Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 81: Ừ Chúng Ta Là Một Gia Đình
Thẩm Diễm rất vui, Cố Thừa Minh cũng vậy, anh không nghĩ tới Cố Tân Quốc sẽ đích thân ra mặt làm những chuyện này, cho tới nay, trong nhận thức của anh, phụ thân đều là tỉnh táo trầm ổn, những chuyện của nữ nhân ông xưa nay đều không quản.
Dù khắp nơi chuyện trong nhà đều là Hà Uyển quản, nhưng nếu như Cố Tân Quốc ra mặt, Hà Uyển cũng không có cách nào phản bác.
Đây là vượt quá dự kiến của Cố Thừa Minh, trong lòng của anh còn đang giãy dụa giữa sức khỏe của mẹ và tình cảm của Thẩm Diễm thì cha anh đã ra mặt thay anh giải quyết ổn thỏa.
Cố Thừa Minh giờ khắc này mới chính thức nhận ra tình cảm của cha đối với anh.
Cố Thừa Minh cười nói, thanh âm không hề che giấu cưng chiều: “Không lo lắng mất ngủ nữa rồi?”
Thẩm Diễm đỏ mặt, nói : “Ai lo lắng, ai mất ngủ, em vẫn ngủ ngon đây.”
Cố Thừa Minh cười nói : “Hai ngày này em thu thập một chút trong nhà, dọn dẹp hành lý sẵn nhé.”
Thẩm Diễm ngạc nhiên nói : “Dọn hành lý làm cái gì? Anh còn muốn em dọn dẹp toàn bộ nhà cửa sao?”
Cố Thừa Minh bật cười : “Dọn nhà, đương nhiên, hành lý nếu như em không muốn cũng không sao, chúng ta có thể mua đồ mới.”
Thẩm Diễm ngây người, Cố Thừa Minh nói : “Tốt, không nói nữa, anh phải đi họp.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại, đầu dây bên kia Thẩm Diễm còn đang phát ngốc.
Cố Thừa Minh động tác rất nhanh, một tuần lễ sau Bánh Đậu lại được đi nhà trẻ.
Cố Thừa Minh cũng mang con trai đến thăm Thẩm Diễm để hai mẹ con có thời gian trò chuyện nhiều hơn.
Cố Tân Quốc nói, chờ Hà Uyển thân thể khôi phục một chút, liền mang Bánh Đậu về nhà trẻ.
Hiện tại có lẽ thân thể Hà Uyển đã tốt hơn.
Chuyện này Thẩm Diễm không hỏi, Cố Thừa Minh cũng chưa hề nói.
Qua hai ngày là thứ bảy, Thẩm Diễm không có lớp, sáng sớm Phương Tuấn đến nhấn chuông cửa nói muốn dẫn cô đi xem nhà mới.
Thẩm Diễm đi theo phía sau, Phương Tuấn giải thích nói: “Cố tổng sáng hôm nay đi đến thành phố khác có việc, có lẽ đến đêm sẽ về tới.”
Thẩm Diễm nói : “Tôi hiểu rồi.”
Phương Tuấn đem Thẩm Diễm đến một khu biệt thự cao cấp, phía trước còn có công viên, cảnh sắc rất yên bình.
Thẩm Diễm rất thích, hoàn cảnh rất tốt, giao thông cũng coi như tiện lợi, nhưng có lẽ những khu nhà như này sẽ không gần trạm xe bus.
Trong phòng đã trùng tu xong, đồ nội thất bố trí cao cấp tinh xảo, đều là phong cách cô thích.
Điện thoại bỗng reo vang, Thẩm Diễm vừa nhìn màn hình liền nở nụ cười.
“Nhìn thấy nhà mới chưa?” Cố Thừa Minh hỏi.
Thẩm Diễm gật đầu, nói : “Nhìn thấy rồi, em rất thích.”
Cố Thừa Minh cười: “Ừm, trên bàn có một tấm thẻ, hai ngày này bố trí vội vàng, còn cần gì em tự đi mua nhé.”
Thẩm Diễm không có suy nghĩ nhiều, nói : “Được ạ.”
Trải qua nhiều việc như vậy, Thẩm Diễm không còn muốn đóng vai người phụ nữ tự cường nữa, cô sẽ không tranh cãi với anh về việc xài tiền của ai.
Cô đi vào bếp, tủ lạnh cũng đã được mua đầy đủ trái cây và thực phẩm.
Thẩm Diễm kinh ngạc, cô không thể lường việc Cố Thừa Minh lại chu đáo tỉ mỉ việc trong nhà như vậy.
Thẩm Diễm lại trở lại lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy chiếc giường size lớn ở giữa phòng liền thấy mặt bất giác đỏ lên.
Cô khẽ vỗ nhẹ mặt, trấn tĩnh bản thân.
Ga giường là gạo màu trắng, phía trên là từng đóa hoa thanh nhã, Thẩm Diễm trong lòng cảm động.
Trên sân thượng bày thực vật xanh, gian phòng bên trong còn có bàn trang điểm màu trắng.
Màn cửa lmàu vàng nhạt, phía ngoài ánh nắng chiếu vào, Thẩm Diễm trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô vuốt ve từng vật dụng trong phòng, hai mắt chậm rãi đỏ.
Điện thoại lại vang, Thẩm Diễm vội lau khô nước mắt, là Bánh Đậu.
Hiện tại Cố Thừa Minh không ở nhà, như vậy hẳn là Cố Tân Quốc để đứa nhỏ gọi tới.
Quả nhiên, khi điện thoại kết nối, Bánh Đậu liền nói ông nội đang ở bên cạnh.
Thẩm Diễm trong lòng cảm kích người trưởng bối này, cô nói con trai đưa điện thoại cho ông, nói lời cảm ơn chân thành vì đã cho mẹ con cô gặp nhau.
Ông chỉ cười xòa rồi chuyển máy cho Bánh Đậu.
Mẹ con hai người trò chuyện trong chốc lát, trong lúc này Thẩm Diễm không có nghe được thanh âm của Hà Uyển.
Cô hơi nghi hoặc, Hà Uyển không dễ gì để mẹ con cô gặp nhau thế này, nhưng cũng có thể việc này chỉ đại biểu cho việc Hà Uyển với cô không còn oán hận, chỉ là không thể tha thứ.
Với Thẩm Diễm, cuộc sống của cô hiện giờ chỉ tập trung vào Thừa Minh và Bánh Đậu.
Hà Uyển không còn tác động gì đến cuộc sống của cô.
Thẩm Diễm thoải mái, cầm lấy khăn bắt đầu lau bụi, mặc dù đồ nội thất đều còn mới, nhưng cô vẫn muốn dọn dẹp vệ sinh một phen.
Cố Thừa Minh buổi chiều điện thoại tới, nói cô không cần chờ cơm tối vì anh sẽ về muộn.
Thẩm Diễm làm cơm tối qua loa, sau đó nói vài câu với Bánh Đậu.
Tám giờ tối, Thẩm Diễm nằm trên sô pha xem truyền hình, mơ màng ngủ.
Cửa mở, Thẩm Diễm giật mình, vội chạy chân trần ra đón.
Cố Thừa Minh mới vừa vào cửa bị một bóng người xông vào trong ngực, quán tính làm anh khẽ bị đẩy lui về phía sau, lưng dựa vào tường.
Thẩm Diễm dụi đầu vào ngực anh, Cố Thừa Minh bật cười, buông cánh tay xuống bên trên áo khoác, đưa tay ôm lấy nữ nhân, Thẩm Diễm vẫn chôn mặt trong ngực anh : “Anh đã về rồi”
Anh đã về rồi
Bốn chữ đơn giản như vậy nhưng lại đánh mạnh vào tim Cố Thừa Minh.
Hai người ly hôn nhiều năm như vậy, anh đã quen với việc đi làm về đối diện với tịch mịch, bây giờ đã có cô ở đây chong đèn chờ anh, lao vào lồng ngực anh làm nũng.
Cố Thừa Minh vuốt ve tóc của cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hít lấy hương thơm từ mái tóc cô.
“Em thích nơi này không?” Cố Thừa Minh nói.
Thẩm Diễm vội vàng gật đầu, nói : “Thích lắm! Em đang suy tính xem nên trồng hoa gì trong vườn, còn phải trồng thêm ít loại rau quảm còn nữa, nếu anh không phản đối, em có thể nuôi một con vật nhỏ trong nhà không?”
Thẩm Diễm đột nhiên có chút thấp thỏm, cô phát hiện mình bởi vì quá hưng phấn mà nói nhiều hơn thường ngày.
Mà Cố Thừa Minh chỉ là ôm sát eo của cô, mang theo cô đi lên phía trước, vừa nói : “Không ghét, nếu em thích thì cứ nuôi một con, như vậy trong nhà cũng thêm thành viên.”
Thẩm Diễm bất an nói: “Anh không thích nhà có nhiều thành viên sao?”
Cô định hỏi về việc nuôi động vật nhỏ, nhưng Cố Thừa Minh sắc mặt lại thâm trầm, đáp: “Anh thích”
“Vậy chúng ta nên nuôi loại nào? Chihuahua thì quá hung hăng, hay là nuôi một con lông vàng đi, loài này ngoan ngoãn biết nghe lời, có thể làm em của Bánh Đậu.”
Cố Thừa Minh kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon, bật cười nói : “Em đã tính trước rồi sao?”
“Đương nhiên.
Em vẫn luôn muốn nuôi một con vật nhỏ.
Chỉ là, Bánh Đậu quá nhỏ, em lại bận rộn, thật sự không có thời gian chăm sóc cho chúng.”
Thẩm Diễm không có phát giác Cố Thừa Minh bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Anh tự hỏi không biết cô đã nghĩ đến những việc này từ khi nào.
Thẩm Diễm không chú ý biểu hiện của anh, liền nói: “Chúng ta nuôi thêm con mèo đi, giống mèo gãy tai rất đáng yêu, lại hiền lành dễ nuôi, hy vọng sẽ không gây sự cùng Bánh Đậu…”
Thẩm Diễm lải nhải nói rất nhiều, đột nhiên phát hiện nam nhân một mực không nói gì, cô quay đầu mới phát hiện Cố Thừa Minh giống như đang ngẩn người.
“Anh có đang nghe không?” Thẩm Diễm nói, hơi có lo lắng, “Hay là anh không thích nuôi động vật? Nếu vậy thì chúng ta chỉ cần mua hạt giống và trồng thêm nhiều loại cây trong vườn cũng được…”
Cố Thừa Minh lại vỗ nhẹ tay cô một chút, nói : “Không phải không thích ,em thích thế nào thì cứ làm, trồng cây, nuôi động vật, em thích gì thì cứ làm nhu thế.”
Thẩm Diễm phù một tiếng cười, ôm bổ của anh, quay người ngồi vào trên đùi anh, cố ý quơ cánh tay nói : “Vậy được, chúng ta sẽ nuôi hai động vật nhỏ, một tiểu nhi tử và một đại nhi tử…”
Cố Thừa Minh nhìn cô, không chút biến sắc nói: “Em gọi anh là đại nhi tử?”
Thẩm Diễm không có cảm giác cười hắc hắc, “Đúng vậy, đại nhi tử và tiểu nhi tử.”
Cố Thừa Minh cười nói : “Vậy liền như em mong muốn.”
“Hở?” Thẩm Diễm ngạc nhiên nói, còn chưa kịp hỏi cả người liền bị bế lên.
Thẩm Diễm khẽ kêu một tiếng, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Cố Thừa Minh ôm ngang cô đi lên lầu, bước chân chậm chạp thong dong, chậm rãi nói : “Em không phải muốn có hai đứa con trai sao? Vậy thì anh sẽ hợp tác với em.”
Thẩm Diễm lúng túng hô : “Ai nói em muốn hai đứa con trai? Em ám chỉ chính là anh mà.
Mau thả em xuống đi”
Cố Thừa Minh mắt điếc tai ngơ, ôm lấy cô một đường tiến phòng ngủ chính, đem cô đặt xuống giường.
Thẩm Diễm vừa đến trên giường liền xoay người dự định chạy trốn.
Cố Thừa Minh bắt được mắt cá chân cô.
Thẩm Diễm đỏ mặt.
Cố Thừa Minh thanh âm hơi khàn: “Em khẳng định muốn trốn sao?”
Thẩm Diễm quẫn bách không có chỗ trốn, vùi mặt vào gối đáp : “Em chỉ đang làm dáng một chút, anh đừng nên coi là thật đi.”
Cố Thừa Minh sửng sốt một chút, tiếp theo bật cười.
Thẩm Diễm xấu hổ xoay người lại, quỳ gối trên giường, cùng nam nhân mặt đối mặt.
Cố Thừa Minh mắt có chút đỏ, nhìn cô không nói.
Thẩm Diễm nghĩ, anh chính là như vậy, kỳ thật trên mặt không có biểu lộ nhưng trong lòng lại không biết có bao nhiêu suy nghĩ.
Thẩm Diễm duy trì tư thế quỳ trên giường, ngửa đầu, nhịp tim nhảy lên kịch liệt.
Cô để tay tại lồng ngực của mình, chậm rãi cởi bỏ từng nút áo.
Cố Thừa Minh mắt khẽ động, tim nhảy lên trong lồng ngực.
Anh cố gắng ghi nhớ từng động tác của cô, cố gắng khắc sâu hình ảnh người phụ nữ này vào tâm trí.
Thẩm Diễm khẽ vươn tay vuốt mi mắt Cố Thừa Minh, kéo anh lại gần, chủ động hôn anh.
Cố Thừa Minh để cô hôn anh một lúc, sau đó vươn lưỡi ra quấn lấy lưỡi cô, tiếng thở dốc của cả hai chìm vào bóng tối.
Sáu năm quá dài, nhưng với cả hai, nó xứng đáng để chờ đợi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diễm tỉnh lại khi bên ngoài trời đã sáng, cô mờ mịt trừng mắt nhìn, tiếp theo cứng đờ vụng trộm nhìn thân thể của mình trong chăn, nhưng đập vào mắt cô lại là thân thể rắn chắc của đàn ông.
Thẩm Diễm trầm thấp hắng giọng một tiếng, đỏ bừng mặt đem đầu vùi vào gối.
Thẩm Diễm quẫn muốn chết , gần như muốn biến mất tại chỗ.
Cố Thừa Minh bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy cô gái nhỏ đang xấu hổ liền kéo tay cô ra.
Thẩm Diễm mặt đỏ bừng.
Thẩm Diễm ngơ ngác nói : “Anh dậy sớm vậy à”
Cố Thừa Minh tới gần, Thẩm Diễm lui lại, hai tay chống lên bộ ngực trần trụi của nam nhân.
Thẩm Diễm : “.
.
.”
Cố Thừa Minh nhếch miệng cười, hôn khẽ lên môi cô, nói ︰ “Chào buổi sáng.
Hôm nay là thứ bảy, không cần lên lớp, em có thể ở nhà nghỉ ngơi, còn không thì bảo Phương Tuấn dẫn em đi lựa chó mèo.”
Thẩm Diễm nhỏ giọng nói : “Được ạ”
Cố Thừa Minh nở nụ cười, nói : “Em muốn đi tắm không?”
Tối hôm qua hai người bắt đầu khá sớm, nhưng kết thúc lại khá trễ, Thẩm Diễm ký ức có chút đứt gãy, chỉ mơ hồ nhớ lại vài hình ảnh cả hai hòa hợp bên nhau.
Ý anh là, cùng nhau đi tắm?
Thẩm Diễm mặt càng đỏ hơn, gật đầu, nói : “Được.”
Cố Thừa Minh liền bế cô lên, Thẩm Diễm mím môi cười, ôm cổ của anh, hai người không mảnh vải đi tới phòng tắm, một lát sau bên trong truyền đến thanh âm đứt quãng.
Mùi hương của tình yêu hòa quyện với sự hòa hợp thân xác tan loãng trong không khí.
Hơn một tiếng sau, Thẩm Diễm treo trên người Cố Thừa Minh, chân của cô như nhũn ra, tóc ẩm ướt, toàn bộ thân thể tuyết trắng, chỉ có mặt là phi thường đỏ.
Cố Thừa Minh thay âu phục trắng đen, Thẩm Diễm thay bộ quần áo trong nhà, đi chân đất giẫm trên thảm, đi đến trước mặt chỉnh lý cổ áo cho anh.
Cố Thừa Minh buông tay, cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Diễm biểu lộ tự nhiên, chỉ có vành tai chậm rãi đỏ lên.
Cô cố trấn tĩnh thắt cà vạt cho anh, tim nảy lên vì ngại ngùng, Cố Thừa Minh khóe miệng ngập ý cười, hai tay ôm cô, kéo sát lại bên mình, Thẩm Diễm ngầm hiểu, nhón chân hôn lên môi của anh.
Cố Thừa Minh tăng thêm lực đạo, hôn sâu, kéo chặt cô vào trong lòng mình.
“Được rồi” Thẩm Diễm khóc không ra nước mắt, “Em sắp ngạt thở mất thôi.”
Cố Thừa Minh lúc này mới buông cô ra, ngón tay mân mê đôi môi cô, nói : “Đêm nay anh sẽ mang Bánh Đậu về.”
Thẩm Diễm sửng sốt một chút, vui mừng nói : “Họ đồng ý cho Bánh Đậu qua đây sao?”
Cố Tân Quốc chỉ đồng ý để cô và con trai gặp gỡ, nhưng còn Hà Uyển, bà chắc chắn sẽ không cho Bánh Đậu qua đêm ở chỗ cô.
Cố Thừa Minh vuốt ve mái tóc dài của cô, ôn nhu nói : “Có thể.
Về sau Bánh Đậu sẽ sống ở đây cùng chúng ta.
Đây là nhà của nó.”
Còn có một câu anh giữ lại không nói, chúng ta là người một nhà.
Cố Thừa Minh dù sao cũng là kiêu căng quen người, có thể biểu lộ đến nước này đã rất khó,Thẩm Diễm mỉm cười ôm cổ anh, nói: “Chúng ta là một gia đình.”
Cố Thừa Minh ngẩn người, bật cười, nói : “Ừ, chúng ta là một gia đình.”
Thẩm Diễm nắm tay Cố Thừa Minh ra cửa: “Đêm nay em chờ anh về.”
Cố Thừa Minh ngón tay sờ lấy mặt của cô, nói : “Được.”
Anh không mang lái xe tới đây, cũng không thuê người nhà.
Anh xác định đây là tổ ấm của riêng anh.
Cố Thừa Minh lái xe rời đi, Thẩm Diễm nhìn bóng xe đi xa rồi mới ngồi nhìn chung quanh hoa viên một lần, sau đó đi phòng bếp tùy tiện làm một chút đồ ăn, sau đó cầm giấy bút ra sân vẽ tranh.
Sau một tiếng, Thẩm Diễm đứng lên, hài lòng vỗ vỗ tay.
Cố Thừa Minh nói ban đêm mang Bánh Đậu trở về, Thẩm Diễm có chút chờ không nổi, gọi Cố Thừa Minh cho người đi đón thằng bé.
Khi vừa thấy mẹ, Bánh Đậu lao vào vòng ôm của Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm cúi người đem cậu ôm vào trong ngực: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Thẩm Diễm cười ôn nhu nói : “Mẹ cũng nhớ con lắm.”
Mẹ con hai người cười hắc hắc, Thẩm Diễm trên xe nói hiện giờ họ sẽ về nhà riêng, không phải nhà mướn cũng không phải Cố gia, mà về nhà của riêng ba người.
Bánh Đậu có chút mơ hồ, nhưng cũng gật đầu vui vẻ.
Thẩm Diễm dẫn cậu đi cửa hàng thú cưng, chọn một con chó lông vàng, lấy tên gọi Cầu Cầu, Bánh Đậu rất cao hứng.
Thẩm Diễm vốn còn muốn chọn con mèo nhỏ, nhưng trong tiệm không nên chỉ mua Cầu Cầu.
Lão Trương đi lấy các loại giấy chứng nhận, sau đó Bánh Đậu ôm Cầu Cầu cùng Thẩm Diễm lên xe.
Thẩm Diễm còn mua thêm vài vật dụng trang trí trong nhà, các loại cây hoa để sau này cải tạo lại khu vườn.
Sau khi đưa hai mẹ con về, lão Trương liền rời đi.
Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu mỗi người một cái tạp dề, Cầu Cầu chạy chơi ngoài sân.
Thẩm Diễm bày hạt giống các loại hoa, bắt đầu trồng xuống đất.
Hai mẹ con tay chân đều lấm lem bùn đất nhưng cả hai rất vui vẻ.
Thoáng chốc đã tối trời, Thẩm Diễm vốn cho rằng Cố Thừa Minh sẽ về nhà tầm sáu giờ, ai ngờ mới hơn năm giờ anh đã xong việc.
Cố Thừa Minh đẩy cửa vào liền thấy hai mẹ con đang bận rộn làm vườn, bên cạnh còn có chú chó lông vàng đang trừng mắt nhìn anh.
Cố Thừa Minh sửng sốt, Thẩm Diễm cho là anh không vui, vội vàng đứng lên, lúng túng nắm tạp dề bên trên xoa xoa, nhẹ giọng: “Anh về rồi”
Cô chỉ hướng lông vàng, nói : “Cầu Cầu, em và Bánh Đậu vừa mua.”
Cố Thừa Minh nhìn sang, Cầu Cầu vui vẻ chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.
Cố Thừa Minh vươn tay ra, chó con liền lè lưỡi liếm tay anh.
Cố Thừa Minh cong khóe miệng, Thẩm Diễm thở dài một hơi.
Bánh nhân đậu chạy tới, Cố Thừa Minh cúi người ôm cậu lên, nắm tay Thẩm Diễm, bước vào trong nhà.
Cầu Cầu đần độn đi theo ở phía sau.
Vào trong nhà, Thẩm Diễm tắm cho Cầu Cầu sạch sẽ, đứng lên cười nói : “Em đi làm cơm, rất nhanh liền xong thôi.”
Cố Thừa Minh cởi xuống âu phục, kéo lên ống tay áo, ôm cô vào lòng, hôn phớt lên môi cô, Thẩm Diễm trừng lớn ánh mắt, Cố Thừa Minh nói : “Để anh làm cho.”
Thẩm Diễm ngây ngốc: “Anh làm?”
Cố Thừa Minh trên mặt là nụ cười thản nhiên, nói : “Ừm, anh làm.”
Thẩm Diễm nói : “Anh biết làm cơm à?”
Cố Thừa Minh nói : “Cũng tạm”
Thẩm Diễm cười ha ha lấy ôm lấy cổ của anh, ngửa đầu hoạt bát nói : “Thật sao? Thật không ngờ đó.”
Cố Thừa Minh biểu lộ bình thản, bàn tay vuốt ve hông cô, không nhẹ không nặng bóp hai lần, Thẩm Diễm không có phòng bị kêu lên một tiếng, thanh âm kia rất giống với tiếng kêu của cô đêm qua.
Thẩm Diễm đỏ mặt, Cố Thừa Minh nhếch miệng, xoay người đi phòng bếp.
Thẩm Diễm sờ sờ mặt, nhìn lại, Bánh Đậu ôm Cầu Cầu ngây thơ nhìn bố mẹ.
Thẩm Diễm bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi mẹ bị chó con cắn.”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, Cố Thừa Minh tại phòng bếp không nghe thấy.
Bánh nhân đậu cúi đầu nhìn lông vàng, lông vàng lè lưỡi ha ha ha.
Thẩm Diễm : “.
.
.”.