Đọc truyện Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi – Chương 2: Gia đình uy hiếp
‘Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha me chồng’ là một câu tục ngữ của Trung Quốc, những người yêu nhau khó tránh khỏi bận tâm cảm thụ của thân bằng quyến thuộc, quá mức để ý thường làm cho cảm tình bị ngăn cách, nhưng là luôn có kiểu mẫu đặc thù, ví dụ như ___
Gia đình uy hiếp
“Đây là ba em”, Kỉ Tích tươi cười đè xuống bả vai trung niên nam tử, sợ ông nhịn không được nhảy dựng lên gây chuyện.
—_—//// không chống lại được nhiệt tình của đứa con, mặt Kỉ Vinh Sào cứng ngắt, keo kiệt cho một nụ cười mỉm, trong lòng thầm nói: ta kiên quyết không thừa nhận quan hệ của bọn nó, cư nhiên dám tiền trảm hậu tấu! (chém trước nói sau)
“Mẹ em”
—____—//////// thần sắc u oán của Khương Như cùng Mạnh Khương Nữ* không sai biệt lắm, rất có khí thế Hoàng Hà tràn ra cũng không đổ (chỉ sự kiên cường), tính toán dùng chiến lược suy binh đả động hiếu tâm của đứa con, đáng tiếc đối phương làm như không thấy.
“Đại ca Kỉ Thi, chị dâu Nhạc Nùng”
^_^/////// cười so với khóc còn khó coi hơn, thiếu chút nữa dọa sợ cục cưng trong lòng ngực.
“Kỳ thật mấy việc này cũng không trọng yếu. Trần Trần, anh không cần phải bận tâm ghi nhớ”, Kỉ Tích dựa vào tay vịn sofa, kéo qua Tiêu Trần đang nhàn nhã phẩm trà, một chút cũng không bị không khí hiểm ác trong phòng khách cuốn hút.
Nói cái gì!! Chúng ta không trọng yếu, người đó mới trọng yếu? Lại còn không cần phân tâm ghi nhớ? Xem bọn họ thành cái gì! Không khí hả –! Lại không thể tiết lộ cảm xúc để người ngoài xem kịch, chỉ phải căng da mặt, thần sắc cứng ngắt, nắm tay siết càng chặt.
“Em cũng bên trọng bên khinh nha! Tình nguyện giới thiệu mấy người có tiếng bảo thủ cũng không giới thiệu anh!”, Kỉ Hưởng Vân cà lơ phất phơ gác chân liếc mắt đệ đệ, tiện thể hướng Tiêu Trần nhe răng cười. “Kỉ Hưởng Vân, là Nhị ca cũng con thất lang bên cạnh cậu, độc thân, lương một năm ngàn vạn. Nếu chơi chán tên tiểu quỷ rồi thì không ngại cân nhắc anh. Oa —“
Không đợi Kỉ Hưởng Vân nói xong, Kỉ Tích sớm bay ra một cước thắng đến chân đối phương, nam nhân đau đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm em trai, khổ tận cam lai, trộm cúi đầu lau đi lệ nam nhi. Lấy sói hình dung Kỉ Tích quả không sai, thật là lòng muông dạ thú — ngoan độc!
“Cám ơn đã ưu ái, bất quá có chia tay với Kỉ Tích tôi cũng không cân nhắc anh”, Tiêu Trần thờ ơ lạnh nhạt xem anh em trong nhà cãi cọ, cười nói
Kỉ Hưởng Vân hâm mộ xem xét tươi cười thanh nhã của Tiêu Trần, không tự giác thốt ra, “Vì sao?”
“Một đám cầm thú có gì khác biệt”
Trời! Độc miệng quá! Không hổ là người Kỉ Tích coi trọng! Kỉ Hưởng Vân giống như đang giữa trời tháng hai còn bị tạt một thùng nước đá lạnh từ đầu đến chân, ngay cả xương cốt đều muốn run rẩy. Biểu tình của mấy trưởng bối lại họa vô đơn chí, cũng may thoát khỏi lời bình luận ‘cầm thú’, mọi người đều là người văn minh cố gắng che giấu tức giận, nếu không sẽ lập tức trình diễn vai võ phụ (vai phụ trong tuồng kịch khi buổi diễn đấu võ)
“Trần Trần đói bụng chưa?”, Kỉ Tích ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Ừ, Tiêu Trần thản nhiên cười gật đầu
Kỉ Tích đem năm cái bóng đèn xem như không thấy, hôn nhẹ Tiêu Trần hỏi: “Muốn ăn cái gì? Em lập tức đi làm”
“Beefsteak, súp Ý(1)”
Mắt thấy Kỉ Tích mỹ mãn vào phòng bếp, nhóm người xem bị giọng khách át giọng chủ chịu không nổi, đều đem mục tiêu tập trung công kích nam nhân trước mắt. Con mình vì nam nhân mà đánh vỡ lời thề của nam tử, đáng thương cho bọn họ là người thân mà còn chưa được đã ngộ tốt như vậy!
“Tiêu tiên sinh, tôi sẽ không thừa nhận quan hệ đồng tính của các người, mời anh cùng nó chia tay. Kỉ Tích mới mười tám tuổi, nó còn không biết chính mình phải theo đuổi cái gì, nó là nhất thời mê mang nên mới thích anh, hiện tại chia tay đối với ai đều tốt.”, Kỉ Vinh Sào dùng lời nói thấm thía khuyên giải.
Khương Như hoàn toàn tương phản bộ dáng nhu nhược trước mặt Kỉ Tích, cường thế đánh phủ đầu, “Tiêu tiên sinh là người học thức trong xã hội nên hiểu được áp lực của ngoại giới đi? Nam nữ kết hợp là kinh thiên địa nghĩa*, các người muốn làm đồng tính luyến ái để bị thóa mạ sao! Tôi sẽ không để đứa con của mình sống trong cảnh cả đời bị chỉ trỏ!”
(*kinh thiên địa nghĩa: chuyện dĩ nhiên)
Tiêu Trần lạnh như băng kéo khóe môi cười nói: “Không thành vấn đề nếu Kỉ Tích đưa ra lời chia tay”
Tiểu tử này xem bảo bối của bọn họ là cái gì! Không thèm biện giải, cũng không cố tranh thủ hảo cảm của bọn họ, hắn thật sự yêu Kỉ Tích sao? Hay là coi trọng tiền tài quyền thế nhà bọn họ? Như thế nào có thể yên tâm giao Kỉ Tích cho người lãnh khốc như vậy! Sắc mặt Khương Như, Kỉ Vinh Sào hiện ra bất thiện, hận không thể đem Tiêu Trần trừng ra lỗ thủng, cảm thấy không đáng cho đứa con.
Kỉ Thi trầm mặc đã lâu hỏi thẳng: “Tiêu tiên sinh có yêu đệ đệ của ta không?”
“Nếu cậu ấy không thương tiểu đệ còn làm gì ở trong này cho các ngươi khi dễ, gần đây công tác bận đến đầu óc rỉ sắt rồi?”, Kỉ Hưởng Vân sinh mệnh lực sánh ngang con gián càng coi trọng Tiêu Trần, liên tiếp vì hắn nói chuyện.
“Con im miệng cho mẹ! Không nói không ai bảo con câm!”, Khương Như quát.
“Con cũng vì tốt cho mọi người thôi, nếu nó biết mấy người khi dễ vợ nó như vậy, cẩn thận nó lật mặt!”
Mắt mi có vấn đề hả! Làm sao nhìn thành chúng ta khi dễ hắn, rõ ràng là chúng ta bị hắn thờ ơ chọc phát điên. Cái thằng chân ngoài dài hơn chân trong, thấy người đẹp liền mê muội choáng váng đầu óc, ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ, như thế này làm sao chịu được nữa!
“Mẹ, tới đây một chút, súp Ý có phải bỏ hành không?”, Kỉ Tích đột nhiên từ phòng bếp ló nửa thân mình, đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng bếp.
Nếu đối họ Tiêu không có biện pháp, chi bằng khai đạo đứa con mình. Khương Như hạ quyết tâm, an ủi vỗ vỗ tay chồng mình, ba bước thành hai bước tiến vào phòng bếp.
Kỉ Tích đang cẩn thận lật thịt bò, con ngươi lóe ra ôn nhu, giống như mồ hôi trên trán đều toát ra vui sướng.
Nhìn đứa con hạnh phúc, Khương Như chuẩn bị một đống lời muốn nói lại thế nào cũng không nói được, ngượng ngùng hỏi: “Súp Ý phải cho hành, đâu rồi? Mẹ xem xem”
Kỉ Tích không đáp hỏi lại: “Mẹ, mẹ có hối hận cùng ba kết hôn không?”
“Đương nhiên không có”, Khương Như hồ nghi nhìn đứa con, không hiểu ý tứ.
“Nửa tháng trước ngồi trong ghế lô lầu ba của tòa nhà Hồ Luân, mẹ cũng nghĩ vậy?”
Khương Như ngẩn người, lập tức sắc mặt biến đổi, run giọng nói: “Mẹ không hiểu ý con”
Kỉ Tích cười nói: “Người khác kết hôn thất niên chi dương*, mẹ hai mươi lăm năm mới dương một lần, không cần cảm thấy áy náy. Nghe nói đối phương là mối tình đầu của mẹ?”
(*thất niên chi dương: mình thấy cái này giống 1 lời nguyền trong hôn nhân ấy, kiểu 7 năm sống chung bắt đầu chán rồi nên sinh chuyện này chuyện kia, ngoại tình, gây lộn….)
“Con nghe ai nói?”, Khương Như lo lắng nuốt nước miếng.
“Chỉ cần mẹ để con và Tiêu Trần cùng một chỗ, như vậy không ai nói nữa”
“Dám uy hiếp mẹ!”, Khương Như tầm mắt sắc như dao bắn về phía Kỉ Tích, vô thức cắn môi dưới nói: “Mẹ sẽ không thỏa hiệp! Cha con có biết thì làm sao, mẹ chỉ hoài niệm thời gian trước kia, cái gì cũng chưa phát sinh, dựa vào cái gì chịu áp chế của con?”
Kỉ Tích hừ cười lấy ra miếng thịt bò chín vừa phải, lại bỏ vào một miếng khác. “Ngoại tình đôi khi còn làm cho người chịu không nổi, mẹ đứng ở lập trường của ba xem, có thể bình thản phân tích như vậy sao?”
“Con….”, Khương Như nhất thời mất sạch khí thế nói chuyện, khúm núm nói: “Mẹ là muốn tốt cho con, không hy vọng tương lai con lại hối hận!”, nhớ lại mới nãy Tiêu Trần trả lời không đau không ngứa, lửa giận không chỗ phát tiết phút chốc lại bùng lên tận ót, “Con thích nam nhân, cũng không tất yếu phải chọn người như y đi? Y có cái gì tốt? Con có biết….”
Kỉ Tích quơ quơ đũa, cắt ngang Khương Như tiếp tục lòng đầy căm phẫn diễn thuyết, tiếp lời: “Lời nói của mọi người con nghe được. Trần Trần tính cách rất lãnh đạm, Nhị ca nói rất đúng, anh ấy không thương con làm sao ngồi trong này cho mọi người khi dễ….”
“Tiêu Trần nói chỉ cần con đưa ra lời chia tay, y không dị nghị. Y cái gì cũng không tranh thủ cho con, còn đáng cho con yêu sao?”, Khương Như chen vào nói.
“Trần Trần đương nhiên đáng để con yêu, bởi vì anh ấy biết con quyết không chia tay, cùng với các người cãi đến đỏ mặt tía tai, không bằng đem hết thảy giao cho con. Đối với người vợ hoàn toàn tin cậy như vậy, có thể không thương à?”, Kỉ Tích ý cười vân đạm phong kinh mang theo tràn đầy vui mừng
“……”, Khương Như không còn gì để nói
“Mẹ, mẹ không quên sự kiện mười ba năm trước đi? Mẹ hoài nghi ba ở bên ngoài có nữ nhân, bảo bí thư đến trong nhà làm khách đẩy nàng một phen, làm đối phương sinh non, sau gạt ba kêu đại ca xử lý”, Kỉ Tích hạ tiếp một liều thuốc mạnh.
“Ai kêu ba con bận rộn công việc lạnh nhạt mẹ!”, Khương Như chột dạ cãi lại.
Kỉ Tích lật miếng thịt bò, con ngươi đen như đêm tối nhìn thật sâu mẹ mình, “Quan hệ của hai người là từ chỉ hôn (ba mẹ ước định hôn nhân) sau lại được pháp luật bảo hộ còn hoài nghi, ghen tị nhau. Con cùng Trần Trần lại chỉ có thể gần gũi lẫn nhau, không cần nói đến ánh mắt người ngoài, chẳng lẽ mọi người là người thân nhất cũng không thể làm trụ cột cho chúng con? “
“Mẹ….”, Kỉ Tích quay đầu lại thử độ mềm của thịt bò, lạnh nhạt nói: “Nếu mọi người không tiếp nhận Trần Trần, con sẽ rời đi”
“Con vì y không tiếc cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ?”, Khương Như trừng lớn mắt không biết làm sao nhìn chằm chằm đứa con.
“Bởi vì người cùng con trải qua cả đời là Trần Trần, không phải mọi người”, Kỉ Tích trảm đinh tiệt thiết không lưu tình nói.
Đứa con đã trưởng thành a. Khương Như chán nản quay về phòng khách không quên phân phó của Kỉ Tích. “Vinh Sào, đi phòng bếp mang đồ ăn lên, thịt bò của Kỉ Tích sắp xong rồi”
“Hả? Được”, Kỉ Vinh Sào thấy vợ bộ dáng thất hồn lạc phách, vẻ mặt hoảng hốt đoán không ra rốt cuộc đứa con nói cái gì, tiến vào phòng bếp vào thẳng vấn đề hỏi: “Con với mẹ nói cái gì?”
“Dạ? Quên rồi”, Kỉ Tích không kiềm chế được cười lạnh, “Ba biết con trí nhớ kém, hỏi mẹ thì biết mà”
“Con…..”
“Được, không giỡn với ba nữa”, Kỉ Tích nghiêm túc làm cơm risotto(2)nói: “Con nói con yêu Trần Trần tín nhiệm con, làm cho mẹ nhớ tới chuyện mười ba năm trước”
“Sao lại không cẩn thận như vậy? Không phải con cố ý làm mẹ thương tâm đi?”, Kỉ Vinh Sào xuất ra uy nghiêm khi làm việc chấp vấn.
“Nếu mẹ muốn nhớ thì con có biện pháp gì? Nhưng lại nói ba, biết rõ ràng mọi chuyện lại làm mẹ tưởng bí mật, một mình áy náy, đầu sỏ hại mẹ thương tâm như thế nào tới lượt con. Ba nói xem?”
Kỉ Vinh Sào xem nhẹ ánh mắt nghiên cứu của đứa con, xấu hổ dao động mắt.
“Nếu mẹ biết được ngày mẹ cùng mối tình đầu gặp mặt ba ở ngay ghế lô cách vách sẽ có biểu tình gì?”
“Con câm mồm cho ba!”, Kỉ Vinh Sào hổn hển thiếu chút nữa ném thìa trong tay, đá đứa con môt phát, “Con muốn như thế nào?”
Kỉ Tích nhún nhún vai, đem risotto hương vị hoàn hảo bỏ vào chén, lại bỏ lên hai miếng thịt bò mọng nước lên, “Thừa nhận quan hệ của con cùng Trần Trần”
Kỉ Vinh Sào bất đắc dĩ nói: “Được!”, Xem như con lợi hại! Ngày nào đó để ba bắt được nhược điểm xem ba chỉnh chết con… Kỉ Vinh Sào theo bản năng đi phòng khách, bỗng nhiên quay đầu châm chọc nói: “Muốn hay không thuận tiện đem đại ca con gọi tới?”
“Vai phụ không cần”, Kỉ Tích bưng món ngon trước một bước tiến vào phòng khách, lúc đi qua Kỉ Thi nhỏ giọng nói: “Anh lấy được chị dâu là nhờ đại ân của em, nên làm như thế nào anh tự suy nghĩ”
“Kỉ Thi, mặt anh như thế nào lại khó coi vậy? Thân thể không thoải mái sao?”, Nhạc Nùng giúp chồng lau mồ hôi nhỏ giọt trên tay trái, lo lắng sờ lên trán.
“Anh không sao”, Kỉ Thi ngoài cười nhưng trong không cười trấn an Nhạc Nùng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, kiên quyết áp chế tức giận muốn ăn tươi nuốt sống xuống! Năm đó truy lão bà bất kể hậu quả, vì bài trừ người cạnh tranh nên để tiểu đệ ra mặt, không phải hắn nói ngoa chứ Kỉ Tích mười bốn tuổi không giống như hiện tại nhân cao mã đại (vóc người cao lớn) mà là vẻ đẹp trung tính của cả nam lẫn nữ, chẳng trách không ai không cắn câu. Sau đó bịa chuyện đối thủ là đồng tính, luyến đồng…. đáng thương hắn không biết, mười năm phong thủy thay phiêu luân chuyển a!, “Kỳ thật, chỉ cần hai người thiệt tình yêu nhau là tốt rồi. Hiện tại đã là năm nào, còn kỳ thị đồng tính?”
“Anh sao lại….”, Nhạc Nùng ngạc nhiên nói, cô không nhớ chồng mình là người không nguyên tắc như vậy!
Em làm sao biết thống khổ của anh. Kỉ Thi hết đường chối cãi, Kỉ Vinh Sào, Khương Như hơi đồng tình nhìn hắn.
Cũng may Kỉ Tích sau khi đưa cho Tiêu Trần cái thìa ăn liền giúp hắn giải vây: “Chị dâu đã lâu không đi quảng trường Tinh Đế mua sắm phải không? Chọn một ngày chúng ta lại mang Kỉ Thanh đi chơi”, Kỉ Tích vừa phe phẩy cánh tay đứa cháu trong lòng Nhạc Nùng vừa đề nghị.
“Không! Không cần, chị thấy em vẫn là bồi Tiêu Trần, chị như thế nào không biết xấu hổ quấy rầy”. Trời ạ! Nhạc Nùng không dám tưởng tượng, nếu bị ba mẹ cùng chồng biết cô từng ở Tinh Đế quảng trường lạc mất đứa con sẽ như thế nào phê bình cô. Nguyên tắc thì sao chứ? Nữ nhân cười khổ đáp lại.
“Nói như vậy, mọi người không phản đối hôn sự của con cùng Tiêu Trần?”
“Không phản đối”
“Như thế nào có thể”
“Chúng ta cao hứng còn không kịp, phản đối cái gì?”
Khương Như còn liếc qua nói: “Tiêu Trần a, về sau Kỉ Tích có chuyện gì có lỗi với con, con nói cho bác biết, bác thay con dạy nó”. Hừ! Xú tiểu tử dám uy hiếp mẹ nó!
“Chỉ sợ không có cơ hội này”, Tiêu Trần uống ngụm canh nói
“A?”, Khương Như khó hiểu
Tiêu Trần cười nói: “Kỉ Tích chỉ có thể do tôi khi dễ”
Kỉ Tích cảm động ôm lấy Tiêu Trần hôn nhẹ: “Trần Trần quả nhiên yêu em nhất!”
—____—////////// bọn họ mắt bị lé sao? Hai người này rõ ràng là trời sinh một đội, chính mình còn mưu toan chua rẽ bọn họ, thật sự là tự làm bậy không thể sống a! Kỉ Tích tính cách ác liệt như vậy cũng chỉ có Tiêu Trần có thể ngăn chặn hắn, rõ ràng là Bồ Tát cứu thế từ trời đưa xuống, nhất định phải hảo hảo nịnh bợ! Cái kia…. Tiêu Trần thích cái gì?
Ngốc! Đệ đệ mà còn như vậy, Tiêu Trần này vừa thấy là biết không dễ chọc, mệt bọn họ còn là tinh anh thương trường! Kỉ Hưởng Vân bắt chéo hai chân miễn phí tặng cho mỗi người tươi cười, là người phải tự mình hiểu lấy, hắn cũng không nghĩ muốn bị loại uy hiếp gia đình này a!