Đọc truyện Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh – Chương 56
“Thầy Lâm mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, chú Ngưu đang quay về tìm người giúp.”
Ôn Nhung kinh ngạc sững người tại chỗ, vẻ mặt không thể tin, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo từ lòng bàn chân xâm nhập vào tâm mạch, khiến cho cô run rẩy không ngớt, cô đột nhiên xông vào trong màn mưa, giống như phát cuồng chạy như điên, cô giáo Thiệu gọi cũng không gọi được, không thể làm gì hơn là gọi thêm mấy thôn dân khác đi theo cô đến nơi xảy ra chuyện trước.
Mưa lạnh lùng như dao cắt trút xuống, từng hạt bổ lên người, giống như muốn khoét một lỗ hổng trong lòng người ta. Trước mắt đã không còn đường đi được, bước nông bước sâu dò dẫm, chỉ chốc lát gần nửa ống chân đã sa vào bùn lầy.
“Cô giáo Ôn, cô đi chậm một chút, đi nhanh như vậy dễ xảy ra chuyện lắm!” Chú Ngưu ở đằng sau gọi với lên.
Song, Ôn Nhung vẫn lao về phía trước như cũ, nước mưa tàn nhẫn xối lên thân hình gầy mảnh của cô, khiến cho tầm mắt của cô bị chia cắt thành vô số những đường cong xộc xệch, nhưng vẫn không thể giảm bớt được tốc độ của cô.
Từng trận ong ong bên tai Ôn Nhung, nhịp tim dồn dập tựa hồ như sắp nhảy ra ngoài, phá rách lồng ngực, rốt cuộc có còn xa nữa không, đến cùng là còn bao lâu nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút nữa….
“Cô giáo Ôn, cẩn thận!”
Ôn Nhung ngẩn người, mờ mịt ngẩng đầu, còn chưa phản ứng kịp, đã bị người kéo ra, sau lừng nổ vang, chấn động một hồi lâu, chờ cô lấy lại tinh thần, vị tri vừa nãy cô đứng đã sụt xuống một mảng lớn.
“Cô giáo Ôn, cô không sao chứ?”
Ôn Nhung một tay chống bùn đất đứng dậy, xem xét khắp người, trừ trên cánh tay có một vết rách dài ra thì những nơi khác đều ổn, cô lắc đầu một cái: “Không sao.”
“Chúng tôi biết cô sốt ruột, bọn tôi cũng sốt ruột, nhưng chuyện này có gấp cũng không được, bên kia trưởng thôn và thầy Tần nhất định sẽ nghĩ cách cứu người, cô đừng nôn nóng.” Ôn Nhung gấp đến độ giọng nói cũng thay đổi: “Tôi sao có thể không nôn nóng, tay anh ấy còn đang
bị thương, tay phải không thể dùng sức, nhỡ đâu bị cuốn xuống hạ lưu thì…”
Trong đầu thoáng qua mấy cảnh tượng khó coi, Ôn Nhung ôm lấy cánh tay cưỡng ép bản thân đừng nghĩ quá sâu.
“Đi thôi.” Ôn Nhung không nhiều lời hơn nữa, lại nhấc chân dùng toàn lực chạy về phía trước.
Đoạn đường vốn không dài càng về sau càng khó đi, phảng phất bỗng dưng như bị kéo dài gấp mấy trăm lần, khiến người ta đi mà tuyệt vọng, đến lúc cô cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Tần Khiêm, lảo đảo, vừa trượt ngã vừa chạy đến trước mặt anh ta.
“Anh ấy đâu?”
Tần Khiêm nhìn Ôn Nhung khắp người toàn bùn đất, khiếp sợ không thôi, sắc mặt anh tái nhợt, vẻ trù trừ: “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy.”
“Sao lại vậy…”
Ôn Nhung nhất thời mất hết sức lực, tầm mắt mù mịt nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.
Tần Khiêm cố gắng tìm từ: “Giờ mưa đã ngớt bớt rồi, chỉ cần có thể tìm thấy người là có hy vọng… Ôn Nhung!”
Không đợi anh ta nói xong, Ôn Nhung đã chạy về phía hạ lưu.
“Lâm Tuyển! Lâm Tuyển! Anh ở đâu!”
Cô vừa chạy vừa kêu, lần đầu tiên dùng hết sức lực bản thân mới biết giọng nói của mình nhỏ bé như vậy, kêu đến tê tâm liệt phế vẫn cảm thấy không đủ, mà nước mưa vẫn không ngừng xối vào trên mặt, rơi vào trong miệng, mùi vị mặn ướt.
Sau này cho dù rất nhiều năm đã trôi qua, cảnh tượng này vẫn là cơn ác mộng không tài nào cô quên được. Triền núi đen vàng, nước lũ cuồn cuộn, mưa to xối xả, cô nhỏ bé như một giọt nước trong biển cả, vùi trong bùn lầy rong rêu, trái tim từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, hỗn loạn không biết làm sao.
“Lâm Tuyển, ông chú!”
Trước mắt một mảnh mù mịt, trừ cô, không có lấy nửa bóng người, Ôn Nhung vẫn kêu, kêu đến khi cổ họng ứa máu, vẫn không có ai trả lời.
Giờ khắc này, tất cả do dự của cô cũng đều bị vứt bỏ hết, cô đã hiểu, dù là bị tổn thương, chịu đau đớn, anh đã là người không thể thay thế trong lòng cô, chỉ mới nghĩ anh có thể cứ vậy mà rời xa cô, cô liền thấy như tai họa đã gần kề, cô không cố chấp nữa, cô hối hận rồi, chỉ cần anh bình an, cô sẽ tha thứ cho anh.
“Ông chú…A!”
Ôn Nhung cách bờ sông rất gần, đột nhiên dưới chân trượt một cái, cô đang muốn dùng sức đứng cho vững, không ngờ bên hông nhói lên một cơn đau thấu tim, mắt thấy cả người đã sắp rơi xuống sống, đúng vào lúc chỉ mảnh treo chuông ấy, có người từ phía sau ôm ngang lấy cô.
“Cẩn thận!”
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, lồng ngực rộng rãi kề sát sau lưng.
Ôn Nhung sợ ngây người, cuống quít quay đầu lại, khi thấy được người phía sau, há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.
Cô xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Tuyển không nhúc nhích, bộ dạng của anh cũng chật vật không chịu nổi, quần áo sớm đã hoàn toàn thay đổi, băng đeo trên tay phải đã bị đứt khi vùng vẫy, vô lực rũ xuống. Lồng ngực cô cứng lại, vươn tay ra ba lần, mới dám chạm lên cánh tay anh, sau đó là bả vai, rồi ngực, cuối cùng, tay dừng lại bên cạnh gương mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào.
Nét mặt của Ôn Nhung lúc này vô cùng cổ quái, giống như khóc lại giống như cười, thở từng ngụm, cả khuôn mặt nhăn vào một chỗ, rất xấu.
“Sao em lại ở đây?”
Cô ngẩng đầu lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh không sao chứ?”
“Ừ, anh không sao.” Trên mặt hắn bình tĩnh ngoài dự đoán, song, đáy mắt lại dậy sóng mãnh liệt.
Ôn Nhung giống như mới tiếp nhận sự thật như kì tích này, dùng sức hít một hơi, nhón chân lên ôm chặt lấy cổ anh, chất lỏng nóng bỏng trên mặt dán bên cổ anh từ từ chảy xuống.
“Ông chú…”
Lâm Tuyển siết chặt cánh tay, ôm lấy cô vào trong ngực: “Anh ở đây, yên tâm, không phải em bảo anh là cầm thú sao, tai họa ngàn năm, anh không dễ chết như vậy đâu.”
Hắn không nói thì thôi, mới mở miệng cô đã khóc rào rào.
“Nhung Nhung?” Hắn thử dò xét kêu một tiếng.
“Ừm…” Cô dùng giọng mũi đặc khịt lên tiếng.
“Đừng giận anh nữa, được không?”
“Ừm…”
“Em chỉ nói không muốn tha thứ cho anh, chưa nói là sẽ không tha thứ cho anh, đúng không.”
“Ừm…”
Sức nặng của chữ Tha thứ này vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nó cần phải có dũng khí để đẩy lùi mọi thống khổ, cần có quyết tâm đối mặt với tương lai nhẹ nhàng ra trận. Đó là bởi vì, có một lý do có sức nặng hơn đáng giá để tha thứ, ví như, căn tình đã ăn sâu, lửa rừng cháy vô tận, gió xuân lại phất lên.
Mà một tiếng đáp lại này của cô đã khiến cho hắn mừng như điên, vượt qua cả nỗi vui sướng khi sống sót sau tai nạn, ngực như được lấp đầy, chỉ hận giờ phút này không thể kéo dài thêm nữa.
Khi hai người bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều vui mừng muốn điên luôn, trưởng thôn trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nước mắt tung hoành, đoàn người anh kéo tôi, tôi dìu anh, kiệt sức đưa bọn nhỏ trở lại trong thôn, các thôn dân khóc kêu chạy tới, ôm lấy người thân của mình cảm tạ trời đất.
Lâm Tuyển vừa vào đến trong thôn, cuối cùng đã không chống đỡ nổi nữa, ngất đi, được người ta đưa vào trong nhà. Ôn Nhung vẫn đứng bên cạnh anh, kiểm tra thương thế của anh, vết thương cũ trên tay phải đã bị sai vị trí, có lẽ là lúc giãy dụa trong nước nên bị thương, còn có mấy chỗ ngoại thương, có nông có sâu, cô băng bó xử lý đơn giản một chút, nhưng qua loa thế này chưa đủ, bộ dạng này nhất định phải đưa đến bệnh viện lớn điều trị.
Trưởng thôn không nhịn được nói: “Thầy Lâm đúng là phúc lớn mạng lớn, người tốt sẽ được báo đáp mà.”
Thì ra lúc ấy Lâm Tuyển bị nước cuốn trôi đến một tảng đá lớn, hắn liều chết lấy tay ôm lấy tảng đá kia, vất vả lắm mới xoay người lên bờ được, lên được bờ thì cũng đã sức cùng lực kiệt, nằm bên sườn đá cả buổi vẫn chưa lấy lại sức, cho đến khi nghe thấy tiếng gào của Ôn Nhung.
Sắc mặt Lâm Tuyển tái nhợt, hắn suy yếu mở mắt, khó nhọc cười cười: “Tôi làm sao mà chịu chết được, tôi còn chưa lấy vợ cơ mà.”
Nói xong, nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Tiểu Nhung vẫn cúi đầu, cố gắng loay hoay với băng gạc, những người khác thấy vậy, nhìn nhau, từng người một tránh ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí hơi lúng túng, hai người cũng cố hít thở thật nhẹ, Lâm Tuyển ở trên giường, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt Ôn Nhung, Ôn Nhung đã cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, cô vừa nghĩa tới bộ dạng xốc xếch kích động của mình trong mưa lúc nãy bên bờ sông đã xấu hổ muốn chết, vậy nên cứ xoắn xuýt mãi không dám nhìn Lâm Tuyển.
Lúc này, cánh tay trái đặt bên cạnh sườn của Lâm Tuyển chợt cử động, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang băng bó cho hắn của Ôn Nhung. Ôn Tiểu Nhung cả kinh, theo bản năng rụt tay lại, một lát sau mới thả lỏng.
Lâm Tuyển cau mày, hỏi: “Sao chỗ này lại có vết thương lớn như vậy?”
Ôn Nhung liếc nhìn, chẳng sao cả nói: “À, lúc đi đường bị xước, không sao đâu.”
Hắn nghe xong ánh mắt đưa tình lưu chuyển, yên lặng chốc lát, nói: “Để mặc kệ làm sao được, mau băng lại đi.”
“…Ừm…”
Lâm Tuyển vươn tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô: “Dám chạy đến bờ sông, nhỡ làm con mình bị thương thì sao?”
“Em…”
Còn không phải tại cô lo quá, nhưng nửa câu sau, Ôn Nhung nuốt trở lại trong bụng, cô nhìn chằm chằm Lâm Tuyển, tức giận cúi đầu băng bó, băng bó xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Tuyển vẫn còn đang nhìn cô, Ôn Tiểu Nhung xoay xoay vặn vặn hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?!”
Lâm Tuyển lại đột nhiên bỏ một câu: “Anh thích em gọi anh là ông chú, không thích em gọi anh Lâm Tuyển.”
Ôn Nhung sửng sốt, lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: “Xí, còn có người thích bị gọi là ông già.”
“Không sao, anh thích.”
Được rồi, người này da mặt vốn đã dày, cô quen rồi.
“Anh đừng nói nhiều như vậy, chờ tạnh mưa, trưởng thôn sẽ phái người đưa anh lên bệnh viện thành phố.”
Lâm Tuyển không chút nghĩ ngợi nói: “Anh không đi.”
“Tay của anh đã thành như vậy rồi…”
“Trừ phi em đồng ý lấy anh.”
“…”
Thấy Ôn Nhung im lặng, Lâm Tuyển cố gắng ngồi dậy: “Không phải cũng đã tha thứ cho anh rồi, tại sao vẫn không đồng ý?”
Ôn Nhung nhằn từng chữ một: “Em chỉ tha thứ cho hành vi của anh, không có nghĩa là em muốn lấy anh.”
“Vì sao?” Lâm Tuyển cũng không đần, lập tức hỏi, “Cách cầu hôn của anh có vấn đề? Em không thích quá khoa trương?”
“Đúng là em không thích anh cầu hôn trước mặt mọi người ở đây, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu.”
Lâm Tuyển khó hiểu: “Vậy còn có chuyện gì, em nói cho anh biết.”
Cô nói hết suy nghĩ trong lòng: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, em cần phải xây dựng lại tâm lý một lần nữa. Tóm lại, anh còn phải để nghiên cứu xem xét đã.”
Lâm Tuyển lập tức lĩnh hội: “Có phải thế có nghĩa là, nếu như anh biểu hiện tốt, em sẽ lấy anh?”
Ôn Nhung nói vào điểm mấu chốt: “Tương lai có vô số khả năng, giờ không ai nói trước được gì.”
Cô tưởng là anh sẽ tra cứu, không ngờ anh lại cười mỉm: “Được rồi. Vậy đứa bé…”
Hắn hỏi hơi cẩn trọng. Ôn Nhung cố ý im lặng một hồi, đợi đến khi giữa hai hàng mi hắn ẩn ẩn sự lo âu mới hắng giọng một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Giải phẫu rất đau.”
Thời gian chậm rãi chảy qua nét mặt của Lâm Tuyển, giống như một thước phim quay chậm, nỗi khiếp sợ bị chia thành từng khung hình, vô cùng rõ ràng xẹt qua trước mắt Ôn Nhung, Lâm Tuyển chưa bao giờ có vẻ mặt gì quá khoa trương, đây có lẽ là thời khắc hắn có nét mặt phong phú nhất trong cuộc đời này.
“Ý của em là, giữ lại đứa bé này?” Thân thể hắn rõ ràng đang run rẩy.
Ôn Nhung thấy buồn cười: “Không thì anh muốn thế nào? Bỏ đi?”
“Không, không.” Lâm Tuyển cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “Tốt quá, sinh con ra nhé.”
Ánh mắt của anh thực sự là đã rạng rỡ lên, rất có điểm hỉ thượng mi sao, lúc anh cười lên, trình độ rực rỡ của mặt mày thực sự khiến cho Ôn Nhung nhìn mà ngẩn ngơ. Câu trả lời của Ôn Nhung thực sự vượt quá mong đợi của Lâm Tuyển, hắn còn đang chờ cô hạ lệnh xử tử, cô lại cho hắn một con đường sống.
Cảm giác lúc này kích động đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, giống như thoáng chốc đã có cả thế giới, hoặc như là có để cho hắn bỏ cả thế giới này lại cũng không sao.
Không khí giữa hai người bây giờ có chút không thích hợp, Ôn Nhung quyết định rút lui trước: “Vậy… anh nghỉ ngơi đi, em đi đây.”
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện?”
Lâm Tuyển ngoắc ngoắc tay về phía cô: “Lại đây.”
“Làm gì?” Ôn Nhung cảnh giác lui về phía sau.
Khí lực Lâm Tuyển không chống đỡ nổi, ngã về phía sau, cánh tay phải vô lực mềm nhũn dán lên tường, bị đau kêu lên một tiếng. Ôn Nhung hoàn toàn không còn chút phòng bị, lập tức lo lắng đến gần: “Sao rồi, đụng phải cánh tay?”
Song, Lâm Tuyển lại đột nhiên thuận thế ôm cô vào trong ngực, Ôn Nhung phản ứng kịp, đây là khổ nhục kế của anh già này, đang muốn phản kháng, lại nghe thấy Lâm Tuyển nói: “Lúc ấy anh liều mạng giãy dụa trong nước, nước chảy rất mạnh, bên cạnh cũng không có vật gì để níu lấy, anh chỉ có thể thuận theo hướng dòng nước chảy xuống, nhưng mà một khắc anh cũng không nghĩ đến chuyện buông tha. Bởi vì, anh còn chưa nói với em ba chữ kia, anh sao có thể cứ như vậy mà chết được.”
Ôn Nhung bỗng nhiên yên tĩnh lại, tựa vào trên vai hắn, không kìm được mà nín thở.
Thời gian yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách từng giọt mạnh mẽ trút xuống ngoài cửa sổ, bắn lên vô số bọt nước.
“Anh yêu em.”
Nỗi xúc động đột ngột xuất hiện nhưng không tài nào ngăn cản, Ôn Nhung sửng sốt một lúc lâu, nhịn rồi nhịn, vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng vươn tay, ôm lại anh.
Cô cuối cùng cũng tin tưởng, anh chính là người đàn ông có mười năm gắn liền trăm tơ ngàn mối với cô, có chút dịu dàng có chút chuyên tình trong miệng Bành Duệ.
“Ở cạnh bên anh.”
Lần này hắn không nói đến gả cưới.
Chờ đợi là một quá trình dai dẳng, hắn đợi đến khi tiếng mưa ngoài cửa sổ dần biến mất, mới nghe thấy cô dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói.
“Được.”