Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên

Chương 12


Đọc truyện Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên – Chương 12


Chuyển ngữ: Trầm Yên
………………………………….!
Trong phòng Thần quân không đốt nến mà được chiếu sáng bằng Dạ Minh Châu khảm trên vách tường, ánh lên sáng ngời.

Tuy vật chiếu sáng là trân bảo nhân gian, nhưng các vật dụng bày trí xung quanh lại không hề xa hoa.

Ngoại trừ mấy bức tranh chữ treo trên tường thì chỉ có bàn ghế mộc mạc cùng những vật dụng sinh hoạt đơn giản, nơi nơi đều tràn ngập vẻ thanh lãnh cao ngạo.

Thần quân không để ý hắn đang lẩm là nhẩm nhẩm, lại lần nữa trở về giường, nhắm mắt nhập định.

Bánh hoa kia được làm từ những nguyên liệu khác nhau nên hương vị không giống nhau, nhưng tất cả đều thanh đạm vừa miệng, ngọt mà không ngấy.

Sở Tê ăn vài miếng tạm thời lấp đầy bụng, sau đó chậm chạp đứng lên, như sếp mèo tuần tra địa bàn mới, lượn quanh khắp nơi trong phòng.

Mấy năm nay tuy hắn bị ép đọc sách, hiểu biết chữ nghĩa không phải việc khó, nhưng cũng chỉ có thể nhận dạng được những từ viết theo thể chính quy, còn cuồng thảo thơ vẽ linh tinh thì hắn không thể phân biệt rõ ràng.

Hắn dừng chân trước một bức họa cuộn tròn ở giữa, nhìn vào nó rất lâu, tò mò vươn tay ra sờ, lại chợt nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng: “Không được chạm vào.”
Tay đang vươn ra lập tức rụt về, Sở Tê nhìn về phía y bằng ánh mắt ngoan ngoãn: “Ta sẽ không làm hỏng.”
“Trở về nghỉ ngơi.”
Sở Tê mấp máy môi, trong lòng có chút không vui, dù là Thần quân cũng không thể cậy sủng sinh kiêu.

Hắn nhanh chóng duỗi tay sờ soạng một lượt bức họa kia, lại nhanh chóng thu tay về, sự ngoan ngoãn trong mắt biến thành khiêu khích.

Thần quân nhíu chặt mày, ánh mắt càng nặng nề hơn.

Không đợi y mở miệng quát lớn, Sở Tê bỗng bước nhanh về phía y, đánh đòn phủ đầu: “Vì sao ngài lại tìm người bắt nạt ta?!”
“?” Thần quân nói: “Ta tìm người bắt nạt ngươi khi nào?”
“Thế sao con heo to xác kia lại muốn ta ở tại phòng chứa củi? Có phải ngài cố ý hay không?!”
“……” Thần quân chau mày.

Thanh Thủy là do một tay y nuôi lớn, đã làm bạn bên y nhiều năm.

Chỉ sợ ngày ấy nhìn thấy cảnh ở sơn động nên mới ôm lòng oán hận với Sở Tê.

Y nhịn xuống cơn tức giận, nói: “Việc này do Thanh Thủy thiếu thỏa đáng, ngươi……”
“Là hắn ta thiếu thỏa đáng hay do ngươi cố ý?” Sở Tê tủi thân nói: “Ngài luôn miệng nói muốn độ ta, muốn tha cho ta một mạng.

Nhưng từ khi ta cùng ngài tới nơi này, vừa không có cơm ăn, vừa không có áo mặc, ngay cả nơi ở cũng chẳng ra gì.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, ta ở trong động của mình còn được ăn uống thoải mái, nhưng vừa tới cái nơi gọi là Thần điện này đã bị phân biệt đối xử như vậy.

Ngài đây là muốn bảo ta lạnh chết, bảo ta đói chết, bảo ta tức chết chứ gì!”
Hắn chỉ trích: “Có phải ngài vốn không hề muốn thả ta hay không? Thế thì cần gì phải bó buộc như vậy?”
“……”
Đời này Thần quân chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng như vậy, có miệng mà khó trả lời, một lúc lâu sau mới nói: “Là ta sắp xếp thiếu thỏa đáng.”

Y lại lần nữa xuống giường, chuẩn bị gọi Thanh Thủy tới hỏi chuyện, bỗng nghe giọng điệu Sở Tê nhẹ xuống: “Tất nhiên ta tin ngài.”
Thần quân thoáng sững sờ, trong thoáng chốc bị diễn xuất hai mặt của hắn làm cho hơi ngẩn ngơ.

Hai tay Sở Tê ôm lấy chính mình, gục đầu xuống, tóc dài che ở hai bên má, chóp mũi hít hít, miệng bẹp bẹp: “Ta chỉ vừa lạnh vừa đói, nơi này lạ lẫm quá, ta chỉ quen duy nhất mình ngài……!Không phải ta cố ý hung dữ với ngài, ngài đừng giận ta có được không?”
“Ta đi tìm Thanh Thủy.”
“Bây giờ ta lạnh!” Hắn thốt từng câu từng chữ, tức giận trừng Thần quân, khiến đối phương yên lặng một lúc lâu.

Y không rõ lắm về tính cách của Sở Tê.

Ngoan chắc chắc không phải từ liên quan đến hắn, nhưng hôm nay tại thời điểm này, dường như hắn cũng không muốn làm gì.

Vậy chỉ có thể giống như lời hắn nói, bởi vì đói khổ lạnh lẽo nên mới nóng nảy.

“Khả năng ngươi không mặc quen y phục của ta, để Thanh Thủy……”
“Có phải ngài ghét ta lắm hay không?”
Có vẻ cảm thấy những lời này cực kỳ buồn cười, Thần quân hỏi lại: “Chẳng lẽ ta vốn phải thích ngươi?”
“Vậy ngài vẫn nên giết ta đi.” Sở Tê bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: “Ta không muốn ở đây.”
Thần quân không kiên trì giữ người: “Cũng được, để Thanh Thủy dẫn ngươi rời đi.”
“Được thôi.” Sở Tê đi theo y ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Dù sao mấy gia hỏa trong cung kia cũng sẽ không bỏ qua cho ta.”
Bước chân Thần quân khựng lại.

Sở Tê lướt qua y đi ra ngoài.

Y phục không vừa người khoác hờ lên cơ thể mảnh khảnh của hắn, vạt áo bị gió lạnh cuốn lên.

Dáng hình thiếu niên cô độc lạnh lẽo, tựa như muốn hòa vào bóng đêm.

“Kiếp sau gặp.” Sở Tê quay lưng về phía y, phất phất tay: “Cảm ơn ngài đưa ta đi tìm chết nhé.”
Cuối cùng oán hận vẫn khó tiêu.

Một hài tử choai choai rốt cuộc lấy từ đâu ra oán hận đặc quánh đến vậy?
Gió lớn thổi mạnh.

Rõ ràng đang là đầu xuân, một năm mới vừa bắt đầu, trên cành cây hạnh mới mọc lá xanh trước cửa lại bỗng có một phiến lá xanh non bị tước lìa cành, lướt qua trước mặt Thần quân.

Thần quân duỗi tay ra theo bản năng, lòng bàn tay dày rộng đón được chiếc lá còn xanh bị cây hạnh kia vứt bỏ.

Trăng tròn trên cao, nơi Sở Tê đứng lại không có lấy chút sáng trăng, quanh thân mình hắn ngoại trừ tiếng cỏ cây rào rạt thì chỉ còn một vùng tịch liêu.

“Tiểu Thất.” Một giọng nói êm tai gọi tên Sở Tê vang lên, một chiếc áo bào rộng bay ra từ trong tủ y phục, mở hai tay áo ra giữa không trung.

Thần quân nắm lấy phiến lá xanh kia, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên: “Ta chắc chắn sẽ độ được ngươi.”
Áo bào rộng vững vàng đáp xuống bờ vai lạnh như băng.

Sở Tê cúi đầu, vươn tay xoa y phục mềm nhẵn mà ấm áp kia, theo bản năng quay đầu lại.


Thần quân đứng ngược sáng, thân hình cao lớn, thanh lãnh uy nghiêm, giống như ánh lửa cuối chân trời, ngay lập tức đốt sáng đôi mắt hắn.

Thiếu niên khi nãy còn như bị cả thế giới vứt bỏ giờ bỗng trở nên vui mừng, nhảy nhót lao thẳng về phía thần linh của hắn.

Thần quân đã quen nhìn những người được độ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng quỳ xuống đất bái lạy, vẻ mặt y nhàn nhạt, không có ý định liếc hắn lấy một lần, quay người vào phòng.

Lại bỗng đờ người.

Eo bị một cánh tay vòng qua ôm chặt, thiếu niên dán khuôn mặt lên lưng y, đôi tay siết chặt, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Ta ở lại được không?”
Thần quân không nói một lời, gỡ tay hắn ra.

Sở Tê ôm ghì, chết cũng không buông: “Dù sao ngài cũng nói muốn độ ta, ngài nhất ngôn cửu đỉnh, tám ngựa khó truy, vàng ngọc không di, có chạy đằng trời……” (1)
(1) Nhất ngôn cửu đỉnh, bát mã nan truy, kim ngọc bất di, sáp sí nan phi.

“Cái gì phi?”
“Thảo trường oanh phi.”*(Hoa thơm chim hót, xuân về hoa nở, hình dung cảnh sắc mùa xuân)
Giọng điệu Thần quân nặng nề: “Lặp lại lần nữa.”
“Đại tuyết phân phi, bổn điểu tiên phi, triển sí cao phi, phong cử vân phi, bỉ dực song phi, song túc song phi, ây dà quan tâm nó phi cái gì chứ.” (2)
(2) Tuyết lớn bay tán loạn, chim yếu sợ bay không kịp phải bay trước, giương cánh bay cao, dựa vào gió mây bay vút lên, đôi chim liền cánh, chim trống mái bay đồng hành…!(bạn 7 còn nói liền mạch không ngắt nghỉ nguyên đoạn mới sợ).

Thần quân nhíu mày, lại kéo tay hắn.

Cổ tay Sở Tê nhỏ nhắn tinh tế, sức lực lại không hề yếu.

Hắn bướng bỉnh ôm chặt không buông tay, bất mãn nói: “Là ngài nói muốn độ ta, ngài không thể nói mà không giữ lời.”
“Đây không phải cái cớ để ngươi làm càn làm bậy.”
“Mặc kệ mặc kệ mặc kệ.” Trong lòng Sở Tê vui mừng nhảy nhót, mặt cọ qua cọ lại trên lưng y như trống bỏi.

“Thần……!Thần quân……” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt.

Sở Tê lập tức quay đầu.

Đối diện với một đôi mắt ẩn chứa do dự, trong lòng hắn toát ra một dấu chấm hỏi.

Thần quân lại lần nữa cất lời: “Buông ra.”
Trước mặt người ngoài vẫn nên giữ cho y chút mặt mũi.

Sở Tê ngoan ngoãn buông tay, kéo kéo áo choàng của Thần quân trên vai, không coi ai ra gì mà xỏ vào, sau đó sửa sang lại cổ áo.

Người đến là một thanh niên thư sinh, mặc trường bào màu lam nhạt thêu hoa văn mây, ở cổ áo trong viết hai chữ Đại A theo thể triện.

Sở Tê chỉ nhìn lướt qua liền không thấy hứng thú, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thần quân nhà mình bằng vẻ mặt chứa đầy sự thưởng thức.


“Tử Vô.” Thần quân gọi tên đối phương: “Chuyện gì?”
“……Là như thế này.” Trương Tử Vô dè dặt nhìn thoáng qua Sở Tê, nói: “Thần quân vì cứu sư phụ ta, một mình dẫn dắt người Ma Vực rời đi, bởi vậy mà trọng thương.

Trong lòng ta thật rất áy náy, nghe nói ngày thường Tiên quân thích ăn bánh hoa, vừa hay vừa rồi cùng các sư huynh xuống núi, vì vậy liền mua một ít trở về, thỉnh Thần quân vui lòng nhận lấy.”
Ánh mắt Sở Tê thoáng dời từ trên người Thần quân sang hộp gỗ trong tay Trương Tử Vô.

Tư Phương Dịch nói: “Thời điểm tu hành ta từng được Cung chủ chỉ điểm, về lý thì nên báo đáp, chút việc nhỏ này không cần để ý.”
“Vậy bánh hoa này……”
“Ngươi mang về cùng sư huynh đệ……”
Bốn chữ “chia nhau ăn đi” còn chưa ra khỏi miệng, Sở Tê bỗng tiến lên vài bước nhận lấy chiếc hộp, nói: “Mua ở Thành Nghiệp Dương sao? Ta thích ăn.”
Trương Tử Vô ngẩn ngơ, Thần quân cũng yên lặng một lát, mới nói: “Vậy để lại đi.”
Tư Phương Dịch đi vào trong phòng, Sở Tê lập tức theo chân, trước khi bước vào cửa lại quay đầu liếc qua Trương Tử Vô, diễn dáng vẻ của một chủ nhân, nói: “Ngươi trở về đi.”
Trương Tử Vô chỉ cảm thấy tam quan của mình đã chịu đòn nghiêm trọng, hắn mơ màng hồ độ ra khỏi tiểu trúc bốn mùa, lập tức bị sư huynh Thính Cảnh kéo qua: “Thế nào, Thần quân ăn không?”
“……Coi như ăn.”
Thính Cảnh nghi hoặc: “Cái gì mà coi như?”
Trương Tử Vô kể rõ một năm một mười chuyện mình vừa trải qua, sắc mặt Thính Cảnh lập tức biến đổi.

Đêm qua thời điểm Tư Phương được Thanh Thủy đỡ trở về, hắn và sư thúc Vô Vọng đều đang nôn nóng chờ đợi ở cửa Thần điện.

Lúc ấy dấu vết trên mặt và cổ Thần quân quá rõ ràng, dù không ai nói gì nhưng trong lòng mọi người đều hiểu cả, đặc biệt là giữa trưa Thanh Thủy còn tiết lộ rằng Thần quân muốn đi giết một người.

“Ngài ấy mang người nọ về.” Thính Cảnh nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc có suy tính gì……”
Suy tính gì thì tạm thời chưa biết, nhưng giờ phút này Sở Tê đang cầm bánh hoa ăn đến mùi ngon.

Thần quân ngồi đối diện nhìn hắn, lúc hắn nghẹn thì đưa nước cho, ánh mắt lướt qua đôi chân trần giấu dưới bàn của hắn, sau đó khẽ vẫy tay, tủ y phục mở ra, một đôi tất dài sạch sẽ đáp xuống cạnh Sở Tê.

Y nói: “Xỏ tất vào trước, ngày mai để Thanh Thủy dẫn ngươi đi mua hai bộ y phục vừa người.”
Sở Tê gật đầu, dịch vị trí, chân nhỏ nhích lên, đặt trên đùi Thần quân.

Thần quân lạnh lùng nhìn hắn.

Sở Tê cọ cọ chân lên đùi y, mềm giọng làm nũng: “Lạnh.”
“Tự mình xỏ.”
“Đang ăn mà.”
“Ăn xong rồi xỏ.” Thần quân phẩy tay áo quét chân hắn xuống, đứng dậy nói: “Về sau ngươi ở căn phòng bên cạnh kia, không có việc gì thì đừng tới chỗ ta.”
Phòng bên y nói chính là căn phòng Thanh Thủy đã sắp xếp.

“Ừm.” Sở Tê gật gật đầu, nói: “Chân ta lạnh lắm á.”
“Ngươi là đứa trẻ con sao?”
Không biết Sở Tê nghĩ đến điều gì, ha ha cười rộ lên: “Tất nhiên không lớn bằng ngài.”
Thần quân không muốn để ý đến hắn, Sở Tê ổn định biểu cảm, lại tò mò nhìn y: “Ngài bao nhiêu tuổi rồi nha?”
“Không nhớ rõ.”
“Một ngàn tuổi?”
Ánh mắt Thần quân dừng trên bức họa cuộn tròn Sở Tê từng sờ qua, chậm rãi nói: “Không biết.”
Sở Tê nhìn theo tầm mắt y, mỗi tay cầm một miếng bánh hoa, mu bàn tay vỗ vỗ mông, đi tới bên cạnh y, ngẩng mặt quan sát, nói: “Thật là đẹp.”
Thần quân bất ngờ liếc sang hắn: “Ngươi xem hiểu?”
Nhóc con không học vấn không nghề nghiệp này thế mà xem hiểu được tranh chữ?
Sở Tê tỏ vẻ không phục: “Ta có phải đồ ngốc đâu.”
Tuy rằng hắn không biết gì về tranh, nhưng bức họa trước mặt chỉ vẽ duy nhất một người, sao có thể không xem hiểu?
Thần quân khẽ cười, không có hứng hỏi hắn tiếp, nói: “Trở về ngủ đi.”
“Ta muốn ngủ cùng ngài.”
Sở Tê bị nhéo cổ áo ném ra ngoài, bay theo còn có một đôi tất dài: “Bên phải có ba căn phòng, tự mình chọn.”
Sở Tê bất mãn trong lòng, nhưng cũng không đến nỗi được một voi đòi tiên.


Hắn xỏ xong tất liền xoay người đi về phía sương phòng.

Khi đi ngang qua cửa sổ, hắn thấy Thần quân vẫn đứng trước bức họa kia như cũ, nhìn dáng vẻ giống như trong chốc lát sẽ không dịch chân.

Sở Tê nhìn một lát.

Thật sự quá lạnh.

Hắn vừa lẩm bẩm vừa chạy về phía sương phòng.

Trên đường gặp Thanh Thủy, người nọ ôm phất trần lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút trống rỗng.

Sở Tê gọi hắn ta một tiếng, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Có phải ngươi tự coi mình là chủ nhân……”
Sở Tê gật gù, rất là đắc ý: “Không phải ta, là Tư Phương.”
Lồng ngực Thanh Thủy trở nên khó chịu.

“Ây, ta hỏi ngươi.” Sở Tê chọc hắn ta một chút, nói: “Có phải Tư Phương vô cùng thích một bức họa hay không?”
“Ngươi nói bức chữ của Tiên quân Dạng Nguyệt kia?”
Sở Tê sửng sốt: “Bức chữ kia do Tư Phương viết?”
“Mọi người đều nói rằng đó là do Tiên quân Dạng Nguyệt viết.”
“Không phải y là Tiên quân Dạng Nguyệt sao?” Thần tiên mạo tái nguyệt hoa trong truyền thuyết kia.

“Đó là lời bịa đặt của nhân gian thôi.

Tiên quân Dạng Nguyệt thật sự tồn tại, có điều cảm giác tồn tại rất thấp…!Hiện giờ đã nhiều năm rồi vẫn không có tin tức, Tiên quân rất thích chữ của hắn.” Thanh Thủy trừng hắn một cái: “Thôi, một phàm nhân như ngươi thì biết cái gì.”
Sở Tê không để ý hắn ta mỉa mai châm biếm mình, hắn chỉ để ý đến mục tiêu của chính mình: “Sao ngươi lại nói đó là bức chữ? Đó rõ ràng là một bức họa, có một người màu đỏ đứng ở một bờ sông kỳ quái, bên cạnh còn có hoa màu đỏ.”
“Ngươi đang nói bức ở chính giữa kia?”
Sở Tê gật đầu.

“Nói bậy gì đó, bức đó ta đã nhìn hơn một ngàn năm, rõ ràng là một bộ chữ.”
“Là người!”
“Chắc chắn là Tiên quân ghét bỏ ngươi không học vấn không nghề nghiệp nên mới làm thủ thuật che mắt ngươi, để ngươi cảm thấy mình xem hiểu, đỡ phải tự ti.

Ngươi đó ngươi đó, cũng đừng nên cô phụ ý tốt của Tiên quân, về sau học thêm nhiều thứ hơn đi.

Ngài ấy làm vậy vì lòng từ bi, thành tâm độ ngươi đấy.”
“……”
Sở Tê trở lại sương phòng, cúi đầu nhìn thoáng qua tất trên chân, sau đó cúi người xỏ chân vào giày.,
Ai muốn y độ.

Nhân thế đã làm khổ ta, ta còn tự rước lấy khổ.

Nếu y dám nói ta lấy ơn báo oán, ta sẽ túm y xuống Thần đàn, cùng ta làm một đôi uyên ương dưới địa ngục.

“Hừ.”
………………………………….!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Muốn ăn bánh hoa của Tư Phương, chẹp chẹp.

Thần quân: Không được chép miệng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.