Đọc truyện Gặp Người Đúng Lúc – Chương 57: Chơi Đủ Rồi
Editor: Chanh
Chín giờ tối, nơi huyền quan trước cửa nhà, vẻ mặt Chu Hành Diễn vẫn không thay đổi, đôi mắt đen láy trầm tĩnh, chỉ thuận thế giơ tay đỡ lấy eo cô.
Hướng Ca nhất thời như bị nghẹn, vẻ mềm mại quyến rũ chốc nãy nhanh chóng tiêu tán, hai mắt mở to: “Chúng ta ba tháng không gặp mà anh chỉ mời em đi tản bộ à?”
Chu Hành Diễn rũ mi, khóe môi nhẹ cong lên.
Hướng Ca còn chưa kịp phản ứng lại.
Anh cười khẽ, bàn tay đang đỡ lấy vòng eo cô nhẹ siết lại, ôm người vào trong ngực, hô hấp nhẹ bẫng phả vào vành tai trắng nõn của cô, nỉ non: “Đáng yêu quá.”
Hướng Ca vùi đầu vào thật sâu, không chút thành thật cọ cọ chóp mũi vào người anh: “Anh lại học thói xấu này ở đâu thế?”
Chu Hành Diễn không trêu cô nữa, giơ tay nhẹ nhàng nhéo lấy vành tai no đủ của cô gái, nhẹ giọng hỏi lại: “Thì làm sao nào?”
Chiếc đầu vừa mới cọ tới cọ lui của cô dừng lại, an tĩnh một hồi lâu mới nặng nề ngẩng lên nhìn anh.
Hai đôi mắt đen láy, một sâu thẳm, một sáng ngời.
Hướng Ca nhìn anh trong chốc lát, không nói gì, chỉ khẽ liếm môi rồi ngẩng đầu hôn anh.
Bờ môi của anh ấm áp, cánh môi thoạt nhìn hơi mỏng nhưng vẫn mang theo xúc cảm mềm mại, hệt như một miếng kẹo mềm.
Bởi vì ban nãy có uống chút rượu mà còn vương vị cồn nhè nhẹ, giống như hương rượu sake ngày trước cô uống ở nhà hàng Nhật Bản, vị ngọt đọng lại nơi cuống lưỡi, men say rất nồng.
Một tay cô câu lấy cổ anh, tay còn lại từ ngực trượt xuống, mềm mại như không xương xuyên qua lớp vải áo một đường đi xuống dưới, giữ lấy dây thắt lưng, động tác từ từ chậm rãi che giấu chút vụng về.
Đầu ngón tay cô mang theo hơi lạnh, lúc cố gắng tháo thắt lưng của anh không ngừng cọ vào làn da trần nơi bụng dưới, ngón tay căng cứng, hẵng còn run rẩy, bộ dáng hoàn toàn là tìm không ra chốt mở.
Tiếng kim loại cọ vào nhau vang lên rất nhỏ trong chốc lát, nhưng vẫn nằm yên trên vòng eo như cũ.
Chu Hành Diễn ngậm lấy môi cô, thấp giọng nhẹ cười ra tiếng.
Hướng Ca như thẹn quá hóa giận mở mắt, rút tay ra đẩy anh hai cái.
Anh buông cô ra, hai người khẽ thở dốc, Hướng Ca ngẩng đầu, bờ mi dài chớp nhẹ như cánh bướm, cánh môi ướt át trong suốt, chiếc miệng nhỏ hô hấp dồn dập, trừng anh.
Chu Hành Diễn vẫn còn cười, giơ tay lau đi chút nước bọt còn vương ra ngoài: “Để anh tự làm.”
Hướng Ca mím môi: “Ban nãy do em không nhìn thấy thôi.” Cô dừng một chút, đảo mắt sang chỗ khác không nhìn anh, “Hơn nữa lại còn dùng có mỗi một tay.”
Chu Hành Diễn liếm môi, cười cười rồi “Ừ” một tiếng, tay chạm vào thắt lưng.
Còn chưa kịp động, đã bị người trước mặt giữ lấy kéo ra.
Hướng Ca ngẩng đầu nhìn anh như đang cảnh cáo, trên mặt lộ ra vẻ không phục: “Để em.”
Chu Hành Diễn thuận theo động tác của cô, để mặc cho người nào đó tùy ý nghịch ngợm.
Hướng Ca thở hắt ra một hơi, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt anh.
Chu Hành Diễn hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, cả người theo phản xạ lùi về sau, nhưng lưng quần lại bị cô giữ lấy, không nhúc nhích được.
Cô quỳ gối trên sàn nhà, độ cao của đầu vừa vặn khớp với vị trí vòng eo của anh, khẽ ngửa đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm dây thắt lưng trong chốc lát.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô, hô hấp chợt nặng nề.
Hướng Ca không chú ý tới thay đổi của anh, hệt như cô học trò nhỏ đang nghiên cứu bài học của mình, hai bàn tay trắng nõn bắt lấy dây lưng của anh đùa nghịch, “Ah” một tiếng, thử mở nó ra.
Một tiếng “Cách” rất nhỏ vang lên, eo Chu Hành Diễn được thả lỏng.
Hướng Ca bắt lấy một đầu thong thả rút ra, rồi sau đó cong mắt ngẩng đầu nhìn anh, đắc ý kiêu ngạo vô cùng.
“Đứng lên nào, sàn nhà lạnh.” Chu Hành Diễn trầm giọng nói.
Hướng Ca không nghe anh, cả người chẳng hề nhúc nhích, lúc này đã cởi xong thắt lưng, tay đã mò đến đặt nơi lưng quần của anh, rất tự nhiên lại tùy ý dạo quanh một vòng, cố ý kéo dài giọng: “Em giúp anh nhaaa~.”
Cô quỳ trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen lay láy sáng ngời.
Kích thích xúc giác cùng thị giác nhanh chóng đánh thẳng vào khu thần kinh trung ương, cơ thể phản ứng lại rất nhanh.
Yết hầu Chu Hành Diễn khẽ lăn.
Ngón tay Hướng Ca đặt nơi mép lưng quần, cô có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó cấn phải lòng bàn tay mình, rồi qua lớp vải, còn cảm giác được nhịp đập dồn dập của động mạch.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Chu Hành Diễn nhắm mắt lại, hít một hơi sâu: “Em đứng lên trước đã.”
Hướng Ca như không nghe thấy, hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, cởi bỏ cúc quần của anh, đầu ngón tay giữ lấy khóa, thong thả kéo xuống.
Âm thanh kéo khóa vang lên nơi huyền quan yên tĩnh có vẻ rõ ràng lại đột ngột, kéo được một nửa, Chu Hành Diễn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Hướng Ca nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Lúc nhìn lên, cô mới ý thức được anh có chút không thích hợp.
Nếu ánh mắt có thể phóng ra nhiệt, Hướng Ca cảm thấy bản thân bây giờ chắc đã được nấu chín đến năm phần.
Thấy phản ứng của anh lớn như vậy, Hướng Ca có chút ngạc nhiên, cũng không giằng tay ra.
Chu Hành Diễn nắm lấy cổ tay cô, gân xanh trên mu bàn tay nảy thình thịch, kéo người hướng về phía trước, rũ mắt lặp lại một lần: “Đứng lên.”
Hướng Ca miễn cưỡng đứng lên, anh mới buông tay cô ra, rồi lại vươn tay đi cởi cúc áo sơ mi của người đàn ông trước mặt.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo làm bằng gỗ được mài giũa mượt mà, điêu khắc hoa văn cẩn thận lại tinh xảo, trước đó cô đã bắt gặp anh mặc qua một lần, là lần tới phòng khám Đông y xem bệnh kia.
Lúc ấy Hướng Ca quả thực ngứa ngáy tay chân, lòng muốn cởi bỏ những chiếc cúc áo tinh xảo này, để xem anh sẽ có phản ứng thế nào, xem xem rốt cuộc phải làm đến trình độ nào để khiến một người như anh mất đi năng lực tự khống chế bản thân.
Cô nghĩ nghĩ, rồi động tác chợt ngừng lại, cả người bất ngờ ghé sát lại gần, đầu hơi nghiêng nhẹ một góc ngậm lấy cúc áo của anh trong miệng, muốn dùng răng để cởi.
Trước đó cô đã cởi xong hai chiếc, vòng ngực tinh tráng của người đàn ông lộ ra, cô cúi xuống, chóp mũi nhẹ áp vào cơ bụng săn chắc, làn tóc nhẹ nhàng như có như không quét qua ngực.
Xem ra việc dùng răng cởi cúc áo cũng khó không kém dùng một tay tháo thắt lưng, Hướng Ca nếm thử chốc lát cũng bỏ cuộc, hệt như nhụt chí mà cắn cắn cơ bắp nơi ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ thỏa hiệp.
Chu Hành Diễn rũ mắt, thấp giọng mở miệng: “Chơi đủ rồi?”
Hướng Ca bĩu môi: “Người ta đang cố lấy lòng anh đấy.”
Tay cô còn đặt ở bụng anh, men theo từng khối cơ bụng mò mẫm xuống dưới, lắc lắc đầu: “Trước giờ cứ tưởng anh như con gà luộc cơ, không ngờ dáng người vẫn tốt phết.”
Chu Hành Diễn khẽ cười, giơ tay kéo lấy tay cô tới gần, đặt lên vòng eo mình, một tay khác túm lấy chiếc áo sơ mi mềm mại rộng thùng thình trên người cô, khẽ xoa lấy sống lưng.
Cả người Hướng Ca run lên.
Đầu ngón tay anh thong thả phác họa dáng hình cột sống của cô, chầm chậm hướng dần lên trên, chạm vào móc khóa áo ngực bèn vòng ra phía trước, cúi đầu xuống, cánh môi dán lên cần cổ cô, khẽ gặm cắn xương quai xanh tinh tế.
Hướng Ca siết lấy eo anh, nhắm chặt mắt lại.
Bàn tay nắm lấy tay cô đã dần buông lơi, Chu Hành Diễn vừa hôn vừa cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, chất liệu vải mềm mại rũ xuống, phần ngực tiếp xúc với hơi lạnh ngoài không khí, ngay sau đó cánh môi ấm áp đã dán lên, cuối cùng ngừng lại bên cạnh mép áo ngực, dán sát.
Hướng Ca hơi hé mắt ra, nhẹ nhàng đẩy anh một chút.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt bùng lên ngọn lửa nóng rực, động tác vẫn không dừng lại, lập tức vòng ra phía sau lưng cô.
Trước ngực Hướng Ca buông lỏng, đầu ngón tay níu lấy eo anh nhẹ run rẩy, cắn cắn cánh môi: “Anh không được ghét bỏ em…”
Không biết Chu Hành Diễn có nghe hay không, đầu anh lại một lần nữa vùi xuống, bờ môi nóng bỏng dán lên da thịt mềm mại trắng nõn, đầu ngón tay câu lên dây áo ngực, rồi kéo xuống cùng lúc với áo sơ mi.
Chiếc áo buông thõng xuống, treo hờ hững cùng dây áo ngực nơi khuỷu tay, bờ vai trắng nõn lộ ra trong không khí lạnh lẽo, Hướng Ca hơi rụt rụt bả vai, người nhích gần về trước một chút.
Đèn nơi phòng bếp trong nhà và huyền quan đều bật sáng, dưới ánh đèn rực rỡ, làn da cô gái trắng đến mức gần như trong suốt, như thể có thể thấy rõ mạch máu bên dưới.
Đi xuống dưới, nụ hồng hẵng còn run rẩy, như đang bất an hệt như chủ nhân của nó.
Giống như miếng trái cây nhỏ đáng yêu.
Ánh mắt Chu Hành Diễn càng trầm xuống, cúi đầu ngậm lấy.
Hướng Ca khẽ nức nở, đầu hơi ngửa lên kéo thành một đường cong thon dài.
Nơi mềm mại được khoang miệng ướt át bao lấy, nhẹ nhàng động, khẽ khàng cắn, lòng bàn tay nóng rực trùm lên một bên còn lại, đầu ngón tay xoa bóp.
Người Hướng Ca mềm nhũn, dùng chút sức lực yếu ớt còn lại khẽ đẩy đầu anh: “Đèn…!Tắt đèn đã.”
Chu Hành Diễn hoàn toàn không để ý tới, anh hơi kéo ra một chút khoảng cách, rũ mắt nhìn nụ hoa bị mình bắt nạt đến đáng thương vô cùng, đỉnh nụ hồng nhạt ướt át, nằm trọn trong một nắm tay.
Cô thút thít một tiếng, vùi đầu vào cổ anh.
Chu Hành Diễn ôm người vào trong ngực, một tay khác men xuống dưới, vén làn váy rồi trượt vào phần đùi trắng nõn bên trong, sờ đến mép vải của quần lót.
Dừng một chút, đầu ngón tay bao trùm lấy nơi mềm mại nhất, khẽ ấn nhẹ như đang thăm dò.
Lòng bàn chân Hướng Ca nhũn ra, thanh âm dính nhớp mềm mại vang lên, đổi lấy hơi thở ngày càng trầm đục của anh, động tác trên tay hơi dùng lực, lớp vải mềm được đẩy sâu vào trong, hơi ẩm thấm vào lớp vải bao lấy đầu ngón tay.
Chu Hành Diễn rút ngón tay ra một chút, móc lấy mép quần lót mà kéo qua một bên, ngón tay không hề vướng trở ngại mà chạm vào nơi nữ tính kia.
Cảm nhận được sự ướt át nhè nhẹ từng đợt từng đợt tràn ra, đầu ngón tay thong thả đẩy mạnh vào trong.
Vừa mới tiến vào một chút, cô đột nhiên giơ tay đè lấy mu bàn tay anh, ngẩng đầu lên.
Động tác Chu Hành Diễn dừng lại, mút lấy vùng da nơi cổ cô: “Không thoải mái hả em?”
Khóe mắt Hướng Ca đỏ hoe, đôi con ngươi đen láy cũng ướt át, lắc đầu, chống vào bụng anh mà lùi về sau một bước nhỏ.
Anh nhìn cô không nhúc nhích, ngón tay cũng thuận theo đó mà rút ra khỏi làn váy, phía trên còn dính một lớp dịch trong suốt.
Trên người cô còn có áo sơ mi và áo ngực treo lủng lẳng, nửa rớt nửa không, bộ ngực trắng nõn bị người dày vò đã đứng thẳng, nương theo động tác của cô mà run rẩy.
Hướng Ca khom lưng, hai tay tiến vào trong làn váy, câu lấy mép quần lót kéo xuống dưới, lớp vải mềm mại ẩm ướt xẹt qua đùi, tới đầu gối, xuống mắt cá chân, một chân cô nhấc lên, nhẹ cởi ra.
Lúc cô cởi quần lót làn váy khẽ bay, cánh hoa e ấp phía dưới như ẩn như hiện, cởi xong, cô cầm lấy miếng vải ném qua một bên, đoạn ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh âm nhẹ nhàng đã hơi khàn, “Như vậy có tiện cho anh hơn không?”
Chu Hành Diễn mím chặt môi, nắm lấy cổ tay cô kéo người lại, xoay người áo vào tường, vén làn váy lên thăm dò thêm một lần nữa.
Lần này, anh dường như đã nhẫn nại đến cực hạn, động tác trên tay không hề dừng lại, đầu ngón tay thong thả đẩy mạnh vào trong cửa động.
Tấm lưng trần của Hướng Ca dựa vào vách tường lạnh lẽo, cảm nhận được đồ vật không thuộc về mình chen vào trong cơ thể.
Như băng như lửa, mang đến cảm giác hơi đau đớn, cô thậm chí không phân biệt rõ nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh là lạnh hay nóng.
Ngón tay thon dài của Chu Hành Diễn dừng ở bên trong không nhúc nhích, cảm nhận được vách thịt mềm mại cắn chặt lấy ngón tay mình, không ngừng đẩy ra, lại như hùa theo mút mát vào sâu bên trong.
Ngừng vài giây, anh thong thả rút ra, đầu ngón tay lui ra ngoài, vách thịt lại một lần nữa khép lại, mãi đến khi anh tiến vào thêm lần nữa.
Khuấy qua khuấy lại, tiếng nước nhợt nhạt vang lên.
Một tay Hướng Ca bấu lấy bả vai anh, cô ngửa đầu nhắm mắt lại, bờ mi run rẩy, một tay khác dọc theo cơ bụng của anh xuống tới đường nhân ngư, ngón tay run run dần nhích xuống dưới.
Đầu ngón tay chạm phải đồ vật nóng rực, cô hơi hé mắt, bàn tay thăm dò mò qua, định bụng khẽ sờ qua.
Ngón tay đang thong thả ra vào trong cơ thể cô đột nhiên đỉnh mạnh vào trong.
Hướng Ca nhẹ rên thành tiếng, bàn tay vô thức cầm lấy.
Cả người Chu Hành Diễn cứng đờ, tiếng thở dốc trầm đục trong cổ họng tràn ra không kiểm soát.
Lúc này Hướng Ca mới hồi phục tinh thần lại, tay nới lỏng, có chút bất an: “Em làm anh đau sao?”
Chu Hành Diễn hơi buồn cười: “Ai mới là người đau đây?”
Một tay Hướng Ca cố sức vòng ôm lấy cổ anh, nóng bỏng lại cứng rắn, bên trong dường như có một trái tim nhỏ, từng chút từng chút nảy lên trong tay cô.
Cô bĩu môi, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm rũ mắt nhìn xuống dưới: “Xấu quá, lại còn lớn nữa chứ,” cô ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, “Sẽ rất đau hả anh?”
Chu Hành Diễn ẩn nhẫn thở ra một hơi, bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt: “Em đang hỏi anh chăng?”
Hướng Ca thở dài, đầu lưỡi khẽ liếm lấy cánh môi, một tay nhấc làn váy lên, trực tiếp kéo anh một đường đi thẳng vào chân tâm: “Thế thì cứ thử xem đi.”
Người Chu Hành Diễn hơi lùi về sau một chút: “Chờ một chút.”
Hướng Ca đang bắt lấy thằng nhỏ của anh, tay không hề thả, nhẹ kéo về.
Chu Hành Diễn “Srr” một tiếng, không dám động.
Anh rũ mắt nhìn cô, liếm môi, “Anh đi lấy đồ.”
Người đàn ông lạnh nhạt hờ hững trước đó, lúc này cổ áo sơ mi đã mở toang, lộ ra cơ bắp săn chắc, hai bên thái dương đã rịn một tầng mồ hôi, khoang ngực phập phồng lên xuống.
Đầu lưỡi hồng nhuận liếp láp bờ môi mỏng, bộ dáng cắn chặt răng ẩn nhẫn dục vọng khiến Hướng Ca trong nháy mắt như bị dụ hoặc.
“Sắc đẹp mê người” trước kia Hướng Ca chưa từng cảm thụ qua, bởi vì chính cô cũng đã đủ đẹp, mãi cho tới bây giờ, cô mới xem như chân chính hiểu được những lời này là có ý gì.
Hướng Ca chớp chớp mắt, cúi người dán sát lại gần: “Không cần, cứ như vậy là được.”
Vật nam tính nóng rực cọ xát vào miệng huyệt ướt đẫm, nóng đến mức khiến người cô hơi rụt lại về sau, cảm giác áp bách như che trời lấp đất, hoàn toàn không thể so sánh với ngón tay.
Cô hơi nhát, dừng lại ở đó không dám động.
Chu Hành Diễn cố nén dục vọng, nghẹn giọng nói, “Vào giường em nhé?”
Hướng Ca ngập ngừng tính đứng thẳng người, vừa mới đụng vào đã lại rụt về sau, ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng huyệt mềm mại vô thức mấp máy bao lấy đỉnh quy đầu: “Trên giường sẽ đỡ đau hơn hả anh?”
Chu Hành Diễn cắn chặt răng, không thể nhịn được nữa, trực tiếp kéo lấy bàn tay đang nắm lấy gốc rễ của mình ra, đè chặt lại, một tay khác chế trụ vòng eo tinh tế, gắt gao đè lên mặt tường, động người đi vào.
Cú va chạm bất ngờ khiến cô buột miệng kêu thành tiếng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, cả người cứng đờ lui về sau.
Phía sau là vách tường lạnh lẽo, cô không thể lui thêm, thân thể co rủ khiến vách thịt mềm mại bên trong cũng co rút theo, gắt gao bao chặt lấy anh.
Anh chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, người không nhúc nhích, cúi đầu hôn xuống khóe mắt ướt át của người con gái trước mặt.
Hạ thân trướng đau không mấy thoải mái, Hướng Ca ngây người trong chốc lát, trọng lượng toàn bộ cơ thể đều dựa vào anh và vách tường chống đỡ, đỏ mắt trừng anh một cái, rồi không chút lưu tình mà hung hăng cắn lấy vai tên đầu sỏ gây ra cảm giác khó chịu này.
Chu Hành Diễn cố sức rút ra một chút, lại vô cùng chậm rãi đỉnh vào trong, rồi dừng lại bất động.
Anh kiên nhẫn tới tới lui lui đợi trong chốc lát, rốt cuộc Hướng Ca mới hít hít cánh mũi, cơ thể cứng đờ dần thả lỏng.
Anh cảm nhận được biến hóa của cô, nhẹ vùi vào trong: “Còn đau không em?”
Hướng Ca lắc đầu, thân mình đón ý hơi ngả về trước như hùa theo anh: “Anh chậm một chút, động động thử xem.”
Anh thong thả rút ra cắm vào, cô dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, cái đầu nho nhỏ đang chôn nơi cần cổ anh khẽ ngẩng lên, bày ra vẻ mặt cô cùng đáng thương nhìn anh: “Hành Hành, em nghe nói lần đầu tiên của con trai chỉ có mấy giây thôi, đừng lo, em sẽ không cười nhạo anh đâu.”
“…”
Chu Hành Diễn bật cười, bắt lấy cánh tay cô trực tiếp đè lên vách tường, đâm vào trong thật mạnh.
Hướng Ca kêu ra tiếng.
Anh cúi đầu mút lấy vành tai cô, từng chút từng chút đỉnh sâu vào trong: “Vài giây thì kệ vài giây, dù sao cũng còn lần thứ hai.”
Cả người Hướng Ca lắc lư: “Chậm một chút…!Anh chậm một chút hu hu…!”
Hô hấp Chu Hành Diễn nóng rực, đầu ngón tay tìm được bầu ngực của cô, nhẹ niết rồi lại xoa: “Không được, chậm rồi sao vài giây được…”
Cô nức nở thành tiếng, bắt lấy mu bàn tay của anh muốn kéo ra: “Đừng mà…”
Anh hoàn toàn không để ý tới, cúi đầu ngậm lấy một bên khác, hàm răng khẽ day day cắn nhẹ.
Đau đớn bén nhọn xen lẫn khoái cảm xa lạ, Hướng Ha kêu thành tiếng, thanh âm bị đâm thành từng mảnh vụn nhỏ: “Hu hu anh đừng cắn…”
Anh rất nghe lời buông ra, đầu lưỡi mềm mại liếm láp theo dấu răng như đang an ủi, động tác dưới thân vẫn không ngừng lại.
Hướng Ca sắp khóc đến nơi: “…!Chu Hành Diễn anh ngẩng đầu lên cho em.”
“Chậm một chút…!Anh chậm một chút…!”
“Hu hu con mẹ nhà anh Chu Hành Diễn…”
“Anh mẹ nó sao lại không phải vài giây thế!”
“…”
*Editor có lời muốn nói:
Tôi đọc truyện hát rồi nhưng mà đây lại là lần đầu tiên edit cảnh hát (những bộ trước toàn tắt điện kéo rèm rồi sáng ngày hôm sau thui), nên sẽ có chút sượng trân hoặc có thể cảm xúc không tới, nhưng mà hy vọng mọi người vẫn sẽ enjoy cái món thịt này =))))))))))))
– ———–.