Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 45


Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 45

Sáng sớm Tử Thiên phải tham dự một cuộc họp gấp. Vậy nên Tử Vĩ được thả rông chơi khắp trụ sở, hôm nay Tử Vĩ mặc cực kỳ cổ điển: áo sơ mi cổ lọ phong cách quý tộc phương Tây, quần bó sát tôn đôi chân dài thẳng tắp… chả là vừa hay che đi được dấu vết hoan ái cũng mang phong cách kín đáo đúng ý Tử Thiên. Cô ăn mặc như vậy thu hút không ý sự chú ý, Tử Vĩ vừa đi vừa lẩm bẩm nói xấu Tử Thiên hại cô thành bộ dạng kỳ quái như vậy. Cô vừa hay đi qua phòng tra khảo, thấy Tư Thuần bước ra, bộ dạng tơi tả giống như đánh trận ba đêm không ngủ vậy. Tử Vĩ tò mò hỏi:

– Anh sao thế?

Tư Thuần mệt mỏi tới độ không kịp load câu hỏi của Tử Vĩ luôn. Theo ra sau là A Trạnh với Trí Hào bộ dạng cũng không khá khẩm hơn. Nhìn thấy Tử Vĩ liền chào hỏi:

– Bà chủ.

Tử Vĩ đến chỗ A Trạch đi đi lại lại một lượt.

– Mấy người làm sao vậy?

Trí Hào uể oải trả lời.

– Bà chủ, chúng tôi đang thẩm vấn tên nội gián đứng sau Quy Hồng, tên này cứng miệng quá làm cách nào cũng không chịu nói… hôm qua suýt nữa còn để hắn tự sát…

Nghe vậy sắc mặt Tử Vĩ liền thay đổi tỏa ra vài phần lạnh lẽo, lên tiếng.

– Vậy à… mấy người vất vả rồi, để tôi giúp…

Lúc này Tư Thuần mới có vẻ tỉnh táo hơn, thấy Tử Vĩ muốn giúp vội xua tay:

– Không cần đâu, mấy chuyện này để chúng tôi làm đi.

Không kịp phản ứng Tử Vĩ phía sau đá nhẹ vào chân Tư Thuần khiến anh bất ngờ quỳ xuống.

– Này, cô làm gì thế?

Tư Thuần gào rống lên, Tử Vĩ chậm rãi cúi xuống nói.

– Bộ dạng này, anh còn muốn uy hiếp ai. Mấy vụ thẩm vấn tôi không kém mấy người đâu…

Nói rồi quay người rời đi, vừa đi vừa rút điện thoại nhắn cho Châu Dương một tin rồi nhanh chóng trở lại văn phòng Tử Thiên cầm theo thẻ bài.

Tử Vĩ vừa rời đi, Đường Dịch ôm một chồng tài liệu đi ngang qua thấy cảnh như vậy liền vỗ vai an ủi Tư Thuần:


– Chuyện này cậu cứ để cô ấy thử một lần đi. Boss nói cô ấy có cách để hắn ta mở miệng.

Đám Tư Thuần kinh ngạc.

– Hả? Chúng ta ba ngày nay làm đủ trò với hắn cũng có moi ra được gì đâu… cậu nói cô ấy có thể?

Đường Dịch nhún vai.

– Chịu… nhưng tôi thấy khả năng cao lắm, cô ấy luôn là bất ngờ của boss mà.

Nói rồi vội vàng phi vào phòng họp báo cáo với Tử Thiên.

Tử Thiên kết thúc buổi họp lập tức đi sang phòng quan sát thẩm vấn, cách nhau một tấm gương, phía bên kia Tử Vĩ chưa tới, chỉ thấy một người dáng vẻ gầy gò lặng lẽ ngồi trong góc phòng cơ thể đầy vết bầm tím do đánh đập. Tử Thiên lạnh lẽo lên tiếng.

– Cô ấy chưa tới sao?

Vừa dứt lời cánh cửa phòng thẩm vấn chợt chậm rãi mở ra, không khí đột nhiên trở nên dè nén theo từng tiếng gót giày chuyền tới.

” Cạch”

Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, bên trong ngập mùi khói thuốc. Tử Vĩ bước vào ánh mắt chưa từng rời khỏi người trong góc phòng kia. Yên lặng hồi lâu, khung cảnh như bị ngưng đọng, mặc dù biết có người tới nhưng người kia vẫn không nhúc nhíc. Mãi Tử Vĩ mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí này, giọng nói quen thuộc, lạnh lẽo vang lên khiến người kia hợt rùng mình, ngẩng lên.

– Tôi còn nghĩ… cậu sẽ sống tốt hơn thế này chứ? Đồng chí Bắc Đại, đội phó đội Lộ Tinh… tôi khai báo đúng họ tên, vị trí rồi chứ?

Người kia trông thấy Tử Vĩ từ ngạc nhiên đến hoảng sợ, đã bâo lâu cậu ta không còn nhìn thấy bộ dạng này. Ánh mắt tàn nhẫn không một tia lay động, mỗi khi để cô trực tiếp tra khảo đồng nghĩa với việc họ bị tuyên án tử hình. Người tên Bắc Đại run sợ, lắp bắp.

– Đường chủ… Đường chủ… ngài sao lại ở đây?

Tử Vĩ không trả lời vấn đề này, giống như chẳng để vào tai những lời thừa thãi, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, vắt chân cao ngạo nhìn tên kia.

– Châu Quang gài cậu vào đây là muốn làm gì?

Trước vẻ đáng sợ của Tử Vĩ, Bắc Đại vẫn cố gắng giữ bình tĩnh chối bỏ.


– Không, tôi không còn liên hệ gì với tổ chức nữa…

Chưa dứt lời Tử Vĩ liền ném mạnh sợi thẻ bài vào người Bắc Đại, âm sắc lạnh lẽo vang lên.

– Cái này bán đứng cậu rồi.

Sợi thẻ bài rơi xuống đất tạo thanh tiếng lanh lảnh rợn người, Bắc Đại run rẩy lật lên xem. Là tên cùng vị trí đội của hắn, lúc này toàn bộ vỏ bọc bình tĩnh kia chợt sụp đổ hắn vội vàng bò tới cầu xin Tử Vĩ.

– Đường chủ, ngài phải tin tôi… là gài bẫy. Tôi không liên quan đến chuyện này… tôi…

Những lời phía sau hắn vội nuốt lại, một hàng dao bạc xếp chồng trước mắt hắn. Những con dao xen kẽ đan trong tay Tử Vĩ ánh lên sáng bạc chói mắt, nó lướt qua từng kẽ ngón tay thon dài của cô, thoắt ẩn thoắt hiện. Không biết từ bao giờ một hàng dao đã kề lên cô hắn. Từng từ từng chữ cô nói giống như thanh âm của quỷ dữ lạnh nhạt nhẹ nhàng thấm vào tận xương tủy.

– Tôi ghét nhất dài dòng. Màn kịch này, cậu không diễn nổi nữa đâu.

Bên phòng bên cạnh, đám Tư Thuần đầy đủ có mặt, nhìn một màn như vậy bất giác lạnh sống lưng, trước đây cô là người thế nào mà lại khiến người khác kinh sợ như vậy? A Trạch cùng Trí Hào lần nữa chứng kiến cô dùng dao mà không khỏi kích động. Ở đây ngoại trừ Tử Thiên vẫn đang chăm chú nhìn cô thì tất cả vẫn đang chìm trong sự căng thẳng.

Bắc Đại di chuyển ánh mắt nhìn Tử Vĩ không còn sự sợ sệt mà giống như sự kiên định trước khi kết thúc. Tử Vĩ đương nhiên phát hiện ra điều bất thường, đoán trước được hành động tiếp theo Bắc Đại sẽ tự sát bằng thuốc độc liền dùng sức bóp mồm hắn, rất nhanh dùng dao đâm một đường nhổ đi chiếc răng gắn thuốc ra. Bắc Đại đau đớn ôm lấy một miệng đầy máu lùi về sau. Tử Vĩ ném chiếc dao dính máu ra sau lưng, túm lấy tóc hắn, giật ngược lại.

– Muốn chết dễ dàng như vậy? Trước mặt tao, mày không có bản lĩnh ấy.

Chỉnh lại tâm trạng, Tử Vĩ nói tiếp:

– Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Nói xem đã làm những gì cho tên Châu Quang.

Bắc Đại thều thào.

– Tôi không nói thì sao?

Tử Vĩ phá lên cười, vỗ vào đầu hắn như vỗ một con chó.

– Vẫn muốn trung thành cơ à? Tự mình xem hắn ta tốt cỡ nào.


Nói rồi ném cho hắn chiếc điện thoại, bên trong là một đoạn video được quay nén cảnh Châu Quang đang nghe điện thoại.

– ” Lô hàng này lấy được, cậu xử lí sạch sẽ một chút bên Mạc gia đã nghi ngờ rồi.”

– ” Sao? Tên Bắc Đại đó à? Cứ làm theo trình tự… giữ lại không tốt. Tên đó đã hết giá trị lợi dụng rồi.”

Đoạn video kết thúc Bắc Đại ngẩn ra, không tin vào tai mình.

– Không thể nào, không thể nào…

Tử Vĩ chán ghét bộ dạng kia, khinh bỉ.

– Thật ngây thơ, khi làm những việc như vậy cậu sớm phải biết đến những kết cục như vậy rồi chứ.

Nói rồi ném một tập tài liệu cho hắn ta xem. Trong mắt hắn giờ không còn gì ngoài dòng chữ:” Họ tên: Bắc Đại. Đơn vị: đội phó đội Lộ Tinh. Tình Trạng: Đã tử vong. Nguyên nhân tử vong: Không rõ.”

Hắn tức giận siết chặt nắm đấm, phát điên gào thét, đập phá. Bên kia đám A Trạch lo Tử Vĩ bị thương còn định xông vào liền bị Tử Thiên ngăn cản.

– Cô ấy không muốn làm phiền.

Trong phòng thẩm vấn, bị Bắc Đại đập phá giờ bừa bộn đến khó chịu. Bắc Đại làm loạn một hồi kiệt sức quỳ rạp xuống, mặc kệ cho hai bàn tay đang chảy máu. Mãi mới lên tiếng.

– Ở Mạc gia, thông tin quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu như không phải người được cấp quyền nhất định sẽ không thể nào biết được… tôi chỉ là một tên lính quèn, ngoài việc biết được con đường đưa hàng đi thì không biết gì khác. Những năm qua tôi chỉ có thể tiết lộ những thông tin vụn vặt đó cho tổ chức, thành công cướp được một ít hàng nhưng không lâu thì bị nghi ngờ, tôi đã dừng cung cấp thông tin được một thời gian rồi. Gần đây, hắn gửi cho tôi một mật báo, nói muốn tôi lấy được tài liệu liên quan đến lô vũ khí gì đó… tôi không rõ… chỉ biết nghe theo hắn sắp xếp, nhưng thất bại rồi.

Tử Vĩ vẫn yên lặng chờ tên đó nói tiếp, ánh mắt giống như muốn xuyên thấu hắn. Bắc Đại đưa mắt nhìn Tử Vĩ.

– Đường chủ, những gì tôi biết đều nói cả rồi.

Hạ tậm mắt, Tử Vĩ đứng dậy chỉnh lại trang phục.

– Tôi không còn là Đường chủ. Đồng chí không cần gọi tôi như vậy nữa.

Bắc Đại lần đầu tiên cảm nhận được vị chủ nhân trước mặt không còn giống trước kia, mơ hồ cảm thấy có chút hơi ấm.

– Tôi đã từng muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy, tôi muốn sống thật bình thường… tôi cứ nghĩ chỉ cần biến mất mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng tôi đã nhầm… cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, vẫn là không thoát khỏi tầm kiểm soát của cái tổ chức chết tiệt kia. Đường chủ, ngài cũng vậy phải không?

Tử Vĩ hiếm khi gặp lại người quen nên đặc cách ngồi lại hàn huyên, nhàn nhã ngồi lên chiếc bàn gỗ, tư thế thoải mái nhìn Bắc Đại.

– Tôi không giống cậu, điều tôi muốn làm chẳng ai ngăn cản được tôi cả.


Bắc Đại nở nụ cười hiếm hoi, gật đầu đồng tình.

– Phải rồi, ngài là ai chứ… chúng ta không giống nhau, tôi kém cỏi hơn ngài rất nhiều.

Theo thói quen Tử Vĩ bắt đầu đùa nghịch những con dao nhỏ, để chúng len lỏi khắp bàn tay. Ánh mắt tối đi một mảng.

– Có một điểm chung… tôi hay cậu đều không có khái niệm ngày mai, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại ở nơi bóng tối.

– Đường chủ, ngài sẽ không như vậy.

Khóe môi Tử Vĩ cong lên nét cười, lắc đầu như vừa đón nhận lời chúc phúc lại giống như phủ định nó. Giơ tay nhìn đồng hồ, đây là thói quen lúc trước Tử Vĩ vào tra khảo tội nhân ở tổ chức. Bắc Đại như hiểu hành động đó có nghĩa là gì thì quỳ ngay ngắn lại, nhìn Tử Vĩ ra phán quyết cuối cùng.

– Hết giờ rồi, tôi cho cậu hai lựa chọn. Một là, chết trong tay tổ chức. Hai là, chết trong tay tôi. Kết cục nào đối với cậu cũng rất tàn nhẫn, lựa chọn cho kỹ.

Bắc Đại nở nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ, giống như được giải thoát.

– Tôi từng là thuộc hạ của ngài, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài nói chuyện nhiều như vậy… đây có thể coi như đặc ân cuối cùng cho tôi không?… Haizzz, quy định tôi đều rõ, một khi đã phản bội thì đều chịu án tử. Điều cả đời tôi không hối hận nhất chính là được làm việc cùng ngài. Hôm nay chết trong tay vị thủ lĩnh tôi tôn sùng nhất… tôi mãn nguyện rồi.

Tử Vĩ nghe xong, không phụ lòng Bắc Đại, tung người dùng lực đâm một thanh sắt nhọn xuyên qua đỉnh đầu hắn, một chút cũng không luyến tiếc. Thi thể Bắc Đại đổ ầm xuống, máu tràn ra lỗ tai, lỗ mũi,… bộ dạng cực thảm hại. Tất cả chỉ diễn ra chưa đầy năm giây. Mọi người lại một phen kinh hãi, cách thức xử lí quá tàn nhẫn, họ không ngờ cô có thể làm vậy.

Tử Vĩ mặt không biến sắc tiến lại góc phòng bới ra sợi thẻ bài trong đống đổ nát, tiến lại chỗ Bắc Đại, thanh âm giống xứ giả địa ngục báo tử:

– Bắc Đại_ đội phó đội Lộ Tinh, hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ thất bại. Chết ngày X tháng X năm X lúc 10:34… Đây là tôn nghiêm cuối cùng tôi dành cho cậu.

Nói rồi cúi người đặt lại thẻ bài vào tay Bắc Đại, đứng nhìn thi thể hồi lâu.

Tử Thiên chứng kiến cô làm những chuyện như vậy, giờ đứng đó không biết là đang tưởng nhớ hay chỉ đơn giản là chiêm ngưỡng kết cục cuối cùng mình tạo ra, dáng vẻ hiện lên đơn độc, tàn nhẫn. Tử Vĩ ngẩng lên nhìn về phía tấm gương như đang đối diện với ánh mắt đám người đằng sau bức tường ấy. Mà không, giống như chủ đối diện với mỗi Tử Thiên thôi. Anh đứng dậy rời khỏi phòng quan sát, tới kéo cô ra ngoài. Hai người đi rất lâu, mãi cho tới khi trở về văn phòng anh.

Tử Thiên ôm cô vào lòng, để cô tản bớt đi dáng vẻ tàn nhẫn kia. Trong đầu vẫn vang lên câu nói:” Tôi hay cậu đều không có khái niệm ngày mai, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại ở nơi bóng tối.” Nó khiến anh cảm thấy khó chịu, hôn lên tóc cô.

– Em có anh rồi, những ngày tháng đó em không cần sống nữa.

Tử Vĩ ôm nhẹ anh, dựa đầu vào ngực anh nhỏ giọng nói.

– Nếu như giết người là điều để em duy trì cuộc sống hay bảo vệ những thứ em muốn bảo vệ, em không ngại tiếp tục làm vậy… anh còn muốn ở bên em à?

Tử Thiên cúi xuống hôn cô, siết chặt cô hơn.

– Anh yêu em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.