Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên

Chương 34


Đọc truyện Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên – Chương 34


Sở Tê một thân hồng y lóa mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn mặc đồ màu sáng như vậy, nhưng trên người hắn có một sự tự tin không biết không sợ, mặc kệ lúc nào xương sống và cổ cũng đều thẳng tắp, thái độ cử chỉ không chút quan tâm, có thể thong dong thu nhận ánh mắt quan sát của bất cứ kẻ nào.

Đầu đường nhốn nháo, giữa một vùng bố y xám trắng, màu đỏ trên người hắn chính là màu sắc sáng nhất trần thế.

Hắn lười biếng cất bước, nhìn thấy thứ gì mới lạ cũng muốn tiến lên thử một lần.

Ngây thơ song song với phong hoa, tìm khắp Tam giới không thấy ai có thể dung hòa hai loại cực đoan này thành một thể như vậy.

Sở Tê mua một cốc nước đường, cốc nước làm từ trúc, bên trong thả thêm đậu đỏ đậu xanh và viên bánh trôi nhỏ.

Hắn nhắc chủ quán cho thêm rất nhiều nước đường, lấy thìa gỗ ăn từng ngụm, nhìn dáng vẻ nghiêm túc thỏa mãn khi ăn có thể thấy rằng hắn rất ưng hương vị này.

Sở Tê định lát nữa mua về cho sư phụ một cốc, có lẽ món ngọt mát lành này sẽ hạ hỏa được.

Hắn đứng ăn ở đầu đường vô cùng vui vẻ, suốt quãng đường đi đi dừng dừng, cuối cùng bước tới hàng thịt nướng mơ ước hôm qua.

Hắn vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình lần ra ngoài này.

Vì cố ý muốn thu hút kẻ chủ mưu định mưu sát Dạng Nguyệt xuất hiện nên hắn chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, tấm sắt nướng thịt tỏa nhiệt hơi nóng, nhưng hắn có linh lực hộ thể, ngồi ăn giữa một khu khí thế ngất trời lại tạo ra vài phần nhẹ nhàng thích ý.

“…!Mặc thành thế này đến ta cũng không dám nhận.”
Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Sở Tê ngẩng mặt nhìn, thấy một nam nhân mặc đồ đen quen thuộc đang tấm tắc lấy làm lạ quan sát hắn: “Mặt cũng tốt lên, không tồi không tồi, thật sự không tồi, khá thú vị đấy.”
Hắc y nhân bị hắn bóp chết ngày tụ họp mỗi giáp đó.

Thì ra chỉ giết chết được phân thân.

Nhưng dù là phân thân thì cũng yếu như sên, người thế này đủ sức giết chết Dạng Nguyệt sao?
Sở Tê vừa suy nghĩ vừa đề phòng, còn không quên tiếp tục cắn thịt nướng ăn.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta không đánh với ngươi đâu.” Hắc y nhân hỏi hắn: “Chỉ có mình ngươi thôi sao?”
Sở Tê gật đầu.

Đối phương hỏi tiếp: “Ta có thể ngồi đây không?”
Hắn ta đã vén áo bào định ngồi xuống rồi, Sở Tê lại không chút hoang mang lắc đầu.

Hắc y nhân thoáng sửng sốt, sau đó lại cười, đặt mông an vị trên ghế, nói: “Ngươi và ta cũng coi như không đánh không quen nhau, ta rất thưởng thức người tàn nhẫn độc ác như ngươi.

Ta chết trong tay ngươi một lần, hôm nay gặp lại cũng là duyên phận.

Thế nào, làm một chén?”
Sở Tê tiếp tục vùi đầu ăn.

Hắc y nhân có vẻ chưa từng thấy ai không hiểu chuyện như vậy, thoáng xấu hổ, khụ khụ nói: “Ta tên Yêu Tác, ngươi tên gì?”
Sở Tê triệt để coi hắn ta như không khí.

“Khụ.

Ta sẽ giới thiệu lại chi tiết chút.


Ta họ Mặc, nhà ở Văn Thủy Thiên Thành, ta còn có vị trí khá quan trọng trong nhà – Nhị Đương gia Mặc gia.”
Kẻ này toàn nói mấy lời Sở Tê không hiểu, nhưng hắn hơi hơi ấn tượng với Văn Thủy Thiên Thành.

Điểm đến của hắn và sư phụ chính là chỗ đó, nghe đồn chỉ có duy nhất con đường này dẫn vào Ma Vực.

“Ngươi là phàm nhân nhỉ?”
“Ngươi thì sao?”
“Ta á, ta không đơn giản đâu, tổ tiên ta có tiên mạch.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì, ngươi tên là gì?”
“Sở Tê.”
“Ngươi…!ngươi chính là…” Hắn ta im bặt, quan sát bốn phía, kinh ngạc nói: “Ngươi là Thất Hoàng tử Sở Tê?”
Sở Tê phồng má ăn, miệng ánh lên màu mỡ loáng bóng, cảm thấy thái độ che che giấu giấu của tên này cực kỳ nực cười.

Hắn sẽ không chủ động tiết lộ với người khác mình là ai, nhưng nếu thật sự nói ra thì cũng chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm trên tay dính thêm mạng của mấy người thôi, cũng chẳng phải chưa từng giết.

“Nhìn ngươi…!đâu giống tai tinh…”
Sở Tê nhớ tới chuyện hắn ta xem tướng cho mình, vẻ mặt không đổi, trong lòng lại nổi lên sát khí.

Dám nói hắn không thể chết tử tế, hôm nay nếu đã gặp lại thì phải giết gã thêm một lần mới được.

Hắn lơ đễnh cầm ấm trà rót vào chén, lấy khăn lau mỡ trên miệng, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

“Quái lạ, tướng mạo của ngươi thật sự rất quái lạ.” Yêu Tác vẫn đang quan sát mặt hắn: “Vết thương của ngươi lúc đó nhìn rất đột ngột, thực sự có chút ý làm bậy không thể sống.

Nhưng hôm nay sẹo tan rồi, ta xem lại cứ thấy giống diện mạo từng được tẩm phúc đức.”
Lòng bàn tay Sở Tê đã miết trường đao ra, nghe lời này chợt khựng lại, hắn chậm rãi thu tay, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Trời sinh ta có một đôi mắt luân hồi, xem được kiếp trước phán được kiếp này, hơi khác với Tư mệnh Thiên quân trên trời kia.

Chúng sinh và Thiên giới như cờ, mà ta vừa hay có thể xuyên thấu qua ván cờ bị điều khiển, thấy rõ vận mệnh riêng của từng quân cờ.” Khi hắn ta nói chuyện, thái độ hơi bị đắc ý: “Thế nào, làm bằng hữu không?”
Sở Tê nhìn chằm chằm hắn ta một lát, lại cầm đũa lên tiếp tục ăn, nói không chút lưu tình: “Không cần.”
“Ây ây nhóc con nhà ngươi, sao lại không hiểu chuyện như vậy nhỉ?” Yêu Tác nói: “Ta xem dáng vẻ của ngươi rất khiến người khác thích.”
“Ta khiến người khác thích?” Sở Tê thật lòng ngờ vực: “Thích chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng thích.

Ta thấy rất buồn bực, sao thanh danh của ngươi lại tệ hại như vậy chứ? Ta xem ngươi chưa bao giờ phạm sai lầm, dáng vẻ này nói là phúc đức hóa hình cũng không quá…” Hắn ta bỗng khựng lại, nói: “Ngươi muốn biết kiếp trước của mình không?”
“Không muốn.”
“……” Hắn từ chối quá lưu loát, Yêu Tác lại yên lặng một chốc, mới nói: “Ta xem đời này của ngươi như được hưởng nhiều, ngươi thật sự không muốn biết sao? Ta cảm thấy chắc chắn chuyện cũ của ngươi không hề đơn…”
Hắn ta còn chưa nói xong, uy áp nặng nề bỗng áp xuống thân.

Yêu Tác lập tức im miệng, cảnh giác ngước mắt lên, chợt thấy một nam nhân đội kim quan, tóc cột cao xuất hiện ngoài cửa, mắt đen tựa ưng, ánh mắt bắn thẳng về phía hắn ta.

Đồng tử hắn ta đột nhiên co rụt lại, lao phịch ra ngoài từ cửa sổ, nói: “Sở Tiểu Thất, có duyên gặp lại!”
Con ngươi Sở Tê lóe lên, nhìn hắn ta hóa thành một cụm sương đen chạy trốn.

Vừa dời mắt về, một người quen đã ngồi xuống trước mặt, cảm giác đè nén trong không khí rút đi, ánh mắt Đế quân nhìn hắn chứa sự ôn hòa: “Đứa nhỏ này, sao ngươi lại một mình chạy tới đây.

Sư phụ ngươi đâu?”
“Đế quân không biết sư phụ ta đi đâu sao?”
“Hình như y đang giận ta.”
“Ồ.” Sở Tê nói: “Y từng nói ngài không có ý tốt, muốn ta cách xa ngài chút.”
Đế quân sửng sốt, bật cười: “Y nói vậy thật sao?”
“Vâng.” Sở Tê lấy chiếc chén nhỏ, gắp hết thịt nướng trên tấm sắt thịt bỏ vào, sau đó đứng dậy, nói: “Sư phụ có lệnh, đệ tử không thể không tuân, gặp lại Đế quân sau.”

Hắn nghiêm túc bưng chén nhỏ quay người rời đi.

Minh Đạm ngồi một lát, thở dài một hơi, đứng dậy định đuổi theo, bỗng bị tiểu nhị cản đường: “Ngại quá thưa khách quan, vừa rồi tiểu công tử kia chưa trả tiền, thúc thúc ngài…”
“Thúc thúc?” Minh Đạm cứng họng, không thể không lấy túi tiền ra, nói: “Được thôi, là thúc…”
Sở Tê đi chậm rì rì, cầm chén nhỏ trong tay, chẳng để lại cho Minh Đạm miếng thịt nào.

Yêu Tác quá yếu, không thể nào là đối thủ của Dạng Nguyệt.

Nếu hôm nay phải xác định được một hung thủ, vậy không thể nghi ngờ đó chính là Minh Đạm, kết hợp với việc dỗ mình chọc giận sư phụ ngày ấy của hắn ta, cùng việc khi nãy Yêu Tác nói mình là hóa hình của phúc đức.

Trong lòng Sở Tê đã suy đoán được phần nào.

Nếu có thể tra ra chuyện Dạng Nguyệt giúp sư phụ, vậy y có thể xí xóa chuyện mình làm y bị thương hôm qua không?
Đôi mắt hắn hơi sáng lên.

Minh Đạm nhanh chóng đuổi theo, nói: “Tiểu Thất, ngươi chớ nghe sư phụ ngươi nói bừa.

Ta tính kế với một phàm nhân như người làm gì? Nhưng người vừa rồi thì có thể đấy.

Hắn ta chính là Nhị Đương gia Ma Vực, đệ đệ của Ma chủ Lâm Uyên.

Chắc chắn vì hắn thấy ngươi lẻ loi một mình lên mới ôm theo lòng dạ tới.”
Cần gì đến phiên hắn ta nói.

Từ lúc Yêu Tác nói mình đến từ Mặc gia Văn Thủy Thiên Thành là Sở Tê đã đoán được mang máng thân phận của gã rồi.

Nhưng rốt cuộc ai mới là người không có ý tốt, Sở Tê đã có chủ trương trong lòng.

Hắn nói: “Ngài nói sư phụ ta nói bậy, ta không tin ngài.”
Minh Đạm khoanh tay, vững bước đi bên hắn, ánh mắt dừng lại tại góc nghiêng trên mặt hắn, nói: “Dù Tư Phương giận ta thì vẫn phân biệt rõ bên nặng bên nhẹ.

Nếu phải lựa chọn giữa Yêu Tác và ta, y chắc chắn sẽ để ngươi đi theo ta.”
Sở Tê ngoảnh mặt nhìn hắn ta.

Đế quân nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Ta cảm thấy không nhất định là vậy đâu.

Sở Tê nhìn thẳng hắn ta trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng dời tầm mắt đi, bĩu môi nói: “Thật ra hôm nay ta rất tức giận.”
Đến cùng vẫn là vật nhỏ đơn thuần, chỉ nói mấy câu đã có thể mở lòng.

Vẻ mặt Đế quân nhu hòa hơn chút, hỏi: “Sao vậy?”
“Mới sáng sớm sư phụ đã ném ta ở đây để đi tìm Dạng Nguyệt của y, rõ ràng là không quan tâm ta sống chết thế nào mà.

Ngài nói xem, lỡ như kẻ xấu vừa nãy ra tay với ta thì phải làm sao bây giờ? Ta đánh thắng được gã sao?”
Lấy tu vi của ngươi thì đúng thật khó nói.

Đế quân yên lặng một lát, mới hỏi: “Trước khi đi y có nói gì với ngươi không?”
Ý?
Sở Tê cảm thấy rất ngạc nhiên.


Đường đường là Đế quân mà lại không phát hiện ra sư phụ rời đi sáng nay là hắn dùng thuật che mắt sao? Lúc hắn đặc biệt đề cập tới chuyện sư phụ rời đi từ sáng sớm còn tưởng Minh Đạm vừa liếc mắt đã nhìn thấu, trong lòng đã tính xong phương pháp ứng đối tiếp theo.

Hắn dừng bước, chỉ về phía trước: “Ngài mua cho ta xâu hồ lô ngào đường trước đi.”
Đế quân đành phải dừng lại, vẫy tay với lão hán bán hồ lô đường đằng trước, lại bỗng phát hiện Sở Tê nhìn chằm chằm mình.

Minh Đạm: “?”
“Ngài không thể tự đi mua cho ta sao? Sư phụ nói kính già yêu trẻ, chân ngài quý giá đến thế ư?”
Minh Đạm buồn cười: “Ta có thể lớn hơn cả người kia.”
“Nếu ngài hóa thành tro thì ta tin.”
“Được rồi.” Hắn ta đi được hai bước, lại nói: “Vì sao ngươi không tự mua?”
“Là ngài có yêu cầu với ta, không phải ta có yêu cầu với ngài.”
“…!Có lý.”
Sở Tê nhận hồ lô ngào đường đối phương đưa như ý nguyện, hắn cắn một miếng, nói: “Trước khi đi sư phụ dặn ta không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở yên tại kết giới chờ y về.”
Minh Đạm gật đầu, nói: “Thật ra y cũng rất tri kỷ.”
“Không phải ngài nói muốn cùng sư phụ tới Ma Vực ư? Vì sao không đi?”
“Đây không phải do gặp được ngươi sao.

Dù gì ta cũng phải trông coi ngươi trước.”
“Ta có thể tự trông coi bản thân mình.”
“Nếu chỉ có mình Yêu Tác thì không sao, nhưng ta đã nhìn thấy người Ma Vực tiếp cận ngươi, tất nhiên sẽ không thể mặc kệ.”
Sở Tê lại dừng bước.

Minh Đạm cũng bị chững lại, nghĩ chắc hắn lại đang tính toán chuyện xấu gì rồi.

Sở Tê gặm lớp vỏ bằng đường bên ngoài kẹo hồ lô, đứng một lúc lâu, bỗng nói: “Ngài nói xem, sư phụ ta có phải kẻ ngốc hay không?”
“Sao vậy?”
“Nếu người Ma Vực tiếp cận ta, vậy chẳng phải ta là Dạng Nguyệt chuyển thế thật sao?” Sở Tê chậm rãi nhìn về phía hắn, trong con ngươi đen láy chứa ý vị không rõ ràng: “Nếu không…!vì sao người Ma Vực lại muốn tiếp cận một phàm nhân chứ?”
Trái tim Minh Đạm đột nhiên nhảy mạnh lên.

“Đế quân, ta nói có đúng không?” Sở Tê hỏi: “Ngài đối xử với ta tốt như vậy…!cũng vì ta là hắn sao?”
“…!Chuyện kiếp trước đã sớm trần ai lạc định.

Ngươi không cần chú ý.”
“Sao ta có thể không chú ý? Sư phụ hoàn toàn không màng an nguy của ta, y vốn chỉ quan tâm tới Dạng Nguyệt kia.” Trong mắt Sở Tê xẹt qua tia oán hận, nói: “Y còn không chu đáo bằng ngài! Y vốn chẳng hề thích ta, y chỉ thích Dạng Nguyệt thôi!”
Sở Tê ném kẹo hồ lô trong tay ra ngoài, trên mặt bao phủ oán khí.

Đúng là nhóc điên.

Trong mắt Đế quân hiện lên ý cười, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Sư phụ ngươi rời đi nhất định là vì có nguyên nhân bất đắc dĩ…”
“Ngài đừng chạm vào ta.” Sở Tê hất tay hắn ra, quay mặt đi không nhận người.

Hắn âm u nhìn thoáng qua Đế quân, nói: “Ngài giống y, đều đi về hướng Dạng Nguyệt, điều khác biệt duy nhất của các người chỉ là ngài biết ta là hắn, còn y không biết.”
Con ngươi Đế quân lóe lên, hô hấp thoáng dồn dập trong chớp mắt, hầu kết chuyển động, nói: “Tiểu Thất, ta đã nói rồi, chuyện cũ năm xưa đã sớm phai nhạt trong lòng ta.

Ngươi là ngươi, hắn là hắn…”
Hắn ta không phủ nhận.

Lòng Sở Tê bỗng trở nên cân bằng một cách kỳ dị, khóe miệng hắn cong lên, nhìn dáng vẻ cố nén hoảng loạn của đối phương, nói tiếp: “Đế quân muốn nối tiếp tiền duyên với ta sao?”
“……” Toàn bộ lời nói của Minh Đạm đều kẹt tại cổ họng.

Sở Tê không ngoài ý muốn thu hết biểu cảm của hắn ta vào đáy mắt.

Hắn quay người, nói: “Ta là Sở Tê, dù đã từng là hắn…!thì hiện tại cũng không phải.”
“Yêu hận tình thù của hắn, hoàn toàn không liên quan tới Sở Tê.”
Minh Đạm không tiếp tục đuổi theo.

Sở Tê đi thẳng về khách điếm, tiến vào phòng.

Vừa liếc mắt đã thấy Thần quân đang ngồi trên giường.

Hắn chốt chặt cửa phòng vào, bốn mắt nhìn nhau với Thần quân hiện tại cũng đang bị khóa, ánh mắt dần trở nên mềm mại.


“Sư phụ.” Sở Tê vênh cằm, giống hệt một tướng quân thắng trận, chậm rãi đi về phía y, nói: “Không cần tra nữa, để ta nói cho ngài.”
Hắn đắc ý dào dạt: “Ta là Dạng Nguyệt chuyển thế thật.”
Xích sắt phát ra tiếng vang nhỏ vụn, Thần quân khẽ nhíu mày, trong giọng ẩn chứa lo lắng: “Em biết được từ đâu?”
Sở Tê kể lại toàn bộ những gì mình gặp hôm nay cho y: “Thú vị, thật sự thú vị.

Một vạn năm trôi qua, Đế quân vẫn còn nhớ thương Dạng Nguyệt của hắn.

Khó trách hắn lại ân cần với ta như thế.

Đáp án quá đơn giản, sao ngài lại ngớ ngẩn như vậy chứ?”
“Em cách xa hắn ta chút.” Thần quân không quan tâm sự mỉa mai của hắn, nhắc nhở: “Nếu em là Dạng Nguyệt thật thì trong chuyện này chắc chắn có âm mưu.”
Sở Tê hoàn toàn không để những lời này của y vào lòng.

Hắn lập tức nhào tới trước mặt Thần quân, nét mặt chứa đựng mừng vui điên cuồng: “Sư phụ, ngài biết Yêu Tác nói gì không? Hắn nói đời này của ta như là được hưởng, thế chẳng phải…!Nếu tất cả đều là âm mưu, thì Dạng Nguyệt đã sớm hồn phi phách tán, mai một từ kiếp trước rồi.”
Sắc mặt Thần quân thoáng thay đổi.

Sở Tê đặt tay lên mặt y, khóe miệng cong thành nụ cười dịu dàng mãn nguyện: “Ngài tích lũy phúc báo vì Dạng Nguyệt, mới tạo thành Sở Tê.

Sở Tê…!chính là phúc báo sư phụ tích cho chính mình đó.”
Sớm nên nghĩ đến mới đúng, Sở Tê sao có thể chỉ vì kiếp trước mình là ai mà vui mừng như điên từ lúc mới vào phòng thế được.

Thần quân yên lặng một lát, nói: “Ta cũng từng nghĩ tới khả năng này, vậy nên mới bảo em đừng chạm vào bức họa kia.

Em cố tình không nghe, còn đốt nó thành cái động.”
Sở Tê thoáng sửng sốt.

Hắn nhớ tới lúc sư phụ nói về bức họa.

Y nói nếu mình là Dạng Nguyệt thật, vậy bức họa kia sẽ trở thành điểm mấu chốt giữ mạng cho hắn.

Thì ra từ lúc ấy y đã nghi ngờ rồi sao?
Thần quân nhìn lướt qua hắn, bỗng nói: “Em đừng nghe Yêu Tác nói bừa, đôi mắt kia của hắn ta lúc thì linh lúc thì không linh, hơn nữa trừ khi hắn sẵn lòng lo liệu trận pháp, rất nhiều chuyện…!ưm…”
Sở Tê lao thẳng về phía y.

Xích sắt phát ra tiếng leng keng, Sở Tê đè y xuống sạp, hôn tới hôn lui một lượt.

Thì ra sư phụ thật sự vì mình, lòng Sở Tê sắp bị lấp đầy trong đường mật.

Hôn mạnh một lúc, hắn mới chợt nhớ tới gì đó, đôi môi tách ra, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Hơi thở Thần quân hỗn loạn, nghe hắn hỏi một câu: “Giết Đế quân thì sư phụ có thể làm Thiên đế không?”
“Em không phải đối thủ của hắn.”
“Có thể không?”
“Không thể.” Thần quân lạnh giọng nói: “Quy tắc sàng lọc chọn lựa Thiên đế rất nghiêm túc tỉ mỉ.

Làm chủ Thiên giới mà Thiên Đạo mong muốn…!há có thể đơn giản như em nghĩ?”
“Nhưng chắc hẳn hắn ta biết rất nhiều về chuyện của Dạng Nguyệt nhỉ?” Trong đầu Sở Tê đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Đào óc hắn ta ra ăn liệu có thể kế thừa ký ức của hắn ta không?”
“…!Không thể!”
“Ta đùa thôi, sư phụ ngài run gì chứ.”
“……”
Đương nhiên là do bị em chọc giận.

………………………………………………!
Tác giả có lời muốn nói:
Thần quân: Trực tiếp tức chết.

Tiểu Thất:……!Blah blah làm phép giận.

Lại tức quá sống dậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.