Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 34: Tình địch gặp nhau vô cùng ghen ghét


Đọc truyện Gặp Lại Vui Vẻ – Chương 34: Tình địch gặp nhau vô cùng ghen ghét

Không biết có phải là ảo giác hay không, kể từ khi Đường Sơ và Tô Văn rời đi, Tạ Xuân Hồng có một loại cảm giác, giống như Dịch Hồi thường dùng ánh mắt tràn đầy dò xét chằm chú nhìn cô, nhưng mỗi khi cô quay đầu lại, Dịch Hồi lại khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù trong lòng Xuân Hồng có chút nghi ngờ, không hiểu Dịch Hồi đang suy nghĩ điều gì, lại cũng không để ý tới.

Tạ Xuân Hồng cầm điều khiển ti vi ngồi trên sàn nhà xem phim, là một bộ phim rất cũ, hình ảnh vẫn còn là trắng đen, có một cảm giác cũ kỹ về sự thay đổi của thời gian.

Dịch Hồi làm xong việc từ phòng ngủ bước ra, ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc Xuân Hồng thơm ngát, chậm rãi đến ngồi bên cạnh hỏi: “Tối mai về nhà anh nhé?”

Tạ Xuân Hồng không quay đầu lại hỏi: “Về nhà anh làm gì?”

“Tối mai nhà anh phải tiếp một vị khách rất quan trọng, anh nhất định phải về nhà, anh muốn em có thể về cùng anh.”

Cuối cùng Tạ Xuân Hồng cũng dời ánh mắt khỏi màn hình ti vi, nghi ngờ nhìn anh: “Nhà anh có khách em đến làm gì? Em đến nhà anh chẳng phải là nhà anh phải tiếp thêm một người khách sao?

Nét mặt Dịch Hồi nhanh chóng trầm xuống, giữa tròng đen mơ hồ có ánh lửa bùng lên.

“Em nói gì?”

Tạ Xuân Hồng nhún vai một cái, không hiểu mình nói sai nơi nào.

“Em nói … Em chỉ là khách trong nhà anh?” Ánh mắt sắt bén của Dịch Hồi nhìn cô không dứt, trong thanh âm hàm chứa sự ẩn nhẫn: “Cho đến bây giờ, em cũng không nhìn nhận quan hệ của chúng ta sao? Chẳng lẽ em quên rằng mình từng lấy danh phận bạn gái đi gặp người nhà anh sao?”

Rốt cuộc Tạ Xuân Hồng cũng nhận ra rõ ràng anh muốn nói về cái gì, mặc dù trong lòng không mấy quan tâm, nhưng cô biết Dịch Hồi để ý nhất đến vấn đề danh phận, trên mặt đầy ý cười, ôm cánh tay anh nói: “Sao có thể chứ, em đây không phải đã chắc chắn lấy anh sao? Em sợ mình hậu đậu sẽ làm người nhà anh vướng bận thêm … Vì em nghe anh nói thì hình như người khách đó rất quan trọng.”

Vẻ mặt Dịch Hồi từ từ giãn ra: “Là chiến hữu lúc trẻ của ông nội, năm xưa phải chuyển đi nơi khác, toàn bộ gia đình đến thành phố khác sinh sống, bây giờ mới trở về thăm ông.”

Tạ Xuân Hồng yên lặng trong âm thầm làm rõ mối quan hệ giữa họ, sau đó gật đầu một cái nói: “Được, vậy ngày mai tan làm sớm một chút.”

Đối với Tạ Xuân Hồng những cuộc tụ tập kia thì thế nào cũng được, cô không có nhiều hứng thú, cũng không chán ghét, thỉnh thoảng cũng có tụ tập để giết thời gian nhàm chán. Sau khi về ở cùng Dịch Hồi, những trường hợp tụ tập lại ngày càng nhiều, Tạ Xuân Hồng cũng thường tụ tập với các bạn gái, cật lực kéo Dịch Hồi đến tham gia, sau đó vì có quá nhiều đàn ông độc thân hay tiếp cận cô làm Dịch Hồi âm thầm nổi giận, thế nên gặp mấy lời mời tụ tập như thế Dịch Hồi luôn luôn từ chối.

Dịch Hồi và Tạ Xuân Hồng sau khi vào nhà, phát hiện người khách đã đến rồi.

Xuân Hồng nhìn quét qua một chút, trong phòng khách trừ người nhà họ Dịch ra, còn có một đôi nam nữ, người đàn ông dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng nét sương gió đã hằn sâu trên mặt, cảm giác như rất chính trực, cực kỳ giống những anh hùng hăng hái chiến đấu đẫm máu để bảo vệ quốc gia, có thể nhìn ra vẻ đẹp khi ông còn trẻ, mặc dù giờ đây ông đang ngồi, nhưng Xuân Hồng vẫn có thể nhìn ra vẻ cao to của người đàn ông này.


Về phần người phụ nữ, lại vô cùng xinh đẹp trẻ trung, trang phục khéo léo, đoan trang ngồi cạnh người đàn ông, đại khái có thể nhìn ra hai người có quan hệ cha con với nhau.

Dịch Hồi mỉm cười đi về phía trước: “Xin chào chú Lộ, đã lâu không gặp!”

Người đàn ông kia cũng cười lên, sắc mặt giãn ra, vui mừng nhìn Dịch Hồi: “Tiểu Dịch cũng đã trưởng thành, không tệ không tệ, có khí khách của ông nội khi xưa?”

Cô gái trẻ tuổi cao hứng đứng lên, lập tức nhào vào ôm Dịch Hồi: “Dịch Hồi, thật là rất lâu không gặp!”

Dịch Hồi lịch sự ôm cô rồi lập tức buông ra, sau đó hướng về phía Tạ Xuân Hồng vẫy vẫy tay nói: “Cô ấy là bạn gái cháu, Xuân Hồng, tới đây chào hỏi chú Lộ đi.”

Cô gái được gọi là Lily lập tức quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng, cặp mắt tràn đầy tia nhìn thù địch.

Tạ Xuân Hồng mỉm cười để lộ tám chiếc răng đúng chuẩn của mình: “Xin chào chú Lộ.”

Người đàn ông nhìn Xuân Hồng với ánh mắt vô cùng kỳ quái, giống như không thể tin được cùng với sự hoang mang khó hiểu.

“Xin chào, tôi tên là Lý Lily!”

Tạ Xuân Hồng nhìn bàn tay cô ấy đang đưa ra, còn chưa kịp phản ứng gì liền bị Dịch Hồi dùng lực kéo lại.

Quai hàm Dịch Hồi nghiến chặt, nhìn Lý Lily nói: “Xuân Hồng không có sự huấn luyện đặc biệt nào.”

Lý Lily thu hồi bàn tay nói: “Em cũng không có làm gì hết, chẳng qua là muốn bày tỏ tình cảm bằng cái bắt tay thôi, có gì quá đáng sao?”

Tạ Xuân Hồng suy tư một chút chợt tỉnh ngộ, cảnh tượng này đã gặp nhiều trên TV, lúc tình địch bắt tay nhau cũng là lúc đấu đá âm thầm … Chẳng lẽ mới vừa gặp cô đã muốn bóp chết cô sao?

Tạ Xuân Hồng im lặng nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Dịch Hồi, anh tiếp chuyện chú Lộ đi, em vào bếp xem có giúp gì được không nhé.”

Một câu nói làm cho Lý Lily tối tăm mặt mũi, thật ra Tạ Xuân Hồng chỉ muốn làm không khí bớt căng thẳng thôi, cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua những lời này đi vào lỗ tai Lý Lily lại giống như là khiêu khích.

Dịch Hồi nhìn Xuân Hồng rời đi, ngồi xuống sô pha nói: “Chú Lộ lần này tới thành phố N phải ở chơi ít lâu, cũng cho con có chút thời gian tiếp đãi chú đàng hoàng.”

Người đàn ông cười cười, nhìn Lý Lyli nói: “Lily, còn không ngồi xuống đi, đang làm khách nhà người khác, thiệt không giống ai hết.”


Lý Lily không cam tâm nên không muốn ngồi xuống.

Người đàn ông đó không thèm để ý nâng chén trà lên hớp một ngụm, rồi mới lơ đãng hoi: “Đúng rồi, bạn gái cháu quả thật không tệ, nhìn qua đã biết là một cô gái tốt, cháu đã xác định cùng cô ấy rồi sao?”

Nhắc tới Xuân Hồng, ánh mắt Dịch Hồi không tự chủ được trở nên dịu dàng hẳn, gật đầu nói: “Vâng, lần trước con có dẫn cô ấy về ra mắt ông nội rồi.”

Dừng một chút, Dịch Hồi nhàn nhạt nói: “Người trong nhà cũng rất hài lòng với cô ấy.”

Sắc mặt Lý Lily càng thêm khó coi, hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng liền nghe phía trên lầu vọng lại tiếng nói cười.

Ông Dịch từ trên lầu đi xuống, trong tay còn cầm một chiếc hộp cờ, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ liền cười nói: “Dịch Hồi nói không sai, cô bé ấy nhìn qua rất dịu dàng khéo léo, quan trọng là có thể quản được nó, thằng cháu này của tôi rất kiêu ngạo, có người trông nom cũng rất tốt.”

Ông Dịch bày bàn cờ ra nôn nóng nói: “Lộ Viễn, hai lão già chúng ta hôm nay cùng nhau chiến đấu một phen!”

Lộ Viễn đồng ý gật đầu: “Được, cùng lắm thì xin ông nhẹ tay với con!”

Tuy nhiên hai người đánh cờ thật lâu mà vẫn không phân được thắng bại, mẹ Dịch thúc giục nhiều lần bọn họ mới miễn cưỡng đứng lên, kỳ phùng địch thủ khi gặp nhau không tránh khỏi cảm giác như đang lâm trận.

“Tài đánh cờ của Lộ Viễn ngày càng gia tăng, lần sau chúng ta lại tiếp tục!” Dáng điệu của ông Dịch có chút tiếc nuối, vỗ vỗ vai Lộ Viễn nói, “Bây giờ đi ăn cơm trước đã!”

Dịch Hồi phong độ giúp Lý Lily rời ghế, đúng lúc Lý Lily đang có ý vui mừng liền nhanh chóng bước đi.

“Xuân Hồng, anh giúp em bưng.”

Dịch Hồi nhận lấy cái mâm trong tay cô, nhìn cô dịu dàng mỉm cười, sự thân mật giữa hai người khiến người ngoài nhìn qua cũng biết được tình cảm của bọn họ tốt như thế nào.

Lập tức, Lý Lily cũng cảm giác mình là người ngoài.

Ông Dịch thật cao hứng, cùng Lộ Viễn hàn huyên ngay trên bàn ăn, Lý Lily thực sự không nuốt trôi bữa ăn này, thỉnh thoáng liếc nhìn về phía đối diện.

Dịch Hồi chăm sóc Xuân Hồng, giúp cô gắp thức ăn bưng canh, Xuân Hồng đang vừa khéo léo vừa ôn nhu cùng mẹ Dịch nói gì đó.


Bữa cơm diễn ra thật lâu, sau khi mẹ Dịch không cho Xuân Hồng giúp đỡ, đuổi cô vào phòng khách chơi cùng đám người trẻ tuổi.

Thật ra Xuân Hồng không muốn vào phòng khách, cho dù là ai thì khi bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm người một cô gái khác cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Lý Lily đột nhiên cười một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Tôi và Dịch Hồi cũng coi như là chiến hữu của nhau.”

Lộ Viễn cười gật đầu: “Không sai, năm đó các người đều là cấp dưới của ta, ta nhớ khi đó Dịch Hồi rất lợi hại, thường đứng hạng nhất, Lily không phục lắm, hai người minh tranh ám đấu với nhau đặc biệt kịch liệt.”

Nhớ tới chuyện lúc trước, Dịch Hồi cũng cười lên: “À vâng, Lily cũng rất lợi hại, buộc tôi không thể không cố gắng, rất sợ bị cô ấy vượt qua.”

Lý Lily nhìn Tạ Xuân Hồng khiêu khích: “Còn cô? Cô và Dịch Hồi sao lại biết nhau?”

Trong lòng Xuân Hồng cảm thấy kính nể, bây giờ cô mới bết, thì ra cô gái xinh đẹp trước mắt mình lại là một nữ quân nhân.

“Tôi quen anh ấy trong một hôn lễ … Em họ Phương Tình của anh ấy là bạn của tôi, tôi là phù dâu trong hôn lễ của cô ấy.”

“Ồ, cô quen với Tiểu Tình ư?”

Xuân Hồng gật đầu một cái: “Chúng tôi là bạn thời đại học, cùng ở chung phòng trong ký túc xá.”

Lộ Viễn đột nhiên đến gần. Nói xen vào: “Mạn phép hỏi cô là người ở địa phương nào?”

Xuân Hồng nghi ngờ nhìn ông.

Lộ Viễn khẽ mỉm cười: “Tôi nhìn cô rất giống người Nam Phương, chẳng qua là lúc ăn cơm có thấy cô rất thích ăn cay, cho nên mới tùy tiện hỏi thăm một chút.”

Tạ Xuân Hồng vô tư cười nói: “Tôi sinh ra tại Nam Phương, nhưng mẹ tôi vốn không phải là người Nam Phương.”

“Vậy ư?” Dáng vẻ Lô Viễn giống như cảm thấy rất hứng thú hỏi tiếp, “Cô họ gì? Tôi xưng hô với cô như thế nào?”

Trực tiếp gọi là “Xuân Hồng” đúng là không phù hợp, dù sao họ cũng không thân quen.

“Tôi họ Tạ.”

Đột nhiên trên mặt Lộ Viễn xuất hiện tâm tình cực kỳ phức tạp, giống như phải chịu đựng một nỗi thống khổ nào ghê gớm, hoặc là như đang phải đè nén một cái gì đó.

Tạ Xuân Hồng quan sát ông một lúc, không hiểu cho nên nhìn về phía Dịch Hồi.


Ánh mắt Dịch Hồi chợt tối đi, mở miệng nói: “Chú Lộ không cần khách khí, cứ coi chúng con là hậu bối, trực tiếp gọi tên là được rồi.”

Lộ Viễn kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ thờ ơ.

“Ừ, vậy tôi cứ trực tiếp gọi cô là “Xuân Hồng” nhé.”

Ông Dịch đã đi nghỉ từ sớm, Lý Lily muốn lên thư phòng trên lầu thăm, Dịch Hồi bất đắc dĩ phải đưa cô lên lầu, trong lúc nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại Tạ Xuân Hồng và Lộ Viễn.

Tạ Xuân Hồng không hiểu tại sao mình có chút khẩn trương, không biết nên nói gì để phá vỡ không khí có chút lắng đọng này.

Lộ Viễn lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Tạ Xuân Hồng … Cái tên này thật đặc biệt.”

Tạ Xuân Hồng rất phiền lòng khi người khác nói tên của cô có ý nghĩa gì, nhìn đối phương là người lớn nên Xuân Hồng không có cách nào khác hơn là phải giải thích: “Bắt nguồn từ tên của mẹ tôi, có lẽ mang ý nghĩ vui mừng ngày hội ngộ … “Rừng hoa tàn, ái tình quá vội vã” (Lâm hoa tạ liễu Xuân Hồng thái thông thông) tôi cũng không biết chắc.”

Lộ Viễn mỉm cười: “Cô trông giống như đang sợ tôi sao?”

Tạ Xuân Hồng lúng túng cười nói: “Không phải … Tôi chỉ không thường xuyên tiếp xúc với người lớn, tôi không biết phải nói gì.”

Tạ Xuân Hồng than thở: “Đại khái là khi còn bé tôi chỉ tiếp xúc với mẹ là nhiều nhất, cho nên không hiểu người lớn bình thường thích tán gẫu với nhau về đề tài gi.”

Lộ Viễn ung dung hỏi: “Chỉ tiếp xúc với mẹ? Thế còn ba cô đâu?”

Tạ Xuân Hồng thờ ơ nhún vai một cái: “Tôi không có ba.”

Ánh mắt Lộ Viễn rất phức tạp, hồi lâu mới hỏi một câu tối nghĩa: “Thế nào là … Không có ba?”

“Tôi là con ngoài giá thú.” Tạ Xuân Hồng có chút nhịn không được, dứt khoát bất chấp, chấp nhận rủi ro nói ra sự thật, “Mẹ tôi chưa lập gia đình đã sinh ra tôi, một mình gánh vác tất cả, cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa hề gặp được ba.”

Nhận thấy khẩu khí của Tạ Xuân Hồng có chút không tốt, Lộ Viễn xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của cô.”

Tạ Xuân Hồng khoát tay ý bảo không sao: “Không có ba cũng không phải là không lớn lên được, tôi chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối.”

Trong ánh mắt Lộ Viễn phảng phất sự mất mát, cau mày hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn không muốn biết ba cô là ai sao? Cô cũng không … Tò mò ư?”

Tạ Xuân Hồng bình thản nhìn ông nói: “Khi còn nhỏ do không hiểu chuyện tôi thường bám lấy mẹ hỏi về ba, những mỗi lần như thế mẹ tôi rất khó trả lời, cho nên sau này tôi không hỏi nữa … Từ khi ra đời đến giờ rôi chưa từng gặp qua ba tôi, ông ấy trừ việc trên danh nghĩa là ba tôi thì ngoài ra cũng chẳng là gì cả, hơn nữa không có ông ấy tôi vẫn sống tốt, tại sao tôi phải đi tìm ông ấy?

Sắc mặt Lộ Viễn xuất hiện một tia thương tâm thoáng qua rất nhanh, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Mẹ cô … Nhiều năm như vậy nhất định là không dễ dàng gì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.