Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 5: Làm quen với khoảng cách
12 giờ 30 phút.Đi đến giữa trưa, chiếc siêu xe điêu luyện đỗ tại tầng gửi xe. Khổ cô chưa đi hơn nửa thành phố mãi mới kiếm được đủ nguyên liệu.
Vừa vào đến nhà, cô mệt mỏi rã rời chân tay mặc cho đống đồ lăn lóc trên sàn lết xác đến bên ghế sofa nằm ườn ra đó không nhúc nhích.
Mộc Thảo thấy Tử Vỹ về liền chạy ra đỡ đồ cho cô không quên cằn nhằn:
– Sao em đi lâu thế? chị đợi em mãi nên nhờ An Duy đi chợ dùm rồi…Trời ơi, sao em vứt đồ lung tung thế này? phải gọn gàng vào chứ.
Thật chứ, không nói thì không ai biết Mộc Thảo là ” chúa” cằn nhằn hở ra một tí là chê bai, nhắc nhở. Nói vậy thôi chứ Mộc Thảo rất tốt tính luôn nghĩ cho người khác đầu tiên, rất dễ lừa vì quá thật thà. Nhiều lúc cô còn nghĩ người này sao có thể sống tới bây giờ cơ chứ? không chết vì tốt thì cũng chết vì thật thà quá thôi.
Không muốn nghĩ tới điều này nữa, bận rộn nửa ngày để đi chợ cuối cùng bị cướp công cô cũng mệt rồi, bây giờ ăn là quan trọng nhất. Cái bụng cô kêu ầm ĩ từ nẫy đến giờ rồi nè. Tử Vỹ duỗi thẳng hai chân vắt chéo gác lên bàn vạt áo sơ mi rũ xuống phủ hai bên quần, mái tóc hơi rối ánh mắt vô hồn khẽ nhắm hờ.Tử Vỹ nói với giọng mệt mỏi:
– Oan uổng quá bao công sức em đi kiếm đổ biển rồi sao? Ai da, đói bụng quá đi._ Tử Vý lại dở chiêu ăn vạ ” bách chiến bách thắng” tất nhiên chỉ đối phó với Mộc Thảo thì mới dùng. Ai bảo Mộc Thảo nấu ăn ngon làm gì khiến cô sống dở chết dở như thế này chứ, nếu không cô ra ngoài chon đại một quán nào đó ăn cho rồi.
– Ai da tôi đâu dám cướp công ai đâu. Vừa nẫy chưa kịp chào hỏi thật thất lễ quá. Tôi là An Duy, hân hạnh được làm quen._An Duy từ trong bếp bước ra trên tay cầm một ly rượu vang trắng điêu nghệ lắc nhẹ dung dịch bên trong. An Duy cười tươi đưa ly rượu lên trước mặt làm động tác chào hỏi.
Tử Vỹ đảo mắt về phía An Duy, không đáp chỉ gật đầu cho có rồi lẽo đẽo theo sau Mộc Thảo.
Vừa vào đến bếp đập vào mắt cô là hai người lạ. Ngoài An Duy đang độc thoại trong phòng khách lại xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa thản nhiên ngồi nói truyện, hai người đó không ít thì nhiều trên người đều có nhứng vết trầy xước do va chạm. Cô mặc kệ sự hiện diện của hai người đó lao thẳng về phía bàn ăn nơi bầy ” vô số sơn hào hải vị ” toàn những món cô thích.
Vừa mới cầm đũa định xử đẹp đống đồ ăn trên bàn thì tiếng Mộc Thảo vọng ra:
– Tử Vỹ đi thay đồ, rửa tay rồi mới được ăn cơm. Nhắc bao lần rồi sao mãi mà không sửa hả?
Lúc này, hai người đàn ông kia mới chú ý tới sự tồn tại của cô.
– Cô là Tử Vỹ.
– Anh biết tôi._ cô hơi ngạc nhiên với câu nói của anh.
– Một chút, Mộc Thảo nói cho tôi biết._ người đó nhận ra sự kinh ngạc của cô thì cười nhạt xã giao.
Rời mắt khỏi hai người đó cô quay sang tra hỏi Mộc Thảo.
– Chị có cần giải thích gì không?_ Tử Vỹ khoanh tay trước ngực nhìn Mộc Thảo đầy dò xét mắt không khỏi đảo lung tung nhìn hai người đàn ông gần đó.
– Chị,…
Chưa để cho Mộc Thảo giải thích Tử Vỹ đã giơ tay ra hiệu dừng lại, một tay ôm bụng đang kêu ầm ĩ nói:
– Thôi, chị đợi em thay đồ, rửa tay, lúc ăn cơm giải thích có được không? em đói lắm rồi._ Thực ra không cần Mộc Thảo giải thích cô cũng đoán được phần nào. Chắc hai người đó là bạn bè thân thiết hay đại loại là người thân gì đó của Mộc Thảo, cô cũng không rảnh hơi mà để ý.
Mộc Thảo biết cô em gái này luôn cắt ngang lời cô như vậy đành thôi xoay người đi về phía bếp nhẹ nhàng nói:
– Vậy mau đi, chị hâm lại canh sắp xong rồi. Mọi người chưa ăn đâu chờ mỗi mình em đấy.
Mộc Thảo vừa nói xong thì cô cũng chễm chệ ngồi ở bàn ăn, tay không khỏi hoạt động gắp vào bát mình những món cô thích ăn nhất bắt đầu “xử” chúng.
Mộc Thảo bê bát canh mới hâm nóng ra bàn kéo ghế ngồi cạnh cô ân cần hỏi:
– Sao, thấy vừa chưa? Nếu nhạt thì cho thêm muối.
Tử Vỹ không nhìn Mộc Thảo chỉ chăm chú ngồi ăn gật gù khen ngon.
Ba người đàn ông nhất thời không phản ứng kịp với hành động của hai người con gái trước mặt họ rốt cuộc nơi này có tồn tại sự hiện diện của họ không vậy.
Xử lý phân nửa số thức ăn trong bát Tử Vỹ mới ngước lên hỏi:
– Rồi, họ là ai?_ cô chỉ tay về phía hai người đàn ông nãy giờ nhìn cô như người ngoài hành tinh kia.
– À, quên không giới thiệu với em: đối diện chị là Bạc Ngôn, đối diện em là Dạ Huyên. Họ đều là anh em tốt của chị._ Vừa nói cô vừa gắp thức ăn bỏ vào bát Tử Vỹ, ánh mắt hình viên đạn từ đầu bữa ăn luôn ngắm thẳng vào hai người đối diện.
Nhận ra có mùi sát khí quanh đây, Dạ Huyên đảo mắt một vòng thấy mọi người đều chằm chằm nhìn vào mình thì uể oải buông đũa xuống:
– Sao lại nhìn tôi mọi người sao không ăn nữa vậy? _ Dạ Huyền dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người.
– Cậu còn đủ can đảm để ngồi đó nữa à? Có biết hai cậu mắc tội gì không? còn dám qua đũa trên mâm cơm của Mộc Thảo… quả là anh hùng._An Duy ngồi xem tay vắt lên thành ghế nhấm nháp ly rượu cười đểu.
– Ui tôi có làm gì đâu, tại chúng lấn địa bàn tôi trước, ai bảo chọc tức tôi làm gì.
Nghe xong Mộc Thảo tức giận đập tay xuống bàn cau mày:
– Vâng, không phải lỗi của anh. Nếu không phải Bạc Ngôn tìm thấy rồi chuộc anh về liệu bây giờ anh còn ngồi đây ăn cơm sao?
Cả buổi Mộc Thảo liên tục giáo huấn Dạ Huyên, Tử Vỹ nghe một hồi hết hứng chuẩn bị ra về. Cô không có thói quen tò mò chuyện nhà người ta, cái tính này ngay từ nhỏ sống trong tổ chức cô đã rút ra rồi. Biết nhiều quá không tốt, không biết thì trở nên mù mờ vậy nên cái gì biết thì nên có giới hạn của nó, cái không liên quan thì nên cho qua.
An Duy luôn chú ý tới hành động của Tử Vỹ, thấy cô đứng dậy chuẩn bị ra về thì ra dấu cho Mộc Thảo:
– Nói ít thôi người khác bỏ về rồi kìa.
Mộc Thảo giật mình nhìn theo Tử Vỹ:
– Sao hôm nay em ăn ít vậy? Không khoẻ ở đâu sao?_ cô cảm thấy hơi áy náy.
– Không phải, em no rồi._ Nói rồi cô rời đi.
– Cô ấy đang giữ khoảng cách với chúng ta._ Bạc Ngôn ngồi yên nẫy giờ lên tiếng.
– Cô gái đó không tồi._ An Duy không kìm được bổ sung.
Thấy cuọc nói chuyện không đầu không đuôi của mấy người còn ngồi ở bàn ăn kia Mộc Thảo chưa hết tức nói:
– Thật là tức chết mà mấy người có thôi không thì bảo.
– Thôi thôi, hạ hoả đi tối nay tới chỗ tôi muốn xử hai người đó thế nào cũng được. À nhớ rủ thêm Tử Vỹ coi như chuộc lỗi cho bữa nay._ An Duy đứng dậy cầm chiếc áo vắt trên thành ghế ra về.
– Đành vậy._ Mộc Thảo thở dài cầm máy gọi cho Tử Vỹ.