Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 9
Nghe những chuyện chả đâu vào đâu, Tử Vỹ chán nản quay về xe lái đi mất. Mặc kệ hắc đạo với chả bạch đạo giờ về ngủ là quan trọng nhất. Thấy Tử Vỹ trở lại xe Mộc Thảo lo lắng hỏi.- Kết thúc rồi sao?
– Nhạt toẹt._ Tử Vỹ nhấn ga phóng đi.
***
Hiện tại, Tử Vỹ ngồi đối diện với An Duy trừng mắt với anh. Không biết tên này bị cái gì, cứ hở ra là nhe răng cười với cô mặc dù đã cố ý phớt lờ thì anh ta lại được nước lấn tới, bám chặt không buông. Đi đâu anh ta cũng đi theo, trừ đi vệ sinh. Lải nhải suốt ngày bên tai cô:” Tử Vỹ cô thử món này đi, ngon lắm.”; ” A, Tử Vỹ này. Đến Paris rồi cô muốn đi đâu?”… vân vân và mây mây. Cả ngày bám theo cô còn cô thì không thể nổi cáu, điều này khiến cô rất bực mình. Cô đành vác bộ mặt chán chường lên máy bay yên vị bay tới Paris.
– Này này Tử Vỹ, đừng đi nhanh quá ngã đó. Đợi tôi đi. Tử Vỹ à…_ An Duy từ lúc đến Paris không ngừng bắt chuyện với cô. Thấy cô cách xa anh ta quá là lại gào ầm lên.
Tử Vỹ khó chịu nhíu mày lộ rõ vẻ không vui. Biết điều An Duy im bặt giữ khoảng cách với cô nếu Tử Vỹ bỏ mặc anh thật thì bao công chai mặt của anh đây đổ sông đổ biển.
Đã hai ngày kể từ khi đám người An Duy đặt chân tới đây, Tử Vỹ nghe được không ít chuyện về Mạc gia từ đám Dạ Huyên. Mạc gia tuy thế lực lớn nhưng có rất nhiều kẻ thù. Từ trước đến nay những vụ kiểu tranh đoạt ngôi vua tốc độ luôn được giới hắc đạo quan tâm, có sức thu hút rất lớn.
Tử Vỹ nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo An Duy, chủ ý muốn nghe kể tiếp, sức tò mò của cô ngày một lớn kể từ khi ở chung với đám Mộc Thảo. Lang thang cả ngày trời dọc phố cổ kính của Paris. Đây là nơi đầu tiên cô muốn tới. Ở đây có rất nhiều món ăn nổi tiếng khiến Tử Vỹ vui không ngậm được miệng. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Tử Vỹ, An Duy liền đưa cô đi khắp nơi hiếm khi nào thấy cô cười nhiều như vậy.
Ăn uống no say thì trời cũng chạng vạng tối, vừa mới bước chân ra khỏi cửa hàng đột nhiên có tiếng súng nổ. Theo phản xạ cô lùi về phía sau, An Duy còn phản ứng nhanh hơn cô kéo tay Tử Vỹ ôm cô vào lòng lấp sau cánh cửa. Bên kia Mộc Thảo được Bạc Ngôn bảo vệ còn ba người Châu Dương, Dạ Huyên và Nghiêm Đồ lấp ở chỗ khác.
Sự việc chỉ sảy ra chốc lát. Sau một tràng súng nổ, xung quanh vẫn nồng nặc mùi thuốc súng. Tử Vỹ trưng ra vẻ mặt thất vọng cô vẫn chưa xem được gì hết.
Bạc Ngôn vừa an ủi Mộc Thảo vừa quan sát tình hình thấy An Duy có chút kỳ lạ:
– Cậu không sao chứ?_ Lúc có tiếng súng nổ mặc dù đã nhìn thấy An Duy tránh đi nhưng Bạc Ngôn vẫn muốn xác định xem An Duy có bị sao không.
An Duy cười ngượng, sờ cổ tay phải, nhăn mặt:
– Bị đạn sượt qua…không xong rồi.
Đám người nhăn mặt vội vàng chạy lại xem vết thương của An Duy. Tuy Vết thương không nặng nhưng ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc đua xe ngày mai.
– Tại sao không nghe lời chúng tôi, ra ngoài vượt quá số giờ quy định._ Đường Dịch, cái người bí ẩn đó đột ngột xuất hiện sau lưng họ tức giận lên tiếng.
Không một ai trả lời lúc này chỉ biết chăm sóc cho vết thương trên tay An Duy, điều này quan trọng hơn. Lúc về chỗ ở, Mạc gia liền kêu bác sĩ tới chữa trị cho An Duy. Từ lúc về cho tới bây giờ nhóm An Duy phải chịu sự giám sát của Đường Dịch, chốc chốc lại có người vào báo cáo tình hình, bận rộn không kể hết. Thấy người bác sĩ đó thu dọn đồ nghề Đường Dịch vội vàng hỏi còn nhanh hơn đám Tử Vỹ, thể hiện anh ta căng thẳng tới cỡ nào.
– Thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?
Người bác sĩ đó lên tiếng:
– Vết thương nhẹ thôi nhưng đây trằng bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, có lẽ đua xe một thời gian dài là không thể.
Đường Dịch nhìn An Duy hồi lâu cất giọng lạnh lùng:
– Tôi phải ăn nói với lão đại thế nào đây?
Dạ Huyên nghiễn răng:
– Chúng tôi đâu nói các anh phải chịu trách nhiệm, có gì mà khôngbiết ăn nói?
An Duy tiếp lời:
– Các anh không cần lo, vết thương này có là gì. Tôi từng đua trong tình trạng nặng hơn, nhất định sẽ khôngkhiến Mạc gia bẽ mặt.
Tử Vỹ nãy giờ ngồi bên cạnh An Duy không nói được câu nào. Hồi chiều nếu không phải cô la cà khắp nơi, đòi An Duy dẫn đi chơi thì đã không sảy ra chuyện như bây giờ. Trong đầu cô thực sự rất rối vậy mà bây giờ An Duy lại phải hứng hết tội thay cô, trong lòng xuất hiện cảm giác có lỗi.
– Đường Dịch, vụ này đằng sau là người của Dư gia.
Đường Dịch suy nghĩ hồi lâu, lên tiếng:
– Lại là Dư gia. Được rồi, vẫn chỉ có Hàn Dư dám trực tiếp đối đầu với chúng ta.
Nói xong Đường Dịch quay sang nói với An Duy:
– Anh nghỉ ngơi sớm, mọi chuyện chúng tôi sẽ lo liệu.
Trong phòng, không khí chìm vào im lặng. An Duy để ý thấy Tử Vỹ cứ không chịu nói chuyện, tần ngần ra đó không làm gì liền cầm lấy tay cô, sợ cô lo lắng nói:
– Vết thương nhỏ ấy mà. Đâu phải tranh đoạt ngôi Vua xe. Thương xót tôi một chút, lại đây cho tôi hôn một cái an ủi tâm hồn tổn thương của tôi là được rồi._ An Duy cười toe toét.
Mộc Thảo đứng bên cạnh nghe những lời đó, không chịu được nữa, mở miệng:
– Cậu bị thương ở thể xác chứ đâu bị thương về mặt tinh thần đâu.
Một lát sau Tử Vỹ khẽ nói:
– Ừ, không sao là tốt. Tôi về phòng đây, buồn ngủ quá._ Rút tay ra khỏi tay của An Duy, giữ nguyên thái độ bình thản đó, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa theo Đường Dịch.
Thấy cô đi theo, Đường Dịch lấy làm lạ:
– Còn cần gì sao?
Khẽ đóng cửa lại Tử Vỹ đưa mắt về phía Đường Dịch:
– Rốt cuộc mấy anh cần đạt mục đích gì? Vua xe…hay gián tiếp tranh đoạt địa bàn.
Đường Dịch nhìn Tử Vỹ bằng ánh mắt đầy dò xét, quay sang ra hiệu cho thuộc hạ đi trước:
– Cô có tư cách gì hỏi câu đó?
Khẽ vuốt mái tóc còn hơi rối, Tử Vỹ dựa người vào tường chậm dãi nói:
– Theo suy đoán của bản thân tôi thì chắc là cả hai mục đích. Ồ, vậy với tình hình bây giờ của An Duy… không phải bên anh đang gặp rắc rối sao? Cho nên tôi muốn đề cử một người giỏi hơn anh ta cho anh, chắc chắn không làm anh thất vọng.
Nghe xong, gương mặt Đường Dịch lập tức thay đổi.
– Cô rất thông minh.
Tử Vỹ mỉm cười nhận lấy lời khen từ Đường Dịch. Sống trên ” giang hồ” nhiều năm không phải cô chưa từng nghe đến Mạc gia chỉ là thông tin quá mơ hồ, nay được tận mắt chứng kiến quả thật làm người ta ngưỡng mộ. Mạc gia xuất thân từ buôn lậu ma tuý, xong dần chuyển sang buôn bán vũ khí rồi cứ từ đó ngày một đi lên, giẫm đạp biết bao gia tộc có quyền thế trong giới hắc đạo. Nay Mạc gia tự động tìm đến An Duy, người xếp thứ hai trong giới đua ngầm không phải tình cờ.
Đường Dịch thấy Tử Vỹ rất tự tin. Nếu đúng là tìm được người giỏi hơn An Duy thì chẳng phải quá tốt rồi sao? Còn nếu không, thì cô Tử Vỹ này sẽ phải hối hận trước lời nói ngày hôm nay.
Đường Dịch mở miệng:
– Liên quan tới việc phân chia lại thị trường Châu Á._ Đường Dịch nói thẳng cho cô biết tất nhiên không sợ cô tiết lộ ra bên ngoài, một phần muốn biết sau khi nghe thấy điều dó cô sẽ phản ứng ra sao, biết đâu lại thay đổi ý định. Trong chuyện này mỗi khi ra quyết định đều là một vấn đề lớn.
Nghe xong Tử Vỹ có chút bất ngờ. Thị trường Châu Á không nhỏ, bây giờ quy hoạch lại không dễ dàng gì, điều này ai cũng biết. Huống chi cả hai phe bạch đạo và hắc đạo cùng nhau xâu xé món hờ béo bở này. Tất nhiên phân chia giữa hai phe thế nào không quan trọng vì cả hai đều có quy tắc tranh giành riêng. Vậy Mạc gia lại liên minh với nhà An Duy, tức bạch đạo chứng tỏ cuộc tranh giành này nguy hiểm cỡ nào. Xét về mặt thực lực hắc đạo chỉ thừa chứ không thiếu, cơ bản vấn đề chỉ chọn mặt trận tranh đấu. Lần này là đua xe, nhìn qua giống như trò chơi trẻ con nhưng đằng sau lại mang nhiều hàm ý khác.
Tử Vỹ vào thẳng vấn đề:
– Tôi muốn toàn bộ giải thưởng. Còn nữa, những gì mấy người hứa với An Duy vẫn phải giữ lời.
– Được nhưng…Chúng tôi lấy gì để tin tưởng cô đây?_ Tuy cảm giác Tử Vỹ sẽ không nuốt lời nhưng Đường Dịch vẫn cần một suy đoán rõ ràng.
Tử Vỹ thấy sắc mặt anh thì hiểu anh đang nghĩ gì, cô lại gần ghé sát vào tai Đường Dịch thì thầm to nhỏ vài câu, gương mặt Đường Dịch lộ rõ vẻ kinh ngạc. Sau đó cả hai cùng ra ngoài.
Trở về phòng của mình Tử Vỹ mang tâm trạng cực kì tốt, suốt quãng đường không ngừng cười tươi. Bước vào không khỏi ngỡ ngàng:
– Sao hai đứa chưa về ngủ. Có chuyện gì sao?_ Tử Vỹ nhìn Châu Dương và Nghiêm Đồ đang ngồi uống trà hiên ngang giữa phòng cô.
– Sao nhất định phải dính líu tới Mạc gia. Mạc gia rất nguy hiểm, không như chị tưởng tượng đâu._ Châu Dương.
– Về chuyện gì?_ Tử Vỹ khng biết chắc hai đứa đã nghe thấy những gì nhưng điều đó không làm cô chột dạ, vẫn thản nhiên ngồi nói chuyện, khuôn mặt không chút biến sắc.
– Đua xe… bọn em không cố ý nghe nén, chỉ là lúc đi tìm chị vô tình nghe được thôi._ Nghiêm Đồ.
– Mấy cậu biết rồi thì làm sao, đâu có ngăn được tôi._ Tử Vỹ.
– Chúng em đâu nói là sẽ ngăn cản. Vào thẳng vấn đề…chị muống tuyển cộng sự không? Chúng em tình nguyện._ Hai đứa nở nụ cười toe toét nhìn cô. Cả hai đều là sát thủ. một hacker và một thiện xạ đi theo cũng không vô dụng. Có còn hơn không.
Nghĩ ngợi một lát cô cười tươi nhìn hai người.
– Vậy mau về phòng chuẩn bị. 9 giờ 30 bắt đầu xuất phát.
Đợi cho hai người kia đi mất, cô ngả người xuống ghế sofa nở nụ cười đầy mê hoặc, nhanh chóng đứng dậy lại gần tủ quần áo chuẩn bị cho kế hoạch ” giải thoát bảo bối còn đang được cất giữ một cách chu đáo ở trụ sở chính của tổ chức tại Paris”.
Đêm nay là một đêm rất dài.
***
Tại trụ sở chính của tổ chức: 10.00 PM
Tử Vỹ lấy tay gõ theo nhịp trên mặt vô lăng, ánh mắt tập trung cao độ vào chiếc xe đậu bên đường cách xe cô khoảng 50 m. Làm một siêu trộm không chỉ cần kỹ năng giỏi, thân thủ tốt mà còn cần khả năng quan sát và giác quan thứ 6 thật nhạy bén.
Trụ sở chính, cơ quan đầu não một phần của tổ chức, là nơi cất giữ những lô hàng quan trọng và một số tài sản có giá trị khác của người trong tổ chức. Mức độ an ninh về số lượng người rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, cấp bậc B. Nhưng thiết bị an ninh máy móc quả không tồi, số lượng gấp mấy lần lượng người tham gia bảo vệ. Đối với cô đám ăn hại này chả là gì, vấn đề chính đó là thời gian và máy móc. Người như cô cuộc sống chỉ được tính bằng giây chứ không được tính bằng phút.
Mắt nhìn thấy người đàn ông đi ra khỏi xe, quay đầu lại đặn dò đồng bọn rồi tiến thẳng về khu WC. Tử Vỹ cười càng thêm mị hoặc, cô mặc một chiếc áo màu đen co dãn bó sát thân hình bốc lửa của mình, chiếc quần đùi đủ ngắn để lộ cặp chân dài trắng ngần, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ màu lục. Gương mặt được tô thêm một lớp phấn hồng, đôi môi đỏ mọng khiến lòng người như say như si. Cô bước xuống xe, tao nhã đi về phía xe của đối tượng. Gõ gõ cửa kính cô cười với người trong xe nói:
– Anh cho tôi đi nhờ được không? Xe tôi chết máy ở đằng kia._ Nói rồi cô chỉ tay về phía xe của mình.
Người đàn ông to béo trong xe nhanh chóng hạ cửa kính xuống. Nhìn thấy dung nhan của cô đầu óc hắn trở nên ngu muội. Lúc lâu mới định thần lại, bước xuống xe nói.
– Được chứ. Cô…_ Đang nói dở người đàn ông kia quay trở lại. Nhìn thấy cảnh này hắn liền quát lớn.
– Thằng kia mày đang làm cái quái gì vậy hả? Tao nói mày ngồi yên trên xe cơ mà?
Người đàn ông to béo đi tới bên cạnh hắn, cúi người hạ giọng nói:
– Thôi nào, đại ca. Anh đừng đa nghi quá. Nhìn xem, con mồi ngon như thế này…_ nói rồi hắn nở nụ cười gian tà.
– Nhỡ nó làm hỏng chuyện thì sao? Tao không muốn chết cùng mày đâu.
– Được rồi mà đại ca, em cho nó ngồi cùng anh để anh quan sát được không? Đừng khó khăn thế. Quyết định vậy nha.
Người đàn ông to béo chuyển tầm mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào Tử Vỹ khẽ nuốt nước miếng.
Tử Vỹ đứng ngay gần đó nghe được câu chuyện hai người kia thì cười thầm:” hoá ra là người mới”, mặt khác không ngừng chửi rủa chỉ hận không thể đánh chết hai kẻ này ngay tức khắc. Nhưng vì ” sự nghiệp ” trước mắt nên cô phải nhịn, phải nhịn. Xem ra khu này chỉ có bốn người canh gác, an ninh thực sự rất lỏng lẻo. Không phải vì mấy cái máy quay đáng ghét kia cô đã không phải nói chuyện với những người như thế này.
Gã đàn ông to béo mở cửa, mời cô lên xe. Tên “đại ca” trừng mắt với hắn chui người vào trước.
Tử Vỹ vừa thấy hắn cúi người vào liền rút ngay con dao dưới bốt nhắm thẳng vào tim hắn mà phóng. Gã to béo kia bất ngờ bị chói mắt bởi ánh sáng bạc phản chiếu, lúc hoàn hồn thì mặt đã trắng bệch. Tức tốc nghiêng người né mũi dao. Tử Vỹ rút thêm vài con dao khác không ngừng phóng vào tên còn lại. Hai gã đàn ông luống cuống núp xuống lòng đường, rút súng chuẩn bị bắn trả. Bất ngờ phía sau có tiếng nổ, nã đạn không ngừng về hai người đó.
Trong lúc mưa đạn, cô di chuyển lên ghế trước, khởi động xe, rời khỏi địa điểm. Bên tai bỗng truyền tới tiếng bíp bíp nho nhỏ nối tiếp là giọng của Châu Dương:
– Chị à, bên này dọn dẹp xong rồi. Phía trước có gì em yểm trợ chị
– Ừ._ hoá ra hồi nãy là Châu Dương trợ giúp, cách nhắm bắn đó không lệch vào đâu được.
Kế tiếp là tín hiệu của Nghiêm Đồ:
– Hệ thống an ninh bị em hack, đồng hồ đang đếm ngược, chị chỉ có 15 phút để hành động.