Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 22: Lên núi cầu phúc


Đọc truyện Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi – Chương 22: Lên núi cầu phúc

Sinh viên D đại phán sao phán trăng, rốt cuộc nghênh đón chuyến du lịch mùa thu. Trước đó, sinh viên sẽ có định hướng, được phát một tờ lựa chọn địa điểm du lịch. Kỉ Tích, Tiêu Trần trong ba lựa chọn biển đảo, di tích văn hóa, rừng núi sơn dã chọn cái thứ ba. Xa hay gần, hai người chọn xa. Hoạt động tập thể hay phân tán du ngọan, chọn cái sau.

Chuyến đi vào cuối thu, ai muốn xuống biển hóng gió chứ? Ngày thường, sinh viên hiểu biết nhất thanh nhị sở văn hóa địa lý, lại lớn lên ở đô thị, hận không thể tránh né thế giới ồn ào náo động, hạng mục di tích văn hóa, tự nhiên thiếu người hỏi thăm. Bỏ hai, chọn một, núi rừng sơn dã tự nhiên được chọn nhiều nhất.

Tổ E bởi vì công thần Kỉ Tích, có được trợ cấp từ chín tổ khác. Vì thế, lộ tuyến du lịch của tổ E cùng tổ khác là một trời một vực.

Nhóm sinh viên yêu cầu, đi chỗ xa, hoạt động tự do. Dưới sự thương lượng của nhóm giảng viên, sinh viên tổ E không cần đưa lộ phí, phí di chuyển vừa đủ với cống hiến của họ. Địa điểm được chọn là tỉnh S, bốn ngày ba đêm, miễn phí hai lượt xe đường dài, bao cơm trưa. Nhưng, phí ở trọ cùng hai bữa sáng tối, mời tự bỏ tiền túi.

Ngày du lịch, Kỉ Tích Tiêu Trần đều dậy sớm. Từ tủ lạnh lấy ra bao lớn bao nhỏ đồ ăn, nhét vào túi du lịch. Trời còn sương mù, hai người vội vàng đuổi tới D đại, cổng trường đã người người tấp nập, một hàng xe buýt đậu ven đường. Lái xe qua đường liều mạng ấn còi, chỉ sợ không cẩn thận một cái, đụng phải đám sinh viên, làm cho chính mình phải đến cảnh cục ngồi một ngày.

“Kỉ Tích, Tiêu Trần, bên này!” Hợi Nhẫm Tĩnh ngồi trên xe ngoắc. Chờ Hai người Tiêu Kỉ lên xe, lập tức lui ra ghế sau, khoe khoang nói: “May mắn anh đến sớm? Chỗ ngồi đều đầy. Nếu anh không thay cái cậu giữ chỗ, phải đứng đến sân bay.”

“Cám ơn.” Tiêu Trần phụ giúp Kỉ Tích ngồi xuống. Sinh viên một bên đã đứng nửa giờ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai người, lại quay đầu nhìn chằm chằm Hợi Nhẫm Tĩnh đắc ý dào dạt. Ảo não chính mình động tác không mau chút, để hắn thừa tiên cơ.

“Đừng cảm ơn ổng.” Dư Thịnh vỗ vai Hợi Nhẫm Tĩnh, giải thích với Tiêu Trần. “Ổng giúp các anh giữ chỗ, em còn phải giúp ổng đó! Nếu không, chính ổng ngồi chỗ nào?”

Kỉ Tích giữ chặt Hợi Nhẫm Tĩnh quyết tranh hơn thua, cười nói: “Ăn điểm tâm chưa?”

Dư Thịnh, Hợi Nhẫm Tĩnh song song lắc đầu.


Tiêu Trần mỉm cười từ trong túi lấy ra sandwich làm sẵn, phân phát cho ba người Kỉ Tích.

“Ăn ngon.” Dư Thịnh kinh diễm nhìn sandwich trong tay, bỏ lòng đỏ trứng vào trong miệng.

Hợi Nhẫm Tĩnh miệng nhỏ đều là tư vị, liếc trắng mắt Dư Thịnh nói: “Vô nghĩa! Đồ ăn Tiêu Trần làm có thể không ăn ngon?”

Tiêu Trần đưa sữa đậu nành cho Kỉ Tích, đồng thời chiếu cố nói: “Ăn xong còn nữa. Lại muốn, nói cho tôi biết.”

“Tiêu Trần, anh thật sự là thiên thần!”

Hợi Nhẫm Tĩnh đánh một cái lên đầu Dư Thịnh, cười mắng: “Đừng nịnh người! Ăn đi.”

Đám người Kỉ Tích cử chỉ vô tâm, làm cho sinh viên toàn bộ xe nước miếng chảy hơi bị nhiều. Trong lúc nhất thời, mở túi nilon, thanh âm xé bao vang rền. Đến sân bay, sau khi nhóm hành khách xuống xe, tài xế theo thường lệ kiểm tra khoang xe. Trên chỗ ngồi một đống bao bì, dưới sàn xe mảnh vụng vương vãi, cơm, vụng bánh mì, đậu hủ…. cái gì cần có đều có, nhìn liền muốn chửi má nó.

Máy bay cất cánh lúc 7h10. Tiêu Trần Kỉ Tích 5h rời giường, lấy thảm lông từ trong ba lô, hai người cùng đắp chung, nhắm mắt ngủ.

Nhưng Hợi Nhẫm Tĩnh vừa thoát ly vợ quản lý, cùng Dư Thịnh một hội, hưng trí bừng bừng cùng nữ sinh viên khoe khoang đầy trời. Lúc xuống phi cơ, bên người Dư Thịnh, Hợi Nhẫm Tĩnh đã có một vị đồng hành nữ.


Ra khỏi sân bay, ngồi xe buýt thêm hai mươi phút, tới dãy núi Đông Thanh. Giảng viên mỗi lớp tập hợp sinh viên, dặn đi dặn lại phạm vi hoạt động, cũng nói 12h30 xuống núi tập hợp ăn cơm trưa, sau đó sẽ lên xe đến địa điểm tham quan.

“Thế nào? Lên núi?” Dư Thịnh nhìn quanh mọi người, tìm đề nghị.

“Đương nhiên. Trên núi có chùa miếu, tôi cùng Kỉ Tích muốn đi viếng.” Tiêu Trần lôi kéo tay Kỉ Tích, khẩn cấp bước lên cầu thang.

Dư Thịnh đuổi theo Tiêu Trần, cảm thấy hứng thú hỏi: “Anh như thế nào biết trên núi có chùa chiền?”

Kỉ Tích chỉ chỉ mấy quán ven đường, thay Tiêu Trần trả lời: “Nếu không có chùa, như thế nào sẽ có nhiều sạp bán nhang đèn như vậy?”

Bên cạnh Dư Thịnh là bạn gái mới quen tự nhận, Quả Lâm, vươn ngón trỏ chọt huyệt Thái dương của Dư Thịnh, khinh thường nói: “Ngu ngốc! Ngay cả cái này còn nhìn không ra.”

Hợi Nhẫm Tĩnh ra vẻ an ủi nói: “Quả Lâm, em đừng mắng cậu ta. Dư Thịnh cái này gọi là thành thật, con gái nên tìm nam nhân như vậy, dễ quản.”

“Tới địa ngục đi!”

Dư Thịnh đá một cước, bị Hợi Nhẫm Tĩnh tránh được, hai người trong tiếng khuyên giải của bạn gái, cãi nhau ầm ĩ lên núi.


Sơn đạo chỉ có một cái, rộng một mét rưỡi, khách hành hương chủ động đi nép sang phải. Đường đất hai bên sơn đạo cao thấp không đều, có rất nhiều sạp hàng, có thể nói tận dụng mọi thứ. Trong đó có ăn vặt, đồ chơi, hàng mỹ nghệ rực rỡ muôn màu.

Tiêu Trần nhìn nhìn vách núi đen phía sau người bán, lại xem xét đám người đông đúc. Nghĩ thầm, người qua đường không cẩn thận đụng lên sạp hàng, kia người bán không phải sẽ bổ nhào xuống vách núi? Lại xác minh vì tiền mà chết, lời này chí lý.

“Trần Trần, có muốn ăn đồ chơi làm bằng đường không?” Kỉ Tích ôm lấy Tiêu Trần, hướng tới sạp nhỏ cắm đầy đồ chơi làm bằng đường màu sắc rực rỡ.

Tiêu Trần bốc lên một cây hình Trư Bát Giới, hăng hái cười nói: “Rất thơm, anh chưa từng ăn.”

“Thử xem đi.” Kỉ Tích lấy ra mười đồng, mua sáu cây. Mỗi người cầm một cây, hoan hỉ ăn.

Hợi Nhẫm Tĩnh, Dư Thịnh hai người vì lấy lòng bạn gái, dừng bước cùng các cô chơi ném vòng, nổ súng bắn bong bóng. Kỉ Tích cùng Tiêu Trần ngặm đồ chơi bằng đường ngon ngọt, dắt tay tiến lên bậc thang, bên đường nhìn đến không ít khách du lịch mua các loại thổ sản.

“Lúc về, chúng ta cũng mua một chút?”

“Được.” Kỉ Tích nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Trần bay loạn, đem anh kéo về phía sau, chính mình tách đám người mở đường.

Tiêu Trần hưởng thụ Kỉ Tích lặng lẽ săn sóc, bước từng bước nhẹ nhành, thưởng thức núi rừng xanh um tươi tốt, nghe tiếng chim lượn lờ, đáy lòng tràn ra hạnh phúc tràn đầy.

Đi nửa giờ, núi cũng đã đi được một nửa. Tiêu Trần vì Kỉ Tích lau mồ hôi, hỏi hàng nước bên đường mua hai chai Nongfu Spring*. Giá so với dưới chân núi đắt hơn năm hào (1 hào =1/10 đồng) , sợ là càng lên núi nước sẽ càng đắt, đám sinh viên mang đồ nặng tức đến giơ chân.

(*Nongfu Spring: một hãng nước khoáng của TQ)


“Trần Trần đến, bên này.” Kỉ Tích đỡ Tiêu Trần sải bước ra tảng đá lớn bên núi, hai người song song ngồi trên vách đá. Hít thở không khí mới mẻ, cảm thụ gió thổi mát mẻ, nhìn phong cảnh xa xa, cơ hồ quên đi đủ loại phiền não trần thế.

“Gió nơi này, thổi thật là thoải mái a!” Tiêu Trần cảm thán thật sâu, năn nỉ. “Chúng ta ngồi lâu một chút.”

“Ừm.” Kỉ Tích tay trái khoát qua thắt lưng Trần Trần, cánh tay phải ôm đại thụ cạnh tảng đá, phòng ngừa trượt chân nguy hiểm. Hắn nhìn Trần Trần thần thái cao hứng, cảm thấy được có ngồi đến thiên trường địa cửu cũng không sao. Trần Trần của hắn chính là thỏa mãn như vậy, đáng yêu a!

“Kỉ Tích, xem. Bên kia có thiệt nhiều núi.”

“Đúng vậy, thật đẹp. Đáng tiếc, phụ cận nhà chúng ta không có.” Kỉ Tích cười đề nghị. “Trần Trần thích như vậy. Không bằng, chúng ta dọn khỏi S thị đi? Đến chỗ có sơn có thủy ở.”

^0^~~ Tiêu Trần đáp lại Kỉ Tích bằng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cười khẽ nói: “Chờ chúng ta già đi. Hiện tại, em còn đi học. Ba mẹ, thân thích đều ở S thị, tới lui không tiện a?”

Kỉ Tích trộm hôn Tiêu Trần một cái, cảm thấy mỹ mãn nói: “Được, nghe lời Trần Trần.”

Hai người Tiêu Kỉ dựa sát nhau nói lời tâm tình. Đương nhiên, sẽ có thứ không có mắt, sẽ chạy đến quấy rối.

“Kỉ Tích, Tiêu Trần! Trốn ở đây nói cái gì đó?” Hợi Nhẫm Tĩnh ôm vai nữ sinh viên, như thổ phỉ lớn giọng hú, dẫn tới tầm mắt của du khách tứ phương.

Thật muốn một cước đem hắn đá xuống vách núi. Kỉ Tích, Tiêu Trần cười lạnh đứng dậy, khi đi qua bên người Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Thở hổn hển giống như cóc ấy. Đừng quên, còn tới ba phần tư lộ trình. Nói chuyện nhỏ thôi, giữ chút khí lực, đến lúc đó mệt nằm úp sấp, đừng trách huynh đệ không nhắc nhở anh.”

>o


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.