạch gấp gọn bên cạnh, ngâm nó trong nước xong rồi đắp lên vai.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Lý Trăn Nhiên đang đến gần mình, nhưng không quay đầu lại nhìn.
Cho đến khi Lý Trăn Nhiên cũng ngồi xuống bên bể tắm, hai chân ngâm trong nước, hỏi: “Bây giờ cậu ở đâu?”
Lý Trăn Nhược chậm rì rì liếc anh một cái, “Sao anh lại hỏi cái này?”
Lý Trăn Nhiên: “Muốn biết cậu đang sống ở đâu.”

Lý Trăn Nhược: “Tôi không phải người mà anh muốn quan tâm.”
Lý Trăn Nhiên vươn tay sờ tóc cậu.
“Làm cái gì?” Lý Trăn Nhược nghiêng đầu tránh đi.
Lý Trăn Nhiên nói: “Người tôi quan tâm đã không còn nữa, có thể nhìn thấy cậu một chút cũng tốt.”
(Anh định chơi thế thân hay gì?!)
Lý Trăn Nhược nhíu mày, “Đừng coi tôi như thế thân.”
Lý Trăn Nhiên trả lời: “Không phải thế thân, chỉ là hoài niệm mà thôi, giống như đang nhìn một tấm ảnh vậy.”
Lý Trăn Nhược thực sự không biết nên tức giận hay là làm lơ.

Cậu không phải Thẩm Lộ Minh thật, cảm xúc của cậu đều là cảm xúc của Lý Trăn Nhược mà linh hồn này không biết nên thể hiện ra cảm xúc gì.
Ngón tay Lý Trăn Nhiên đặt sau cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lý Trăn Nhược duỗi tay đè tay anh lại, xoay người nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên nói: “Ở đây có một nốt ruồi, cậu biết không?”
Lý Trăn Nhược đứng lên, “Tôi biết hay không biết chẳng liên quan gì cả.

Anh có thể coi tôi như một tấm ảnh để hoài niệm, nhưng tôi là một cá thể hoàn chỉnh, xin anh đừng coi tôi như trẻ con mà đùa nghịch.”
Nói xong, Lý Trăn Nhược đi đến mép bể tắm, nâng chân lên muốn đi ra ngoài.

Đáy bể có hơi trơn, cậu đứng bằng một chân không vững nên ngã xuống một bên, vừa hay bị kéo nằm gọn trong lòng Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên bế cậu lên, đặt ra ngoài bồn tắm.
Lạc Phi đi ra nhìn thấy một màn này, nói với Lý Trăn Nhược: “Lý tiên sinh là khách nhưng cậu cũng không cần phải lấy sắc(*) giúp ông chủ tôi đây làm ăn chứ? Nơi công cộng, kiềm chế chút.”
(*) Lấy sắc trong cụm này lấy sắc hầu người, t viết ra đây cho những bồ không hiểu.

T đọc lại cũng chẳng hiểu nữa là.
Lý Trăn Nhược cắn răng đáp: “Vâng, ông chủ.”
Rời khỏi phòng xông hơi, Lạc Phi còn chuẩn bị một bữa tối mời những khách hàng khác ngoài Lý Trăn Nhiên.

Đó là lý do tại sao hắn không cho Lý Trăn Nhược rời đi.
Từ Thăng Văn đi trước để sắp xếp bữa tối.
Không nhiều người ăn bữa cơm tối này lắm, nhưng mà Lý Trăn Nhược gặp lại Hoa Nghị Bang.
Khoảnh khắc Hoa Nghị Bang nhìn thấy Lý Trăn Nhược, đôi mắt dưới tròng kính lộ ra kinh ngạc, nhìn Lý Trăn Nhiên muốn nói lại thôi.

Sau đó anh ấy nghiêm chỉnh đi theo Lý Trăn Nhiên ngồi vào bàn.
Tối nay là chỉ có mỗi xã giao.

Có một vị khách mà Lý Trăn Nhược biết.

Người đàn ông đó là Lăng Dị, là ông chủ của một chuỗi siêu thị Duyệt Cấu.

Một phần của thương mại điện tử Vận Lâm là xây dựng siêu thị trực tuyến quy mô lớn, thông qua trang web máy tính hoặc ứng dụng cài trên điện thoại, đồng thời thành lập dịch vụ hậu cần giao hàng đến tận nhà.

Đối với mỗi bộ phận của thương mại điện tử, Lý Trăn Nhiên còn nhiều ý tưởng, nhưng cần đi từng bước một để hiện thực hóa nó.
Lý Trăn Nhược ngồi cạnh nghe, cảm thấy những thứ này hiện chẳng giúp được gì cho cậu.

Ý tưởng của cậu là tìm hiểu những nhà cung cấp phù hợp từ Lạc Phi, trước cứ làm một cửa hàng trực tuyến rồi thành một đại lý.
Trong bữa tiệc tối này, Từ Thăng Văn và Lý Trăn Nhược là trợ lý của Lạc Phi, nói trắng ra là người uống rượu thay.
Khi cầm chén rượu lên rồi, Lý Trăn Nhược chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức do dự.

Lần trước uống say, tai mèo với đuôi mèo không khống chế được đều lộ hết ra.

Lâu rồi không nhớ đến, giờ cầm chén rượu trong tay, ký ức tràn về.
Lạc Phi đã ám chỉ Lý Trăn Nhược đi kính rượu với Lý Trăn Nhiên và Lăng Dị.
Bây giờ Lý Trăn Nhược đang làm công cho người khác, nhưng nếu muốn thành ông chủ, cậu vẫn phải mất khoảng thời gian đầu đi xã giao.

Không vượt qua chuyện này thì không được, hơn nữa cậu dần có thể làm chủ được linh lực, cái này không phải vấn đề gì lớn mới đúng.
Vì thế, cầm rượu đứng lên, Lý Trăn Nhược kính rượu Lăng Dị trước, rồi mới đến trước mặt Lý Trăn Nhiên, “Lý tổng, tôi kính anh chén này.”
Lý Trăn Nhiên cầm chén rượu đứng lên, cụng ly với cậu rồi uống cạn.
Lý Trăn Nhược ngồi xuống chỗ của mình, thấy hơi chóng mặt.

Tửu lượng thấp không thể trách cậu được, muốn trách thì phải trách thể chất của Thẩm Lộ Minh.
Rượu quá ba tuần, Lý Trăn Nhược đã không còn quá tỉnh táo.

Cậu lắc lắc đầu mà đưa tay sờ lên đầu mình.

Sau lưng cậu là bức tường, đuôi có thò ra cũng không ai nhìn thấy.

Tệ nhất là tai, vừa lộ ra cái là có người thấy ngay.

Lăng Dị ngồi đối diện thấy cậu cứ sờ đầu, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang sờ cái gì thế?”
Trong lúc nhất thời, cả bàn đều nhìn về phía cậu.
Lý Trăn Nhược buột miệng thốt ra, “Tai.”
Từ Thăng Văn ngồi bên cạnh cười ha ha, bắt lấy tay cậu sờ vào tai cậu, “Tai ở đây này.”
Lý Trăn Nhiên và Lạc Phi liếc nhau.

Lạc Phi nhịn không được lắc đầu cười.
Mọi người chỉ nghĩ cậu uống quá nhiều, ngoại trừ Lý Trăn Nhiên và Lạc Phi, không có ai nghĩ nhiều cả.
Lý Trăn Nhược vẫn không yên tâm sờ mông mình.

Không chạm đến thì tốt, vừa chạm đến cả người lông tóc dựng đứng, lập tức bật dậy.
Chân ghế ma sát với mặt sàn tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Lúc này mọi người đều ăn uống xong rồi đang ngồi nói chuyện rôm rả nên một lần nữa, bọn họ lại quay đầu sang nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược lùi lại phía sau hai bước, lưng kề sát tường, sắc mặt hồng hồng vì rượu, nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Vừa nãy rõ ràng cậu chạm vào một cái gì đó có lông xù xù, cậu chắc chắn là đuôi của mình lộ ra.
Mắt Lạc Phi toàn ý cười, xụ mặt nói: “Đi vệ sinh thì đi đi.

Giật mình thế làm gì? Muốn tôi đưa cậu đi à?”
Lý Trăn Nhược vội vàng lắc đầu, “Không cần, tôi tự đi.”
Cậu đi vào phòng vệ sinh, lưng vẫn dựa vào tường.

Cửa vừa khóa lại, tay đưa ra sau sờ mông mình, còn vặn eo soi gương, nhìn nửa ngày trời đuôi chẳng thấy đâu.
Vậy cái thứ xù xù vừa nãy là gì?
Mà lúc này, ở bên ngoài, nhân viên phục vụ mang món tráng miệng vào lấy đi cái móc chìa khóa mà mình làm rơi khi rót rượu cho Lý Trăn Nhược.
Cái móc chìa khóa có một quả cầu lông màu trắng, là thứ mà Lý Trăn Nhược vừa chạm vào.
Không có đuôi cũng chẳng có tai, Lý Trăn Nhược thở phào một hơi.

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu, đầu dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Khi người bên ngoài chuẩn bị rời đi rồi, Lý Trăn Nhiên mới bảo nhân viên phục vụ lấy chìa khóa mở cửa phòng vệ sinh từ bên ngoài.
Trước khi đi, Lạc Phi hỏi: “Giao cho cậu nhé?”
Lý Trăn Nhiên gật đầu, “Ừm.”
Lý Trăn Nhược tỉnh giấc khi nhân viên phục vụ mở cửa.

Ngơ ngác ngồi dậy, cậu nhìn ra bên ngoài, “Ông chủ đâu?”
Lý Trăn Nhiên đứng ở cửa phòng vệ sinh, nói: “Đi rồi.”, nói với nhân viên: “Không sao, tôi tự xử lý.”
Nhân viên phục vụ lịch sự gật đầu, rời đi trước.
Lý Trăn Nhược đứng lên, đi ra ngoài được hai bước chợt dừng lại, đưa tay sờ đầu và mông mình, không sờ thấy thứ gì kỳ quái.
Lý Trăn Nhiên nói cho cậu biết: “Tai không có, đuôi cũng không, yên tâm.”

Lý Trăn Nhược xoay người liếc anh một cái, “Lý tiên sinh, đi trước.” Nói xong, cậu đi ngang qua anh ra khỏi phòng vệ sinh.
Lý Trăn Nhiên đi theo sau cậu, “Anh đưa em về.”
(Khúc này chắc anh nhận ra ròi nên t đổi xưng hô nha.)
Lý Trăn Nhược nói: “Không dám làm phiền, tôi tự về được.”
Lý Trăn Nhiên thản nhiên nói: “Nhiệm vụ ông chủ em giao, anh phải hoàn thành mới được.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà hàng.

Lý Trăn Nhược đứng ở ven đường muốn bắt xe.
Lý Trăn Nhiên nắm lấy tay cậu ngăn cản, “Anh đã bảo tài xế lái xe qua đây rồi, đi với anh đi.”
Lý Trăn Nhược nhìn anh, “Lý tiên sinh, anh tôn trọng tôi chút đi.

Tôi không phải Lý Trăn Nhược.”
Lý Trăn Nhiên buông lỏng tay ra, “Anh đương nhiên tôn trọng em, chỉ là anh muốn đưa em về nhà mà thôi.”
Lý Trăn Nhược nói: “Tôi không cần.

Anh sẽ tôn trọng ý kiến của tôi chứ?”
Bỗng, Lý Trăn Nhiên chỉ đỉnh đầu cậu, “Tai mèo.”
Cậu đưa tay muốn chạm vào, một cái áo khoác đã trùm lên đầu cậu.

Lý Trăn Nhiên ôm lấy vai cậu nói: “Xe đến rồi, ở đây nhiều người, lên xe rồi nói.”
(Tâm ker dị anh.)
Dưới tác dụng của cồn, phản ứng của Lý Trăn Nhược không nhanh nhạy lắm, cậu không đoán được tai mèo có lộ ra hay không.

Cậu bị anh kéo lên xe, rồi lôi áo khoác của anh xuống, ném trả lại anh, “Bỏ ra, tôi không muốn ngửi thấy mùi của anh.”
Mũi cậu quá thính, cái áo khoác toàn mùi của anh khiến cậu thở không được thoải mái.
Lý Trăn Nhiên cầm lấy áo khoác, cũng không tức giận, nói: “Đã không thể uống, sao lại còn uống nhiều thế làm gì? Em về với anh đi, cũng không cần vất vả như thế.”
Lý Trăn Nhược nói: “Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi tự chọn cuộc sống cho mình, không cần người khác trải sẵn đường.”
Lý Trăn Nhiên dịu dàng nói: “Em có thể chọn bất kỳ con đường nào, anh chỉ cho em một lựa chọn thôi.”
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh, “Cảm ơn Lý tiên sinh, nhưng mà tôi không cần.”
Lý Trăn Nhiên nói: “Được, nếu em có yêu cầu gì thì cứ đến tìm anh.”
– ———————————
Lần đầu tiên t tắm cho mèo, người nó ướt sũng nhảy bổ lên người t bám chặt không buông.

Người ta có một con, mình t hai con, bị chúng nó hành cho ướt như chuột.

Tính định để tuần sau tắm, tại tuần sau lịch buổi chiều trống, nhưng mà cả nhà gào nó vừa hôi vừa bẩn nhiều quá nên t ôm nó đi tắm luôn.

Tắm sạch sẽ cho nó xong, nó chui nửa người vào nồi cá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.