Đọc truyện Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên – Chương 27
Linh lực trong tiểu trúc ngưng tụ đến sắp thành thực thể, linh văn bay gờn gợn trong không khí.
Thần quân dựa nửa người lên thân thiếu niên, hô hấp rất nhẹ nhàng, có một khoảng thời gian cả hai đều không lên tiếng.
Lông mi Sở Tê khẽ động.
Đôi mắt của Thần quân ánh lên tia lấp lánh, cực kỳ giống thạch anh không vương tạp chất, không buồn không vui, không bi không hỉ, không miệt thị ai, cũng không dễ đặt ai vào mắt.
Thật xinh đẹp.
Nếu nói đôi mắt là thứ quan trọng nhất, vậy hắn đã sẵn lòng giao đôi mắt cho Thần quân rồi, liệu Thần quân cũng có thể giao đôi mắt cho hắn không?
Đặt đôi mắt của đối phương vào cơ thể mình, như vậy dù ở bất cứ nơi nào cũng đều có một phần của Thần quân.
Nhưng…!Thần quân sẽ đồng ý sao?
Một tiếng cười khe khẽ cắt ngang sự bình lặng trong phòng.
Sở Tê bỗng cảm thấy mềm mại từ tận xương.
Sư phụ cười thật dễ nghe, trước nay chưa từng nghe y cười như vậy bao giờ.
Lồng ngực hắn thoáng chấn động, thanh âm kia tựa như sợi tóc luồn vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng khuấy đảo bên trong.
Đặt trên gương mặt hiếm có trên thế gian kia thật tuyệt biết bao.
Sở Tê nhất thời choáng váng.
Sư phụ còn vừa cười vừa cúi xuống hôn hắn, đôi môi lướt từ mặt tới bên tai, khàn giọng hỏi hắn: “Muốn thật ư?”
Sở Tê hơi khó xử nghiêng đầu đi, né tránh hơi thở khiến tai hắn ngứa ngáy kia, rụt đầu hỏi: “Sư phụ sẵn lòng cho ta sao?”
Thần quân ngắm góc mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói: “Tất nhiên, ta sẵn lòng cho em.”
Sở Tê lập tức chuyển sang nhìn y, ánh mắt trong suốt chứa chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Thật……”
Thần quân lại hôn lên bờ môi hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ vào vết sẹo trên mặt hắn, thuận tiện làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Sở Tiểu Thất là kẻ điên.
Kẻ điên có thể không từ bất cứ thủ đoạn gì để đạt được thứ mình muốn, có thể đưa ra yêu cầu người thường nghe khó mà chấp nhận nổi.
Khi hắn đưa ra yêu cầu, chứng tỏ hắn đã cho rằng mình đạt được rồi.
Một khi bị từ chối ắt sẽ càng điên hơn.
Y từng thấy người có tính tình như Sở Tê, khiến hắn không hài lòng ở đâu đó thì chắc chắn sẽ lọt vào phạm vi trả thù của hắn, hành động có lớn có nhỏ.
Nhưng trên người nhóc điên này có một điều vượt trội mà người thường không có, đó chính là hắn đủ đơn thuần.
Sở Tê được y dịu dàng hôn đến mặt ửng hồng, trong con mắt hiếm khi trồi lên chút thẹn thùng.
Đợi khi Thần quân cuối cùng cũng buông tha cho mình, con mắt còn sót lại kia đã sóng sánh ánh nước: “Sư phụ……”
“Sao tim lại đập nhanh vậy?” Tay Thần quân đặt trên bờ ngực gầy gò của hắn, hỏi: “Sợ?”
Không phải sợ.
Sở Tê không nói nên lời.
Hắn chỉ rất ít khi được đối xử dịu dàng như vậy, thoáng chốc không biết phải làm sao.
Thật…!kỳ lạ.
Bên hông bỗng hơi căng, Thần quân lại lần nữa bế hắn lên.
Sở Tê ngoan ngoãn dựa vào lòng y, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn y.
Lòng bàn tay chợt lạnh, Sở Tê nhìn xuống theo phản xạ, thấy một thanh chủy thủ nhỏ mảnh đã được đặt vào trong tay hắn.
Thần quân ghé sát vào, đôi mắt như lưu ly vẫn nhìn hắn không rời: “Nếu muốn…!thì tự mình lấy.”
Sở Tê bất giác nắm lấy thanh chủy thủ kia, hô hấp thoáng dồn dập, hiếm khi thấy hắn căng thẳng: “Ta…!ta tự làm?”
“Dĩ nhiên.” Thần quân nói với hắn: “Tất nhiên là ta muốn cho em, nhưng ta không dũng cảm bằng Tiểu Thất, không tự mình xuống tay được.”
Sở Tê hơi sửng sốt.
Hắn cúi đầu tìm kiếm trong y phục, cuối cùng rút một lọ thuốc giảm đau ra: “Như vậy sẽ không đau nữa.”
Thần quân hé miệng, Sở Tê tự giác đổ thuốc ra, cầm viên thuốc thả vào trong miệng y, đầu ngón tay lập tức đụng phải cánh môi mềm mại.
Đại bảo bối bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng, trên người tựa như được thánh quang bao phủ, y tri kỷ cầm lấy tay Sở Tê, hướng gương mặt tới gần: “Ra tay đi.
Nếu đôi mắt của Tiểu Thất mãi mãi không tốt lên được, sư phụ nguyện lòng cùng bồi bên em.”
Sở Tê lại hơi thẫn thờ.
Hắn cứ đinh ninh Thần quân sẽ nổi giận, sẽ kháng cự, hoặc sẽ đắn đo lưỡng lự.
Nếu y thể hiện ra chút thái độ không muốn nào, Sở Tê chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn đào đôi mắt của y xuống, hôm nay không đào được thì sau này cũng phải đào.
Hắn muốn đạt được thứ gì thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Nhưng Thần quân lại không như vậy.
Y rất phối hợp, nhìn sự thương tiếc và dịu dàng chất chứa trong ánh mắt Sở Tê, thản nhiên nói với hắn: “Ta sợ.
Nhưng chỉ cần em muốn, ta nhất định sẽ cho.”
Y còn nói…!muốn cùng chịu khổ với Sở Tê.
Sở Tê nhìn thoáng qua thanh chủy thủ trong tay.
Cấu tạo của chủy thủ không khác loại thường thấy là bao, có điều thanh này nhỏ mảnh hơn chút, giống hệt thanh hắn thường dùng.
Hắn nghĩ tới sọt thuốc nhỏ rơi trên mặt đất kia, nghĩ tới cánh tay vội vàng xông tới giữ lấy hắn kia, nghĩ tới đôi mắt không chứa tạp chất kia…! bởi vì thương xót mà nổi hơi nước……!
Hắn giơ chủy thủ lên, mũi dao hướng về phía con mắt kia.
Bỗng thoáng hoảng hốt.
“Muốn” của hắn…!là muốn toàn bộ Thần quân.
Hắn có thể không màng sự kháng cự hay bất mãn của Thần quân, dù sao thì xưa nay hắn muốn gì cũng đều phải tự mình đi tranh đoạt, chỉ có thứ đạt được dựa vào chính bản thân mình mới thật sự thuộc về mình.
Đây là cách sinh tồn riêng thuộc về hắn.
Lông mi Sở Tê rung rung, hô hấp hơi dồn dập.
Hôm nay nói không cần, nhưng lỡ sau này y đổi ý thì sao đây?
……!Chưa một ai tự mình đưa thứ gì tới tay hắn bao giờ.
Chỗ nào đó bắt đầu trở nên rất quái lạ.
Sư phụ thật sự cần phải vứt bỏ con mắt này sao? Rõ ràng y nói y sợ.
Thần quân nhìn hắn, khóe miệng cong lên một độ cong khó thấy được, nhẹ giọng nói: “Không muốn?”
Sở Tê bỗng nhiên rụt tay về.
Hắn nhìn Thần quân, nhất thời cảm thấy hơi mê man và lo lắng.
Tất nhiên hắn không nhìn thấu được đằng sau sự dịu dàng của Thần quân có cất giấu ý đồ gì khác không.
Hắn chỉ cảm thấy một khi đoạt lấy đôi mắt này của y, vậy y sẽ không bao giờ có thể nhìn mình như vậy nữa.
Thần quân nói đôi mắt vẫn nên ở tại nơi nó vốn thuộc về mới đẹp.
Nếu đại bảo bối vứt bỏ đôi mắt…!thì sẽ còn đẹp sao?
Thần quân ghé sát tới gần hắn, gương mặt áp lên mặt hắn, cánh tay ôm chặt lấy hắn: “Sao vậy?”
“Nếu…!nếu ta muốn đôi mắt của ngài, ngài có giận không?” Sở Tê ngờ vực hỏi: “Có phải sẽ không tốt với ta nữa hay không?”
“Em lấy rồi mới biết được.”
Sở Tê nghiêm túc tự hỏi.
Hiện tại Thần quân đối xử tốt với hắn chỉ vì hắn bị thương.
Nếu Thần quân cũng bị thương, thì sẽ còn tiếp tục đối xử với hắn như vậy không? Vốn dĩ hắn tặng quà cho Thần quân là vì muốn dỗ cho y vui, giờ mà từ tặng quà biến thành trao đổi…!còn ý nghĩa gì nữa?
Hắn bỗng bất ngờ rướn người dậy, dùng sức choàng tay ôm cổ Thần quân, gò má mềm mại vùi vào đầu vai y.
Chuyện lần trước đã nói rõ ràng.
Thần quân không nợ hắn gì cả.
Vốn do hắn chọc giận Thần quân trước, đưa đôi mắt để nhận lỗi.
Thần quân tha thứ cho hắn, như vậy lại hòa nhau.
Nhưng giờ hắn lấy đôi mắt của Thần quân, chẳng phải sẽ biến thành hắn đuối lý sao?
Hắn phồng má nói: “Ngài là của ta.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Tê điên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn không dung hậu thế.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đáng chết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy…!hắn không chuyện ác nào không làm, tội không thể tha thứ.
Thần quân nhẹ nhàng ôm siết cơ thể mảnh khảnh của hắn, bàn tay khẽ vuốt ve đầu hắn.
Sở Tê thật sự…!hư như vậy sao?
Không phải Thần quân không có ý xấu.
Y biết rõ Sở Tê không thể như vậy mãi được.
Dung túng cho một kẻ điên tiếp tục điên chẳng khác gì cũng biến mình thành kẻ điên.
Nhưng kẻ điên vốn dĩ không nên điên như vậy.
Nếu Sở Tê thật sự ác độc tày trời, chẳng phân biệt tốt xấu, vậy thì hắn quả thực đáng chết.
Thanh chủy thủ vừa rồi mà cắt đôi mắt của Thần quân ra thật, sẽ chứng tỏ Sở Tê không còn thuốc nào cứu được, vậy thì không cần mời Khô Hoằng nữa.
Linh lực trong tiểu trúc này nên được thả, tâm Thần quân…!cũng nên thu về.
Nhưng sự thật chứng minh, trong lòng Sở Tê vẫn còn một cán cân.
Hắn không phải ác quỷ trời sinh.
Thậm chí hắn còn thuần khiết hơn bất kỳ ai khác.
Sở Tê hao tốn quá nhiều linh lực, vết thương lại bắt đầu nhoi nhói.
Thần quân phát hiện hơi thở của hắn hơi nóng, sờ trán, quả nhiên đã sốt.
Thần quân đút cho hắn mấy viên thuốc giảm đau, thêm vào ít đan dược hạ sốt, Sở Tê nhanh chóng mơ mơ màng màng.
Nhưng hắn không chịu rời khỏi người Thần quân, mặt dày mày dạn dính trong lòng Thần quân, ngón tay siết chặt góc áo y, rầm rì: “Ngài là của ta.”
“Ừ.”
“Không được thích người khác……”
“Chỉ thích em.”
“Kể cả Dạng Nguyệt cũng không.” Vừa nhắc tới cái tên này, Sở Tê lại tức giận: “Không được tiếp tục tích đức cho hắn nữa.”
“……! Cho Tiểu Thất hết.” Thần quân nhẹ nhàng nắm ngón tay hắn, hô hấp lại trở nên nhẹ nhàng, đôi môi run rẩy hôn lên trán hắn.
Sở Tê nặng nề ngủ say.
Lỗ máu vẫn phơi bày rõ ràng không hề kiêng kỵ.
Thần quân nhìn hắn một lát, chậm rãi đặt người trong lòng xuống.
Góc áo bị cái tay kia nắm rất chặt, Thần quân gượng gạo kéo chăn ra, đắp lên người hắn.
Khắp Tam giới này, nói đến vật thuần tịnh nhất…!chỉ có chí bảo vô thượng kia.
Do đích thân Thiên Tôn Tư Đạo làm phép thành người, thông thấu cực hạn, nhưng lại không che giấu chút thiện ác nào với thế gian.
Rõ ràng không nên đúng, nhưng lại thật sự giống.
Chí bảo kia có linh, được thiên địa tạo thành, nhưng không chịu sự quản thúc của Thiên Đạo.
Luyện hóa đạo linh sẽ có thể siêu thoát Tam giới trong tích tắc, đạt được lực lượng sánh ngang với tư chức Thiên Tôn Thiên Đạo, thậm chí có khả năng thay đổi cả Thiên Đạo, mở ra thế giới mới, tái lập lại chúng sinh.
Đứa con của khí vận rõ ràng được Thiên Đạo bảo vệ, nhưng dù là Thiên Tôn Tư Đạo cũng không cách nào tìm được tung tích của hắn, bởi vì hắn là lỗ hổng lớn nhất trong thiên địa.
Nếu có người lợi dụng lỗ hổng này……!
Thần quân ngước mắt nhìn về phía bức họa đã được treo trên tường gần vạn năm kia, mặt mày phủ sương, sát khí nổi lên bốn phía.
Sở Tê ngủ giấc này rất sâu.
Thời điểm mơ màng tỉnh dậy theo phản xạ kéo kéo góc áo Thần quân, lại phát hiện trong tay trống trơn.
Hắn trợn mắt nhìn, nào thấy bóng dáng Thần quân, lòng bàn tay chỉ còn một mảnh vải bị cắt ra.
Chưa kịp nổi giận, bên tai đã vang lên giọng nói xa lạ: “Thật ra hắn cũng tri kỷ đấy, còn phong ấn con mắt của mình vào, ánh sáng nhãn thần đều tụ ở đây, món quà này đẹp thật.”
Sau một thoáng yên lặng, Thần quân cất lời: “Có cách chữa trị không?”
“……! Chắc hẳn ngài cũng biết con người chỉ có một bộ ngũ quan duy nhất.
Đôi mắt này dù đã được phong ấn nhưng vẫn là bị đào ra, không thể nói đặt về là có thể đặt về một cách nhẹ nhàng.” Giọng nói kia lại vang lên, cũng chứa ý lấy lòng: “Không thì…!ngài nhận đi?”
Không khí lại trở nên tĩnh mịch, khiến người ta hít thở không thông.
Sở Tê nghiêng đầu nhìn, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thần quân nhìn tới.
Hắn bất giác cười khẽ, ấy vậy mà đối phương lại quay mặt đi.
Sở Tê ngồi dậy, nhìn thấy một Tiên quan mặc thanh y đang nhìn về phía mình, bên cạnh còn có một tiên nhân cũng đang nhìn hắn, trong mắt chứa sự hứng thú.
Ngoại trừ hai người lạ mặt này, Thanh Thủy và Vô Vọng cũng đều ở đây.
Người mặc Thanh Y dẫn đầu đi về phía hắn, cầm quà hắn tặng cho Thần quân trong tay, đi tới trước mặt hắn, hỏi: “Cậu bạn nhỏ, ngươi có biết mắt của mình không thể khôi phục được như cũ hay không?”
Thần quân lập tức nói: “Khô Hoằng.”
Khô Hoằng thở dài: “Tấm lòng y giả, sao ta lại không muốn giúp hắn chứ.
Nhưng việc đã đến nước này, ngài hung dữ với ta cũng vô dụng thôi.”
Khô Hoằng bị huých nhẹ vào người, lập tức nghiêng người, nói: “Đế quân.”
Một tiên nhân lạ mặt khác đi tới trước Sở Tê.
Tuy hắn mặc một thân bạch y, nhưng lại kém xa sự thanh lãnh phiêu dật của Thần quân Tư Phương.
Y phục trên người thêu hoa văn chìm màu vàng nhạt, vừa nhìn đã biết không phú thì quý, địa vị phi phàm.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Tê, Sở Tê cũng nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt đối phương luôn cất chứa sự thờ ơ, cười như không cười, thuận miệng nói: “Theo ta thấy chi bằng Tư Phương đi cầu xin Thiên Tôn Tư Đạo, loại chuyện này với lão nhân gia ngài mà nói chẳng qua chỉ như bữa ăn sáng mà thôi.”
“Yêu cầu Thiên Đạo sửa mệnh chính là phá hỏng nguyên tắc.” Tư Phương bước về phía trước một bước, nói: “Huống hồ Phá Thế Thiên Cư há phải nơi ai cũng vào được?”
“Nói đến vấn đề này…!Dạng Nguyệt hẳn là có thể nhỉ?” Đế quân quay đầu lại, hỏi: “Ngươi tìm được hắn chưa?”
“Chưa.”
Ba người họ đều cao lớn đĩnh bạt, lúc này cùng nhau đứng trước giường, Sở bé con ngồi trên giường lập tức biến thành mèo con nhỏ nhắn.
Mèo con nghiêng đầu nhìn Thần quân, duỗi tay ra chỉ: “Bọn họ là ai?”
“Vị này chính là Y tiên Khô Hoằng.” Ngữ điệu Thần quân dịu dàng mềm mỏng, giới thiệu với hắn: “Vị này chính là Đế quân Minh Đạm, may rằng ngài ấy đang ở đó nên Tiên quan mới có thể tới kịp thời.”
Thiên Đế.
Sở Tê hơi mở to mắt.
Thì ra Thiên Đế có dáng vẻ như vậy.
Nhìn qua vẫn luôn tươi cười, nhưng trong ý cười lại cất chứa túc sát bễ nghễ, khiến người ta có cảm giác như đang chuyện trò vui vẻ thì bị vung kiếm lấy mạng.
Ra là Dạng Nguyệt thích người như vậy.
Sở Tê dang hai tay với Thần quân, người nọ lập tức tiến lên, ngồi xuống góc giường, lại một lần nữa ôm đứa nhỏ vào trong lòng mình, nói với Khô Hoằng: “Ngươi nghĩ biện pháp tiếp đi.”
Ánh mắt Minh Đạm dừng trên cánh tay ôm lấy Thần quân của Sở Tê rồi lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Sau khi phát hiện Sở Tê nhìn chằm chằm mình, hắn lại cười: “Bé con, ngươi cứ nhìn ta làm gì thế?”
Sở Tê thu ánh mắt về, vùi mặt vào lòng Thần quân, không để ý đến hắn.
Minh Đạm cũng không nổi giận, quay người đi tới một bên, ngắm nghía bức họa Dạng Nguyệt kia.
Khô Hoằng tiến tới quan sát hốc mắt của Sở Tê, thở dài tiếp, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn làm như vậy?”
Sở Tê không để ý đến hắn, Thần quân đành phải nói: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện.”
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì nhiều đấy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy trẻ nhỏ dám đào mắt mình ra làm quà.
Không phải ta nói, ai bảo ngươi tặng loại quà này?”
Thần quân nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề này.
Y cúi đầu hỏi Sở Tê: “Ai nói với em ta thích thứ này?”
Sở Tê nhìn về phía Thanh Thủy theo phản xạ.
Ánh mắt Thần quân lập tức đuổi theo.
Thanh Thủy đã toát mồ hôi lạnh đầy người, lập tức chấn động, bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Ta…! ta không ngờ hắn sẽ đào thật……!Ta chỉ muốn cho hắn biết hành động của hắn tàn nhẫn thế nào thôi…!Ta sai rồi……”
Linh lực trong không khí đột nhiên ngưng tụ, cả người hắn ta bị một lực lượng mạnh hất văng ra ngoài, hộc ra một ngụm máu tươi.
Thần quân khó nén vẻ mặt phẫn nộ: “Cái lưỡi này của ngươi vẫn nên rút ra mới thỏa đáng.”
“Sư phụ.” Cuối cùng Sở Tê cất lời, hắn đè ngón tay đã nhấc lên của Thần quan lại, nói: “Sư phụ đừng giết hắn.”
Khô Hoằng nhướng mày.
Thần quân kìm nén hơi thở, nói: “Em còn cầu tình cho hắn?”
Con mắt của Sở Tê khẽ đảo.
Tất nhiên hắn không thương gì Thanh Thủy đâu.
Nhưng kiến nghị Thanh Thủy đưa cho hắn quả thực không tồi, hơn nữa còn đạt được kết quả hắn muốn.
Ăn cháo đá bát không phải tác phong của hắn.
“Vâng.” Sở Tê nói như lẽ đương nhiên: “Không phải ta đã đồng ý với sư phụ rằng sau này phải làm người tốt rồi sao?”
Đế quân Minh Đạm nâng mi mắt, nhìn về phía góc nghiêng hoàn hảo của thiếu niên, hắn đang lộ ra nụ cười vô cùng chân thành với Thần quân.
Minh Đạm không nhìn nữa, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tiên nhân mặc đồ đỏ trong bức họa.
Có lẽ bị lòng thiện lương của Sở Tê làm cảm động, Khô Hoằng nhẹ giọng hơn: “Để ta thử lại xem.”
Đứa trẻ đơn thuần thiện lương như vậy thế mà lại bị một tên Thần hầu miệng lưỡi thối tha lừa dối, thật là đáng thương đáng yêu.
Đặc biệt hắn còn có thể lấy ơn báo oán, đúng là người hiếm có trong nhân thế.
Không giúp hắn vượt qua ải này thì thật có lỗi với mỹ danh hành y tế thế của mình.
Sở Tê quang minh chính đại ngủ trên giường Thần quân.
Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng chính là không thể nhìn thấy sư phụ.
Khô Hoằng nói để đề phòng tương lai thị lực của hai mắt không đồng nhất, nên từ giờ trở đi phải dùng băng gạc bịt kín hai mắt lại.
Nhóc điên lập tức thành nhóc mù, phạm vi hoạt động bị thu hẹp vô hạn.
May thay trong họa có phúc.
Điều khiến hắn hài lòng chính là hiện tại Thần quân hầu như không lúc nào rời khỏi hắn, đi đâu cũng để cho Sở Tê kéo tay áo, đút hắn ăn cơm một ngày ba bữa.
Sở Tê ngồi trước bàn, chỉ cần há miệng là đồ ăn sẽ được đưa tới rất nhanh.
Hắn vui vẻ duỗi chân đá đá bàn, ra lệnh cho Thần quân: “Tiếp theo muốn ăn dạ dày bò.”
Thần quân gắp dạ dày bò bỏ vào miệng hắn.
“Ưm, ăn thứ kia, cái thơm thơm cay cay tê tê ý, vừa mới ăn lúc nãy xong.”
Thần quân gắp miếng gà cay thơm lừng bỏ vào miệng hắn.
“……Một hớp ngọt nữa.”
Một muỗng chè bắp được đưa tới bên môi hắn.
“Ái da, nóng, bỏng ta rồi.”
Thần quân rút muỗng về, nhẹ nhàng thổi thổi, lại lần nữa đưa tới, Sở Tê một ngụm ăn hết, trong lòng mĩ mãn: “Thêm một hớp canh mặn.”
“Hôm nay không có canh mặn.” Thần quân nói: “Ăn muỗng chè nữa đi.”
“Không ăn.” Sở Tê quay mặt sang chỗ khác, bắt đầu hoạnh họe: “Ngài để Thanh Thủy đi nấu, hoặc bảo hắn đi mua đi.”
Đã nhiều ngày trôi qua, Thần quân cũng bắt đầu hiểu ra ý đồ nhỏ không muốn tha cho Thanh Thủy của hắn.
Tuy Thanh Thủy nói chuyện mất não nhưng cũng là một người thành thật, nếu không cũng sẽ không bị hắn lừa đến quay cuồng từ ngay lần gặp đầu tiên.
Hiện giờ Thần hầu nghiễm nhiên trở thành gã sai vặt riêng cho Sở Tiểu Thất, ngày ngày đi theo làm tùy tùng cho hắn, thế mà vẫn còn nhớ kỹ lòng tốt của Sở Tê.
Thỉnh thoảng Sở Tê thốt ra một câu: “Aiz…!đôi mắt này của ta……”
Là Thanh Thủy lập tức hận không thể quỳ xuống luôn trước mặt hắn.
Sói con đúng là không chịu mua bán thua lỗ chút nào.
Thần quân đành phải gọi Thanh Thủy tới, dặn dò theo yêu cầu của Sở Tê, nhưng trong lòng y lại suy đoán: “Ngươi ăn xong mấy thứ này là no rồi, chắc chắn không uống nổi canh mặn.”
Sự thật quả nhiên như thế.
Sở Tê ăn uống no nê, rất nhanh đã tới tìm y đòi cọ cọ.
Thanh Thủy đặt hộp cơm trước mặt hắn, hắn chẳng động một miếng.
“Bé con à, sao ngươi lại dính người thế nhỉ?” Một giọng nói vang lên phía sau, Sở Tê không thèm để ý, lập tức tìm một tư thế thoải mái, làm ổ trong lòng Thần quân hưởng phúc.
“Đế quân.” Thần quân chào hỏi, xoa đầu Sở Tê, nói: “Sao không chào?”
“Chào Đế quân.” Sở Tê chào một tiếng, vẫn không quay đầu lại, thích ý ngửi mùi hương trên người Thần quân, như một chú mèo, mặc cho y xoa đầu mình.
Minh Đạm ngồi xuống đối diện bọn họ, tiện tay sửa sang lại y phục một chút, nói: “Hôm nay ta tới đây có việc muốn thảo luận, ngươi xem……”
Thần quân còn chưa lên tiếng, Sở Tê đã lập tức mẫn cảm siết chặt cánh tay.
Hắn không nói gì, nhưng cơ thể chợt căng cứng cùng hai má phồng lên vẫn tiết lộ sự khó chịu của hắn.
Thần quân liền nói: “Đế quân nói đi.”
Sở Tê thả lỏng, cực kỳ hài lòng với câu đáp lời của y.
Minh Đạm cũng không úp úp mở mở, nói thẳng luôn: “Nghe nói phu nhân Ma chủ Ma Vực mới sinh ra một tiểu Ma chủ, lúc tiểu Ma chủ ra đời điềm lành khắp trời.
Mấy năm nay ngươi vẫn luôm tìm kiếm tung tích của hắn, muốn thử tới xác nhận chút không?”
“Ma chủ……”
“Nếu hắn chuyển sinh tới Ma giới thì chỉ sợ đến lúc đó không yên ổn.”
Sở Tê dựng tai nghe ngóng, một lúc lâu sau, Thần quân mới nói: “Nếu có khả năng, tất nhiên ta muốn đích thân tới xem thử.”
“Vậy vừa đúng dịp, ngươi đi cùng ta.” Minh Đạm nói: “Khoảng thời gian trước ngươi mới xảy ra xung đột với hộ pháp Ma Vực, nếu lại phát sinh tình huống bất ngờ nào đó thì chúng ta cũng tiện hỗ trợ lẫn nhau.”
Sở Tê không nhìn thấy biểu cảm của hai người họ nhưng trong lòng đã bắt đầu hơi bực bội vì mấy câu ngắn ngủi này.
Hắn kéo mạnh y phục Thần quân, hấp dẫn lực chú ý của đối phương, nói: “Đau mắt.”
“Sao lại đau rồi?” Thần quân lấy thuốc giảm đau, thành thạo đưa tới bên miệng hắn, Sở Tê vẫn kêu: “Đau…!vẫn đau.”
“Ta gọi người đi mời Y tiên.”
“Không muốn không muốn không muốn.”
“……” Cuối cùng Thần quân cũng phát hiện vấn đề.
Y xoa đầu sói con, an ủi: “Lại sao rồi đây?”
“Đau dạ dày.”
“Uống chút canh mặn nhé?”
“Miệng cũng đau.”
Đế quân Minh Đạo mặt không cảm xúc nhìn hai người đối diện.
Thời điểm Thần quân ngước mắt chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách, hắn cười bình thản, đứng dậy nói: “Ta chờ tin của ngươi.”
Khi hắn đi tới gần cửa bỗng nghe thấy giọng nói mềm nhũn dính như keo của thiếu niên: “Phải hôn mới đỡ đau được.”
Vung tay áo dài lên, hắn rời đi không quay đầu lại..