Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 57


Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 57

Về tới Mạc gia, Tử Vỹ vừa vào liền thấy Tử Thiên đi từ trên tầng xuống. Thấy cô anh khẽ nhíu mày, vội vã đi xuống.

– Em sao lại thế này?

Tử Vỹ đã cố gắng về nhanh lắm rồi, còn tưởng có thể về trước anh để thay bộ đồ ướt sũng này nữa chứ. Tử Vỹ thấy anh có dấu hiệu sắp tức giận liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.

– Aiza, anh đừng tức giận. Trên đường về em thấy người khác gặp chuyện tiện tay giúp chút thôi.

Tử Thiên bế cô lên đi thay đồ, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.

– Em khi nào bồ tát như thế, để lần sau em bao đồng mà biến mình thành như vậy, em xem anh có dắt em vào thắt lưng anh không… Tiểu Cảnh, tiền thưởng năm nay trừ hết đi.

Tiểu Cảnh cuối cùng cũng thở ra một hơi, phải biết ông chủ cưng chièu bà chủ tới cỡ nào. Hôm nay cậu chỉ bị trừ tiền lương quả thật là kỳ tích lắm rồi. Đúng là kỳ tích của tình yêu, boss yêu vào thì trở lên dịu dàng hơn rồi.

– Vâng, thưa boss.

Tử Vỹ ôm anh, đang dúc đầu vào cổ anh liền ngẩng dậy.

– Ơ liên quan gì tới cậu ấy. Là em tự cứu người cơ mà.

– Đừng nói tốt cho cậu ta, không bảo vệ em chu toàn anh chưa ngũ mã phanh thây cậu ta là may rồi đấy… mau thay quần áo. Anh đi lấy nước gừng cho em.

Nói rồi Tử Thiên đặt cô xuống giường, đưa cho cô bộ đồ mới rồi mới yên tâm rời đi.


Tử Vỹ bước vào phòng tắm, cởi bỏ lớp quần áo ướt sũng trên người rồi mới bắt đầu tắm.

Lúc mặc quần áo mới đi ra, Tử Vỹ đã thấy Tử Thiên chuẩn bị giúp cô một bát canh gừng còn bốc hơi nghi ngút.

– Mau lại đây uống canh gừng, đừng để bị cảm.

Tử Vỹ nghe xong liền chạy đến chỗ anh, đón lấy bát canh gừng uống một ngụm, cảm giác cả người đều dễ chịu hơn nhiều. Thấy Tử Vỹ ngồi ôm bát, cuộn người làm ổ trên giường anh không khỏi mỉm cười. Tử Thiên mang đến máy sấy giúp cô thổi khô tóc. Bàn tay anh khẽ len lỏi trên tóc cô, chăm chú tỉ mỉ từng chút một. Tử Vỹ thoái mái dựa vào người anh, thoải mái đến không muốn nhúc nhích. Tử Thiên khẽ mỉm cười, xoa đầu cô.

– Mau uống hết, anh dẫn em xuống dưới nhà. Ông nội gửi quà cho em đấy.

Tử Vỹ lúc này giống như một đứa trẻ khi biết mình có quà hào hứng không thôi. Nhanh chóng uống hết bát canh gừng, kéo tay anh vui vẻ xuống nhà.

Dưới tầng, xếp vô số thùng giấy bên trong toàn là hoa quả cùng rau củ phút chốc biến phòng khách trông như kho chứa thực phẩm. Tiếp đến là tiếng cười của Tôn quản gia cùng một vị lão gia nhân trên màn hình tivi.

– Lão gia, đồ ngài gửi tới chúng tôi đã nhận được rồi ạ. Rau củ vô cùng tươi…

– Tất nhiên, còn không phải đều do ta tự tay ta trồng sao.

Tử Thiên thấy một màn như vậy trong mặt hiện lên vài phần ôn nhu.

– Ông nội, ông gửi nhiều đồ như vậy con không ăn hết.

Ông lão nhìn thấy Tử Thiên liền cao hứng.

– Thằng nhóc, đồ ông gửi đâu phải cho mỗi con, còn cho cháu dâu tương lai của ta nữa. Ta nghe lão Tôn nói, Tiểu Vỹ rất gầy, ta đương nhiên phải gửi thật nhiều đồ tốt tới rồi. Đúng rồi, ta khó khăn lắm gọi điện mới đúng dịp đông đủ như vậy, nhóc con còn không mau giới thiệu cháu dâu cho ta.

Tử Thiên mỉm cười kéo Tử Vỹ núp sau lưng anh ra, đan tay vào cô. Tuy chỉ là nhìn qua màn hình nhưng cũng tính là ra mắt trưởng bối đi, không khỏi khiến Tử Vỹ căng thẳng.

– Mạc lão gia, xin chào. Con là Tử Vỹ.

Một thoáng khi nhìn thấy Tử Vỹ, Mạc lão gia chợt sững người nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần không để ai phát hiện. Cười hiền từ, trong lòng không ngừng an ủi mình nghĩ nhiều rồi đi.

– Aiza, Mạc lão gia gì nữa chứ. Mau gọi ông nội thôi.

– Ông nội…

Tử Vỹ nói xong liền đỏ mặt, tay siết chặt tay anh hơn. Bộ dáng của Tử Vỹ lúc này không khác gì nàng dâu mới về nhà chồng khiến trong lòng Tử Thiên như được rót vào một lớp mật, vô cùng ngọt ngào. Tử Thiên đành giải vây giúp cô.

– Ông nội, da mặt cô ấy mỏng đã xấu hổ lắm rồi đây này. Bên kia đã muộn rồi, ông mau nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe.

Mạc lão gia nhìn thấy một màn ân ái kia liền bày ra mặt ghét bỏ thằng cháu trai nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.


– Biết đuổi khéo tôi rồi đấy, được rồi cứ tiếp tục ân ái đi nhé, lão già này phải chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhớ phải ăn hết đấy, hết thì nói với ta chỗ ta còn nhiều lắm.

Nói rồi ông ngắt kết nối, ngồi lại sô pha trong lòng nổi lên suy tư.

– Sao có thể giống với Tiểu Lan nhà họ Hạ tới vậy. Sao có thể trùng hợp tới nỗi tên cũng trùng với hài tử của Tiểu Lan…

~~~ Một nơi khác, trong bệnh viện.~~~

– Ba, mẹ hai người không sao chứ.

Lúc cả nhà Sở Dương vân chạy tới bệnh viện đã thấy Sở lão gia cùng vợ mình vừa ra khỏi bệnh viện liền sốt ruột lo lắng chạy lại đỡ hai người lên xe.

– Không sao, ba con làm xét nghiệm hết rồi, chỉ số ổn định cả rồi. Haizz, cũng may nhờ có cô bé đó nếu không cái mạng già của ông ý cũng không giữ nổi nữa.

Sở lão gia thấy vợ mình nhắc lại cô bé đó liền cao hứng nói với Sở Dương Vân.

– Đúng, đúng, thân thủ của con bé vô cùng tốt. Chẳng lẽ xuất thân là quân nhân sao? Dương Vân trong quân bộ chúng ta có ai như vậy không? Chúng ta phải cảm ơn thật tốt mới được.

– Ba, trong quân bộ nói có con gái cũng không nhiều nhưng nói ít cũng không ít. Ba nói như vậy sao con tìm chứ.

Lão phu nhân chợt nhớ ra cái gì liền nói.

– Phải rồi nhìn cô bé này trông rất giống Tiểu Lan.

Sở Dương Vân ngờ vực lấy điện thoại ra mở lên tấm hình chụp Tử Vỹ đưa tới cho hai ông bà xem.

– Ba, mẹ xem có phải người này không?


Sở lão gia trông thấy liền vui mừng, không ngừng khen Tử Vỹ.

– Đúng rồi, là cô bé này. Thân thủ vô cùng tốt, con quen sao? Là con cái nhà ai mà có thể dưỡng ra một người như vậy chứ?

Sở Dương Vân chợt mỉm cười hiền từ. Hồi chiều, trợ lý mang tới cho ông tài liệu về Tử Vỹ ông không khỏi sửng sốt, thật không ngờ đứa cháu mà bao năm Sở gia không ngừng tìm kiếm lại là cô.

– Thân thủ của con bé đã là gì chứ, bắn súng là đáng kinh ngạc hơn. Còn về phần con cái nhà ai… Mẹ, không phải mẹ nói đứa bé này giống với Tiểu Lan sao. Nó chính là đứa cháu thất lạc bao năm nay chúng ta luôn tìm kiếm đấy. Là con cháu Sở gia đấy mẹ.

Nói rồi Sở Dương Vân đưa đến trước mặt hai người hình ảnh bản xét nghiệm ADN của Tử Vỹ và ông.

Nghe thấy lời của Sở Dương Vân hai ông bà còn chưa hết bàng hoàng, lại nhìn hình ảnh trước mắt trong lòng vô cùng xúc động. Khó khăn lắm lên tiếng.

– Con biết khi nào? Sao giờ mới nói?

– Con từng gặp hai lần. Lần đầu là gặp ở trường bắn 919 con thấy thấy con bé bắn súng vô cùng tốt liền muốn tìm hiểu. Lần hai là gặp hôm Tiểu Yên gặp chuyện, là con bé cứu Tiểu Yên ra.

Sở lão phu nhân hai mắt đã ửng đỏ, nghẹn ngào nói.

– Thật tốt, thật tốt quá rồi. Mau, chúng ta mau đón con bé về. Bao năm qua chúng ta để nó lưu lạc bên ngoài, không biết có phải chịu khổ không?

Lúc xem tài liệu về Tử Vỹ, Sở Dương Vân cũng không khỏi thở dài. Ngoài thông tin cá nhân gốc, phần tiểu sử trong mười năm qua đều trống trơn. Nhưng với thân thủ hiện tại cũng đủ hiểu những năm qua cô đã sống khắc nghiệt tới cỡ nào. Nhưng cho dù cô đã trải qua cuộc sống đáng sợ thế nào thì Sở gia từ nay về sau sẽ trở thành chỗ dựa cho cô.

– Ba, mẹ hiện tại chúng ta không thể đột nhiên đến nhận con bé. Con bé sẽ rất khó chấp nhận, con sẽ sắp xếp thật tốt, nhanh chóng nhận con bé về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.