Đọc truyện Gặp Quân Thời Khắc – Chương 1
Chung Phục đứng trước cửa sổ, thân thể ép sát vách tường sượt qua thân bụi bặm. Y nhìn khoảng không trước mắt, ngón tay nhiều lần xoa động.
Ba phút sau, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài đẩy ra. Bụi trần trong không gian nhỏ hẹp rơi xuống, trắng xoá một lớp dày.
Người đến cau mày thật chặt, vươn tay ra trước huơ huơ, bước nhanh tới chỗ cách Chung Phục một thước, móc chìa khoá mở tủ chính mình.
“Làm sao vậy? Đứng ngốc ở đây?” Dừng một chút, thấy đối phương chẳng phản ứng thì nói tiếp, “Đang lo lắng cho tiểu đồ đệ mới tốt nghiệp của cậu? Không sao, đội trưởng Đàm nói hắn đã nhờ những cảnh sát khác tới hỗ trợ, chí ít cũng mười bốn người, đám tội phạm ma tuý kia đêm nay không trốn thoát.”
Nói rồi hắn cởi cảnh phục trên người ra, thay thường phục.
“Anh thì hiểu cái gì” Chung Phục xoay người.
“Tôi làm sao không?” Thích Văn Xuyên thả xuống vũ khí bên eo, lẫm lẫm liệt liệt đứng lên tiến lại huých bả vai cộng sự, “Yên tâm, đêm nay có tôi, đội trưởng Đàm cùng cậu. Nhiều trưởng bối như vậy quan sát, tiểu tử Trình Dật sẽ không có việc gì. Bất quá…” Hắn chuyển đề tài “Cẩn thận chút vẫn hơn. Lần này Lưu Dĩ Nam cũng tham gia, gã ước gì kéo chúng ta xuống nước chết đuối.”
“Đợt càn quét đêm nay, không có sơ hở nào mới tốt”
Sau mười phút, mười sáu cảnh sát chuyên môn cao của Long An cục cùng mười bốn tiếp ứng viên tập trung ở phòng khách, lắng nghe sĩ quan chỉ huy giảng giải từng bước hành động.
Bọn họ lần này truy bắt một kẻ mang bí danh “Tước ca”. Đêm nay gã cùng nhóm buôn ma tuý nhỏ tên Đông Nam Á tụ họp tại sòng bạc Davis tiến hành giao dịch, con số bước đầu phỏng chừng 10kg hàng trắng, giá trị khoảng 160 vạn đô la Mỹ.
Chung Phục cùng Thích Văn Xuyên chung tổ hành động, còn đồ đệ Trình Dật ở tổ nghe lén.
Trong xe Lincoln dài, đám sĩ quan thuộc tổ hành động vây quanh bàn, chính giữa mở tấm bản đồ lớn. Bọn họ đều là lần đầu tiên ngồi trên loại xe cao cấp này, tứ chi cứng ngắc, bất an như bị buộc trụ.
Bầu khí đang nghiêm túc chợt lúng túng. Đàm Hồng Diệu ho nhẹ vài tiếng, cong ngón tay gõ gõ mặt bàn.
“Địa điểm hành động là sòng bạc Davis. Trước đó ở hiện trường sẽ có ba đồng nghiệp của ta lẫn vào: hai người ở phòng khách làm phục vụ cung cấp rượu, kẻ còn lại ở sảnh chính khách sạn phụ trách vận chuyển hành lý. Chung Phục, Đỗ Tứ và Ngô Thiên, ba người các cậu trà trộn vào sòng bạc, theo dõi Tước ca và hai thủ hạ gã tìm kiếm ma tuý chuyển giao cho người nội ứng; tiếp theo giả dạng gã tiến hành giao dịch phía sau núi, bọn tôi sẽ mai phục tại đó.
“Chúng tôi làm sao tìm được người nội ứng kia?”
“Cổ áo bọn họ sẽ thêu chấm tròn đỏ sậm”
“Được.”
“Đối phương dự tính mười ba người, ba mươi sáu đấu mười ba. Chúng ta vũ khí đầy đủ, chỉ cần sòng bạc bên kia không nhúng tay sẽ nắm chắc khoảng 70% thắng lợi. Sở dĩ gióng trống khua chiêng như thế là do loại ma tuý của lần giao dịch này – “AR 23″ còn chưa chính thức xuất hiện trên thị trường. Nhưng không thể phủ định một khi bán ra, nó đối với người chơi ma tuý thật sự là trận cuồng hoan, mà với chúng ta thì trở thành đại nạn.”
“Lần này nhất định phải thành công, rõ chưa?”
“Rõ!”
Mỗi vị cảnh sát trên xe được lệnh chấp hành lớn tiếng đáp.
Chung Phục đáp ứng trưởng quan xong, mở kính xe ngắm nhìn phong cảnh dọc đường. Lúc chạng vạng, vì tối qua có trận mưa, đường đá lồi lõm từng vũng nước, rác thải nhựa bị tuỳ ý vứt bỏ trên mặt đất, truyền đến từng trận hôi thối.
Đây là thành phố phục hưng tội ác. Nghèo đói, bệnh tật – hai nguyên nhân gây tử vong cao nhất xuất hiện khắp mọi nơi. Cư dân bị ma tuý mê hoặc tâm trí, không hề sợ hãi pháp luật. Ngắn ngủi ba năm gần đây, Long An cục mới bắt đầu toạ lạc tại trung tâm rồi được điều tới xóm nghèo kề cạnh. Kinh tế tiêu điều, nạn thất nghiệp, dân trí thấp dẫn đến bất bình đẳng giới tính, các nhân tố trí mạng khiến thành phố bị chia cắt làm hai nửa – một bên khu dân nghèo âm u tanh hôi, bên còn lại chính là khu nhà giàu thiên đường.
Mà đêm nay, cảnh sát bọn họ từ phía Đông xuất phát, xuyên qua hơn nửa thành thị, tiến đến khu nhà giàu phía Tây.
Sau một giờ đi đường, chiếc Lincoln dừng tại vị trí đỗ xe. Chung Phục đem đầu lộ ra, ngửi ngửi, cảm giác không khí nơi đây rất tốt. Đã chẳng còn thức ăn mang mùi vị mục nát, rác thải bốc mùi, cũng sẽ không đầy tro bụi từ sáng tới tối.
Nhưng mà mọi thứ nơi này chẳng can hệ với y — bọn họ đều là cảnh sát nghèo đến chán nản: đồng phục trên cơ thể thì do mượn tới, cả chiếc Lincoln định tuyến nơi sòng bạc cũng phải xin chỉ thị cấp trên rất lâu mới được cấp phát.
Toà nhà tanh tưởi mùi thành thị, tội phạm kiêu căng ngạo mạn, công khai chiếm cứ chủ quyền. Cảnh sát thế nhưng giống như lũ chuột chạy qua đường, thấp kém đê tiện.
Chung Phục nghiêng đầu, hỏi đồng nghiệp bên cạnh:
“Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ năm.”
Y gật đầu, ánh mắt loé lên tia cười: “Thật tốt.”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Rùa:Xe Lincoln
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –