Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 7: Gặp người quen (2)
Bước tới bàn đọc sách, Tử Vỹ dùng ngón tay thon dài lướt qua từng cuốn sách như thói quen.Dừng lại trước một cuốn sách cô lấy xuống lật nhanh từng trang, không ngừng đánh giá.- Xem ra cô rất thích đọc truyện ngôn tình._ An Duy ngoảnh lại nhìn về phía Tử Vỹ khoé môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ đến chết người.
– Nơi này cũng có chuyện ngôn tình sao?_Nói xong, Tử Vỹ đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn An Duy.
– Nhờ diễm phúc của Mộc Thảo nơi đó mới tràn ngập toàn truyện ngôn tình. Nếu thích cô cứ tự nhiên, còn tôi xin khất._ An Duy vui vẻ trả lời, giọng nói pha chút đùa cợt mắt không khỏi liếc nhìn về phía Mộc Thảo và Bạc Ngôn.
– Tôi… không hề thích!_ giọng nói âm vực của Tử Vỹ khiến An Duy hơi ngạc nhiên.
Tử Vỹ không có hứng thú với mấy thứ lãng mạn này. Cô thích sự thực tế hơn. Đó là tiền và cuộc sống.
Thấy sắc mặt Tử Vỹ thay đổi anh nhíu mày tò mò hỏi:
– Vậy tại sao cô lại xem nó?_ An Duy.
– Chẳng tại sao cả. Thuận tay thì lấy xuống thôi._ Tử Vỹ rời khỏi bàn đọc sách tiến lại gần bộ ghế salon, ngồi xuống.
Càng nghĩ càng khó hiểu rốt cuộc Tử Vỹ cô là người như thế nào? Một người luôn giữ khoảnh cách với mọi người. Nhưng vì điều gì? Một người luôn che giấu nội tâm. Nhưng có khi lại bày tỏ, không nhiều, đủ để biết về một khía cạnh tình cảm nào đó của cô nhưng điều này lại càng khiến anh nảy sinh nhiều thắc mắc hơn. Rất nhiều kiểu phụ nữ anh đều tiếp xúc qua, không một người nào anh không nhìn ra tâm tư suy nghĩ, chỉ riêng lần này có Tử Vỹ cô khiến anh đau đầu đến vậy. Thôi, cô gái này từ lúc đặt chân đến đây đã như thế rồi, anh cũng không lạ gì, huống hồ An Duy anh cũng không phải loại người nhỏ nhen tính toán chi li, tội gì phải để tâm mấy chuyện vụn vặt này.
Bước tới trước mặt Tử Vỹ anh rót cho cô một ly rượu vang, chính thức chào hỏi.
– Thật thú vị lâu lắm mới có hứng kết bạn. Tôi là An Duy, rất vui được làm quen._ An Duy.
– Cũng hết cách, lời mời kết bạn tôi không dám nhận, nhưng ly rượu này thì tôi không từ chối đâu._ Nhận lấy ly rượu trong tay An Duy, lắc nhẹ dung dịch bên trong cô cười nhạt rồi đưa lên miệng.
Lại thế nữa rồi, Tử Vỹ lại giữ khoảng cách với anh, trong lòng có chút không vui.
– Thất vọng quá lần đầu tiên trong đời tôi bị từ chối đấy. Vậy… cho tôi chào hỏi xã giao cũng được, coi như tuốt lại một chút thể diện._ An Duy đưa tay đến trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi.
Thấy cử chỉ của An Duy như vậy Tử Vỹ cũng vươn tay ra bắt tay với anh, nói:
– Vậy được, coi như tôi đi làm một việc tốt.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn như ngọc nằm gọn trong tay mình, An Duy có chút luyến tiếc không nỡ buông ra, may mà lý trí thắng được phút kích động nhất thời, anh buông tay cô, ngả người xuống ghế salon.
– Chị à, tài liệu chị nhờ em tìm bấy lâu đã tìm thấy rồi._ Châu Dương mở của bước vào, trên tay cầm một túi hồ sơ màu vàng còn thơm mùi giấy.
Tử Vỹ quay lại nhìn, tay vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:
– Cảm ơn, lại đây đi.
Châu Dương đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhận lấy ly rượu từ tay An Duy, nói:
– Tài liệu em chỉ có thể tìm thế này thôi, thông tin quá khan hiếm.
– Không sao, vậy đủ rồi. Phần còn lại để chị tự tìm, em vất vả rồi._nói rồi Tử Vỹ mở túi hồ sơ lấy ra được một bức ảnh của một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi, thoạt nhìn trông bà rất giống cô, tuy là ảnh chụp nhưng trông bà rất đẹp và một vài thông tin cá nhân nhưng rất sơ sài cơ bản trong đó chỉ ghi tên, tuổi, năm sinh, quốc tịch còn các phần khác thì để trống, không có tung tích.
– Đó là ai vậy?_ Mộc Thảo.
Chậm giãi ngừng động tác, Tử Vỹ ngước lên nhìn chằm chằm vào Mộc Thảo, Bạc Ngôn và Dạ Huyên, bất giác giật mình không để ý họ đứng đằng sau cô từ lúc nào. Lần đầu tiên trong đời cô mất đi khả năng ứng phó.
– Này! Tử Vỹ em không sao chứ?_ Mộc Thảo ôm lấy vai cô lo lắng hỏi.
Ngay sau đó Tử Vỹ khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như trước.
– Em không sao. Trong này ngột ngạt quá em muốn ra ngoài đi dạo một lát._ Đặt bức ảnh và mảnh giấy lên bàn cô uể oải đứng dậy bước về phía cửa. Gần tới nơi cô chợt đứng lại quay đầu về phía MộcThảo nói:
– À, phải rồi. Đó là mẹ em. Còn chuyện gì không?
Yên Lặng một chút trong lòng Mộc Thảo vẫn còn nhiều điều khó hiểu, nhưng vẫn trả lời:
– Không còn.
Tuy vẻ bề ngoài rất tỉnh táo nhưng thực ra lúc này trong lòng cô đang rất bất an lo lắng. Lúc đầu, cô cứ nghĩ khi tìm được chút manh mối gì đó của mẹ mình có lẽ điều đó sẽ làm cô an tâm phần nào. Nhưng cô sai rồi, khi nhìn thấy bức ảnh trong tay mình bỗng nhiên cô không còn can đảm nào cả. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu cô: ” Người này là mẹ cô sao? Bà thật đẹp.”; ” Liệu bà còn nhận ra cô không?”; ” Cô nên làm gì bây giờ? Bỏ chạy sao?… cô bối rối quá.
Bỏ qua suy đoán hoảng loạn trong lòng, Tử Vỹ quay người bước đi.
Xoẹt! Bóng đen lấp ở góc khuất hành lang lao ra. Chĩa họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đỉnh đầu Tử Vỹ. Cô đứng yên bất động khoé môi nhếch lên chứa đầy ẩn ý, dường như cô nhận ra điều gì đó, cô nhẹ nhàng khép cửa lại để không ai nhìn thấy cảnh tượng này.
– Đứng yên, giơ hai tay lên._ giọng nói vang lên trong bóng tối đủ để hai người nghe thấy.
– Cậu có biết mình đang chĩa súng vào đầu ai không?_ Tử Vỹ.
Không thấy ai trả lời, cô cười khổ:
– Là tổ chức phái đến phải không? Báo cáo họ tên?_ Cô biết việc cô trốn khỏi tổ chức sẽ rất nhanh bị phát giác,họ sẽ tìm đến cô nhanh thôi, không ngờ lại nhanh đến vậy. Còn tưởng được vui chơi thêm một thời gian nữa.
– Đồng chí cho rằng, tổ chức phái tôi đến chỉ để giết người một cách dễ dàng vậy ư?_ giọng nói đó không cao không thấp, rất trầm ổn.
Không để ý đến những lời đe doạ đó Tử Vỹ vẫn bình thản nói
– Tôi cho cậu thêm một cơ hội mau báo cáo họ tên! Nếu tôi ra tay đồng chí sẽ mất mạng.
Tử Vỹ lạnh lùng quay người để họng súng chạm qua thái dương của cô. Người đó yên lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
– Nghiêm Đồ. Đội trưởng đội Ngũ Tính._ Nói rồi anh ta lùi lại vài bước giữ khoảng cách với cô.- Điều này liên quan tới danh dự của tổ chức. Đừng quên mục đích của mình khi trốn thoát. Đồng chí đội trưởng._ Nói rồi anh ta biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất không một chút dấu vết.
Gì chứ? định bỏ chạy sao? Cô còn chưa thăm dò được tin tức về tổ chức từ hắn nữa mà. Quan bar này không lớn một buổi tối là cô có thể nhớ hết đường đi ngóc ngách trong cái quán này rồi, về trò chơi đuổi bắt này cô chắc chắn có lợi thế hơn rất nhiều.
Cuộc đuổi bắt kéo dài không lâu. Người đó dừng lại ở một góc khuất, dựa người vào tường thở dốc. Bây giờ trong đầu người đó hiện ra không ít hình ảnh.
tiếng dao sắc lạnh không ngừng vang lên không khu tập huấn, từng hành động, ánh mắt người con gái đó đều rất lạnh lùng. Những con dao toả ra ánh sáng bạc tàn nhẫn xé rách những nhình nhân xung quanh.
Xoạt!_ tiếng động vang ra từ một hình nhân gần đó.
– Ai? Đơn vị? Tuổi?
– Đội Ngũ Tính, lính tập huấn số 0023 Nghiêm Đồ._ một giọng nói trẻ con phát ra trong bóng tối.- Năm nay 13 tuổi.. Tôi rất kính trọng đội trưởng!
Nhận ra tiếng động đang lại gần Ngiêm Đồ bất giác định chạy trốn thì tiếng động đó dừng lại nơi khuất trong bóng tối.
– Cậu đã lớn như vậy rồi, đồng chí dự bị đội ngũ tính, Nghiêm Đồ. 8 năm rồi nhỉ? Cậu sống tốt chứ?
Nghiêm Đồ im lặng bất động nhìn về phía bóng tối đó chờ đợi Tử Vỹ lên tiếng. Như hiểu được điều đó Tử Vỹ nói tiếp.
– Tôi biết cậu tới đây không phải do tổ chức phái tới. Đã sảy ra chuyện gì? Cậu tới đây tìm tôi làm gì?
Nghiêm Đồ nghe xong bất giác cười lớn.
– Xem ra đội trưởng vẫn còn nhớ tới tôi. Đội trưởng không cần lo tôi không còn là trẻ con nữa rồi. Hôn nay tôi tới đây là có mật báo cho đội trưởng.
Tử Vỹ rời khởi chỗ khuất, tiến lại gần Nghiêm Đồ, nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy dò xét, cười lớn.- Cậu chạy cũng nhanh đó, diễn cũng rất đạt còn làm tôi tưởng cậu định giết tôi thật, Tôi thật không hiểu tại sao họ có thể cho cậu làm đội trưởng đội tình báo của tổ chức được nhỉ? Được rồi đi theo tôi._nói rồi cô xoay người đi bộ về hướng ngược lại.Thấy cô rời đi Nghiêm Đồ giật mình lẽo đẽo theo sau, không ngừng hỏi:- Đội trưởng chị không tò mò mật báo là gì sao?- Làm ơn, đừng gọi tôi là đội trưởng nữa. Gọi bình thường là chị được rồi._ cô phớt lờ đi câu hỏi của cậu, không phải không muốn nghe chỉ là biết nhiều không tốt, không mệt người, còn rất nhiều chuyện cô cần phải làm.- Hả?_ Câu trả lời của Tử Vỹ hình như khôngliên quan tới chuyện anh đang nói, phải mất một lúc lâu Nghiêm Đồ mới định thần lại được cô đang nói gì liền ngoan ngoãn đáp lại” dạ, em biết rồi.”Trở lại căn phòng, Mộc Thảo thấy Tử Vỹ về thì chạy lại ôm chầm lấy cô.- Tử Vỹ em đi đâu lâu vậy? làm chị lo muốn chết.- Em không sao._ Nói rồi cô quay ra sau mở đường cho Nghiêm Đồ tiến về phía trước.- Chào hỏi đi._ Tử Vỹ nhìn Nghiêm Đồ nói.- Không càn đâu. Chúng tôi biết nhau lâu rồi. Nhỉ?_ An Duy tiến lại gần Nghiêm Đồ mỉm cười tỏ ý chào hỏi.- Lại buôn gì nữa vậy?_ Tử Vỹ chán nản nhìn An Duy hỏi. rốt cuộc cậu ta biết bao nhiêu người trong tổ chức?- Là buôn thuốc._ An Duy cười lớn.Cô nhận lấy ly rượu từ tay Mộc Thảo uống một hơi hết sạch, không thèm để ý tới những lời An Duy vẫn còn nải nhải bên tai. Nhìn tập tài liệu được để gọn trên bàn cô nặng nguời hồi lâu mãi mới hoàn tỉnh. Liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 2 giờ sáng, còn rất lâu mới hết đêm. Cô ngả người xuống ghế salon hai mắt nhắm hờ lộ rõ vẻ mệt mỏi.