Đọc truyện Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm – Chương 16
Từ đó, bạn học Lương cứ nhìn thấy Tô Tố là mắc bệnh khó thở, thân trên môi run cầm cập, thân dưới hai chân không ngừng co giật .
Mỗi lần cậu ra vào trường học, ba mẹ thầy cô đều không rời nửa bước.
Mặc dù bạn học Tô Tố không được như ý muốn nhưng vẫn kiên trì không mệt
mỏi, cứ thế cho đến ngày lễ tốt nghiệp.
Ngày đó, một sự việc chấn động hơn nữa đã xảy ra.
Bạn học Lương đã bị tỏ tình. Sao cơ, không phải, không phải Tô Tố,
người lòng dạ Tư Mã Chiêu (*) như bạn học Tô, ngay đến người đi đường
cũng biết.
(*): Thời xuân thu, khi Ngụy đế Tào Mao
tại vị, đại tướng quân Tư Mã chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy. Một lần Tào Mao tức giận nói với các quan đại thần : “Lòng dạ Tư Mã Chiêu,
ngay đến người đi đường cũng biết”. Ý chỉ người có dã tâm vô cùng rõ
ràng, mọi người ai nấy đều rõ.
Người tỏ tình là một người khác.
Người tỏ tình là một “Tam nương liều mình” (*), một trong những nhân tài, tấm gương cho tất cả các cấp học.
(*): tên 1 bộ phim cổ trang võ hiệp,
nhân vật chính là Tôn Tam Nương, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, đến tuổi cập kê có bao nhiêu người xếp hàng mà không chịu gả vì muốn báo thù cho mẹ. Tam nương liều mình thường dùng để chỉ người cứng đầu, kiên trì, chuyên cần, điển hình là ca sĩ Thái Y Lâm.
“Lương Lượng Cường, tớ thích bạn.”
Lời thoại đó là của tôi chứ, đôi mắt bạn học Tô sương khói dày đặc, mây mù cuồn cuộn.
“Tớ… tớ… mẹ tớ không cho tớ yêu sớm” ánh mắt bạn học Lương như có như không liếc liếc Tô Tố.
Hoóc-môn của bạn học Tô Tố bỗng chốc bùng nổ.
Mẹ của người ta không cho phép, mẹ người ta không cho phép đó, nghe
thấy chưa, đây là trường hợp bất khả kháng đó. Không kìm lòng nổi, Tô Tố đồng cảm liếc nhìn “Tam nương liều mình” thoáng cái mặt mày ủ rũ.
Thúy Ti từng nói: Tam nương liều mình này, xấu thì xấu đi, một năm
bốn mùa xấu cùng một kiểu còn được, ít nhất nhìn còn quen mắt, xấu thành thói quen. Đằng này ngày nào cũng thay đổi kiểu tóc, không dễ gì mới
quen được kiểu tóc ngày hôm nay của nhỏ, ngày mai lại phải tiếp tục chịu đựng một hình dạng xấu xí khác, đúng là một nhân vật bi thảm trong bi
kịch.
Như vậy có thể nói, bản thân mình vẫn chưa phải là bi thảm nhất.
Kết quả học tập sắp được công bố, bạn học Tô nhịn không được lại gọi một cuộc điện thoại.
“Bạn học Lương à, hay ngày mai chúng mình cùng lên miếu quan âm dâng hương, nói không chừng thành tích học tập sẽ rất tuyệt đó.”
Im lặng, vẫn là im lặng, phải đến rất lâu sau mới có tiếng nói yếu ớt từ trong điện thoại phát ra: “Xin lỗi, bạn học Tô, nhà tớ theo đạo
Thiên Chúa, không thể dâng hương được.”
Mê tín đúng là hại chết người, bạn học Tô nước mắt giàn giụa khóc mãi không thôi, thật không nhân đạo chút nào, thế giới giờ đây bình đẳng,
tại sao chúa Giê-su cứu thế và Ngọc Hoàng đại đế lại không đặt quan hệ
ngoại giao chứ.
Đả đảo tư tưởng mê tín, Đảng Cộng sản Trung Quốc muôn năm.
Chuyện cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong (*).