Bạn đang đọc Garfield Báo Thù Ký – Chương 16
Editor + Beta: Thất Tử – 22/08/22
Trên đường đến Vận Lâm, Lý Trăn Nhiên luôn dựa ra sau nhắm mắt ngủ gật, đến khi tài xế dừng xe gọi anh, anh mới từ từ mở mắt ra.
Lý Trăn Nhiên duỗi một tay về phái Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rất tinh ý, cậu biết giờ anh đã vội đi làm, không có thời gian dây dưa với cậu nên ngoan ngoãn để anh bế lên.
Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược đi vào cửa lớn Vận Lâm.
Anh không gần gũi, hòa nhã với mọi người như Lý Trăn Tự, nhân viên Vận Lâm nhìn thấy Nhị thiếu gia nhà họ Lý bế một con mèo đi làm, ai nấy đều sững sờ nhưng không dám lại gần hỏi.
Mãi đến khi anh bước vào thang máy, các nhân viên mới xì xào bàn tán.
“Sao hôm nay Nhị thiếu lại mang mèo đi làm?”
“Con mèo kia rất giống với con mà Tam thiếu mang tới.”
“Hay là cùng một con? Giống quá đi.”
“Tại sao phải mang mèo đi làm? Không có ai ở nhà chăm sao?”
“Con mèo kia trông ngốc ngốc thế nào ấy, hahaha.”
Khi cửa thang máy đóng lại rồi, Lý Trăn Nhược vẫn cảm thấy rất áp lực, cậu vùi mặt vào ngực Lý Trăn Nhiên.
Tứ thiếu gia nhà họ Lý cậu trước đây dù có xuất hiện ở Vận Lâm cũng chưa từng phải nhận nhiều ánh mắt đến thế.
Lý Trăn Nhiên không biết vì sao cậu lại chôn mặt đi, anh dùng ngón tay mân mê lỗ tai cậu.
Tai Lý Trăn Nhược hơi động, cảm thấy rất thoải mái.
Lý Trăn Nhiên đến văn phòng, Hoa Nghị Bang đã có mặt ở đó rồi, anh ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh mang mèo tới nhưng chẳng hỏi gì cả.
Chỉ là lúc mang cà phê vào cho Lý Trăn Nhiên, Hoa Nghị Bang mới hỏi: “Nó có đi vệ sinh lung tung không?”
Lý Trăn Nhược tức giận liếc anh ấy một cái: Anh mới tiểu bậy, ị bậy!
Lý Trăn Nhiên đáp: “Không đâu, lát nữa tài xế sẽ đem nhà vệ sinh và bát đựng thức ăn lên.”
“À.” Hoa Nghị Bang gật đầu, nói với anh, “Sáng nay tôi đã chuẩn bị phòng họp cho cậu rồi.”
Lý Trăn Nhiên liếc đồng hồ.
Hoa Nghị Bang nói: “Còn nửa tiếng nữa.”
Lý Trăn Nhiên gật đầu, “Lát nữa cậu nhắc tôi.”
Hoa Nghị Bang đáp một tiếng “Được” rồi ra ngoài.
Nhưng mới được hơn hai phút lại gõ cửa bước vào, tay cầm theo nhà vệ sinh và bữa trưa của Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược thực sự không muốn trộn lẫn hai thứ này với nhau chút nào.
Có chút thời gian ít ỏi trước cuộc họp Lý Trăn Nhiên tranh thủ vừa đọc tài liệu vừa uống cà phê.
Lý Trăn Nhược đi tới cửa sổ, lặng lẽ ngắm khung cảnh bên ngoài, nhất thời cảm xúc ngổn ngang.
Nếu có ngày cậu tìm được hung thủ, còn nghĩ ra được cách để báo thù thì sao? Hay là lặng lẽ làm một con mèo hưởng thọ mười mấy năm rồi ra đi?
A, cứ nghĩ đến những chuyện này là vui không nổi.
Nửa tiếng sau, Hoa Nghị Bang gõ cửa phòng gọi Lý Trăn Nhiên đi họp.
Lý Trăn Nhiên gập tài liệu lại, cầm theo ra ngoài.
Lý Trăn Nhược thấy thế, lập tức đi theo.
Ra khỏi văn phòng, Hoa Nghị Bang đứng cạnh Lý Trăn Nhiên chần chừ hỏi: “Không nhốt mèo lại sao?”
Lý Trăn Nhiên cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhược một cái, nói: “Không sao đâu.”
Lý Trăn Nhược chờ thang máy với Lý Trăn Nhiên.
Hoa Nghị Bang nhịn không được hỏi: “Không sợ nó chạy mất à?”
Lý Trăn Nhiên mặt không đổi sắc đáp: “Nó mà chạy thì không cần nữa.”
Lông tơ trên người Lý Trăn Nhược dựng hết cả lên, câu này hẳn là nói với cậu nhỉ? Cậu còn dám chạy nữa sao? Mà có chạy thì cũng chẳng biết chạy đi đâu.
Bọn họ bước vào thang máy, cửa thang máy sắp đóng lại thì Lý Trăn Tự chạy ra từ văn phòng, gọi lớn: “Anh hai, đợi em với.”
Hoa Nghị Bang nhanh chóng ấn nút giữ thang máy.
Lý Trăn Tự và Tô Dao vội vã đi vào thang máy, trong tay cầm một xấp tài liệu, hẳn là cũng đi họp.
Lúc nãy Hoa Nghị Bang nói họp ở phòng nhỏ, Lý Trăn Nhược nghĩ chắc là tổ nhân viên hạng mục khu phía tây họp.
“Đoàn Tử?” Tô Dao kinh ngạc khi thấy Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Tự cúi đầu nhìn con mèo, có chút kỳ quái hỏi Lý Trăn Nhiên: “Anh mang cả mèo đi làm?”
Lý Trăn Nhiên đáp: “Nó tự theo.”
Tô Dao buột miệng nói: “Nhị thiếu, anh lợi hại thật.”
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cô, “Lợi hại gì cơ?”
Cô ấy cười nói: “Tôi chưa thấy con mèo nào ngoan đến vậy, sợ rằng nó cũng quên mất chủ của mình là ai rồi.”
Nghe Tô Dao nhắc đến chuyện này, Lý Trăn Tự nhớ ra, nói với Lý Trăn Nhiên: “Em gọi điện thoại cho Vi Vi rồi, tối nay cô ấy có thời gian, cũng đồng ý ăn cơm với anh.
Anh muốn ăn ở đâu? Em đặt chỗ.”
Lý Trăn Nhiên lại nói: “Là anh mời người ta mà, để anh đặt chỗ mới có thành ý hơn.”
Hai người họ nói chuyện, Lý Trăn Nhược vẫn luôn ngửa đầu nhìn họ.
Lý Trăn Tự chợt cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhược, cười nói: “Vi Vi mà thấy con mèo này chắc chẳng muốn rước về nữa đâu.”
Trong mắt Lý Trăn Tự, Lý Trăn Nhược đã thành chó ngoan của Lý Trăn Nhiên, Dư Băng Vi cần nó làm gì nữa.
Hắn cũng sẽ khuyên cô ném nó cho anh hai, nếu không thì mua một con khác là được rồi.
Khi hai anh em đến phòng họp, những người khác đã có mặt đông đủ.
Lý Trăn Nhiên là người ít nói, vừa ngồi xuống đã bảo: “Họp đi, bỏ qua những lời vô nghĩa.”
Anh vừa ngồi xuống, Lý Trăn Nhược đã nhảy lên đùi anh ngồi, cả phòng họp nhìn nhau không biết nói gì.
Lý Trăn Nhiên không cảm thấy có gì không ổn, tay vuốt lưng cậu, lại gãi cằm cho cậu.
Lý Trăn Nhược bỗng có cảm giác như mình đang đóng phim Hồng Kông những năm 90, lão đại xã hội đen ngồi trước mặt đám đàn em, mặt mày nghiêm túc, tay vuốt ve một con mèo Ba Tư.
Nhưng Lý Trăn Nhiên không có áo măng tô và kính râm, anh chỉ có một con mèo Garfield mặt béo chứ không phải mèo Ba Tư xinh đẹp.
Hôm nay có cuộc họp trực tuyến, giám đốc phía tây báo cáo công tác gần đây.
Quá trình báo cáo nhàm chán và khô khan, nhưng đó cũng từng là hạng mục mà Lý Trăn Nhược phụ trách nên cậu nghe rất hăng say.
Giám đốc hạng mục cho biết phần phá dỡ xảy ra chút vấn đề, hiện đang thương lượng với chính quyền địa phương nhưng gặp rất nhiều khó khăn.
Lý Trăn Nhiên chống cằm, ngón cái và ngón trỏ tay phải gõ cằm, lông mày hơi nhíu lại.
Lý Trăn Nhược ngẩng lên nhìn vẻ mặt Lý Trăn Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy hơi gợi cảm, đúng là mắt mèo có vấn đề rồi.
Sau khi báo cáo kết thúc, nhân viên tham dự bên này dồn dập báo lại tình huống công việc.
Lý Trăn Nhiên rốt cuộc nói với Lý Trăn Tự: “Daniel.”
Lý Trăn Tự ngồi họp với một thái độ hờ hững, nghe thấy có người kêu tên mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Hả?”
Lý Trăn Nhiên nói: “Em qua Kỳ Giang một chuyến đi.”
Lý Trăn Tự hơi bĩu môi, Lý Trăn Nhược nhìn phát là biết hắn định từ chối, trong đầu đang nghĩ 7749 cái cớ.
Quả nhiên, Lý Trăn Tự vội vàng nói: “Em cũng muốn đi lắm nhưng bên Vận Nghệ đang có một bộ phim đầu tư lớn cần quay, lịch trình của em dày đặc lắm rồi.”
Vận Nghệ là công ty điện ảnh con của Vận Lâm, Lý Trăn Tự chỉ quan tâm Vận Nghệ, nếu không phải liên quan đến hạng mục phía tây thì hắn cũng chẳng quan tâm đến Vận Lâm.
Lý Trăn Nhược ban đầu phụ trách hạng mục phía tây, sau chuyển qua cho Lý Trăn Nhiên, Lý Giang Lâm sợ anh làm không xuể nên mới bổ nhiệm thêm Lý Trăn Tự giúp đỡ.
Theo ý của Lý Giang Lâm, hạng mục phía tây là hạng mục Vận Lâm nhận từ đầu, nếu hoàn thành thì có thể tạo nên một hình thức du lịch mới, tiến hành phát triển trên toàn quốc, mấu chốt của ngành thương mại này Lý Giang Lâm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Về mảng giải trí điện ảnh, dù Lý Trăn Tự phát triển rất tốt nhưng Lý Giang Lâm cũng đã có tuổi, ông vẫn coi trọng cơ nghiệp gây dựng lên nhà họ Lý hơn.
Nghe vậy, Lý Trăn Nhiên bình tĩnh nói: “Tiền vé máy bay anh trả, muốn về lúc nào thì về.”
Một câu chặn hết những cái cớ mà Lý Trăn Tự có thể lấy ra, hắn tất nhiên có thể nói mình mệt quá, bận quá nhưng mấy cái cớ này lôi ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Lý Trăn Tự trầm ngâm một lát, miễn cưỡng gật đầu.
Cuộc họp kết thúc, Lý Trăn Nhiên nói với hắn: “Lão Tam, cho anh hai phút.”
Lý Trăn Tự gật đầu.
Hoa Nghị Bang và Tô Dao tự giác đứng dậy rời khỏi phòng họp, còn đóng cửa lại giúp hai người.
Lý Trăn Nhược thấy may mắn vì mình là mèo, không sợ bị nghi ngờ nên mới có thể nghe vài câu thật lòng của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự.
Lời thật lòng của Lý Trăn Nhiên hiếm thấy biết mấy.
Cậu còn tưởng cả đời cũng chẳng nghe được câu nào ấy chứ.
Lý Trăn Nhiên đặt Lý Trăn Nhược lên bàn họp, đứng lên đi ra sau Lý Trăn Tự, vỗ vai hắn một cái: “Anh biết em có ý đồ gì.”
Lý Trăn Tự lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, vừa ngậm vào miệng, Lý Trăn Nhiên đã tự mình cầm bật lửa giúp hắn châm lửa.
Lý Trăn Tự ngẩng đầu nhìn anh, cười một cái nói: “Anh hai, anh khách khí quá.”
Lý Trăn Nhiên để bật lửa lên bàn, “Em vẫn nên ngẫm lại, nếu không có Vận Lâm, Vận Nghệ sao có thể phát triển đến thế này được?”
Đây là một đạo lý rất đơn giản.
Vận Nghệ đúng là phát triển rất nhanh, rất thuận lợi, nhưng nếu không có Vận Lâm đứng sau thì không thể phát triển được đến mức này, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng.
Lý Trăn Tự hít một hơi, nói với Lý Trăn Nhiên: “Anh hai, em biết.
Nhưng anh cũng biết em lười mà, em không muốn bận tâm đến chuyện của Vận Lâm.”
Cánh tay Lý Trăn Nhiên đặt trên vai hắn đột nhiên tăng thêm lực, “Nhưng em phải hiểu, có một số việc không muốn là có thể không quan tâm, em mang họ Lý, là con của Lý Giang Lâm.”
Mặt Lý Trăn Tự hơi biến sắc.
Lý Trăn Nhiên nhẹ giọng: “Em cảm thấy vì sao lão Tứ chết?”
Lý Trăn Nhược vốn đang nằm gục xuống bàn nghe hai người nói chuyện cũng phải nhổm dậy, cậu thấy hơi sợ hãi.
Sắc mặt Lý Trăn Tự càng thêm khó coi, hắn hỏi ngược lại: “Anh hai, anh cảm thấy thế nào?”
Lý Trăn Nhiên ghé sát tai Lý Trăn Tự, nhỏ giọng nói gì đó, có vẻ rất là một câu rất dài.
Giọng quá nhỏ, Lý Trăn Nhược không nghe thấy gì, nhịn không được mà di chuyển hai bước.
Nhưng lúc này Lý Trăn Nhiên đã đứng thẳng người dậy, vỗ vai Lý Trăn Tự nói: “Không phải lần trước đến em chơi với thiếu gia nhà thị trưởng rất vui sao?”
Lý Trăn Tự đáp: “Cũng tạm thôi.”
Lý Trăn Nhiên còn nói: “Mang theo hai nữ minh tinh, chơi đùa với cậu ta một chút, giải quyết chuyện đó sớm đi.”
Lý Trăn Tự rít một hơi thuốc lá, gật đầu một cái, “Được.”
Anh hãi lòng vỗ vai hắn, xoay người vẫy tay với Lý Trăn Nhược, “Qua đây, chúng ta về thôi.”
Lý Trăn Nhược chần chừ nhìn anh, chậm chạp không động đậy.
Lòng cậu rối như tơ vò, nhìn đi nhìn lại Lý Trăn Tự đang cau mày, Lý Trăn Nhiên thì mặt tỉnh bơ như không, căn bản không biết họ đang nghĩ cái gì.
Lý Trăn Nhược có chút sợ hãi.
#Lời editor:
2 – 3 chương nữa mới kịp manhua.
Khóc tiếng chó.
Định nhét cái ảnh động sợ hãi cute như hôm qua mà tìm hổng thấy..