Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 53
Tử Thiên đưa lattop cho Tư Thuần nhanh chóng định vị vị trí của Phi Lạc, không lâu sau liền có manh mối không hổ là mạng lưới nhà Mạc gia. Tử Vĩ nhìn Tuqr Thiên lần nữa lại nhận thức sâu sắc sự lợi hại của Mạc môn.
Lần này hành động Tử Vĩ không cho mang theo quá nhiều người, vừa đúng ý anh không càn quá phô trương. Tử Thiên đành lệnh cho thuộc hạ lấp xung quanh khách sạn nơi Phi Lạc ở. Sắp xếp hành động ở một khách sạn đối diện.
– Các anh đều mang theo súng rồi chứ?
Tử Vĩ đi về phía cửa sổ sát đất kéo rèm kín mít, vừa nói. Cô bất ngờ kéo chiếc rèm cửa sổ ra, không thấy tiếng trả lời, im lặng chính là đồng ý. Cô xoay người rời khỏi phòng khách sạn, giữ tai nghe hạ lệnh:
– Khi tôi làm việc, không ai được manh động. Nghe theo lệnh tôi, các anh mơi được bình an vô sự.
– Rõ, thưa phu nhân.
Bên tai đồng loạt truyền đến tiếng của nhóm đặc chủng mà Đường Dịch sắp xếp cho cô.
Tử Vĩ nhàn nhã tiến vào khách sạn đối diện từ cổng lớn, đảo mắt nhìn lên các camera lắp xung quanh trần nhà, nở nụ cười hiếm hoi. Toàn bộ camera đều nhìn về phía cô. Máy giám sát cả khách sạn này đều nằm trong tầm kiểm soát của tiền bối Phi Lạc rồi nhỉ.
Tử Vĩ thấp giọng, đưa tay chạm nhẹ vào tai nghe được giấu tinh sảo sau tai bị mái tóc dài che khuất:
– Thiên, anh vào phòng 203. Nhóm Tư Thuần, tới phòng 205.
Tử Thiên cùng nhóm Tư Thuần tới ngay sau khi cô bước vào thang máy. Cũng may trước khi tới đều cải trang cả rồi. Hiện tại nhìn họ giống như đang đi bàn ký hợp đồng doanh nghiệp hơn.
Theo như tác phong cô thường thấy ở Phi Lạc, hắn ta nhất định chọn căn phòng 204, tầm ngắm không cao không thấp vừa hay có thể tăng mức độ nhắm chuẩn mục tiêu mà không bị phát hiện.
Lúc này trong phòng 204, một người mặc một bộ đồ đen, đầu tóc lòa xòa, dựa lưng vào ghế, dập tắt điếu thuốc lá, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên bàn tàn thuốc rơi vãi lung tung vương lên cả bàn phím máy tính, trên màn hình còn nhấp nháy những chấm đỏ khắp nơi trên sơ đồ khách sạn 57 tầng này.
Tử Vĩ bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, phong thái đúng kiểu vui vẻ đi thăm người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Bên tai truyền đến giọng trầm ấm của Tử Thiên:
– Em cẩn thận một chút, anh ở bên cạnh.
Đứng trước phòng 204, cô nở nụ cười không đáp, chậm rãi giơ tay lên gõ mạnh vài tiếng theo nhịp điệu, sau đó chờ người mở cửa.
Phi Lạc đang nghỉ ngơi thì nghe thấy ám hiệu của tổ chức sát thủ liền khó hiểu, anh nhận nhiệm vụ này chưa đầy một tuần mà tổ chức đã biết. Hết gửi thông báo muốn anh báo cáo tình hình giờ lại còn cho người tìm đến tận nơi… anh rảnh đâu mà đi quan tâm tới bọn họ, phiền phức.
Tử Vĩ lần nữa lặp lại ám hiệu, Phi Lạc bực bội đứng dậy mở cửa. ” cạch” một tiếng, cửa được mở. Bên trong vọng ra tiếng Phi Lạc đang nhàn nhạt nói.
– Mấy người rảnh rỗi như vậy sao? Cả ngày chỉ biết tìm tôi đòi báo cáo à? Có tới thì tôi cũng chả có gì cho mấy người mang về đâu.
Tử Vĩ lặng lẽ bước vào, không quên đóng cửa lại. Cười mỉa.
– Tiền bối sống cũng khó khăn quá nhỉ… bị kìm kẹp như thế có khó chịu lắm không?
Phi Lạc dừng động tác, trong mắt thoáng một tia kinh hãi, không phải người của tổ chức. Hắn nhanh nhẹn rút khẩu súng trong ngăn bàn.
– Tiền bối, anh sơ xuất quá rồi.
Tử Vĩ bắn một phát vào khẩu súng của Phi Lạc, súng trong tay Phi Lạc rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh, đủ hiểu khẩu súng trong tay Tử Vĩ uy lực tới cỡ nào.
– Sao cô, biết được ám hiệu của tổ chức sát thủ?
Tử Vĩ cười nhẹ một tiếng.
– Những thứ tôi muốn biết, đều có thể học được.
Phi Lạc cười trừ, lấy lại vẻ bất cần đời thường ngày.
– Haizzz, lâu rồi không gặp.
Tử Vĩ thu lại khẩu súng, nhìn người đàn ông trước mặt, bộ dạng năm phần nhếch nhác, đang nhàn hạ rót rượu. Tử Vĩ nhẹ nhạng mở miệng.
– Ây, lâu rồi không gặp, anh vẫn tàn như vậy nhỉ?
Phi Lạc không nhịn được cười lớn, tay đưa ly rượu, một ngón kẹp điếu thuốc hướng về phía Tử Vĩ.
– Combo luôn này.
Tử Vĩ phủi bụi trên áo khoác, từ chối.
– Tôi đang cai rượu với thuốc, đừng có dụ dỗ tôi.
Anh ta lắc đầu bước đến ghế sofa, thả người xuống, đưa ly rượu lên tu một hơi rồi châm lửa hút thuốc. Một lúc sau anh ta mới lên tiếng.
– Không ngờ cô tìm được tôi. Đỡ mất công tôi đi tìm cô… cô muốn đầu thai sớm à? Chẳng lẽ hôm nay là ngày đẹp sao?
Tử Vĩ cười khinh bỉ, bước tới ngồi đối diện với Phi Lạc:
– Hứ, anh muốn giết tôi… còn chẳng động não xem mình có đủ bản lĩnh ấy không. Thế nào, định nổ tôi banh xác ở đây à?
Phi Lạc hơi ngạc nhiên, chuyện anh đặt bom cô ta cũng biết. Là anh đánh giá thấp năng lực của Tử Vĩ hay trong chuyện này còn ẩn chuyện gì khác. Phi Lạc nhìn chằm chằm vào Tử Vĩ, ngờ vực hỏi:
– Ý cô là gì?
Tử Vĩ không nói chỉ hất mặt về phía máy tính. Phi Lạc hiểu ý, lập tức đưa mắt nhìn về phía màn hình. Toàn bộ bom anh ta đặt trong khách sạn đều bị vô hiệu hóa. Phi Lạc ném ly rượu lên bàn, hai tay lướt nhanh trên bàn phím cố gâng chỉnh lại hệ thống nhưng vô dụng. Phi Lạc ngẩng lên nhìn Tử Vĩ.
– Chuyện này là sao?
Tử Vĩ chỉnh lại tư thế, nghịch nghịch khẩu súng trong tay.
– Anh nhận nhiệm vụ giết tôi, mà không được thông báo tôi đang được ai chống lưng à?
– Chống lưng? Là ai?
Không thấy Tử Vĩ trả lời, Phi Lạc quan sát cô một lượt, toàn lực chú ý lên khẩu súng trong tay cô… nhận ra điều gì đó, trong lòng không khỏi cả kinh.
– Mạc môn?
Tử Vĩ nhìn bộ dạng bết bát của Phi Lạc mà thương xót thay.
– Ông già đó đúng là gừng càng già càng cay nhỉ? Mà cũng phải, nếu nói ra đằng sau tôi có ai thì chắc không ai dám đâm fdaauf làm nhiệm vụ nàu đâu.
Phi Lạc tức tối đấm mạnh xuống bàn.
– Con mẹ nó.
Phi Lạc đan hai tay vào nhau, cúi gằm mặt xuống, cười chua xót.
– Haha, ván này tôi thua rồi… vụ cuối rồi nhỉ? Ảnh, cô còn đợi gì không mau kết liễu tôi đi.
Tử Vĩ đứng dậy, nhìn ra cửa sổ ra hiệu. Một loạt súng bắn tỉa chĩa vào đầu Phi Lạc.
– Không đến lượt tôi ra tay.
Phi Lạc từ tốn cầm lại ly rượu lắc nhẹ. Đưa mắt nhìn Tử Vĩ.
– Này, tặng cô món quà cuối. Tôi vừa nhận được tin, lão Vương vừa đem MET tới thử nghiệm ở Trung Đông. Hy vọng nó giúp ích cho vị nhà của cô.
Nói rồi đứng dậy, đút tay vào túi.
– Aiza, tôi vẫn hi vọng được chết trong tay cô hơn… cảm ơn.
Tử Vĩ xoay người lại, lên nòng. ” Đoàng” một tiếng trúng mi tâm của Phi Lạc.
– Như anh mong muốn.
Nói rồi mở liên lạc, lạnh lùng nói.
– Dọn xác.
Nói xong cắt đứt liên lạc, chỉnh lại quần áo đi ra khỏi phòng 204 như không có chuyện gì xảy ra.
MET thực nghiệm ở Trung Đông, kỳ quái vốn dĩ nơi đó rất bất lợi… chưa tính đến chuyện bị chia năm xẻ bảy cho các bang phái hơn nữa còn chịu cả sự cai quản của quân sự quốc gia. Tổ chức trước nay đều ít hoạt động ở đấy. Lần này, đem MET tới một nơi như vậy… rốt cuộc là muốn làm gì?