Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 42


Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 42

Rời khỏi kho quân dụng…

Biết Tử Thiên không có việc gì cô cũng bình tâm lại, nhớ lại cuộc giao tranh vừa rồi trong lòng chợt rối loạn thẻ bài trên cổ Mary khiến Tử Vĩ không khỏi lo lắng. Khi còn trong tổ chức mỗi lần thực hiện một cuộc giao dịch nào đó, đều có một thẻ bài riêng, có ký hiệu của tổ chức. Lần này lại vô tình thấy được thẻ bài quen thuộc đó Tử Vĩ trong lòng dự cảm không lành. Nếu như trong vụ này có nội gián, có khi nào là người trong tổ chức gài bẫy, nhưng căn bản một tổ chức như Vương gia hoàn toàn không có lá gan động vào Mạc môn hẳn phải có người chống lưng, càng nghĩ càng rối nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này. Tử Vĩ lục lại trong trí nhớ xem rốt cuộc ai có khả năng làm gián điệp nhất…

Tập trung ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, đã lâu không tới nơi này vẫn không thay đổi gì cả. Chỉ có cô là thay đổi.

Từ khi rời khỏi kho quân dụng Tử Vĩ không nói một lời nào cả tử Thiên im lặng nhìn cô nhớ lại cái hình bóng vừa rồi Anh không ngờ cô lại tới đây tìm anh. Bộ dạng tàn nhẫn, vô tình khi giết đám người kia, khoảnh khắc cô cảnh cáo Trí Hào còn lúc cô chỉ dùng một đòn hạ gục ả ngoại quốc… ánh mắt khi cô kết thúc mọi chuyện quá hung tàn giống như một con quỷ dữ khiến anh suýt thì không nhận ra cô như thể cô là người hoàn toàn xa lạ.

– Anh còn nhìn nữa là em cho rằng anh đang quyến rũ em đấy.

Tử Thiên thu hồi suy nghĩ, kéo cô vào lòng, xoa nhẹ tóc cô. Anh biết người trong kho hàng kia là cô của quá khứ, còn người đang ôm anh hiện tại vẫn là cô gái trong lòng anh. Quá khứ của cô tàn nhẫn bao nhiêu, anh sẽ không để cô sống như vậy nữa.

– Anh còn chút việc ở đây, em về cùng bọn Chỉ Hàn trước hay muốn ở lại với anh.

Tử Vĩ nghe thấy có thể ở lại đây, đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội vui chơi liền hào hứng nói:

– Em tất nhiên phải ở lại với anh rồi.

Tử Thiên yêu chiều Tử Vĩ khẽ nhéo nhũi cô.

– Em chỉ muốn ở đây chơi chứ gì?


Tử Vĩ cúi xuống cọ cọ vào cổ anh như con mèo nhỏ

– Không có, em nhớ anh mà.

Lòng Tử Thiên bị lời cô nói hòa tan thành nước, nở nụ cười dịu dàng, cúi xuống hôn lên môi cô.

– Vậy em phải hứa không được chạy lung tung, phải luôn ở trong tầm mắt anh.

– Hả? Vậy em thà về trước còn hơn.

Tử Vĩ đau khổ, cô còn tưởng được tung hoành ngang dọc trong cái trụ sở, thư dãn gân cốt. Ai ngờ…

– Ý em là gì?

Biết mình nói sai, Tử Vĩ vội ôm cổ Tử Thiên hôn chụt anh một cái sửa lại.

– Không có, chỉ cần ở bên anh là được… em sao cũng được.

Xe chạy vào trụ sở Mạc môn ở Italy.

Tử Thiên dẫn cô vào văn phòng sắp xếp mọi việc ổn thỏa, vứt cho cô một đống đồ ăn vặt rồi nhanh chóng mở cuộc họp đẩy nhanh tiến độ công việc.

Tử Thiên vừa rời đi, Tử Vĩ liền gọi cho Châu Dương.

– Chị à.

– Cậu tra cho chị một chuyện.

– Chuyện gì?

– Danh sách những người bị khai trừ hoặc mất tích ở tổ chức.

– Sao đột nhiên lại tra chuyện này?

– Chị có việc cần… tra nhanh đi.

– Được rồi, muộn nhất tối nay em gửi. Chị cần gấp không?


Tử Vĩ vân vê thẻ bài trong tay, suy nghĩ một hồi.

– Cứ từ từ.

Cúp máy, Tử Vĩ trút gánh nặng sang một bên chui vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, gạt bỏ những bụi bặm, máu me trên người xuống, Tử Vĩ thoải mái hơn hẳn. Chọn lấy chiếc áo sơ mi màu đỏ đậm của anh kết hợp với quần bó sát, sơ vin một bên tạo cảm giác lười biếng, tùy tiện nhưng không phản cảm. Ôm lấy đống đồ ăn vặt, chọn ra một món cô thích rồi bóc ra, nhân lú anh họp chưa về cô ra ngoài dạo chơi xíu.

Trụ sở ở Italy không rộng như trụ sở chính của Mạc gia nhưng coi như cô cũng mở rộng được tầm mắt. Mới dạo quanh quá nửa cái trụ sở, Tử Vĩ nhàn nhạt mở miệng.

– Còn muốn theo tôi tới khi nào? Hai cậu xó ra đây không thì bảo?

A Trạch cùng Trí Hào lủi thủi đi ra, bộ dạng y như học sinh tiểu học bị phạt khi mắc lỗi.

– Bà chủ, chuyện hôm nay là lỗi của tôi. Ơn bà chủ cứu mạng chúng tôi ghi lòng tạc dạ.

Tử Vĩ nổi hứng muốn trêu chọc hai người họ.

– Tôi nhận không nổi.

Thấy Tử Vĩ nói vậy hai ngươi kia hoảnh hốt.

– Bà chủ… tôi… tôi biết lỗi rồi, xin bà chủ tha thứ.

– Hai người có lỗi gì?

Trí Hào vội vàng giải thích:


– Là tôi ngu muội, tin tưởng thằng chó Quy Hồng hại Mạc môn thiếu chút nữa tổn thất…

Tử Vĩ mỉm cười lắc đầu, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói.

– Vậy là lỗi của người tên Quy Hồng kia sao? Đừng có đổ lỗi cho bất kỳ ai, không biết tính toán ứng phó là lỗi của cậu, không biết dùng người cũng là lỗi của cậu… đến giờ cậu vẫn đổ lỗi lên người khác, cậu căn bản chẳng nhận ra mình đã sai ở đâu.

Thấy Tử Vĩ rời đi hai người vội vàng bám theo, lẽo đẽo như một cái đuôi. Trí Hào thất vọng lên tiếng.

– Bà chủ, tôi… tôi còn cứu được không?

Tử Vĩ vốn là mặc kệ hai người kia nhưng nghe Trí Hào hỏi vậy có chút không đành lòng bèn xoay người lại.

– Còn cứu được hay không thì phải xem lại cậu. Tôi tin con mắt chọn người của Tử Thiên, chắc hẳn cậu phải có gì đó nổi trội. Nhưng nổi trội ở đâu tôi không cần biết, cái tôi hiện tại nhìn thấy chính là sự ngu xuẩn của cậu. Tôi mặc kệ cậu ngu ngốc bao nhiêu nhưng làm ơn đừng đem sự ngu ngốc đó bôi đen thanh danh Mạc môn. Một người trợ thủ giỏi sẽ không bao giờ cần nhắc đến danh tiếng của chủ nhân mà phải đem sự tài giỏi của mình để người khác nhìn vào nhớ đến vị chủ nhân đó. Tôi… lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhắc cho cậu biết, núi này cao còn núi khác cao hơn. Ở Mạc môn này còn rất nhiều người tài giỏi hơn cậu, cho nên đừng tự cho mình là giỏi.

Trí Hào nghe xong chết lặng một chỗ không tài nào nhúc nhích. Tử Vĩ quay sang A Trạch nhìn hắn hồi lâu như muốn xuyên thấu cả tâm can hắn, mãi mới lên tiếng:

– Ở trong Mạc môn lâu như vậy, cậu nói kinh nghiệm cậu đầy mình. Tôi tự hỏi nó phải đầy đến bao nhiêu mà cậu vẫn phạm phải lỗi cấp thấp như vậy. Tôi theo dõi lộ liễu như thế cậu còn không phát giác ra… như vậy chết bao lần cho đủ.

Nói xong dứt khoát quay người trở về văn phòng của Tử Thiên. Nhìn bóng lưng Tử Vĩ rời đi có chút cô độc, phải là một người như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy? Trong lòng A Trạch cùng Trí Hào khâm phục khẩu phục, lòng ngưỡng mộ lại tăng thêm một bậc. Cả đời này họ chỉ nhận cô là bà chủ, cũng tự nhận chỉ có cô mới xứng đáng đứng bên cạnh lão đại. Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, một mình cô vẫn có thể chống đỡ, đây mới là người phụ nữ boss cần

Trí Hào tự trách bản thân, boss nhiều lần căn dặn cậu làm việc không được lỗ mãng, điều gì cũng phải suy xét kỹ càng vậy mà cũng không chịu sửa cái tính cao ngạo. Lần này bị vạch trần bản tính lâu nay Trí Hào hổ thẹn không thôi, quyết sửa đổi bản thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.