Đọc truyện Gặp Lại Vui Vẻ – Chương 29: Tình cảm rất khó phân biệt phải trái
Tạ Xuân Hồng cắn môi, ánh mắt áy náy nhìn anh.
Dịch Hồi trong lời chợt sợ hãi, sắc mặt thay đổi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Dịch Hồi …” Tạ Xuân Hồng rũ mắt xuống, “Thật xin lỗi, bây giờ em phải đi.”
“Tại sao?” Dịch Hồi cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, quay mặt sang một bên nói: “Tô Văn cô ấy … Em muốn khuyên cô ấy, cô ấy không muốn tiếp nhận điều trị …”
Lửa giận trong lòng Dịch Hồi chợt dâng lên từng chút từng chút một, nhưng lửa giận như bất chợt biến mất vì câu nói của cô, trong nháy mắt trái tim như đóng băng lạnh ngắt.
Dịch Hồi thở sâu một hơi, chậm rãi, không cho người khác cự tuyệt: “Hôm nay trễ rồi, huống chi em đang dùng cơm với gia đình anh … Ngày mai hãy đi, anh không cản em!”
Vừa rồi Tạ Xuân Hồng nghe giọng nói của Đường Sơ thì trong chốc lát tâm trí đã không còn ở đây, cô làm sao có thể đợi đến ngày mai?
“Không được …” Tạ Xuân Hồng hung hăng nói thầm, tự nhủ, “Em phải đi ngay, bây giờ còn kịp về nhà.”
Dịch Hồi không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim mình băng giá, sự quan tâm của cô đều dồn cho một người khác, không thể quan tâm thêm một người nào khác … Thậm chí giờ đây cô có thể thờ ơ rời đi.
Tạ Xuân Hồng không có nhiều thời gian để giải thích, vòng qua Dịch Hồi đi vào trong phòng.
Phương Tình thấy sắc mặt Xuân Hồng khó coi, không khỏi lo lắng hỏi cô làm sao vậy.
Xuân Hồng nhìn cô cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì, sau đó vô cùng áy náy cáo lỗi cùng mọi người: “Thật sự rất xin lồi, nhà của con có việc gấp, bây giờ phải trở về … Làm phiền mọi người, thật sự là ngại quá.”
Mẹ Dịch lo lắng kéo tay cô hỏi: “Tiểu Hồng, xảy ra chuyện gì? Có gì quan trọng không, có cần ta giúp đỡ gì thì đừng ngại, chúng ta đều có thể giúp đỡ con hết mình!”
Cha Dịch trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt sắc bén nhìn Xuân Hồng, đột nhiên hỏi: “Dịch Hồi đâu?”
Mọi người lúc này mới phát hiện Dịch Hồi chưa quay trở lại phòng ăn.
Đúng lúc này, Dịch Hồi ở cửa trầm giọng nói: “Sao còn chưa ra, không phải nói anh lái xe chở em đi sao?”
Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười cười: “Dì à, cám ơn dì, bữa cơm hôm nay rất ngon, thật sự rất xin lỗi vì không thể dùng xong bữa cơm.”
Mẹ Dịch vỗ vỗ cánh tay của cô: “Không sao đâu, con có việc nên về xử lý trước đi, lần sau lại đến!”
Mẹ Dịch quay sang dặn Dịch Hồi: “Lái xe cẩn thận, có việc gì nhớ gọi về cho mẹ!”
Dịch Hồi nhíu màu mất kiên nhẫn: “Con biết rồi, ông nội con đi trước, Xuân Hồng, đi nhanh đi!”
Tạ Xuân Hồng không nói thêm nhiều lời nữa, theo Dịch Hồi lên xe rời đi.
Phường Tinh cau mày nhìn bọn họ rời đi, trong lòng có chút bất an.
Tạ Xuân Hồng kiên quyết không để Dịch Hồi đưa cô đi, hành lý cũng không lấy, trên người chỉ có thẻ tín dụng và một ít tiền mặt, sợ xe lửa chạy chậm, Xuân Hồng cố ý mua vé xe.
Dịch Hồi trong lòng không biết đang nghĩ gì, cái gì cũng không nói ra, chỉ lặng lẽ đến cửa hàng gần đó mua cho cô thuốc chống say xe.
Xuân Hồng cảm kích liếc nhìn anh một cái, vội vàng uống thuốc rồi lên xe, cả câu tạm biệt cũng không kịp nói.
Dịch Hồi lái xe rời khỏi bến xe, ánh đèn thành phố rực rỡ càng làm tăng thêm sự cô đơn của anh, trên đường xe cộ qua lại đông đúc nhưng không biết nên đi theo hướng sao.
Anh không biết làm như vậy có tốt hay không. Anh không ngăn cả Xuân Hồng trở về, là vì anh hy vọng cô sẽ quay về sum họp với anh, hy vọng cô có thể thật sự buông bỏ quá khứ, trong lòng thanh thản cùng anh đi tiếp quãng đời còn lại.
Bất cứ cái gì cũng không làm được, đành ở đây chờ đợi … Thật là không phải tác phong của anh.
Dịch Hồi hạ quyết tâm, quay tay lái, chạy về một hướng khác.
Tạ Xuân Hồng uống thuốc rồi vẫn không giảm bớt được cảm giác say xe, dạ dày cuộn lên từng đợt, đầu óc quay cuồng choáng váng, trong xe lại ngột ngạt ồn ào, rõ ràng là mệt chết đi mà vẫn không thể nào ngủ được, đành phải nhắm mắt tựa đầu vào thành xe, cố gắng tập trung đầu óc về những chuyện khác để tránh đi cảm giác ngột ngạt trong xe.
Vật vã cho đến khi xe dừng, Tạ Xuân Hồng lao khỏi xe đầu tiên, ngồi xổm bên đường ói đến kinh thiên động địa.
Phun hết mọi thứ ra ngoài mới thấy thoải mái được một chút, huyết áp xuống thấp cùng với sự mệt nhọc làm cho cô cảm thấy trước mắt toàn một màu đen khi đứng lên. Tạ Xuân Hồng hít thở sâu vài lần thì cơn choáng váng mới tạm đi qua, uống một hớp nước mới thấy đỡ hơn, sau đó rảo nhanh bước đi về phía thị trấn nhỏ.
Về đến thị trấn, đã là giữa trưa, Tạ Xuân Hồng dừng ở một quán nhỏ ven đường ăn lót dạ, sau đó trực tiếp đến nhà Đường Sơ.
Đường Sơ mở cửa thấy Xuân Hồng, nhất thời kinh ngạc, anh không nghĩ Xuân Hồng đến nhanh như vậy.
“A Sơ, là ai vậy?”
Tạ Xuân Hồng hướng vào trong nhà nói lớn: “chị Tô Văn, là em!”
Tạ Xuân Hồng vừa nhìn thấy thần sắc của Tô Văn tâm trạng liền sa sút, lần trước gặp gỡ sắc mặt cô ấy tuy có phần tái nhợt nhưng vẫn rất có sức sống, hoạt bát, mà bây giờ … Tô Văn hốc hác, mắt lõm sâu, môi tái nhợt không màu sắc, cằm nhọn, cả người gầy rộc đi.
“Chị Tô Văn, em tới thăm chị một chút.” Tạ Xuân Hồng vội vàng tiến lên dìu cô ấy vào nhà, vừa đi vừa quay đầu nhìn Đường Sơ.
Tô Văn cười khoát tay: “Làm sao phải dìu chị, chị không yếu ớt đến vậy.”
Tuy rằng Tô Văn kiên trì tự mình quay trở về phòng, nhưng rõ ràng khi quay về giường sắc mặt của cô càng thêm trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tạ Xuâ Hồng ngồi bên cạnh lấy khăn giúp cô lau mồ hôi, bưng cốc nước đưa cô uống, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Chị Tô Văn, vì sao chị không muốn đến bệnh viện
Tô Văn cười khổ: “Là A Sơ gọi em đến sao?”
Tạ Xuân Hồng nắm tay cô, thấp giọng nói: “Thầy Đường thật sự rất lo lắng cho chị.”
Tô Văn hướng mắt về phía phòng khách nhìn Đường Sơ, ánh mắt bỗng dưng rất dịu dàng: “Chị biết … Nhưng là chị không thể tiếp tục liên lụy anh ấy, chị đã nợ anh ấy quá nhiều …”
Tạ Xuân Hồng không hiểu vì sao cô cảm thấy phẫn nộ, Đường Sơ lo lắng như vậy, Tô Văn lại ở đây nói cái gì mà thiếu nợ, nếu Tô Văn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn … Đường Sơ hẳn là đau khổ biết bao nhiêu?
Nhưng xem ra cô ấy đang yếu đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, Xuân Hồng cố gắng chế ngự cảm xúc, chậm rãi khuyên cô: “Chị Tô Văn, nếu chị xảy ra chuyện gì, chẳng phải là Thầy Đường sẽ rất đau khổ sao? Thầy ấy có bao nhiêu khổ sở lẽ nào chị không biết? Chị … Chị lẽ nào không để ý đến cảm giác của thầy ấy?
Nụ cười trên môi Tô Văn chậm rãi nhạt đi, trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau mới cao giọng gọi ra ngoài: “A Sơ, em đói bụng, muốn ăn cháo Đông Kiều.”
Đường Sơ lập tức trả lời: “Anh đi mua ngay đây!”
Đường Sơ đi khỏi, trên khuôn mặt Tô Văn lập tức xuất hiện sự bi thương vô tận.
“Xuân Hồng, … em biết không, chị thật sự không thể liên lụy đến anh ấy, chị không còn sống được bao lâu nữa …” Trong đáy mắt Tô Văn nổi lên một lớp hơi nước, nhìn qua thấy rất thống khổ.
“Đừng nói bậy!” Tạ Xuân Hồng phủ nhận lời cô, “Em có quen bác sĩ giỏi lắm, y học bây giờ cũng phát triển vượt bậc, nhất định có thể chữa khỏi cho chị …”
Tô Văn phát ra một nụ cười chua sót đến cực điểm: “Mẹ chị, dì chị, chị gái của chị … Cũng đều vì bệnh này mà chết. Xuân Hồng, em biết không, đã nhiều năm nay chị đã biết sẽ có ngày hôm nay, chị sớm biết mình sẽ chết … Bệnh tim bẩm sinh, khả năng sống thường không cao, phần lớn bệnh nhân sẽ chết trẻ … Chị thật đã là may mắn khi ông trời cho chị sống nhiều năm như vậy, thậm chí còn yêu được một người đàn ông như anh ấy …”
Tạ Xuân Hồng khiếp sợ nhìn cô, trong mắt toát ra vẻ không thể tin nổi.
“Đúng là bệnh tim ư …” Xuân Hồng thì thào nói, “Làm sao có thể, vậy làm thế nào … Thầy Đường … Thầy ấy có biết không?”
Khóe mắt Tô Văn ngập tràn nước mắt: “Không biết, cho nên chị mới cảm thấy có lỗi với anh ấy … Chị sớm đã biết mình không sống được bao lâu, lại không nói cho anh ấy biết … Trước khi kết hôn chị nên nói cho anh ấy biết, chị đã rất ích kỷ, luyến tiếc anh ấy … Anh ấy cái gì cũng không biết … Xuân Hồng, chị là người phụ nữ ích kỷ nhất trên đời, chị đã làm cho người đàn ông chị yêu thương nhất lâm vào hoàn cảnh đau khổ như hiện nay, anh ấy vì chị mà bỏ đi tương lai tốt đẹp, chị lại bởi vì quá yêu anh ấy mà che dấu hết mọi chuyện …”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng dâng lên một nỗi chua xót, cô không biết mình nên tức giận hay nên đồng cảm cùng Tô Văn. Cô thậm chí không có cách nào trách móc cô ấy …
Tô Văn bưng mặt khóc thương tâm: “Chị không nên liên lụy anh ấy, có lẽ … Có lẽ chết sớm một chút mới có thể giải thoát cho anh ấy …”
Tạ Xuân Hồng đùng đùng tức giận đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Văn trách mắng: “Chị cảm thấy chị chết đi thì Thầy Đường có thể giải thoát sao? Chị chết rồi thầy ấy sẽ vui vẻ? Làm sao chị có thể nghĩ như vậy được chứ? Thầy Đường không thể không có chị, nếu mất đi chị, thầy ấy là người đau khổ nhất, chị nhẫn tâm nhìn thầy ấy bị đả kích như vậy sao?
“Nhưng bệnh của chị vốn là không thể chữa trị!” Tô Văn nhìn cô, nước mắt rơi như mưa, “Bệnh của chị, chị hiểu rất rõ …”
Tạ Xuân Hồng suy sụp ngồi xuống, một lúc lâu mới nghẹn giọng nói: “Không thử thì làm sao biết được … Chị bỏ cuộc như vậy, thầy ấy càng đau khổ … Thầy ấy cảm thấy rằng mình đã không cố gắng hết sức, sẽ hối hận tiếc nuối cả đời …”
Tô Văn ngưng khóc, sững sờ nhìn cô.
Ánh mắt Xuân Hồng kiên định nhìn cô nói: “Chị muốn cho thầy ấy không bao giờ thoát khỏi sự hối hận sao? Chị Tô Văn … Hãy vì sự an lòng của thầy ấy, chị cũng cố gắng thử xem … Huống chi, bệnh của chị cũng chưa chắc là không chữa được đúng không?”
Tô Văn yên lặng cúi đầu, rút khăn tay lau khô nước mắt, sau đó sửa soạn thu vén cho bản thân, sau đó thản nhiên nói: “Đừng cho Đường Sơ biết chị đã khóc.”
Trong chốc lát Đường Sơ đã mang cháo trở về, tiến về phía phòng ăn lấy bát, bưng đến cho Tô Văn và Xuân Hồng mỗi người một bát.
Tạ Xuân Hồng tránh ra một chút, để cho Đường Sơ ngồi ở bên giường cẩn thận đút Tô Văn ăn, lặng yên nhìn dáng điệu thân mật của hai người bọn họ.
Sau khi ăn xong Đường Sơ thu dọn bát đũa đem vào trong bếp, Tạ Xuân Hồng thật sự thấy mệt mỏi, đầu đau muốn nứt ra, đứng lên nói với Tô Văn: “Chị Tô Văn, chị hãy suy nghĩ lại đi, em về nhà trước, ngày mai sẽ trở lại thăm chị.”
Tô Văn gật gật đầu, vô cùng chân thành nói: “Xuân Hồng, cám ơn em!”
Đường Sơ rửa tay xong đưa Xuân Hồng ra cửa, trên đường đi yên lặng không nói gì.
“Thầy Đường, thầy trở về với chị Tô Văn đi!”
Đường Sơ dừng bước đứng lại, nhà bọn họ và nhà Xuân Hồng đều nằm trong khu nhà tập thể của giáo viên, cách nhau không xa lắm, anh cũng không yên tâm để Tô Văn ở nhà một mình.
“Xuân Hồng, Tô Văn cô ấy …” Đường Sơ là người cẩn thận, mặc dù Tô Văn che dấu vô cùng cẩn thận, anh cũng nhìn ra được khóe mắt ửng đỏ của cô.
Tạ Xuân Hồng thấp giọng an ủi anh: “Thầy không cần phải lo lắng, em sẽ tận lực khuyên cô ấy.”
Đường Sơ cũng không nói gì thêm, vươn tay vuốt tóc cô, thở dài nói: “Thật sự cám ơn em Xuân Hồng, em trở về nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Khi Tạ Xuân Hồng về đến nhà, Tạ Vân ở nhà thấy con gái đột ngột trở về đã hoảng sợ.
“Làm sao mà lại đột nhiên về nhà? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Xuân Hồng miễn cường cười cười: “Con không sao, là chị Tô Văn, chị ấy bị bệnh, con trở về thăm chị ấy.”
Tạ Vân thở ra nhẹ nhõm, lập tức nhíu mày nhìn cô: “Con với cô ấy coi như là lớn lên cùng nhau, cô ấy bị bệnh con cũng nên về lắm … Nhưng mà …”
Xuân Hồng ngẩn ra: “Nhưng mà gì ạ?”
“Không có gì.” Tạ Vân lắc đầu, cầm quyển sách trong tay, thờ ơ hỏi: “Làm sao con biết Tô Văn bị bệnh, Đường Sơ nói với con à?”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một hồi mới “Vâng” một tiếng.
“Lần trước gặp thầy Đường ở bệnh viện đang mua thuốc cho chị Tô Văn, có nói chuyện vài câu …” Tạ Xuân Hồng không muốn giải thích quá nhiều, lập tức đi về phòng ngủ, “Mẹ, con rất mệt, con đi ngủ trước.”