Đọc truyện Gặp Quân Thời Khắc – Chương 81
Đến sòng bạc, trợ lý trước tiên xuống xe, mang xe lăn ở ghế sau tới rồi mở cửa xe, Lục Thù Đồng phối hợp tiến lên ôm Hứa lão bản ra, đẩy hắn vào trong.
“Sang thư phòng đi” Hứa Ước nói.
Lục Thù Đồng y lệnh giúp hắn đến nơi đó, còn săn sóc bật máy sưởi, đặt chiếc thảm dày trên đùi hắn.
Hứa Ước nhìn y làm xong một loạt động tác: “Phục vụ tốt thế, muốn cầm giúp ta quyển sách luôn à?”
“Ngài cần bản nào? Lục Thù Đồng nhanh nhẹn di chuyển tới trước mặt hắn, đáy mắt sáng quắc hỏi.
Con trai nuôi tận lực lấy lòng chính mình như vậy, Hứa Ước ngược lại cũng biết điều, nhưng hắn vẫn không thích lắm cảm giác ỷ vào người khác, nói: “Không cần, tự ta có thể.”
“Kia… cần thư đồng bồi bạn sao?”
Lục Thù Đồng chưa từ bỏ ý định, ánh mắt sâu thẳm thân mật quan sát hắn — lời này mang hai ý nghĩa, Hứa Ước đối diện lập tức phản ứng, không khỏi bật cười. Hắn rời mắt khỏi Lục Thù Đồng, quay sang tường sách cao lớn bên cạnh, đàng hoàng trịnh trọng gằn giọng: “Không muốn, bất kể “thư đồng” nào, đều không muốn.”
“Phải không” Lục Thù Đồng ngồi dưới đất, ngửa cằm nhìn chằm chằm gò má của nam nhân tuấn lãng, “Nhưng mà bây giờ có một “thư đồng” toàn năng luôn sẵn sàng chờ bên ngài đó.”
Hứa Ước chẳng để ý y, mãi tận khi chọn được một tựa sách hài lòng mới keo kiệt quay đầu, không mặn không lạt nói: “Ta không thích thư đồng cố chấp lại bá đạo vô lý, còn lựa chọn khác chăng?”
“Có, còn tri kỉ ôn nhu, nóng bỏng nhiệt tình và nghe lời ngoan ngoãn. Ngài muốn loại nào đều có.”
Hứa Ước cười khẽ, ném trở về câu “cậu làm được sao?” rồi mở sách, chẳng phản ứng đối phương, cúi đầu tinh tế nghiền ngẫm đọc.
Lục Thù Đồng thấy hắn như vậy cũng đứng lên, từ giá sách chọn một bản nghiên cứu tâm lý nhân loại, dự định học tập để thuận tiện chung sống với Hứa Ước.
Nửa giờ sau, Hứa Ước nghiêng vai, duỗi người hoạt động gân cốt, dư quang liếc tới “tiểu thư đồng” yên tĩnh đọc sách, tiếu ý hỏi: “Đang xem gì?”
” “Tâm lý học hành vi” ” Lục Thù Đồng ngẩng đầu, “Nghiên cứu tích cách đặc thù giữa người với người.”
“Ừ…..” Hứa Ước qua loa đáp.
“Ngài chưa hỏi em học được gì.”
“Vậy cậu học được cái gì?”
“Em là người duy tâm, chính là kẻ chẳng quan tâm ngoại giới, chỉ để ý chính mình, ở phương diện tình cảm không nhiệt tình lắm.”
Hứa Ước nhíu mi, khép sách lại, chống cằm thú vị hỏi: “Nửa câu đầu rất đúng, mặt sau thì…”
Lục Thù Đồng mỉm cười xoáy sâu vào đối phương, sống lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ nói: “Đó là bởi vì… em đem tất cả nhiệt tình đó dâng cho ngài.”
“Vậy nếu như ta không muốn?”
“Không được” Lục Thù Đồng biến sắc, sa sầm nét mặt, “Ngài nhất định phải tiếp thu.”
Hứa Ước bất lực hừ giọng: “Công ty của các người không cho trả hàng ư?”
Vừa mới là chuyện cười, Lục Thù Đồng vốn kề sát hắn, tiến lên bước nữa tới mức hầu như hôn đến đối phương. Y nhìn chằm chặp đôi môi vì ở dưới khí ấm quá lâu mà khô ran của Hứa Ước, có chút khát vọng liếm môi, thấp giọng nói: “Không thể, là hàng miễn đổi trả.”
“Vậy à?” Hứa Ước vươn tay đẩy người ra, thao túng xe lăn lui về sau, “Ta đối với sản phẩm công ty các người chẳng hứng thú.”
“Như vậy không tốt?” Lục Thù Đồng đứng lên, vô cùng xâm lược dùng tay chống tại hai bên xe lăn, “Em một khi động tâm, liền không bỏ qua, dù đối phương chết cũng chẳng buông.”
“Cậu đây là cố chấp” Hứa Ước đánh giá.
“Do ngài trêu chọc em” Lục Thù Đồng chẳng chút hoang mang trả lời, “Bị người như em quấn lấy có điểm thảm, bất quá Hứa lão bản ngài chính là kẻ khởi xướng, không cần chịu trách nhiệm sao?”
“Đem nửa đời sau thưởng cho cậu?”
“Ừm.”
“Mua bán lỗ vốn, ta không muốn…..”
Hứa Ước chẳng thể nói xong, vì Lục Thù Đồng đã giơ tay giữ cằm hắn, cúi người chặt chẽ cưỡng hôn.
… Thành thật mà nói, ở bên ngoài Hứa lão bản xem như là người nói một không hai. Mặc dù khi trẻ cùng người khác giao du, từ đầu chí cuối đều nắm quyền chủ động, tuyệt sẽ chẳng thế này chật vật bị bắt bí thành hiện tại. Nhưng mỗi lần cùng nghịch tử Lục Thù Đồng này ở chung, hắn lại ở thế bị động, bất đắc dĩ cực kỳ.
Hắn thở dài, nhìn Lục Thù Đồng ở khoảng cách gần gũi nhất, thấy rõ mi mắt cong dài của y.
Hai mắt đối phương nhắm lại, hiện ra trầm luân tình nguyện tan rã.
Hắn kiên trì đợi, mãi tận lúc đối phương buông ra, hỏi: “Cậu quyết định, nhất định phải dây dưa với ta tới cùng thật ư?”
“Phải.”
“Không hối hận?”
“Tuyệt không.”
“Nếu ta đáp ứng chung sống cùng cậu, nhưng cả đời cũng không yêu cậu thì sao?” Hứa Ước thẳng thắn hỏi.
Lục Thù Đồng cười rạng rỡ. Y đưa ngón tay quấn lấy đầu ngón tay ái nhân, quơ quơ như đang làm nũng, thế nhưng lời nói lại mười phần thô bạo: “Ngài nhất định sẽ yêu em.”
“Hứa Ước, em yêu ngài. Đồng lý, ngài cũng vậy.”
Y mười ba tuổi được hắn nhận nuôi, mười tám tuổi đem lòng yêu chính dưỡng phụ mình. Thầm mến một người tận 7 năm, thống khổ lâu dài trong bóng tối vô tận, rốt cuộc tìm ra con đường sống. Giờ đây, y muốn níu chặt quang minh bên bờ vực, cật lực kìm giữ tỉnh táo, tự tin thốt ra lời nói tựa chân lý.
Ánh sáng nơi đáy mắt Hứa Ước dần tối sầm, như cân nhắc một cuộc làm ăn vô cùng trọng yếu, vừa giống như tiếc hận chính mình quá nhẹ dạ.
Mãi một lát sau…
“Được rồi.”
“Ta đáp ứng cậu.”
Đến đây, y rốt cục toại nguyện.
Tóm được con mồi đã ngắm nghía từ rất lâu.
Thứ mà cả đời y ao ước được thoả thích gặm cắm, nuốt chửng!
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng Lục thiếu cầu xin đạt thành mục đích.