Đọc truyện Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss – Chương 2: Trò chơi thực sự mới bắt đầu
****——-**** 10 năm sau ****——-**** Âu Diên, đếm sơ sơ cũng hơn con số chục triệu,là thành phố phồn hoa nhất Thạch Ngạn. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy vô vàn ánh đèn toả sáng rực cả một góc trời, từng nhà cao ốc thấp thấp cao cao chên chúc nhau.
Tại chung cư cao cấp Nguyệt Hoàng thuộc tổng bộ cao ốc Lý Nguyên cách thành phố khá xa…
Có hai người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi dừng chân lại bức tường kính trong suốt phóng tầm mắt xuống thành phố thắp đèn sáng trưng, khẽ mỉm cười.
– Chúng ta nuôi con bé thật không uổng phí… _ Ông tươi cười cầm ly pha lê lắc nhẹ dung dịch bên trong đó.
Người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng vui lây:
– Con bé ngày càng có bản lĩnh, tài năng tiềm ẩn còn rất nhiều. Tôi không muốn chúng ta làm đứt sợi đây khống chế nó. Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch tính từ trước.
Tiếng cười tham hiểm vang khắp phòng.
– Vương chủ, Vương chủ.
Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi khẽ chau mày:
– Có chuyện gì? chẳng phải ta đã nói không được làm phiền ta khi ta đang có khách à?!
Người bên ngoài nói giọng sợ hãi pha sự lo lắng:” Dạ thưa,…cô Tử Vỹ có gửi đồ tới ạ.”
Tiếng nói trong phòng ôn hoà hẳn:
– Mang vào đây.
Người bên ngoài mở cửa với dáng vẻ sợ sệt
– Dạ… Vương chủ…Phó tổng._ người đó cung kính cúi người một góc bốn năm độ chào hỏi.
Người đàn ông ngoài bốn mươi lại gần lấy ra từ trong hộp mới gửi đến một cọc tiền dày cộp, hắn quan sát một hồi rồi cừoi lớn:
-Tốt lắm! Tử Vỹ quả nhiên không khiến ta thất vọng.
****—-****
Nơi khác, tại Ytaly… 1 giờ 30 phút sáng…
Đoàng! đoàng… đoàng!
Tiếng súng vang vọng giữa không gian, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của màn đêm, mùi thuốc súng ngày một nồng làm không khí ngột ngạt đến khó thở.
Hàng chục người mặc bộ vest màu đen thi nhau gào thét, truy sát một người con gái. Trên tay vài người cầm những khẩu súng lục những người còn lại cầm gậy họ không ngừng nã đạn về phía trước. Trời tháng tư lất phất mưa phùn, từng hạt mưa rơi phủ kín lên thân hình người con gái đó. Viên đạn với đường kính 8 – 16mm đã được cách tân bắn ra với tốc độ ánh sáng nhắm thẳng vào cô không chút lưu tình.
Tinh!
Một tiếng động lạ phát ra từ người cô gái. Cô không bị chúng đạn mà viên đạn như một phép ma quỷ bay về phía ngược lại nhắm thẳng vào một tên nào đó khiến hắn ngã về phía sau bất động.
Ở phía sau, bọn người kia thấy cô cắm đầu chạy về phía trước, trên tay cài vô số con dao găm nhỏ toả ánh sáng bạc nổi bật giữa màn đêm mờ ảo.
– Mẹ kiếp, nó tránh được._Một tên thấy người phe mình bị như vậy liền văng tục chửi thề.
Bọn chúng không ngừng đuổi theo, lần này còn xả đạn điên cuồng hơn, chỉ hận không thể bắt cô ngay lúc này. Khoé môi cô nhếch lên tạo một đường cong hoàn mĩ, cô biết mình đã tìm ra được đường sống rồi.
Nhắm mắt lại liều mình chạy đến bên bờ vực sâu hun hút tưởng chường không đáy, nụ cười cô càng lớn:
– Hey! Châu Quang… đồ vô dụng.
Đám người kia thấy cô dừng lại thì cũng dừng lại theo vẻ mặt đầy nghi hoặc, chờ đợi hành dộng tiếp theo của cô. Hàng chục họng súng đen ngòm chĩa về phía cô dè chừng. Thấy cử chỉ của mấy người kia càng khiến cô hưng phấn, cười lớn hơn:
– Đám ăn hại mấy người mà đòi bắt được tôi sao?… Nghĩ gì vậy?. Tôi không muốn phí thời gian với mấy người. Bye.
Nói rồi cô thả mình nhảy xuống dưới. Chỉ cần không chết dù có là địa ngục cô cũng sẽ nhảy vào. Vì sao à? Vì cô là Tử Vỹ. Đám người thấy cô nhảy xuống vộị vàng tiến lại gần, một tiếng va đập mạnh xuống nước khiến đám người đó dường như hoàn hồn định thần lại chuyện vừa sảy ra. Rất nhanh một người cầm đầu rút từ trong túi một chiếc điện thoại bấm một dãy số dài, đưa lên tai, vẻ mặt đầy lo lắng.
– Alô._ người nhận cuộc gọi cầm máy.
– Thưa đội trưởng,…ta mất dấu con bé đó rồi.
****——-****
Đêm tại Âu Diên_ thành phố dường như không ngủ.
– Cái gì?… Mau nối máy cho Châu Quang._ Lão Vương vo tròn tờ giấy trong tay, mất kiên nhẫn. Thấy đầu đây bên kia có động tĩnh lập tức hét lớn:
– Thằng chó, mày làm ăn kiểu gì vậy hả? Tại sao lại để nó trốn thoát?
– Ba…con.
– Bằng mọi giá tìm nó về đây…
Ông tức giận cắt đứt liên lạc cầm chiếc cốc pha lê ném thẳng về phía bức tường đối diện làm nó vỡ tan. Cơn tức còn chưa nguôi, khuân mặt ngày càng thay đổi trở nên khó coi, ông vò nát giấy tờ trong tay ném về phía cửa hét lớn:
– Con nhỏ chết tiệt… mày đừng tưởng ra đi dễ dàng như vậy.