Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 12


Đọc truyện Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng – Chương 12

Editor: Trà Đá.

Bản tính của con người có thể lộ ra từ việc nhỏ, ví dụ như…… giành phòng tắm.

Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo chính là người tranh giành đến bể đầu chảy máu, Thượng Bình là người chủ động nhường, còn Ô Thiến Hàm là người tranh thủ lúc hai người tranh giành thì nhanh chóng lẻn vào trước.

Đợi Ô Thiến Hàm ra ngoài rồi, Mục Tiểu Tuệ lợi dụng ưu thế ngồi gần phòng tắm nhất chạy nhanh vào chiếm lĩnh, Liễu Bảo tức giận đập cửa một hồi rồi cũng quay trở lại ghế ngồi chơi điện thoại chờ cô ra ngoài.

Phòng chat của lớp đột nhiên lóe sáng, là của một bạn học nữ a từ đầu khóa đến giờ chưa lên lớp: “Nè, nghe nói lớp mình có một giáo sư trẻ tuổi mà còn đẹp trai nữa dạy thay hả?”

Bạn nữ b lập tức trả lời: “Đúng vậy đúng vậy! Dáng dấp thật sự rất đẹp trai, tiếc là cậu không lên lớp.”

Nữ a: “So với Trương Ba thì ai đẹp trai hơn?”

Nữ b: “Đương nhiên là……… Tô Dịch rồi!”

Nữ a lập tức gởi biểu tượng nét mặt j0j, hỏi sát sao: “Bao nhiêu tuổi?”

Cô vừa định trả lời thì tiếng đập cửa vang lên, Liễu Bảo khổ sở nói: “Tiểu Tuệ Nhi, tớ sắp chịu hết nổi rồi.”

Cô đáp lại: “Ừ ừ, tớ ra liền, chờ tớ một chút nữa thôi.”

Cô nhìn màn hình điện thoại thì đã thấy nữ b trả lời: “Không biết, nhìn rất trẻ tuổi, chắc là cũng không lớn hơn bọn mình bao nhiêu đâu.”

Mục Tiểu Tuệ lướt ngón tay trên bàn phím thật nhanh: “Đùa gì thế, người ta đã hơn bốn mươi rồi đó.”

Nữ b: “A…… Thật sự là nhìn không ra…………”

Cô hả hê đáp lại một câu: “Không biết sao, trên mặt động chạm dao kéo kéo da không biết bao nhiêu lần mới được như vậy đó, cậu xem thầy ấy còn không thể cười, đương nhiên là do di chứng của phẫu thuật thẩm mĩ rồi……..”


Rồi sau đó còn đùa giỡn: “Chú Tô.”

Sau đó cô hài lòng dứng dậy mở cửa, Liễu Bảo ai oán nhìn cô chằm chằm, sau một lúc run run rẩy rẩy nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn hát một bài.”

“Sao?” Mới vừa rồi không phải nói muốn đi vệ sinh sao?

Liễu Bảo lâng lâng đi vào phòng tắm, giọng nói truyền đến rõ ràng: “Hoa cúc tàn, rơi đầy trên đất…………..”

Cô rửa tay xong bò lên giường, mở phòng chat ra sợ hết hồn, trong phòng chat hiện lên ba chữ do Tô Dịch gởi, khiến cô có cảm giác bị áp bức vô hình: “Mục Tiểu Tuệ!”

Tay cô run rẩy suýt nữa làm rớt điện thoại di động, cô ngồi ở trên giường cắn cắn ngón tay đến nữa ngày, cuối cùng biết rõ cô chính là người miệng cọp gan thỏ rồi, vội vàng trả lời: “Đùa với các cậu thôi, giáo sư Tô sao ngoài bốn mươi được chứ, thầy ấy trông còn trẻ vậy mà. Anh Tô, ờ gọi vậy đi ~ à mà không đúng, là —– em trai mới đúng……. Em trai Tô.”

Sau đó cô nằm ở trên giường thỉnh thoảng vào phòng chat, mọi thứ im ắng không còn gợn sóng, cô choáng váng, đoán chừng đã đắc tội với Tô Dịch rồi, anh được thêm vào phòng chat của lớp khi nào vậy chứ?

Chuông điện thoại di động vang lên, cô chột dạ bấm nghe: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì không được gọi điện thoại cho con sao?”

“Dĩ nhiên là được ạ.”

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì, hôm nay không thấy con gọi điện thoại về nhà, nên mẹ gọi cho con đây, chưa ngủ sao?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, bị Tô Dịch quấy nhiễu đến nỗi quên mất phải gọi điện thoại về nhà tối thứ sáu, vội nói: “Dạ chưa, con mới tắm xong.”

“Ừ, hôm nay em trai con ở nhà, có muốn nói chuyện với nó không.”

“Dạ được!”

Em trai Mục Tiểu Tuệ là Mục Vũ, tám tuổi, lúc Mục Vũ chưa ra đời thì cô cũng đã lớn một chút rồi, chờ Mục Vũ có thể chơi đùa với cô thì lúc đó cô đã phải chuyển vào ký túc xá trong trường đại học rồi, hai chị em ít tiếp xúc nên khá lạnh nhạt. Cô chỉ nghe mẹ Mục tán gẫu, phía đông người ta làm gì, phía tây người ta thế nào………..


Sau khi cô cúp điện thoại thì phát hiện ra Ô Thiến Hàm đang nhìn cô với ánh mắt hâm mộ: “A, hâm mộ mối quan hệ của cậu và mẹ cậu quá, tớ ghét mẹ tớ lắm.”

“……….” Cô vốn định để cho chuyện này trầm mặc kết thúc, nhưng cô thật sự không nghĩ ra lý do tại sao Ô Thiến Hàm lại ghét mẹ cậu ấy như vậy, chẳng lẽ: “Là mẹ kế?”

Ô Thiến Hàm lắc đầu một cái, không giống như ngày thường: “Không phải, mẹ ruột. Bà ấy giống như con nít vậy đó, tớ cảm thấy tớ còn trưởng thành hơn bà ấy, có cái gì tốt đều chỉ nghĩ đến bản thân bà ấy trước tiên, nói trắng ra là ích kỷ.”

Cô mím môi một cái, cảm thấy loại chuyện như vậy nên nói lời tốt một chút: “Đã là mẹ thì chắc chắn phải yêu con mình sinh ra, không thì cậu nên hàn huyên với mẹ cậu một tí?”

Ô Thiến Hàm cười yếu ớt một tiếng: “Không cần thiết, tiểu Tuệ Nhi, nếu như xảy ra động đất thì cậu nghĩ mẹ cậu sẽ cứu cậu trước hay chạy thoát thân trước?”

Cô tự tin trả lời: “Nhất định là cứu tớ trước.”

“Mẹ tớ chạy thoát thân trước đó.” Cô ta trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Nhà tớ sau này mới dọn tới Thâm Quyến, còn trước đó vẫn ở Tứ Xuyên. Tám năm trước ở đó có một trận động đất, tớ học ngoại trú, nên buổi trưa hay về nhà ngủ trưa. Lúc xảy ra động đất….. Mẹ tớ chạy trước, chỉ có….. Ba tớ ở lại bế tớ chạy ra ngoài.”

Mục Tiểu Tuệ không biết nên an ủi Ô Thiến Hàm như thế nào, có thể lúc đó hỗn loạn, mẹ Ô mới quên Ô Thiến Hàm đang ngủ, sau khi ra ngoài chắc chắn mẹ Ô rất khổ sở cũng rất hối hận.

Thượng Bình thở dài một hơi: “Tớ cũng quên cảm giác khi còn ba rồi.”

Tầm mắt Mục Tiểu Tuệ đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, không khí thoáng chốc rơi vào trầm mặc, cô chợt cảm thấy bản thân rất may mắn khi có một gia đình hoàn chỉnh ấm áp, hơn nữa còn trợ giúp lẫn nhau, điện thoại di động trong tay đổ chuông, cô trượt màn hình nghe máy không chút do dự, kêu một tiếng: “Mẹ…………”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, Mục Tiểu Tuệ sững sờ, nói tiếp: “Tại sao không nói chuyện?” Chẳng lẽ trong nhà còn có chuyện gì quên nói sao, hay còn muốn tán gẫu tiếp? 

Tô Dịch mặc một bộ trang phục màu trắng, tay phải cầm một cái ly cao cổ nhẹ nhàng đung đưa, chất lỏng màu đỏ đánh vào thành ly thủy tinh trong suốt như có như không, mang theo một không khí khác thường, tay trái anh cầm điện thoại di động, khóe miệng chứa đựng một nụ cười không thể che giấu được.

“Có muốn lấy lòng tôi thì cũng không cần phải khí thế đến vậy! Đầu tiên là chú Tô, sau đó là anh Tô, rồi còn em trai nữa chứ……… Rồi bây giờ cho tôi lên chức mẹ luôn.”

Cô lập tức đóng băng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó hốt hoảng chui rúc vào trong chăn, hạ thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Không phải không phải, giáo sư Tô hiểu lầm rồi, mẹ em thật sự có gọi cho em mà.”


“Ồ, thật sao?” Anh đương nhiên không tin.

Cô im lặng không nói gì, đây coi như là tự mình làm bậy đi. Trong đầu lóe lên nói: “Giáo sư Tô, chúng ta thương lượng, em làm việc cho thầy để trừ nợ, thầy thấy sao?”

“Chưa hình dung ra được.”

“Em dọn dẹp nhà cửa giúp thầy………..”

“Có bên công ty quét dọn lo rồi.”

“Em giặt quần áo giúp thầy………”

“Em nghĩ em giặt sạch hơn tiệm giặt ủi sao?”

Được rồi! Vậy là không được, cô vùi đầu ở trong chăn ra sức nện cái chăn: “Tô Dịch, em đã nói với thầy rồi, nếu thầy không để em làm gì hết thì em lấy đâu ra tiền trả cho thầy chứ.”

Tô Dịch nhìn ra ngoài cảnh đêm phù hoa ngoài cửa sổ sát đất, nhấp một miếng rượu đỏ, nói: “Mục Tiểu Tuệ, sắp hết ngày sinh nhật hai mươi tám của tôi rồi, em phải chúc tôi 28 lần sinh nhật vui vẻ nữa, thì tôi bỏ qua cho em.”

Cô ở trong chăn buồn bực nghĩ ngợi lời nói của Tô Dịch là thật hay giả, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng trực tiếp hỏi: “Thật hay giả?”

“Thật.”

Cô khẽ cắn răng, dù sao thì nói sinh nhật vui vẻ cũng không chết ai: “Buổi tối em đã nói một lần rồi, còn lại 27 lần nữa, không cho phép thầy giở trò.”

“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.

Mục Tiểu Tuệ giơ tay kia lên bắt đầu đếm: “Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ…..” Nói được một lúc thì khoang miệng cô cũng đã sớm cứng ngắc rồi, cũng không biết mình nói gì, chỉ lần lượt lặp lại như một cái máy.

Giọng nói Tô Dịch dịu dàng: “Tốt lắm, em nói ba mươi mấy lần rồi đó.” Như vậy những lần sinh nhật sau này, anh tin chắc là cô sẽ ở bên cạnh anh.

Cô bóp bóp cái cằm đã sớm cứng ngắc: “Vậy là em hết nợ tiền thầy rồi.”

“Tôi nói em nợ tiền tôi khi nào?”


“………..” Tại sao cô làm gì cũng có cảm giác như bị Tô Dịch đùa giỡn vậy?

Tô Dịch vừa mới chuẩn bị hỏi, thì thấy có cuộc gọi khác điện đến, anh vội nói với Mục Tiểu Tuệ: “Tôi có việc bận, cúp trước.”

Mục Tiểu Tuệ cau mày, cô không thể giải thích nổi về cú điện thoại của Tô Dịch. Quả thật không còn nợ nần cũng nhẹ thân, hiện tại cả người cô có chút nhẹ nhõm, từ từ chui từ trong chăn ra, vừa lúc thấy có ba cái đầu người ở bên giường, thiếu chút nữa là cô bị dọa đến hồn bay phách tán rồi.

Trong lòng cô vẫn còn hết hồn, cô vỗ ngực một cái: “Khuya rồi không ngủ đi còn làm gì vậy?”

Liễu Bảo xoay người đối mặt với Ô Thiến Hàm, khuôn mặt đưa tình nói: “Tiểu Dịch Dịch yêu quý, để em dọn dẹp nhà cửa cho anh đi ~”

Ô Thiến Hàm gật đầu, nói: “Được!”

“Tiểu Dịch Dịch yêu quý, để em nấu cơm giặt quần áo cho anh đi…….”

“Được……”

“Tiểu Dịch Dịch yêu quý, để em…. Sinh cho anh một đứa con đi!”

“Đến đây, chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Mục Tiểu Tuệ bị hai người trêu đùa đến ói ra máu, bởi vì cô trốn trong chăn nghe điện thoại, nên càng khó giải thích: “Chuyện này không phải như các cậu nghĩ đâu.”

“Cậu không cần phải giải thích, bọn tớ hiểu mà.”

Cô khóc không ra nước mắt, nhìn khuôn mặt ba người lúc này cũng biết là bọn họ đã hiểu lầm rồi: “Hôm nay tớ và giáo sư Tô đi ra ngoài mua đồ, tớ không cẩn thận nên quên mang theo tiền, thầy ấy giúp tớ trả tiền nhưng tớ lại không có đủ tiền trả lại cho thầy ấy, nên tớ muốn làm việc trừ nợ!”

Thượng Bình nháy mắt nũng nịu: “A……. Làm việc trừ nợ, lỡ như phải lấy thân trả nợ thì sao?”

“Tớ………..”

Cô còn chưa mở miệng nói hết thì đã bị Liễu Bảo cắt ngang: “Ban đầu không biết giải thích thì che dấu, che dấu không được thì bịa lý do, mà bịa lý do là gạt bọn tớ, mà gạt bọn tớ thì cậu tới số rồi ~ à mà hai người có làm chuyện gì thì cũng nên có biện pháp, đừng đến lúc đó về khóc với bọn tớ!”

Mục Tiểu Tuệ không còn hơi sức để đôi co nữa, cô nhìn chằm chằm ba người cùng phòng đi về giường, rốt cuộc hiểu rõ bạn xấu là như thế nào, cay độc đến trình độ nhất định. Nhớ năm đó cô vẫn là một tờ giấy trắng vào ký túc xá, bây giờ đi ra ngoài, cô đã biến thành tờ giấy vàng rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.