Bạn đang đọc Garfield Báo Thù Ký – Chương 10
Editor + Beta: Thất Tử – 16/08/22
Lý Trăn Nhiên bóc trứng gà cho cậu.
Khi Lý Trăn Thái xuống lầu, nhìn thấy Lý Trăn Nhược tỉ mỉ liếm ngón tay Lý Trăn Nhiên, anh ta cười một tiếng, ngồi xuống nói, “Đây rốt cuộc là mèo của Trăn Nhiên hay Trăn Tự, giờ anh đoán không ra luôn.”
Lý Trăn Nhiên đút trứng gà cho Lý Trăn Nhược rồi dùng ngón tay lau sạch lòng đỏ dính trên râu cậu.
Lý Trăn Tự cũng nói: “Anh hai cũng thích mèo, sao lúc trước không nuôi?”
Lý Trăn Nhiên không nói gì, chỉ cười cười.
Lý Trăn Tự đổ sữa vào bát ngũ cốc, nói: “Em cứ tưởng chỉ mình Jason thích mèo chứ.”
Lời vừa dứt, cả phòng ăn im lặng.
Đây là lần đầu tiên Lý Trăn Nhược nghe được anh em nhà họ Lý nhắc đến tên cậu, cậu không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt mọi người, chỉ thấy Lý Trăn Thái hơi cau mày, Lý Trăn Nhiên không có cảm xúc gì kẹp xúc xích vào bánh mì, còn Lý Trăn Tự thì cười tự giễu tỏ vẻ lỡ miệng.
Chỉ có dì Vương đỏ cả vành mắt, nói muốn qua nhà bếp xem một chút.
Mọi người không ai nói lời nào, một lúc sau, Lý Trăn Tự chuyển đề tài nói với Lý Trăn Thái, “Hôm qua chị Thuần bảo với em muốn chơi tennis, em hẹn chị ấy vào cuối tuần này, anh rảnh không, chơi 2v2 đi.”
Lý Trăn Thái ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn ai nữa không?”
Lý Trăn Tự đáp, “Nếu tìm huấn luyện viên thành ra lại chèn ép hai người ha?” Nói xong, hắn nghĩ một chút, quay sang hỏi Lý Trăn Nhiên, “Anh có muốn chơi không?”
Lý Trăn Nhiên chơi tennis cũng rất giỏi nhưng anh hình như không có hứng thú.
Quả nhiên sau khi nghe lời mời của Lý Trăn Tự, anh đáp: “Xem thì xem, không chơi.”
Lý Trăn Tự cảm thấy hơi tiếc, nói: “Vậy em sẽ tìm bạn trong câu lạc bộ, chơi ở nhà luôn, buổi tối có thể nướng đồ ăn ở sân trước, thế nào?”
Lý Trăn Thái hơi suy nghĩ, đáp: “Được.”
Lý Trăn Tự nhìn Lý Trăn Nhiên cười mờ ám, “Anh hai, có bạn gái thì nhớ dẫn đến nha!”
Lý Trăn Nhiên cười đáp một tiếng, “Được.” Động tác trên tay vẫn không dừng lại, bẻ nhỏ bánh mì và xúc xích cho Lý Trăn Nhược ăn.
Lý Trăn Nhược vừa ăn vừa nghĩ, Lý Trăn Nhiên có bạn gái? Ai vậy?
Ban ngày, anh em nhà họ Lý đều không ở nhà.
Toà nhà lớn như thế chỉ có người hầu bận rộn.
Lý Trăn Nhược trong lúc rảnh rỗi leo lên tầng cao nhất, cậu nằm trên bàn bóng bàn lặng lẽ phơi nắng.
Kỳ thực cũng không phải lặng lẽ, trong lòng đang mải tính toán.
Bây giờ biến thành một con mèo, chỗ tốt là có thể thuận lợi ở lại nhà họ Lý, hơn nữa còn có thể chui vào mọi ngóc ngách, nghe lén chuyện riêng của người ta; khổ nỗi cậu không thể rời khỏi đây dễ dàng được, lại không có ai giúp đỡ, do vậy phạm vi điều tra của cậu cũng rất hạn chế, trước đây có chút manh mối nhưng chẳng đem lại kết quả gì.
Đúng, trước khi chết, cậu từng điều tra xem ai là người đem kết quả giám định cho Lý Giang Lâm.
Lần giám định đầu tiên là dưới tình huống cậu không biết gì, sử dụng máu của cậu.
Cậu nhớ lại, có một buổi sáng cạo râu bị thương, lấy giấy lau xong rồi vứt vào thùng rác nên có người nào đó trong nhà họ Lý đã lấy được mẫu máu của cậu, chính vì thế mà ngay từ đầu cậu đã hoài nghi mấy người anh trai.
Đáng lẽ có thể bắt được kẻ kia nhưng an ninh trong nhà quá lỏng lẻo, cậu lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý quá sớm, không kịp điều tra.
Vì thế cậu đành bắt đầu điều tra từ nguồn gốc của bản xét nghiệm kia.
Bản báo cáo xét nghiệm do cơ sở xét nghiệm gửi đến, bên trên có ghi tên và phương thức liên lạc.
Cậu từng đến cơ sở xét nghiệm kia nhưng đối phương lại nói là thông tin của người yêu cầu xét nghiệm được bảo mật tuyệt đối, không thể tiết lộ cho cậu.
Cậu cũng đã nhờ người hối lộ nhân viên công tác nhưng cũng chỉ biết người làm xét nghiệm là một phụ nữ còn khá trẻ.
Lúc đến làm xét nghiệm, cô ta dùng tên giả, tên khách hàng ghi là Anna, Lý Trăn Nhược không có ấn tượng gì với cái tên này nhưng cũng không hẳn là vô ích, mẫu xét nghiệm của Lý Giang Lâm là tinh dịch.
Phụ nữ có thể lấy được tinh dịch của Lý Giang Lâm, phạm vi điều tra được thu hẹp lại, Lý Trăn Nhược tin rằng mình sẽ có cách để điều tra chân tướng.
Nhưng ngay khi cậu sắp biết được chân tướng thì bị người chặn giết.
Những manh mối kiếm được trong quá khứ bỗng chốc tan thành mây khói.
Giờ nếu cậu không thể rời khỏi nhà họ Lý thì chỉ có thể nghe xem anh em nhà họ Lý có tin tức gì có lợi không, nếu người phụ nữ có quan hệ với Lý Giang Lâm xuất hiện thì càng tốt.
Lý Trăn Nhược nằm bẹp trên bàn bóng bàn, lông trên lưng vì phơi nắng mà hơi nóng, thế là cậu trở mình, định phơi cái bụng ra.
Dù sao trong cơ thể này cũng chứa linh hồn của chàng trai trưởng thành, cậu hơi ngại khép hai chân sau lại, nằm nghiêng hưởng thụ ánh mặt trời tiếp.
Khu vườn hoa dưới tầng lanh lảnh tiếng cười đùa của người làm vườn và người dọn dẹp, cuộc sống của họ thật hạnh phúc.
Lý Trăn Nhược lẳng lặng nghe một lúc rồi nhảy lên bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn các dì dọn dẹp.
Dì ấy họ Ngô, sáng nào cũng dọn dẹp trong các phòng, nếu mẩu giấy dính máu kia là dì Ngô nhặt được, vậy dì ấy giao cho ai?
Làm thế nào để thăm dò dì ấy đây?
Buổi tối, chỉ cần Lý Trăn Nhiên về, Lý Trăn Nhược tự giác nhảy lên đùi anh nằm.
Lý Trăn Nhiên đối xử tốt với cậu tất có nguyên do, bản thân Lý Trăn Nhược cũng đang tính toán, cậu có thể mượn cớ làm nũng với anh để thản nhiên nghe anh em bọn họ nói chuyện, chứ tự nhiên mon men tới, khéo lại khiến người ta nghi ngờ.
Lý Trăn Nhiên ăn cơm xong thì đứng dậy.
Lý Trăn Nhược thấy anh đứng dậy thì chạy theo.
Lý Trăn Nhiên nói với dì Vương: “Con ra ngoài đi dạo một lát.”
Thỉnh thoảng ăn cơm xong anh cũng hay quen đi dạo một vòng quanh hồ.
Lý Trăn Nhược ở nhà riết rồi cũng chán, thấy anh ra ngoài cũng đi theo.
Lý Trăn Tự hô lên, “Này!” Hắn cũng quên mất con mèo này tên gì rồi.
Lý Trăn Nhược cũng biết hắn gọi mình, cậu quay đầu lại nhìn hắn.
Lý Trăn Tự nghĩ mãi mới nói, “Gì ta? Đoàn Tử! Mày chạy theo anh hai làm gì? Có phải chó đâu mà ăn xong còn đòi đi dạo?”
Lý Trăn Nhược chẳng thèm để ý đến hắn, bám theo Lý Trăn Nhiên.
Dì Vương cười nói: “Trăn Nhiên con xem, con mèo này quý con ghê, con thương nó là nó biết làm thân liền, thêm mấy ngày nữa không khéo cứ bám theo đuổi cũng không đi ấy.”
Lý Trăn Nhiên không tỏ ý kiến, mang Lý Trăn Nhược theo tới cửa.
Lý Trăn Tự không nhịn được nói một câu: “Anh hai, cẩn thận nó chạy.”
Lý Trăn Nhiên nói như lẽ đương nhiên, “Sẽ không.”
Giọng điệu anh thản nhiên, Lý Trăn Nhược chẳng rõ anh lấy đâu ra tự tin mà nói vậy! Cậu chỉ hận không thể quay đầu chạy biến cho anh xem như tát một cái vào mặt anh.
Nhưng mà cậu cũng không chạy, vì cậu không biết mình có thể chạy đi đâu.
Cho nên đành nhấc bốn cái chân ngắn tũn đi theo Lý Trăn Nhiên.
Dắt chó đi dạo không có dây xích là điều bình thường nhưng dắt mèo đi dạo không có xích là điều hiếm có.
May mà xung quanh không có nhiều nhà cửa, thỉnh thoảng có người lái xe đi ngang qua, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn con mèo mặt dẹt như cái bánh đi theo Lý Trăn Nhiên thôi.
Lý Trăn Nhiên đi cũng không nhanh, thi thoảng sẽ đi chậm lại để đợi Lý Trăn Nhược, lúc anh cúi đầu nhìn cậu, cậu cũng sẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt Lý Trăn Nhiên là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Đi dạo về rồi, dì Vương ngồi trong phòng khách thấy Lý Trăn Nhược đi theo chân Lý Trăn Nhiên vào phòng, dì kinh ngạc nói: “Dì chưa từng thấy con mèo nào ngoan đến vậy, chẳng lẽ là mèo thành tinh à?”
Lý Trăn Nhược nhìn dì một cái, định kêu “meo” một tiếng nhưng đã bị Lý Trăn Nhiên tóm lấy, xách vào nhà vệ sinh rửa chân.
Chớp mắt đã cuối tuần.
Tuần này nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt, Lý Trăn Tự hẹn anh cả và chị dâu tương lai đánh tennis, đánh xong còn tổ chức một buổi tiệc nướng ngoài trời.
Từ sáng tới giờ, nhà họ Lý đã bận rộn chuẩn bị.
Lý Trăn Nhược rất tò mò, không biết Lý Trăn Nhiên có dẫn theo bạn gái về không.
Không biết là nên thất vọng hay nên nói đó là chuyện đương nhiên, Lý Trăn Nhiên chẳng dẫn ai về, sáng đi ra ngoài một chuyến, lúc về vác theo Hoa Nghị Bang.
Hoa Nghị Bang năm nay cũng đã 28 tuổi, từ nhỏ đã ở nhà họ Lý cùng ba mẹ, vì tuổi tác xêm xêm Lý Trăn Nhiên nên hai người rất thân.
Trước khi học đại học, Hoa Nghị Bang rời khỏi nhà họ Lý, sau khi tốt nghiệp thì làm trợ lý cho Lý Trăn Nhiên tới bây giờ.
Anh ấy về đến nhà họ Lý, việc đầu tiên là đi thăm dì Vương.
Anh em Lý Trăn Nhược dù có tình cảm sâu đậm với dì Vương thì cũng có một khoảng cách nhất định, sao có thể so sánh với con ruột được chứ.
Dì Vương thấy Hoa Nghị Bang tới, dẫn anh ấy vào phòng mình ngay, hai mẹ con đóng cửa nói chuyện.
Lý Trăn Nhược không có hứng thú nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, nằm lì trên ghế sofa.
Lúc Lý Trăn Nhiên đi qua dùng đầu ngón tay cọ nhẹ lên đầu cậu một cái.
Lý Trăn Nhược theo thói quen quay đầu dùng mũi cọ cọ ngón tay anh.
Không lâu sau, Lý Trăn Thái lái xe về cùng với Ôn Thuần.
Ôn Thuần mặc bộ quần áo thể thao, mái tóc dài buộc lên, trang điểm nhẹ nhàng, trông như một cô học sinh trong sáng, ngây thơ.
Nghe Lý Trăn Tự chưa về, cô đành theo Lý Trăn Thái lên lầu trước, lúc đi ngang qua Lý Trăn Nhược có vỗ nhẹ đầu cậu nhưng cậu không có đáp lại.
Lý Trăn Tự về cuối cùng, còn dẫn theo hai cô gái xinh đẹp.
Một trong hai người đó là thư ký Tô Dao.
Cô gái còn lại kia trẻ trung, xinh xắn, mặc áo khoác thể dục bên ngoài bộ đồ đánh tennis, Lý Trăn Nhược biết cô gái này.
Cô ấy là Nhạc Tử Giai, trước đây cũng là đại tiểu thư nhưng bên nhà ngoại đã sa sút, làm ăn lỗ vốn, nợ ngân hàng một số tiền lớn.
Nhưng Nhạc Tử Giai vẫn không chịu thua kém, luôn tỏ ra xinh đẹp lộng lẫy như xưa, cứ mãi dây dưa với mấy thiếu gia giàu có.
Lý Trăn Nhược từng quen biết cô, Lý Trăn Tự quen cô lại càng không có gì lạ cả.
Chẳng qua là cậu không nghĩ tới, Lý Trăn Tự nói đưa bạn về lại là Nhạc Tử Giai.