Gặp Quân Thời Khắc

Chương 4


Đọc truyện Gặp Quân Thời Khắc – Chương 4

Cùng Đỗ Tứ hội họp, lại chờ y thay quần áo xong, ba người đem rương ma tuý thật giao cho người nằm vùng ẩn trong đại sảnh khách sạn. Chín giờ hai mươi phút, bọn họ mang theo súng ống cùng “hàng” đến khu F gặp mặt.

Gần tới địa điểm định trước, Chung Phục thông báo cho Đàm Hồng Diệu bên kia núi: “Chúng tôi sắp đi ra, bên đội trưởng Đàm có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa có” Đối phương trả lời.

“Được” Chung Phục đã nghĩ sang việc thương lượng cửa sau.

Ngay thời điểm này, tai nghe lần thứ hai truyền đến âm thanh, Đàm Hồng Diệu thấp giọng nói: “Chúng đến rồi.”

“Ầm” một tiếng, cửa gỗ ngoài tường bị đánh gãy.

Tổ hành động bước ra.

Bên ngoài đen kịt một màu, cỏ dại rậm rạp.

Chung Phục đẩy mạnh cửa gỗ, như chém xuống thanh đao bổ thành hai thế giới — một mơ màng hết sức lãng phí xa hoa, một đổ nát hoang vu không thể tả.

Y nhìn chung quanh, suy đoán nơi đội trưởng Đàm ẩn thân. Hai phút sau, đám người Đông Nam Á hẹn với Tước ca đi tới trước mặt.

Đỗ Tứ đứng cạnh Ngô Thiên nhìn chằm chằm từng kẻ từ trong bóng tối, tựa như cô hồn đã quỷ, thì thầm: “Đúng là mười ba tên.”

Đoàn người còn lại dừng tại bên ngoài ba mét. Một tên thân cao mét bảy lăm, da ngăm đen bước lên trước, từ tay tên bên cạnh tiếp nhận hòm gỗ đen sì.

“Ai là Tước ca?”

“Tao.”

Đỗ Tứ giữ chặt rương, mắt liếc qua đối phương, rơi vào tay phải gã: “Tao muốn xem tiền trước.”


Người Đông Nam Á kia giễu cợt một tiếng, “răng rắc” mở hòm gỗ trong tay. Ngô Thiên đi tới chỉ trỏ mấy cái, xác nhận là 1.6 triệu đô la Mỹ.

“Đến phiên tao.” Gã Đông Nam Á hừ giọng.

Đỗ Tứ mở rương ra, bên trong một hàng túi bột phấn sắp xếp chỉnh tề.

Gã kia xoay người phất tay, kêu đồng bọn tới kiểm hàng. Người bị gã gọi gầy trơ xương, như bộ thi thể lung lay sắp ngã, bàn tay que củi mới vừa luồn vào rương nắm lấy bao đồ vật, bỗng nhiên nghe được tiếng “phập” mạnh bạo. Mi mắt y giật lên, theo phản xạ muốn ngẩng đầu. Nhưng đang trong tư thế cúi người, đau nhức ở giây tiếp theo kéo đến khiến y không nhịn được kêu thảm thiết.

Chỉ thấy tay Đỗ Tứ nắm lấy rương chẳng biết lúc nào thay đổi vị trí, biến thành đặt phía trên, trùng hợp đem chiếc rương vốn đang mở rộng gập lại.

Mà tay của tên kiểm hàng còn ở bên trong, bị gắt gao kẹp lại.

Đỗ Tứ nhìn máu từ góc rương chảy ra, bất chợt nghĩ “nếu nắp rương sắc bén thêm chút nữa, bàn tay của đối phương hẳn sẽ bị cắt đứt.”

Hắn đột nhiên dùng sức, kéo kẻ kiểm hàng đến gần, đồng thời nhấc chân tàn nhẫn đạp vào bụng y.

Thời khắc đạp trúng da thịt, Chung Phục chờ ở phía sau quát một tiếng: “Hành động!”

Kiên nhẫn suốt buổi tối, hai chữ này của y như bầy sói mở miệng cắn vào cổ cừu non, thoả thích nếm trải mùi vị máu tươi ngọt ngào. Tại đây rất ít người, ba mươi sáu cảnh sát ẩn nấp theo hiệu lệnh, mang theo ngột ngạt xao động xông lên trước.

Cùng lúc đó, bên trái sòng bạc ven biển khu A, từ chiếc tàu nhỏ, mấy chục tên ẩn thân đã lâu trong Đông Nam Á cầm súng, kéo lên bờ.

Biến cố cứ thế trong chớp mắt phát sinh!

***

Trong sòng bạc, Hứa Ước dò xét xong hết thảy khu vực từ cửa chính khu C trở lại, tay cầm chén rượu, bên trong chứa chất lỏng đỏ sậm chẳng nhận rõ loại nào. Người phía sau thấy vậy liền đem một vật đưa tới trước hắn.


“Ông chủ, đây là tình hình phía sau núi, mười mấy tên cảnh sát đang giao hảo cùng bọn buôn ma tuý. Mặt khác, phía trước khu A có lượng lớn người đem súng ống lên bờ, có thể là đồng bọn. Ngài muốn xen vào chứ?”

“Không cần” Hứa Ước cứng nhắc nhận lấy, trước mắt là khu vực máy thu hình toàn bộ sòng bạc. “Đem hết thảy cửa đóng kín, không để cho bất luận ma tuý hay cảnh sát tiến vào.”

“Vậy Lục thiếu hắn…..”

Hứa Ước liếc hạ nhân, chén rượu đang lay động trong tay dừng lại. “Ta ước gì nó chết ở bên ngoài.”

***

Tổ nghe lén dưới núi.

Mọi người trong xe khi nghe đến câu “Hành động” của Chung Phục đều tận lực hít sâu. Trình Dật nhìn mười mấy đồng nghiệp từ trong đống cỏ lao ra cùng bọn buôn ma tuý, hình ảnh chân thực khiến cậu huyết mạch sôi trào.

“Làm sao vậy? Rất muốn đi tới hiện trường?” Đồng sự kề vai sát cánh cùng cậu từ lâu lên tiếng hỏi.

Trình Dật nở nụ cười: “Không có.”

Tuy nói vậy, tầm mắt cậu vẫn sống chết nhìn chòng chọc máy quay phim. Chung Phục đang trốn sau một chiếc thùng sắt giơ súng — điều này làm cậu nhớ tới trước kia cùng đối phương trải qua khoá thực tập, không khỏi có phần buồn bực, quay đầu nói với đồng sự: “Tôi ra ngoài hóng mát chút, anh ở đây giúp tôi canh chừng.”

“Được.”

Trình Dật xuống xe, từ trong túi rút điếu thuốc, lại lôi bật lửa, dựa vào thân xe nuốt mây nhả khói.

Đây là lần đầu tiên cậu hút thuốc. Cũng đúng, trên thực tế vật này chẳng vực dậy nổi hứng thú của cậu. Chỉ là đêm nay cậu luôn cảm thấy bất an, nôn nóng trong lòng lúc này mới yên, làn khói trắng toả bay không ngừng. Trình Dật rít một hơi thuốc, nhắm mắt lại, đột nhiên nghe được thanh âm không đúng lắm…

“Bíp, bíp, bíp…”


Rất có quy luật, đề-xi-ben vô cùng nhỏ.

Trình Dật mở mắt ra.

Chuyện gì…

Ngồi xổm xuống, cậu nằm trên mặt đất thăm dò vào gầm xe – một quả bom cỡ trung đen ngòm nghiễm nhiên an vị ở đó từ lúc nào.

Một khi làm nổ, đủ sức đem chiếc xe vỡ thành từng mảnh.

Tay Trình Dật run lên, phủi phủi da thịt bỏng tróc, cậu vội vã xem thời gian.

Mười phút!

Không thể lãng phí thời gian, cậu khẩn cấp chui ra. Đầu tiên trở lại xe gọi cho người gỡ bom. Hành động lần này chủ yếu muốn triệt phá đường dây buôn ma tuý, trọng điểm là tổ hành động trên núi vẫn còn chiến đấu kia, chẳng ai nghĩ đến tổ nghe lén xa dưới chân núi cũng bị theo dõi. Hơn nữa xe này từ trong cục chạy ra, đội trưởng Đàm căn bản không an bài bất kì cái gì gọi là chuyên gia phá bom cả.

“Nhanh nhất chúng tôi cũng cần 20″ mới có thể chạy tới.”

Trình Dật trong lòng một trận khủng hoảng, trái tim sau khi nghe câu trả lời hầu như căng lại.

Đồng sự trên xe còn chưa biết gì, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn mặt Trình Dật lúc xanh lúc trắng, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Xe chúng ta bị người cài bom, bên phá bom nói nhanh nhất 20″ chạy tới, mà dưới đáy bom, máy đếm giờ… còn chưa tới mười phút.”

“… Vậy bây giờ chúng ta nhảy xuống xe? Mang theo trang bị cùng vũ khí chạy trốn?”

“Không” Trình Dật gạt đi, “Đây là bom trọng lượng, một khi cân nặng ít hơn giả thiết trước đó, con số trên máy đếm giờ sẽ giảm còn 5 giây. Thời gian ngắn như vậy, các người căn bản chết không kịp ngáp. Anh đã từng phá bom, hay có tri thức về chuyện này sao?”

Vừa dứt lời, toàn bộ xe hoàn toàn tĩnh mịch.

Ở bốt cảnh sát hiện tại không đủ nhân lực, cũng chẳng thật sự có chuyên môn cao. Thành thật mà nói những ai được phân đến tổ nghe lén thì có vẻ rất lợi hại, số ít còn là nhân tài kỹ thuật IT, bất quá đó là trước đây. Bây giờ đầu não tổ nghe lén nhiều nhất giỏi những việc không đâu, thật giả lẫn lộn.


Ai cũng chẳng biết làm sao huỷ đi quả bom tai quái.

Tất cả đều là tay mơ.

Ngoại trừ Trình Dật.

Cậu hít sâu một hơi, cởi áo khoác: “Được rồi.”

“Cậu muốn làm gì?” Một đồng sự nhìn thấy hắn xoay người xuống xe, vội vã mở miệng.

“Chung Phục trước đó có cho tôi xem video huỷ bom của thầy ấy. Trí nhớ của tôi rất tốt, đều nhớ kỹ, tuy rằng chưa thực hành qua, nhưng bây giờ cùng đường mạt lộ, buộc phải lấy ngựa chết làm ngựa sống.”

Trình Dật một lần nữa trở lại dưới gầm xe, lòng đọng lại cảm giác bất an suốt từ xẩm tối. Cậu thở dài, lần thứ hai đốt điếu thuốc.

Phải tỉnh táo.

Trái bom này cùng video Chung Phục cho cậu xem là cùng loại, từng bước cậu đều ghi khắc trong đầu.

Lông mày Trình Dật xoắn lại nhăn nheo, trên mặt xuất hiện tàn nhẫn cùng hình tượng thường ngày của mình bất đồng.

Sau 7 phút, cậu cắn răng cắt đứt dây điện màu đỏ, bộ phận đếm ngược dừng ở ba giây cuối cùng.

Thở mạnh một hơi, khuôn mặt cùng phía sau lưng cậu ướt đẫm, lui ra gầm xe. Trình Dật đi tới thân xe kéo cửa ra: “Thành công, bom dừng lại.”

Các đồng nghiệp ở trên xe lo lắng chờ mỗi câu này, vẻ mặt vui mừng như vừa bước qua cửa tử.

Một giây sau, máy đếm giờ bỗng dưng tiếp tục đếm ngược.

Ba, hai, một.

OANH–!

Tiếng nổ mạnh xuyên thấu màng tai, dưới ngọn núi máu thịt be bét.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.