Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 59: (thật ra tổng số chương giờ là 59)
Tử Vĩ nhanh chóng đẩy Tiêu Đồng vào xe, lập tức nhấn chân ga vọt ra khỏi khu rừng. Không lâu sau, phía sau đã vang lên tiếng súng nổ cùng, đuổi theo cô không ít hơn chục chiếc ô tô.
” Đoàng, đoàng, đoàng…”
Tử Vĩ không vui vẻ cho lắm, động cơ xe cô thuê căn bản không thể địch nổi với xe của đám Mafia kia, trong lòng chửi thề một tiếng. Tử Vĩ bẻ tay lái, đổi hướng đi lợi dụng thân xe cô nhỏ lách vào một đường ngõ kéo dài khoảng cách với đám người kia. Đi tới ngõ rẽ thứ năm đâm ra đường lớn Tử Vĩ dẫm mạnh chân ga xông ra ngoài.
Nhìn Tử Vĩ dễ dàng trốn khỏi bọn họ, nhóm Mafia nổi súng đuổi theo nhưng không kịp. Bên trụ sở mới vừa gọi điện tới, Boss hôm nay đích thân tới kiểm tra ai ngờ bịn họ đen đủi gặp phải chuyện cướp ngục như vậy. Xem ra boss cũng đã tới nơi rồi, điện thoại trong túi tên đội trưởng reo lên từng hồi, hắn run run nhấc máy:
– Boss, để xảy ra chuyện lớn như vậy là chúng tôi lơ là…
Chưa kịp nói hết câu đầu bên kia vang lên tiếng người đàn ông không vui hừ lạnh. Tên thuộc hạ sống lưng lập tức cứng đờ. Ai nói với hắn đầu bên kia tuyệt đối không phải Đại Boss đi, sao ngài ấy có thể trực tiếp gọi điện cho hắn chứ… số điện thoại không phải của anh Tam trợ thủ bên cạnh boss sao?
Chưa kịp hết bàng hoàng, người đàn ông kia đã lên tiếng, văng vẳng bên tai nghe như giọng của ác quỷ:
– Dựa vào mấy người… hừ, đến sợi tóc của cô ấy mấy người cũng không động vào nổi… Đáng tiếc, tôi ở đây bọn họ chạy không thoát.
Ngắt điện thoại, người đàn ông nhìn vào tổng bộ video trong tòa nhà, trong hình tất cả đều không có gì bất thường, duy nhất camera trong nhà giam là náo nhiệt. Nhìn người trong video, hắn cười lạnh khẽ lẩm bẩm.
– Tôi cho em ra ngoài chơi đủ rồi, đến lúc về bên tôi thôi. Lần này em chạy không thoát.
Lời vừa nói xong, một chiếc xe thể thao đen tuyền từ một nơi không xa vọt thẳng ra ngoài theo hướng xe Tử Vĩ đuổi tới.
Phía trước là đường quốc lộ, chỉ cần lái tới đó thù nguy hiểm coi như giảm một nửa, Tử Vĩ khẽ thở ra một hơi. Trong lòng nỗi bất an vẫn không nguôi.
Đằng sau đột nhiên truyền tới một tiếng vang êm ru, Tử Vĩ bao năm này mê xe như điếu đổ không thể không nhận ra tiếng động cơ vừa rồi. Liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu, vẻ mặt Tử Vĩ thoáng trắng bệch kinh ngạc. Người điều khiển xe thể thao kia, là một người hết sức kiêu ngạo, một gương mặt Tử Vĩ hết sức quen thuộc_ Hoàng Tử Dực.
Trên người nặc một chiếc áo sơ mi màu đen, làn ra trắng nõn, mái tóc dài chấm mắt màu đỏ rượu nhưng không có cảm giác lòa xòa cơ hồ hắn hòa vào trong bóng tối. Một dáng vẻ ưu nhã mê người. Tử Vĩ lần nữa liếc nhìn gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt lộ ra hơi thở điên cuồng, kiêu ngạo khiến người ta rùng mình, cô chợt có cảm giác như đang đối diện trực tiếp với hắn ta vậy.
Tử Vĩ nắm chặt vô lăng, trong mắt hiện lên một màu u ám. Không ngờ cô đen tới vậy, cứ nghĩ một chi nhánh nhỏ hắn ta sẽ không để tâm cũng sẽ không đen tới nỗi gặp được nhau. Nhưng cô đánh giá quá cao sự may mắn của mình rồi.
Cái tên mà cô không muốn nhắc tới kia suốt một đoạn đường giống như trêu đùa cô vậy. Rõ ràng có thể trực tiếp dùng tốc độ cao nhất đâm đằng sau xe cô hoặc chặn đầu gì đó. Nhưng không, hắn ta giống như mèo vờn chuột chỉ bám sát xe cô không hơn không kém, cô sắp phát rồ lên được. Tiêu Đồng bên cạnh sợ hãi ngày một lớn, nắm chặt tay vịn cố gắng cắn chặt răng không phát ra tiếng nào, sợ ảnh hưởng đến Tử Vĩ. Nhìn bộ dáng hiểu chuyện như vậy Tử Vĩ cũng chỉ đành thở ra một hơi.
– Cũng may cô biết điều.
Sắp tới đường quốc lộ, chỉ kém hơn trăm mét nữa, siêu xe đằng sau chợt vụt lên chặn đầu xe cô. Tử Vĩ trên mặt không thấy nửa điểm hoảng loạn, khóe môi hơi nhếch lên. Thả chậm tốc độ, lúc tới gần con siêu xe đen đang dừng kia, Tử Vĩ lập tức nhấn chân ga bẻ lái quệt vào góc siêu xe vụt vào đường quốc lộ.
Hoàng Tử Dực khẽ cười khổ chê bai bản thân mình. Có phải do anh thả cô ra bên ngoài lâu quá nên anh cũng quên mất rằng cô sảo quyệt tới cỡ nào rồi. Nghĩ rồi giẫm mạnh chân ga đuổi theo Tử Vĩ.
Hòa vào dòng xe trên đường quốc lộ, xe cô cùng xe Hoàng Tử Dực như vượt qua mê cung càng đuổi Hoàng Tử Dực càng cảm thấy kỳ quái, thực ra không chỉ có hắn ta cảm thấy kỳ lạ mà Tử Vĩ cũng nhận ra được điều này. Khoảng cách xe hai người ngày một xa, mặc dù tốc độ chỉ hơn không kém, cảm giác giống như có người đang âm thầm giúp cô vậy.
Hoàng Tử Dực đánh mạnh vào vô lăng, lúc nãy vì chỉ chăm chăm đuổi theo xe cô mà không để ý đến mình bị bao vây rồi. Đám xe trước mặt phòng bị quá tốt anh không cách nào đuổi theo được nữa, thật muốn nhấn ga đâm chết bọn họ.
Hoàng Tử Dực siết chặt vô lăng, cố gắng lấy lại bình tĩnh quan sát đám người đang làm ma trận vây lấy xe anh. Đám người này chỉ đơn thuần muốn tách anh đuổi theo xe cô, một chút cũng không có ác ý, nhưng anh biết nếu hiện tại động thủ người thiệt thòi là anh. Ánh mắt không khỏi nhuộm lên màu đỏ rực. Không ngờ thả cô đi ba năm, bây giờ anh mới biết cô lại có chống lưng cao tới vậy, tới xe quân đội Italy cũng điều động được, lúc lướt nhìn gương chiếu hậu ánh mắt Hoàng Tử Dực lạnh đi vài phần. Thả chậm tốc độ tới khi dừng hẳn, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình nhìn về phía xa nhếch môi cười.
– Gan em càng ngày càng lớn. Xem ra tôi không thể ngồi yên nữa rồi.