Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 26: Ghen tuông là một cái gai trong lòng


Đọc truyện Gặp Lại Vui Vẻ – Chương 26: Ghen tuông là một cái gai trong lòng

Rèm cửa sổ bị gió thổi tung lung lay đong đưa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu vào cơ thể của cặp đôi đang ôm nhau trên giường, càng làm nổi bật vẻ bình yên dịu dàng.

Dịch Hồi trở lại yên tĩnh, ôm cô thật chặt nói: “Hôm nay như thế đã đủ nhiệt tình chưa?”

Tạ Xuân Hồng tựa đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh không thích?”

Cô sẽ không nói ra bản thân mình phản công bất thành, ngược lại bị ăn đến xương cốt cũng không còn, quả nhiên là thật sự dọa người.

Dịch Hồi đang chuẩn bị nói câu gì đó trêu chọc cô, đã thấy cô vội vàng vùng dậy đứng lên, bọc tấm chăn phóng vào toilet.

Dịch Hồi sửng sốt, ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới đột nhiên hiểu ra.

“Xuân Hồng, em không phải là lại đến ngày đấy chứ?”

Tạ Xuân Hồng “Vâng” một tiếng, giọng nói tràn ngập vẻ buồn bực.

Được rồi, cái này càng khiến người khác sợ hãi, rõ ràng hoạt động tình cảm mãnh liệt vừa đi qua bà dì lập tức tới khiến cô chết cũng không kịp.

Xuân Hồng tắm giặt sạch sẽ xong mới trở về giường, mệt mỏi sà vào lòng Dịch Hồi.

Dịch Hồi tự nhiên ôm lấy cô, bàn tay to chụp lên vùng bụng mềm mại trơn nhẵn của cô, chậm rãi mát-xa, lấy đi sự đau đớn đang hoành hành trong đó.

“Thật phiền phức!” Tạ Xuân Hồng cau chặt đôi mày vì đau, giở tính trẻ con ra than thở, “Kiếp sau bất luận thế nào em cũng phải làm đàn ông!”

Dịch Hồi bật cười khanh khách, nghĩ ngợi hỏi: “Mỗi lần đến ngày em đều đau như vậy, có tìm hiểu nguyên nhân chưa?”

Tạ Xuân Hồng lắc đầu: “Hiện tượng bình thường mà, rất nhiều cũng như vậy.”

Dịch Hồi lo lắng: “Em bình thường cơ thể cũng không tốt, tay chân đều rất lạnh, khẩu vị cũng không tốt, hơn nữa chu kỳ sinh lý hỗn loạn, anh biết một chỗ khám trung y rất tốt, ngày mai em cùng đi với anh nhé?”

“Không cần!” Tạ Xuân Hồng vội vàng từ chối, “Mới có như vậy mà đã đi khám bệnh?”

Dịch Hồi kiên trì thuyết phục: “Không được, quyết định như vậy đi, ngày mai anh đưa em đi, có gì hay không khám xong mới biết được. Nghe lời anh, trước tiên là đi ngủ đi!”

Tạ Xuân Hồng biết anh đã quyết định việc gì thì không có cách nào thay đổi được, đành phải nghe lời nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dịch Hồi giúp Xuân Hồng xin nghỉ phép, ăn điểm tâm rồi áp giải cô lên xe,

Tạ Xuân Hồng tựa đầu vào cửa kính có chút bất đắc dĩ nhìn anh: “Em thật sự không sao hết, đau bụng kinh thôi mà, có cần phải khoa trương đi khám bác sĩ không?”

Dịch Hồi thở dài, đưa tay vuốt ve mặt cô: “Nhưng là anh rất lo lắng…Ngoan nào, em xem sắc mặt của em rất không tốt, khám sẽ rất mau mà!”


Lời nói nói nhẹ nhàng mềm mỏng, tràn đầy cưng chìu cùng mang nặng thâm tình. Tạ Xuân Hồng bị quan tâm như vậy, trong lòng như có dòng nước ấm đang chảy qua, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, không nói được gì.

Dịch Hồi liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ sung sướng cười: “Làm sao vậy, sao nhìn anh như vậy? Có phải rất cảm động hay không?’

Tạ Xuân Hồng thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, con người dù có sắt đá đến đâu đều có thể chết chìm trong biển tình dịu dàng, quả nhiên là không sai!”

Dịch Hồi lắc đầu cười cười: “Đến rồi!”

Đại khái là trước đó đã có sắp xếp, Dịch Hồi đưa Xuân Hồng trực tiếp vào phòng khám, ngay cả xếp hàng đăng ký cũng không cần.

“Dịch Hồi, mấy năm không gặp xém chút là không nhận ra!”

“Bác sĩ Lý vẫn rất xinh đẹp!”

Bác sĩ Lý tuy rằng đang ở độ tuổi trung niên, làn da lại rất đẹp, đeo thêm cặp kính trắng, mới nhìn qua…trong đầu Tạ Xuân Hồng chợt hiện ra bốn chữ Tuyệt Diệt Sư Thái.

“Mẹ con gần đây có khỏe không?” Tuy bề ngoài nhìn qua rất giống Tuyệt Diệt Sư Thái, nhưng đối với Dịch Hồi thì vô cùng dịu dàng.

“Thời gian trước mẹ con hay đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, hiện tại thân thể không tệ lắm.” Nhìn ra được rằng Dịch Hồi với bác sĩ Lý vô cùng thân thiết.

“Bác sĩ Lý, lần này con đến là để nhờ cô khám giúp cho bạn gái con.”

Lúc này Bác sĩ Lý mới đưa mắt nhìn sang Tạ Xuân Hồng, đánh giá cô một phen rồi cười với Dịch Hồi nói: “Cô gái n ày thật xinh đẹp… Làm sao vậy? Có vấn đề gì? Ta nhìn sắc mặt cô ấy rất kém.”

Bác sĩ Lý hỏi bệnh chung chung, bắt đầu lấy bút ra ghi bệnh lý.

Tạ Xuân Hồng có chút ngượng ngùng cười cười: “Thật ra là không có gì trở ngại, là Dịch Hồi quá cẩn thận…. Con chỉ đau bụng kinh thôi, anh ấy lại kéo con đến đây làm phiền người!”

“Đau bụng kinh cũng có thể không phải là chuyện nhỏ… Nào, đưa tay ta xem nào.”

Tạ Xuân Hồng đưa tay ra, tùy ý để bà bắt mạch.

Tỉ mỉ kiểm tra một hồi, bác sĩ Lý viết vào bệnh lý rồi hỏi: “Có phải thường xuyến cảm thấy tinh thần suy yếu, rất dễ mệt mỏi, hơn nữa còn sợ lạnh, tay chân lạnh như băng?”

Tạ Xuân Hồng gật gật đầu: “Vâng, con có chút lạnh trong người.”

“Không phải là có chút, cơ thể con nhiễm hàn rất nghiêm trọng, điều trị không tốt sẽ không dễ mang thai.”

Dịch Hồi vừa nghe lập tức khẩn trương: “Bác sĩ Lý…”


“Đừng nóng vội!” Bác sĩ Lý không ngẩng đầu lên đánh gãy lời anh, tiếp tục hỏi Xuân Hồng: “Thời gian hành kinh có bình thường không?”

“Không bình thường.”

“Nói tình trạng đau bụng kinh của con đi.”

“Trong thời gian hành kinh thì bụng quặn đau, tay chân lạnh như băng, hơn nữa đôi khi đau quá dẫn đến nôn mửa…”

Bác sĩ Lý lại kiểm tra thêm một lần nữa, mới chẩn bệnh: “Khí huyết ứ đọng, khí hàn nghiêm trọng, ta cho con ít thuốc về uống, từ từ điều trị.”

Dịch Hồi nhíu nhíu mày hỏi: “Bình thường có cần chú ý gì không?’

“Bình thường nên tập thể dục rèn luyện cơ thể, tăng cường thể chất, cuộc sống phải theo quy luật, ăn uống bình thường, không uống rượu hút thuốc, kết hợp với sống chậm rãi, dinh dưỡng thích hợp, ngủ đầy đủ…” Bác sĩ Lý dừng một chút, nhìn Xuân Hồng nói: “Ta cảm thấy con suy nghĩ quá mức, con còn trẻ, không cần tạo cho mình nhiều áp lực như vậy, việc gì cũng phải làm từng ít một.”

Tạ Xuân Hồng sửng sốt, yên lặng gật đầu: “Cám ơn bác sĩ, con sẽ chú ý.”

“Còn con nữa!” Bác sĩ Lý mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Dịch Hồi, “Con có thể thường xuyên giúp cô ấy mát-xa bóp huyệt, có thể lưu thông kinh mạch, giảm bớt đau đớn, tất cả các phương pháp đều có trong sách!”

Dịch Hồi nghiêm túc lật sách xem qua, chỗ nào không hiểu không ngần ngại hỏi ngay, thông thạo mọi thứ mà ngay cả Xuân Hồng cũng không biết.

Ra khỏi cửa phòng khám, Dịch Hồi đi lấy thuốc, Xuân Hồng ra cửa đứng chờ anh.

Tạ Xuân Hồng nhàm chán ngồi chờ trên ghế dài trước cửa phòng khám, không nghĩ rằng mình bị nhiều vấn đề về sức khỏe như vậy.

Lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt bất chợt dừng lại, nhìn vào một người đang đi tới, khí chất dịu dàng như ngọc, khuôn mặt quá quen thuộc, thấp thoáng vương phải chút ưu sầu.

Tạ Xuân Hồng toàn thân cứng ngắt, lập tức kinh ngạc đứng lên đi về phía trước

“Thầy Đường!”

Đường Sơ cũng nhìn thấy Xuân Hồng, lập tức nở nụ cươi, tươi cười giống như hoa xuân nở rộ, ấm lòng người khác.

“Xuân Hồng, em làm sao mà đến đây?”

Tạ Xuân Hồng xấu hổ sờ sờ mũi: “Thân thể có chút không thoải mái, không có vấn đề gì lớn.”

Đáng chết, cô không thể nào mà không biết xấu hổ nói rằng vì đau bụng kinh mà đến cho bác sĩ khám.


Đường Sơ lo lắng nhìn cô, vô cùng thân thiết hỏi: “Thật sự không vấn đề gì chứ? Một mình em đến sao?”

Tạ Xuân Hồng định mở miệng, còn chưa kịp nói ra lời, chợt nghe ở phía sau một giọng nam nặng nề vang lên: “Cô ấy không phải đến một mình!”

Dịch Hồi nhìn Đường Sơ ánh mắt chợt lạnh lại, khuôn mặt lạnh lùng: “Tôi đi cùng cô ấy.”

Đường Sơ có chút kinh ngạc vì thái độ đối địch của anh, thản nhiên cười nói: “Vậy là tốt rồi, Xuân Hồng một mình ở thành phố N không ai thân thích, có anh chiếu cố cô ấy, cô Tạ cũng có thể yên tâm.”

Dịch Hồi ôm Xuân Hồng, thể hiện sự sở hữu rất rõ ràng, lập tức dùng vị thế chủ sở hữu hỏi: “Thầy Đường có bệnh nên đến đây khám sao? Có cần chúng tôi giúp gì không?”

Tạ Xuân Hồng cũng thật sự quan tâm nhìn anh, tuy rằng đã hết sức che dấu, nhưng sự lo lắng vẫn không đổi nên Dịch Hồi rất dễ dàng nhận ra.

“Không có…” Đường Sơ do dự một chút, mới giải thích: “Là Tô Văn bị bệnh, thị trấn nhỏ điều kiện chữa bệnh quá kém, cô ấy lại không chịu đến bệnh viện lớn, ta cũng chỉ đến đây giúp cô ấy mua ít thuốc…”

“Chị Tô bị bệnh? Là bệnh gì?” Tạ Xuân Hồng kinh ngạc hỏi, khó trách lần trước gặp cô ấy, cảm thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, vốn dĩ là đang mang bệnh.

“À, không có gì… Bệnh cũ, em cũng biết cô ấy thân thể không được tốt.” Đường Sơ hiển nhiên không muốn nhiều lời, cố tỏ ra thản nhiên cười nói, “Hai người nếu có việc thì cứ đi trước đi.”

Tạ Xuân Hồng không để ý đến sự khách sáo của anh, suy nghĩ nói: “Như vầy đi, em có biết một bác sĩ rất hay, em giúp thầy liên hệ, thấy cứ tìm cô ấy giúp đỡ, cùng lắm là cùng cô ấy phân tích bệnh tình của chị Tô.”

Dịch Hồi rõ ràng vẫn có chút không thoải mái, nhưng vẫn phải cố duy trì phong độ: “Đường tiên sinh nếu cần giúp đỡ gì trong thành phố N, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Đường Sơ lễ phép đáp: “Cám ơn, cũng không cần làm phiền, tôi cũng là dân của thành phố N, mặc dù đi xa cũng khá nhiều năm, nhưng cũng không đến mức cái gì cũng xa lạ.”

Tạ Xuân Hồng khăng khăng giúp đỡ, lập tức gọi điện thoại, đem vấn đề của Tô Văn nói rõ với bác sĩ

Hà Giai Hỉ cũng rất sảng khoái, bảo Đường Sơ trực tiếp đến gặp cô, cô có thể dùng những tiện nghi phúc lợi của bệnh viện.

“Tốt lắm, thầy trực tiếp đến phòng khám bệnh khoa ngoại của bệnh viện Trung Tâm tìm Giai Hỉ là được!” Tạ Xuân Hồng đem phương thức liên lạc với Giai Hỉ đưa cho anh.

“Cám ơn em Xuân Hồng, thầy đi trước đây, tạm biệt!”

Đường Sơ tạm biệt bọn họ rồi nhanh chóng đi mất.

“Hừ!” Dịch Hồi thờ ơ lạnh nhạt lâu như vậy, đối với Xuân Hồng sớm đã có thái độ bất mãn.

“Hừ cái gì? Anh là heo à!” Tạ Xuân Hồng trừng mắt.

Dịch Hồi tức giận kéo cô vào lòng, hung tợn trừng mắt nhìn cô: “Em không được dùng loại ánh mắt này nhìn anh ta!”

Tạ Xuân Hồng thở dài: “Thật là hẹp hòi, ánh mắt em làm sao?”

Dịch Hồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh hẹp hòi? Nếu anh một chút phản ứng cũng không có thì em nên nghi ngờ tình cảm của anh đối với em có thật lòng hay không!”

“Tốt lắm tốt lắm, anh ấy thực chỉ là thầy giáo của em thôi, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi!”

Lại là thái độ tránh nặng tìm nhẹ, Dịch Hồi bất đắc dĩ đưa cô lên xe, lái đi.


Về nhà, Dịch Hồi bắt đầu nghiên cứu mấy tên thuốc kỳ lạ này, tuyệt đối nghiêm túc đem từ tên thuốc trong đơn lên mạng tra cứu.

Tạ Xuân Hồng đang cầm ly nước đường đỏ lên miệng uống, ngồi đối diện với anh, nhìn một hồi lâu rồi mới nói: “Anh đừng nghiên cứu, y học Trung Hoa bác đại tinh thâm, anh xem có hiểu không?”

Dịch Hồi xoa xoa thái dương: “Xem không hiểu, anh chỉ là nhìn xem mấy thứ thuốc kia có tác dụng phụ gì không….”

Một người đàn ông dịu dàng cẩn thận như vậy thật là quá hiếm, trong lòng Tạ Xuân Hồng cảm thán, vì sao cô không gặp anh sớm một chút?

“Xuân Hồng…” Dịch Hồi đột nhiên nói: “Em cùng với Đường Sơ…”

“Anh ấy chỉ là thầy giáo của em!” Tạ Xuân Hồng vội vàng gạt ngang lời nói của anh, thái độ kiên quyết nói: “Bọn em chính là quan hệ thầy trò.”

Dịch Hồi nhíu mày: “Anh thật không hiểu tại sao em lại coi trọng một người đàn ông lớn tuổi đến như vậy, có chút ẻo lả, anh ta có cái gì tốt để em nhớ nhung nhiều năm đến như vậy?”

Tạ Xuân Hồng mất hứng nói: “Cái gì mà đàn ông lớn tuổi, thật khó nghe! Anh ấy là thư sinh, không phải là ẻo lả!”

“Em còn bênh vực anh ta?” Dịch Hồi lập tức thay đổi sắc mặt, tràn đầy tức giận nhìn cô.

Xuân Hồng không nhân nhượng: “Em chỉ nói sự thật, anh ấy là thầy em, cho nên anh cũng nên tôn trọng anh ấy một chút!”

“Anh ta là tình địch của anh!” Dịch Hồi cũng tức giận, rốt cuộc cũng không thể khống chế được cảm xúc, không khỏi đằng đằng sát khí đứng lên.

Tạ Xuân Hồng sắc mặt không thay đổi liếc anh một cái, không nặng không nhẹ buông cái chén trong tay, sau đó đứng lên đi vào phòng.

Lòng Dịch Hồi chợt lạnh băng, cô ấy để ý anh ta đến vậy sao? Không cho người khác nói không tốt về anh ta….

Dịch Hồi mệt mỏi tựa người vào sô pha, nghĩ đến những lời bác sĩ Lý nói hôm nay, thời gian hành kinh rất dễ sinh ra tâm trạng dễ tức giận buồn phiền, không tốt cho cơ thể, anh lo lắng cô tức giận, đành phải gạt hết đi theo cô vào phòng.

Tạ Xuân Hồng đứng nhìn ra cửa sổ đưa lưng về phía anh, Dịch Hồi vừa nhìn thấy liền tức giận, tiến đến đóng cửa sổ lại.

“Em tức giận thì cứ phát hết ra, làm sao phải đày đọa bản thân mình? Lạnh như vậy mà còn đứng trước gió? Em có thể bị nhiễm hàn nặng hơn đó!”

Dịch Hồi túm lấy tay cô, quả nhiên là lạnh như băng không chút hơi ấm nào, lại cảm thấy đau lòng, hai tay tạo thành chữ thập ôm lấy cô dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.

Trong vòng tay êm ái dịu dàng cảm giác thật an lòng, nỗi lo lắng trong lòng Xuân Hồng lại dần dần lớn lên, giọng nói mềm nhũn cất lên: “Dịch Hồi, em bây giờ là bạn gái của anh, với Đường Sơ chỉ là quan hệ thầy trò, cho nên anh không cần phải để tâm đến như vậy!”

Dịch Hồi ôm cô thật chặt trong lòng, đặt cằm lên vai cô, rầu rĩ nói: “Là anh hẹp hòi… Ghen tuông với em, em có thể quan tâm anh ta, nhưng thấy em khẩn trương với anh ta như thế anh…”

Trong giọng nói ẩn chứa nhiều ủy khuất, làm cho lòng Xuân Hồng trong nháy mắt đã tan chảy ra, không khỏi bật cười, vỗ vỗ lưng anh nói: “Anh đừng phóng đại như vậy, đối với anh em rất yên tâm!”

Dịch Hồi cứng đờ, ôm chặt hơn nữa.

“Ừ, anh hiểu.”

Em đối với anh yên tâm, có phải bởi vì từ trước tới giờ em không đặt anh trong lòng em? Cho nên chẳng sợ anh xảy ra chuyện, em cũng sẽ không giống như sáng nay quan tâm lo lắng cho anh như anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.