Đọc truyện Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi – Chương 50: Nhật kí của Duyên Duyên (5)
Ngày 21 tháng 1 năm 2008, thời tiết nắng.
Ừm, hôm nay viết cái gì đây? Đúng rồi, Bánh Mè chưa có tới trường học, cô giáo lớp nó nói, nó bị đuổi học. Đáng tiếc, Tiêu ca ca nói với mình đặt biệt hiệu không tốt, muốn mình nói với Bánh Mè, về sau không gọi nó thế nữa.
Bất quá, Tiêu ca ca cũng đem chuyện mẹ Bánh Mè khi dễ mình, nói cho ba. Mình thấy ba cười đến thật vui vẻ a, chẳng lẽ, ba không thương Duyên Duyên sao?
Mình từ lớp Quả Táo trở về, trên đường đụng phải rất nhiều người là lạ. Đều là nữ hài tử, nhìn bộ dạng mình, hình như đều thực tức giận, có người còn khóc. Thật sự là quái a. Cô giáo cô có biết vì sao không?
Buổi sáng hôm nay có tiết âm nhạc, cô giáo dạy tụi mình ca hát. Hát là Tổ quốc xinh đẹp là vườn hoa, đoá hoa trong vườn hoa thật tiên diễm, chúng ta cùng nhảy múa hát ca, trên mặt mỗi người cười rạng rỡ.
Cô giáo khen ngợi mình, nói mình hát hay lắm, dạy một lần liền biết. Mình cũng hiểu được chính mình hát không tồi, buổi tối phải hát cho Tiêu ca ca nghe. Mình nghĩ tới chuyện không có ai đàn dương cầm, lấy ra di động gấu trúc nhỏ, gọi ba.
Ba nói, ai đó?
Mình nói, con là Duyên Duyên.
Thanh âm ba đột nhiên dễ nghe hơn, mình đều có thể nghĩ đến ánh mắt ba cười tủm tỉm. Ba nói, a, là tiểu bảo bối Duyên Duyên của ba a! Có chuyện gì?
Mình nói, ba, con hôm nay học ca khúc mới, muốn hát cho Tiêu ca ca nghe.
Ba không có lập tức trả lời, một lát sau mới nói, con sao không nghĩ tới hát cho ba nghe?
Mình nói, lúc con hát cho Tiêu ca ca nghe, thuận tiện cũng hát cho ba nghe.
Ba hình như thật tức giận, nói Duyên Duyên bất hiếu. Mình liền giận, cúp điện thoại với ba. Hừ, vốn đang muốn để ba đánh dương cầm cho mình hát đó, quên đi, mình không cần ba.
Mình xem dáng vẻ cô giáo đánh dương cầm, cảm thấy ban nãy mình ngốc quá. Mình bảo mọi người đều không hát, nói cô giáo đàn lại một lần nữa, mình hát theo một lần, thu âm trong điện thoại. A—-! Duyên Duyên thật thông minh, đúng không?
Buổi trưa ăn cơm, cơm không giống với trước kia, mềm mềm ăn ngon lắm. Đồ ăn là cà ri khoai tây Duyên Duyên thích, cà chua xào trứng, cá không xương, bông cải xanh, canh nấm rơm. Ừm, còn có một cái đầu sư tử (là thịt heo viên nhé) thật lớn. Duyên Duyên thích ăn đầu sư tử nhất, nhà trẻ hồi trước, đều ăn không ngon. Hôm nay ăn thật là ngon a! Nhưng mà, Tiêu ca ca làm ăn càng ngon!
Ăn xong cơm trưa, tất cả mọi người đến sân thể dục nhỏ đi chơi. Hứa Phong, Lợi Lợi cùng mình nói chuyện về bánh ngọt hôm thứ sáu. Chính là cái ba Hạ Thiên Hoàng và Hạ Thiên Vương cho tụi mình ăn, có mochi dâu tây, pizza nhỏ, bánh sữa hấp hai da*, bánh mousse…. thiệt nhiều thiệt nhiều, sau nữa, bác trai còn tặng mình một cái bánh sữa chuối tươi, mười tấc, cho mình mang về nhà. Mình quyết định thích bác trai.
(*cái tên này là mình dịch theo tên tiếng Anh, vì thật không biết tên của nó. Tên gốc 双皮奶蛋糕: là một món tráng miệng nổi tiếng xuất phát từ Thuận Đức, Quảng Đông, Trung Quốc. Tương truyền cái bánh này được sáng chế năm 1850 bởi một bà mẹ ở Thuận Đức…)
Còn chưa đi đến cầu tuột, có người đụng vào mình một chút. Mình rõ ràng đi ở giữa Lợi Lợi cùng Hứa Phong, nhỏ làm sao mà đụng vào mình? Nhìn thấy nhỏ là con gái, mình không cùng nhỏ so đo. Nhưng mà, trong lòng mình có chút giận.
Tới cầu tuột, tụi mình từng người đi lên, bạn nữ mặc váy trước mặt, lấy giày da màu đỏ đá mình một cước. Chính là, chính là người vừa mới đụng vào mình! Nhỏ quay đầu lại trừng mình một cái, giả dối nói, thực xin lỗi a, tớ không nhìn thấy cậu.
Có ý tứ gì chứ? Không nhìn thấy, cũng đá thật chuẩn nha! Mình một phen cởi giày da đỏ của nhỏ, ném xuống mặt đất, đẩy nhỏ sang một bên, vượt qua người nhỏ đi lên cầu tuột. Hừ! Mình mới không để nhỏ đá không đâu!
Mình còn chưa trượt xuống cầu tuột, bạn nữ kia liền khóc, còn chạy tới, chờ phía dưới thang trượt, nhìn thấy mình trượt xuống, liền cho mình một cái tát. Mình giận, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám đánh mình như vậy, mình hung hăng vung qua một tát, đem mặt nhỏ đánh cho đỏ đỏ, thật sự là hết giận a! Nhưng mà, mặt mình còn đau, lúc ấy không cao hứng.
Nhỏ khóc khó nghe muốn chết, mình muốn tránh ra, nhỏ giữ chặt mình không cho mình đi. Người vây quanh chúng mình, nói mình gặp xui xẻo rồi. Xui cái gì xẻo a? Chẳng lẽ ba nhỏ cũng rất lợi hại? Mình đang nghĩ ngợi, người vây quanh mình tách ra, hai người đi tới, mình vừa thấy, không phải là Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng sao? Bọn họ tới làm gì?
Nhỏ kia vừa nhìn thấy bọn Hạ Thiên Vương, lập tức nhào tới, lớn tiếng nói mình khi dễ nhỏ. Nói mình đem giày nhỏ từ trên cầu tuột ném xuống, còn đánh nhỏ.
Mình cũng không vô duyên vô cớ để người ta khi dễ, mình nói, là nhỏ đẩy tớ trước, sau đó còn đá tớ, còn nói nhỏ không nhìn thấy. Mọi người nói xem, các cậu bị khi dễ như vậy, thì phải làm sao?
Mọi người nhìn đông nhìn tây, thì thà thì thầm, có không ít người hướng về mình. Mình không đợi bại hoại kia nói chuyện, tiếp tục nói, tớ cởi giày nhỏ ra, chính là không muốn lại bị đá tiếp. Ánh mắt nhỏ không tốt như vậy, lại không mang mắt kính, tớ sợ lại bị đá oan. Tớ cũng là vì tốt cho tiểu bằng hữu phía sau. Mọi người nói, đúng hay không?
Quả nhiên, tiểu bằng hữu vây quanh mình đều cười nói đúng. Hừ, mình liếc nhỏ kia một cái nói, các cậu đều thấy, tớ hảo hảo đang trượt cầu tuột, nhỏ đột nhiên đánh tớ. Mình chỉ chỉ mặt mình, lớn tiếng nói, các cậu nói, các cậu vô duyên vô cớ bị đánh, có đánh trả hay không?
Tất cả mọi người nói, đương nhiên đánh trả. Mình nhún nhún vai nói, cái này đúng rồi phải không? Là nhỏ không tốt. Chính là các cậu xem, nhỏ hiện tại khóc thành như vậy, ngược lại giống như tớ không tốt.
Bạn nữ kia đỏ mặt nha, mình phát giác mấy ngày này đều gặp được người biết biến sắc mặt. Mình tự mình xoa xoa mặt, nhìn Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng nói, như thế nào? Các cậu muốn giúp nhỏ đánh tớ sao? Mình đem Hứa Phong, Lợi Lợi từ trong đám người kéo ra. Hất cằm lên nói, tớ cũng có giúp đỡ.
Hạ Thiên Hoàng giống như không có nghe thấy mình nói, đi tới giúp mình xoa xoa mặt hỏi, đau không? Mình gật đầu. Cảm thấy có chút kì quái, cậu ấy không giúp nhỏ kia sao? Hạ Thiên Vương hình như cùng nhỏ đang khóc nháo nói cái gì, nhỏ kia phe phẩy mông không đáp ứng.
Hạ Thiên Hoàng giống như còn muốn nói gì, bất quá, tiếng chuông ngủ trưa vang lên, mình đẩy cậu ấy ra quay về lớp Dưa Hấu. Lúc đi ngủ, mình còn đang tức giận.
Ngủ trưa tỉnh dậy, mình lấy lược nhỏ trong túi ra, lại đi rửa mặt. Sau đó ngồi ở bên cạnh cái bàn nhỏ, chờ cô giáo phát điểm tâm.
Cô giáo còn chưa có đến, Hạ Thiên Vương đứng ở cửa bảo mình đi ra, cho mình hai cái mochi ô mai. Còn xoa xoa mặt mình. Mình vừa mới tiến vào phòng học, lại bị người ôm đi ra ngoài. Mình vừa thấy là Hạ Thiên Hoàng, cậu ấy nhìn nhìn mochi ô mai trong tay mình, đưa cho mình bánh hai trứng muối cùng bánh gạo nếp móng vuốt chó con. Mình vừa muốn cảm ơn cậu ấy, cậu ấy liền thơm mình cái chụt. Lúc này là thơm ở trên mặt bị đánh, cho nên mình không có tức giận.
Mình phất tay, nói bye bye với cậu ấy. Trở lại lớp Dưa Hấu, cô giáo đã muốn phát xong điểm tâm, là hoa mai cao bán trong siêu thị, mình không thích ăn. Mình đem mochi ô mai, bánh hai trứng muối, bánh gạo nếp móng vuốt chó con đặt lên bàn, tất cả mọi người thực tham lam nhìn mình. Mình đắc ý cực kì, một ngụm bánh ngọt, một ngụm sữa. Còn chia cho cô giáo, Hứa Phong, Lợi Lợi mấy tiểu bằng hữu tương đối tốt với mình ăn.
Hôm nay, mình về sớm. Bởi vì, mẹ muốn dẫn mình đi cắt tóc. Cô giáo nhớ rõ cho Duyên Duyên hoa hồng nhỏ a!
Về nhà, mình lập tức gọi điện thoại cho Tiêu ca ca, bật thu âm bài hát trong di động cho Tiêu ca ca nghe. Tiêu ca ca nói hát rất khá, Duyên Duyên thật cao hứng a! Tiêu ca ca nói, mua rất nhiều đồ chơi cho mình. Tiêu ca ca tốt nhất.
Cô giáo phê bình chút giải:
Duyên Duyên, Tiêu ca ca con nói rất đúng, con nghe lời anh ta, cô giáo yên tâm. Về phần, ba con cười đến cao hứng, cái kia, Duyên Duyên a, không hẳn cười vui vẻ chính là cao hứng a.
Bạn nữ tức giận con? Cô giáo không biết a? Duyên Duyên vẫn rất có duyên với con gái a.
Duyên Duyên thật thông minh, nghĩ đến ghi âm tiếng hát vào di động. Cô giáo cũng chưa nghĩ ra biện pháp tốt như vậy. Bất quá, Duyên Duyên thích Tiêu ca ca, cũng phải thông cảm cho ba a. Cô giáo nghĩ, ba Duyên Duyên cũng nhất định rất muốn nghe Duyên Duyên hát.
A nha, Duyên Duyên cảm thấy được sao? Cơm trưa hôm nay, là đầu bếp mới tới làm, cô giáo cùng hiệu trưởng thương lượng qua, hiệu trưởng một lần nữa mời một đầu bếp, nấu cơm cho Duyên Duyên ăn. Đương nhiên, so ra kém Tiêu ca ca của Duyên Duyên.
Duyên Duyên, cô giáo biết gặp phải người khác khi dễ con, con tới báo cho cô giáo, người khác sẽ nói con mách lẻo. Như vậy đi, cô giáo cho con số điện thoại di động, là 13909447522. Về sau gặp phải chuyện như vậy, con trộm gọi di động cho cô giáo, bảo cô giáo đến giải quyết được không? Bạn ấy đánh con, con đánh trả, việc này càng nháo càng lớn a!
Hạ Thiên Hoàng, Hạ Thiên Vương mua bánh cho con sao? Cô giáo thật hâm một a! Lúc nhìn con ăn bánh gạo nếp móng vuốt, cô giáo cũng rất thèm a! Cám ơn, Duyên Duyên chia bánh hai trứng muối cho cô giáo a. Cô giáo nhìn một chút, cái bánh gạo nếp móng vuốt kia, ở tiệm bánh cách vách trường học, hình như là năm mươi đồng một cái, mochi ô mai bốn mươi đồng một cái, bánh hai trứng muối ba mươi lăm một cái, đều thật đắt a, cô giáo ăn không nổi. Duyên Duyên cũng thật có lộc ăn a!
Được, cô giáo sẽ nhớ rõ cho Duyên Duyên hoa hồng nhỏ.
Cô giáo cũng hiểu được Tiêu ca ca tốt lắm, thực thích Duyên Duyên đó. Hèn gì Duyên Duyên thích anh ta như vậy.