Đọc truyện Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng – Chương 31
Editor: Trà Đá.
“Đúng, anh yêu em say đắm.”
Cô lưu luyến lồng ngực ấm áp của anh, ôm chặt lấy anh: “Em chưa nói với anh, em cũng yêu anh nhiều lắm.” Cho nên những uất ức cả ngày hôm nay mà cô phải chịu đựng thì có tính là gì.
“Mặc dù em chưa nói, nhưng mà anh lại biết. Vậy nên về sau em phải thường xuyên nói, để cho anh cũng biết rõ, anh không còn phải một mình tự cố gắng nữa, mà bên cạnh đã có thêm người bầu bạn.”
Cô giương mắt, nhón chân lên hôn lên môi anh, nhẹ giọng nói: “Em mãi mãi yêu anh.”
Mục Tiểu Tuệ đi làm sớm hơn Tô Dịch, hai công ty cũng gần nhau, nên mỗi ngày anh đều tự mình đưa cô đi làm, tan việc cũng tự mình đón cô, tình cảm nồng nàn không ngừng tăng lên trong cuộc sống, như dây leo từ từ leo lên phía trên.
Cô vẫn là một chân chạy việc vặt ở trong công ty như trước, ban đầu là dựa vào quan hệ để vào công ty, nhưng đã được vào làm rồi, cũng không muốn làm phiền đến Sở Hà nữa, chỉ muốn cố gắng bằng chính sức mình để có được một chỗ ngồi. Nhưng cô đã thử thăm dò quản lý nhiều lần, từ ban đầu đã không có ý định giúp cô chuyển sang vị trí chính thức. Cô muốn về sau giúp sức cho Tô Dịch, cho nên bắt đầu tìm lần nữa, dù sao đời người phải có một tia hy vọng.
Lúc cô trở lại ký túc xá thì Liễu Bảo đang xem phim, cô tắm rửa xong vừa mới chuẩn bị bò lên giường nghỉ ngơi, thì lập tức bị Ô Thiến Hàm và Liễu Bảo kéo qua đặt ngồi trên ghế, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Lâu lắm rồi chúng ta không xem phim chung với nhau.”
Mục Tiểu Tuệ cũng không nghĩ nhiều, sau khi ngồi vào chỗ của mình rồi thì bắt đầu xem phim, vẫn giống như thường ngày, chỉ là trước kia cả phòng hay tìm những bộ phim chuyện xưa quỷ dị, còn lần này lại kích thích hơn cả phim ma —–
Không biết Liễu Bảo tìm đâu ra được bản không cắt, Mục Tiểu Tuệ càng xem càng thấy cả người không thoải mái, lúc xem mấy lần muốn đứng lên đi, nhưng lại bị bao bọc bởi một phải một trái và phía sau lưng cô là Thượng Bình, ép buộc cô phải xem cho hết.
Cô đỏ mặt tới mang tai, nhớ tới chuyện trước đó vài ngày Tô Dịch không chịu hoàn thành nửa đoạn còn lại, nhất thời cổ họng khô khóc đầu óc rối rắm.
“Xem xong phim rồi, tớ…. Đi ngủ.” Cô vừa mới đứng lên thì bị Liễu Bảo đè ngồi lại xuống ghế, bắt đầu tiến hành giáo dục x cho cô.
“Đàn ông đều là động vật ăn thịt, Tô Dịch lớn tuổi như vậy rồi, nếu sinh hoạt tình dục không hài hòa thì sẽ để lại di chứng, cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của cậu!”
Cô đỏ mặt tía tai lắp bắp: “Sau này rồi tính.”
“Đừng…. Thầy ấy sắp hai mươi chín rồi, nếu cậu không chịu hiến thân bây giờ, cẩn thận sau này bất lực đấy.”
Mục Tiểu Tuệ mắc cỡ đỏ mặt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà mặt mũi đột nhiên trắng bệch: “Các cậu thử nói xem…….. Không phải trước kia Tô Dịch từng có người phụ nữ khác sao?”
Liễu Bảo cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cậu cần biết cuộc sống trước hai mươi bảy tuổi của thầy ấy làm gì, cho dù có người phụ nữ khác thì sao? Chỉ cần về sau thầy chỉ có một mình cậu là được rồi, loại chuyện như vậy phải thoải mái một chút, can dự sâu quá sẽ không hạnh phúc đâu.”
Đêm đó Mục Tiểu Tuệ nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là lời nói của Liễu Bảo, cô vừa nghĩ đến chuyện Tô Dịch có người phụ nữ khác thì cả người lập tức không thoải mái, bùng phát ghen tuông. Nhưng cuối cùng vẫn bị lời nói của Liễu Bảo thuyết phục, trước khi anh 27 tuổi thì cô đang ở chỗ nào chứ, làm sao có thể yêu cầu anh đợi cô được, mặc kệ trước kia anh có người khác hay không, thì cô đều có thể tiếp nhận.
Đảo mắt thu đi đông lại, sinh nhật Tô Dịch vừa đúng vào ngày thi tốt nghiệp, hôm đó một lớp 17 người, cộng thêm Tô Dịch nữa, tập hợp trước cửa thư viện lúc hoàng hôn, chuẩn bị đi ăn tiệc mừng tốt nghiệp.
Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn tự nhiên nắm tay Tô Dịch, cô muốn thông báo cho khắp thiên hạ biết, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Các bạn trong lớp dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cười gian nói với Tô Dịch: “Sợ giáo sư Tô chạy không thoát bữa cơm này rồi.”
“Tôi không chạy đâu, bữa tiệc tốt nghiệp hôm nay tôi trả, mọi người muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Tần Hoa cúi gằm đầu đả kích: “Sớm biết giáo sư bỏ tiền ra thì em đã đặt chỗ ở khách sạn sáu sao rồi.”
Tô Dịch ra vẻ keo kiệt: “Cái này không được, hiện tại tôi đang nuôi một người ăn rất nhiều, sau này còn tiền ăn vặt, tiền sữa bột rất mắc tiền đó.”
Mục Tiểu Tuệ nổi đóa, đấm một quyền bên hông anh.
Tần Hoa đặt một căn phòng riêng, cô ngồi bên trái Tô Dịch, bên phải là Liễu Bảo, cũng không nói nhiều lời, chỉ vùi đầu ăn mãnh liệt.
“Giáo sư Tô, em nói điều này thật lòng với thầy nhé.”
Anh để đũa xuống ý bảo Tần Hoa nói.
“Trước kia em đã nhìn ra là thầy rất xem trọng Tiểu Tuệ rồi.”
Anh cười nhạt một tiếng, đùa giỡn: “Ồ? Sao nhìn ra được? Tôi còn cảm thấy bản thân rất hà khắc đối với em ấy.”
“Chúng ta đều có người yêu, đương nhiên là em hiểu, mỗi lần thầy lên lớp đều có thói quen nhìn chỗ Mục Tiểu Tuệ ngồi. Còn nữa, giáo sư Tô, thầy chắc cũng biết có câu giấu đầu hở đuôi, cũng là bởi vì thầy cực kỳ hà khắc đối với cậu ấy, có lúc hà khắc đến độ có phần hơi thái quá. Nhưng cho dù thầy có hà khắc, thì đó cũng được xem là một loại quan tâm không thể che giấu được. Giống như hiện tại, thầy đang cười với em, nhưng nụ cười ở đáy mắt không nhiều, nhưng lúc thầy nhìn Mục Tiểu Tuệ thì đáy mắt của thầy đã tố cáo thầy rồi.”
Đường Mẫn dùng khuỷu tay thúc Tần Hoa một cái: “Làm gì vậy, ăn cơm cũng không ngăn được miệng cậu sao!”
Mục Tiểu Tuệ cười khanh khách cúi đầu gảy chén cơm, ngẩng đầu hỏi: “Vậy các cậu có nhìn ra tớ thích thầy ấy không?”
Liễu Bảo lập tức đứng dậy, một mực cung kính cúi người chào cô, hô lên một tiếng: “Cô giáo…”
Liễu Bảo dẫn đầu, những người khác đứng lên soàn soạt, khom lưng rồi kêu lên: “Cô giáo…….”
Mục Tiểu Tuệ 囧, trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó lập tức đổi đề tài: “Gần đây các cậu thực tập ở chỗ nào?”
Tần Hoa vỗ bàn một cái, nói: “Làm trong bộ phận cho vay của một ngân hàng, nói trắng ra là chạy nghiệp vụ, về sau mọi người nếu có cần cái này, nhớ suy xét cho cẩn thận!”
“Đúng.” Một người khác tiếp tục vỗ bàn, nói tiếp: “Chỗ của tớ làm đang thiếu người, người nào làm cùng tớ không?”
Mục Tiểu Tuệ vội giơ tay: “Tớ…….. Công việc của tớ còn chưa đâu vào đâu.”
Người nọ liếc cô một cái, quơ quơ bàn tay: “Đi đi, đứng qua một bên, giáo sư ở đó thì ai dám tìm việc cho cậu? Hơn nữa, công việc của tớ cũng giống Tần Hoa, cậu ấy cho vay còn tớ đi đòi nợ, không biết ngày nào thì phơi thây đầu đường đâu, con gái thì nên tìm một công việc ổn định một chút.”
“A, cậu không được trọng nam khinh nữ đâu đấy, bộ phụ nữ thì không đi đòi nợ được sao, nếu đổi lại là Liễu Bảo hoặc là Ô Thiến Hàm, nhất định mang xăng tới đốt nhà cậu rồi đó.”
Liễu Bảo gõ trên đầu cô một cái, đứng lên nhìn cô từ trên cao xuống: “Vớ vẩn, cậu nói ai đó? Năm sau chị đây phải đi Ý du học về thiết kế thời trang rồi.”
Mục Tiểu Tuệ đang uống nước trái cây, toàn thân run lên một cái, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Bảo: “Ba cậu đồng ý sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Liễu Bảo trong nháy mắt xịu xuống, hốc mắt hồng hồng vỗ vỗ gương mặt cô: “Tiểu Tuệ Nhi, cậu đừng như vậy.”
Cô hít mũi một cái, nước mắt không nhịn được rơi xuống: “Cậu là đồ lừa gạt, không phải cậu nói là sẽ đi lên phía Bắc sao? Còn nói mùa đông dẫn tớ đi trượt tuyết, sao bây giờ lại đi xa như vậy hả.” Cô biết là mình nên vui, đây là chuyên ngành Liễu Bảo thích, lại ước mơ đi du học, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không vui.
“Tớ đồng ý với ba tớ là sẽ kết hôn với con trai của công ty đối tác sau khi quay trở lại, cho nên ba tớ mới đồng ý để tớ đi Milan.”
“Câu xem hạnh phúc của đời mình như tiền để đánh cược sao? Về sau cậu sẽ phải hối hận.” Tô Dịch lẳng lặng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, bắt đầu lau sạch nước trái cây trên người cô.
Liễu Bảo lắc đầu một cái, chậm rãi ngồi xuống, xung quanh đều là các bạn học đang tạm biệt lẫn nhau, cô nói tiếp: “Cậu còn nhớ chuyện ba tớ đến trường học lần trước không?”
Cô gật đầu một cái ý bảo biết, khi đó Liễu Bảo còn bệnh một trận.
“Tớ có người bạn trai thanh mai trúc mã, nhà anh ấy làm chính trị còn nhà tớ kinh doanh, mối quan hệ giữa hai nhà xưa nay rất thân thiết. Anh ấy lớn hơn tớ bốn tuổi, là quân nhân, ngày đó tớ nghe được tin anh ấy hi sinh lúc làm nhiệm vụ.” Liễu Bảo không nhịn được nữa, tựa vào vai cô khóc òa lên, nói tiếp, “Ba tớ thấy bệnh tình của tớ không khá lên, nên nói dối với tớ đó là tin tức giả, tớ cũng tin lời ba tớ. Nhưng giấy không gói được lửa, trước khi nghỉ hè thì tớ mới biết, lần nhiệm vụ kia thất bại, anh ấy vì ở lại phía sau để yểm trợ cho đồng đội rút lui, mà cuối cùng….. Xương cốt cũng không còn.”
Mục Tiểu Tuệ đưa khăn giấy cho Liễu Bảo, nhưng cô lại không biết an ủi như thế nào, cô nghiêng đầu nhìn Tô Dịch ở bên cạnh. Người cô yêu được sống vui vẻ khỏe mạnh, rất tốt rất hạnh phúc.
Liễu Bảo đưa tay lau nước mắt trên mặt Mục Tiểu Tuệ: “Ôi trời, tớ có lý do mới khóc chứ cậu khóc cái gì. Tớ đã chấp nhận sự thật, anh ấy đi rồi, tớ cũng không quan tâm đến chuyện mình sẽ được gả cho ai nữa, ít ra tớ được làm công việc mình yêu thích cũng đã rất tốt rồi. Giá trị của tớ trong nhà chỉ còn dựa vào lần kết hôn này thôi.”
Liễu Bảo cầm chai rượu trắng lên, rót đầy ly rượu, sau đó giơ ly lên nói: “Tớ hi vọng mọi người sống vui vẻ, hạnh phúc……..” Dứt lời uống một hơi hết ly rượu.
Ô Thiến Hàm nói: “Chúc những người có tình yêu sẽ mau trở thành vợ chồng…….”
Cuối cùng đến lượt Mục Tiểu Tuệ, Tô Dịch nhanh chóng đứng dậy giơ ly rượu lên: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ……..”
Cả lớp rõ ràng không thèm nể mặt mũi nói: “Gì, lúc này mới đầu tháng mười hai, năm mới vui vẻ cái gì chứ!”
Cô đứng lên: “Không công bằng, tớ lại là người cuối cùng, những lời hay ý đẹp đều đã bị mọi người tranh nói hết rồi. Vậy chỉ có thể chúc mọi người tìm được công việc tốt, tiền tài tiến tới…….” Cô vừa đưa ly rượu tới khóe miệng, thì ngay lập tức bị anh đoạt đi, sau đó anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Các bạn học bắt đầu trêu ghẹo nói: “Giáo sư bảo vệ cô giáo kỹ quá đó.”
“Tất nhiên, đồ đạc của mình mà không giữ kỹ thì sẽ bị đục khoét mất.”
Từ nhà hàng đến trường học thì phải đi ngang qua khu chung cư nhà Tô Dịch, mùa đông nên khí lạnh đã sớm buông xuống, cô đặt tay mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh, đi ở phía sau cả lớp. Đèn đường chiếu xuống đám sinh viên khiến những cái bóng kéo dài đến cô tịch, trừ Tô Dịch, thì tất cả bọn họ đều là những đứa bé lạc đường, không thấy rõ tương lai, cũng không tìm được phương hướng.
“Để chúng ta tạo nên hai mái chèo, đẩy chiếc thuyền con ra sóng lớn, mặt biển phản chiếu hình ảnh mỹ lệ xinh đep………….”
Tần Hoa bắt đầu bài hát, giọng hát càng lúc càng lớn, Mục Tiểu Tuệ quay đầu lại nhìn Tô Dịch, nói: “Em muốn nổi loạn đêm nay.”
Anh mỉm cười gật đầu: “Được………”
Cô nhảy nhảy nhót nhót lên trước hát vang: “Chiếc thuyền con nhẹ nhàng trôi dạt trên mặt nước, gió mát thổi tới trước mặt……….”
Từ đến , rồi đến đều là những bài hát kinh điển, khiến bọn họ nhận ra mình đã rời xa khỏi sân trường.
Cô quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng hát: “Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có anh……….”
Tô Dịch cười rồi hỏi Mục Tiểu Tuệ: “Sau khi tốt nghiệp, em có dự định gì chưa?”
Mục Tiểu Tuệ nghĩ xong mở miệng: “Ngân hàng, chứng khoán, bảo hiểm, ưu tiên những công việc đúng chuyên ngành.” Cô muốn sánh vai với anh, mặc dù cảm giác còn rất xa xôi, nhưng nếu không cố gắng thì vĩnh viễn đều không xứng.
Tô Dịch chỉ “Ừ” một tiếng hờ hững, sau đó nói: “Em không cần phải dự tính đến vế sau đâu.”
“Không cần quan tâm đến công việc đúng chuyên ngành sao?”
“Không phải, chỉ cần gả cho anh là đủ rồi………….”