Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 77: Chiến Tranh Lạnh Của Chúng Ta Kết Thúc Rồi Sao


Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 77: Chiến Tranh Lạnh Của Chúng Ta Kết Thúc Rồi Sao


Bọn trẻ đột nhiên kêu lên “Thẩm lão sư,” mấy giáo viên ở hành lang nghe thấy tiếng hô của bọn trẻ liền chạy tới giúp.
Thẩm Diễm phát sốt cao, bên tai nghe thấy tiếng động lớn nhưng mắt không mở ra được, giơ tay lên, định nói với đồng nghiệp không sao, nhưng mở miệng lại không nói được một từ.
Thật khó chịu, đầu đau như vậy, cô rên rỉ một tiếng, một nam đồng nghiệp vội vàng nói: “Thẩm lão sư, để tôi thông báo cho người nhà cô được không?”
Hai cô giáo đưa Thẩm Diễm đến bệnh viện.

Thẩm Diễm đã tỉnh lại, cô nằm nửa người trên xe, hai mắt lim dim, yếu ớt lắc đầu.
Thấy cô như vậy, nam giáo viên sợ cô ốm nặng sẽ xảy ra chuyện nên lấy điện thoại di động tìm số.
Kết quả là chỉ có hai số trong đó, nam đồng nghiệp đã tìm được bản ghi cuộc gọi và bấm vào số có nhiều bản ghi cuộc gọi nhất.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh ta vội vàng nói với bên kia rằng Thẩm Diễm bị bệnh, hiện đang đến bệnh viện.
Đồng nghiệp nam nói địa chỉ bệnh viện rồi cúp điện thoại, Thẩm Diễm hai mắt nhắm nghiền, không còn khí lực, thật sự không nói được gì, cổ họng đau dữ dội.
Cô ho hai lần, đầu cô như thể sắp nổ tung.
Khi đến bệnh viện, cô muốn tự mình đi xuống nhưng không thể nhấctay lên được nên nam đồng nghiệp đã ngồi xổm xuống cõng cô vào.
Thẩm Diễm nằm trên lưng nam đồng nghiệp, mơ hồ có cảm giác thoải mái, cô lẩm bẩm: “Thừa Minh…!Anh Thừa Minh…”
Nam đồng nghiệp đang bế cô đi cấp cứu, ngây người nói: “Hả? Thẩm lão sư nói gì?”
“Thật khó chịu, thật rất khó chịu…” Thẩm Diễm buồn bực nói.
Nam đồng nghiệp an ủi: “Chắc là sốt cao mê sảng rồi”.
Khi đến phòng cấp cứu, bác sĩ đo nhiệt độ, đã sốt gần 40 độ rồi.

Sau khi làm vài xét nghiệm, hai đồng nghiệp vội vàng tìm một chiếc giường trống đặt Thẩm Diễm nằm lên.
Ngay khi Thẩm Diễm ổn định xong, nữ đồng nghiệp gọi điện cho đồng nghiệp trong phòng làm việc giải thích sự tình, không có chuyện gì lớn, chỉ là sốt cao do nhiều nguyên nhân.
Thẩm Diễm lại ngủ mê, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nhưng gò má lại đỏ lên dị thường.
Đồng nghiệp nam nán lại một lúc rồi bỏ đi, để lại đồng nghiệp nữ.
Bọn họ cũng thắc mắc tại sao vị Thẩm lão sư này không có lưu số của gia đình trong điện thoại di động? Vừa rồi cuộc gọi đã kết nối, giọng nói ở đằng kia giống như là của một thiếu niên.
Đồng nghiệp nữ đi ra ngoài lấy nước đun sôi trở về, cẩn thận đặt ở đầu giường.
Vừa xong xuôi thì cửa phòng bị đẩy nhẹ, đồng nghiệp nhìn lại thì thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai bước vào.
Nét mặt anh rất ưa nhìn, khí chất cũng rất cao quý.
Người đàn ông đẹp trai lúc này có vẻ mặt thờ ơ nhưng khi quan sát kỹ hơn, trên lông mày anh hiện lên vẻ lo lắng.
Anh đi thẳng đến giường bệnh, vừa đi vào đã cúi xuống sờ trán Thẩm Diễm, cau mày dữ tợn.
“Cảm ơn cô đã đưa Thẩm Diễm đến bệnh viện, tôi sẽ ở đây, cô có thể trở về làm việc rồi.” Người đàn ông lễ phép nói.
Sau đó nữ đồng nghiệp mới biết người đàn ông vừa rồi là người nói chuyện điện thoại, cô nói đại khái chuyện xảy ra rồi rời đi.
Cố Thừa Minh ngồi xuống bên giường, sắc mặt rất xấu.
Anh đưa tay lên trán người phụ nữ, vừa chạm vào lông mày càng nhíu chặt hơn, một lúc sau, Phương Tuấn mới đi tới, trầm giọng nói: “Cố tổng, đã an bài xong.”
Cố Thừa Minh “ừm” một tiếng, cúi xuống bế Thẩm Diễm lên, Phương Tuấn cầm chai dịch treo bên cạnh.
Thẩm Diễm cảm nhận được chấn động, ngây người mở mắt ra, chỉ thấy cái cằm lạnh lùng của người đàn ông.
Cô chớp mắt rồi nhắm mắt lại.
Đổi đến khu VIP, Phương Tuấn lại ra ngoài mua thêm đồ, Cố Thừa Minh ngồi một mình trong phòng.
Anh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng đưa tay đo nhiệt độ trên trán của người phụ nữ hoặc lấy khăn lau mặt cho cô.

Thẩm Diễm chưa từng tỉnh lại, nhưng có vẻ ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại cử động không thoải mái.
Truyền ba lọ thuốc mất gần hai tiếng đồng hồ, Cố Thừa Minh ở trong phòng.

Phương Tuấn mua bữa tối, Cố Thừa Minh không ăn, đi hâm nóng cháo cho Thẩm Diễm.
Trong lúc đó, Bánh Đậu gọi điện, nhỏ giọng hỏi ba tại sao không về nhà.

Cố Thừa Minh nhìn Thẩm Diễm vẫn chưa tỉnh lại trên giường, trong lòng cảm thấy rất không tốt nên chỉ an ủi đứa nhỏ rồi cúp máy.
Khi chai thuốc gần hết, hơi nóng trên mặt Thẩm Diễm đã giảm bớt một chút, người vẫn còn yếu, từng đợt ớn lạnh và nhức đầu kéo tới nhưng so với lúc vừa đến bệnh viện vừa rồi thì tốt hơn rất nhiều.
Cố Thừa Minh đang đưa khăn ướt cho cô, từ phòng tắm đi ra, Thẩm Diễm nhìn thấy liền mở miệng.
Vẻ mặt Cố Thừa Minh lạnh đến đáng sợ, anh bước tới với vẻ mặt thất thần, đắp khăn mát lên trán Thẩm Diễm, không nói gì, sau đó gọi điện thoại, không thèm nhìn cô.
Thẩm Diễm chớp chớp mắt, có lẽ là vì bệnh tình, cảm thấy rất oan ức, muốn khóc.
Cô không nói nhưng đôi mắt đỏ hoe.
Cố Thừa Minh đi gọi điện thoại, vừa quay đầu đã thấy người phụ nữ đang ôm gối khóc khe khẽ.
Cố Thừa Minh nhướng mày nói: “Em còn không cảm thấy mình không đúng sao?”
Thẩm Diễm không nói, nước mắt càng chảy ra mãnh liệt.
Cố Thừa Minh thấy cô khóc như vậy, lửa giận trong lòng nhất thời tiêu tán, mím môi cúi đầu lau nước mắt cho nữ nhân, càng nghĩ càng tức giận.
Cố Thừa Minh không hề tỏ ra sốt ruột, khẽ lau người cho cô.
Thẩm Diễm khóc xong một hồi liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Thừa Minh sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, nhìn cũng không đáng sợ, Thẩm Diễm thu tay về, giọng nói khàn khàn khô khốc nói: “Anh hết giận rồi sao?
Cố Thừa Minh nhìn cô một cái, “Nếu hết giận thì em định đi bệnh viện nữa sao?”
Thẩm Diễm mở miệng nói: “Không phải, em…”
Cố Thừa Minh đột nhiên thở dài, đứng dậy nhìn chai thuốc, y tá vẫn luôn theo dõi tình hình nơi đây, sau đó lập tức tiến vào rút kim, dặn anh nên quan sát ở bệnh viện qua đêm xem sao, nếu không hạ sốt có nguy cơ phải kiểm tra viêm phổi.
Thẩm Diễm vội vàng nắm lấy tay Cố Thừa Minh: “Về nhà đi, em không muốn ở bệnh viện, chúng ta về nhà đi.

Em không sao, chỉ là sốt bình thường thôi.”
Cố Thừa Minh nhìn sắc mặt của cô, nói: “Ở lại một đêm.”
Thẩm Diễm thì thào nói: “Chúng ta trở về đi, em muốn về nhà.”
Cố Thừa Minh nhìn cô một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Thẩm Diễm cười cười, ngồi dậy, đem quần áo đặt ở trên sô pha, Cố Thừa Minh đi tới lấy, mặc vào cho cô, Thẩm Diễm nói: “Cảm ơn.


Cố Thừa Minh mặc kệ cô, sau khi mặc quần áo cho cô, anh cởi áo khoác vest khoác lên vai cô.

Thẩm Diễm cả người run lên.
Cố Thừa Minh không nói gì, Thẩm Diễm xuống giường ,chân đặt trên mặt đất, Cố Thừa Minh lập tức tái mặt nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Diễm không dám nhúc nhích, ngây người ngồi ở chỗ đó, đầu vẫn còn đau, ngồi như thế này rất khó chịu.

Cố Thừa Minh cầm lấy giày của cô, an ngồi xổm xuống mang vào cho cô, Thẩm Diễm giật mình định thoát ra, nhưng bàn tay Cố Thừa Minh đã giữ chặt cổ chân tinh xảo của cô, lẳng lặng xỏ giày vào.
Thẩm Diễm mũi lại phát đau.
Cố Thừa Minh nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, liền hỏi: “Sao lại khóc?”
Sau khi im lặng, anh nói thêm: “Đau ở đâu?”
Thẩm Diễm lắc đầu đứng lên trên giường, cảm thấy xấu hổ, sắc mặt của cô bây giờ nhất định rất xấu, cô không thích để Cố Thừa Minh nhìn thấy chính mình như thế này.
Thẩm Diễm trầm mặc đi phía sau Cố Thừa Minh, bởi vì suy nhược đau đầu, cô bước đi rất chậm, bước chân cũng yếu ớt.
Cố Thừa Minh đi trước hai bước, xoay người lại ôm lấy cô.
Thẩm Diễm giật mình, vô thức đưa tay ôm cổ anh.
Cố Thừa Minh mím môi, Phương Tuấn và lão Trương đã đợi ở cửa, Cố Thừa Minh cẩn thận đặt Thẩm Diễm ngồi ở ghế sau, mở cửa bên kia ngồi vào.
Phương Tuấn nói: “Thẩm tiểu thư không sao chứ? Không cần nằm viện mấy ngày xem sao?”
Thẩm Diễm nói: “Ừ, chỉ là phát sốt bình thường.”
Cô xin lỗi vì đã làm phiền quá nhiều người, Phương Tuấn lịch sự gật đầu, lão Trương lái xe đến nhà Thẩm Diễm.
Trong xe, điện thoại di động của Cố Thừa Minh lại vang lên, Cố Thừa Minh nhìn dãy số trên đó, liếc xéo Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại, trên mặt không một tia máu, thậm chí còn không nghe thấy điện thoại di động của Cố Thừa Minh vang lên.
Cố Thừa Minh kéo áo khoác của cô lên, chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ, đầu Thẩm Diễm vừa động, cọ vào lòng bàn tay anh, Cố Thừa Minh lẳng lặng ôm lấy cô, Thẩm Diễm Anh nghiêng đầu, ngã vào trên vai anh, hai mắt chìm vào giấc ngủ.
Cô có quầng thâm dày đặc ở dưới mắt, Cố Thừa Minh cảm thấy có chút hối hận, mấy ngày nay không liên lạc, một mặt anh thật sự rất tức giận chuyện Thẩm Khả, cần phải bình tĩnh lại, mặt khác, anh cũng có ý tứ trừng phạt cô.

Hai ngày trước anh đã rất tức giận, sợ rằng anh sẽ không thể nhịn được nói những điều không tốt khi nhìn thấy nhau.
Anh thật sự rất tức giận và có chút thất vọng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với Thẩm Diễm vì chuyện này, cho nên, bọn họ cần có khoảng thời gian để giải quyết mâu thuẫn, ai nghĩ ở đâu mà mới bốn ngày không gặp hay liên lạc, người phụ nữ này lại phải vào bệnh viện?
Nghĩ đến đây, Cố Thừa Minh tức giận đến bật cười, anh thật sự hiểu được bị phụ nữ nhéo một cái là như thế nào, chính là, cô mới là người làm sai, nam nhân đáng ra phải tức giận, nhưng khi kết thúc, chính bản thân anh là người cảm thấy đau khổ.
Điện thoại Cố Thừa Min lại vang lên.
Thẩm Diễm ngây người mở mắt ra, khàn giọng nói: “Điện thoại của anh đổ chuông.”
Cố Thừa Minh nói: “À, là điện thoại của Bánh Đậu.”
Thẩm Diễm cố gắng hết sức mở miệng một chút nhưng lại đau đầu, cho nên giọng nói vẫn rất nhỏ và khàn khàn.
“Vậy thì nhận đi…” Thẩm Diễm vẫn nhắm mắt.
Cố Thừa Minh đưa tay sờ trán cô nói: “Đừng nói nữa, anh biết rồi.”
“Ừm…” Thẩm Diễm đáp lại, nhẹ giọng nói: “Đừng để Bánh Đậu lo lắng.”
Cố Thừa Minh dừng lại nói: “Được.”
Thẩm Diễm ngừng nói, dựa vào anh.
Về đến nhà, Thẩm Diễm lên giường nằm xuống, nhưng có lẽ cô ngủ quá nhiều ở bệnh viện nên không buồn ngủ nữa, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung.
Cố Thừa Minh bưng cháo vào, Thẩm Diễm nghẹn ngào nói: “Em không đói, không muốn ăn.”
Cố Thừa Minh nói, “Ăn xong còn phải uống thuốc.”
Thẩm Diễm không nói chuyện, nhưng Cố Thừa Minh cứ nhìn cô cầm cái bát trong tay.

Thẩm Diễm trầm mặc một hồi, ngồi dậy, cầm lấy cái bát, chậm rãi ăn cạn.

Ăn xong, Cố Thừa Minh vươn tay lau khóe miệngcho cô , Thẩm Diễm mím môi, quay đầu nằm quay lưng về phía anh.
Cố Thừa Minh bưng bát đi ra ngoài, Thẩm Diễm nghe thấy tiếng bước chân rời đi liền nhắm mắt lại.
Nửa giờ sau, Cố Thừa Minh bưng thuốc vào, Thẩm Diễm ngoan ngoãn uống, hai người đều không lên tiếng, ăn xong Thẩm Diễm liền ngủ.
Có lẽ vì uống thuốc nên cô ngủ rất sâu, khi mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài trời đã tối, cô ngồi dậy sờ trán, cảm thấy có chút mồ hôi.
Cổ họng khô khốc, trong phòng còn chưa bật đèn, vừa chạm vào mép giường, vô tình đập đầu gối lên bàn đầu giường, cô thấp giọng kêu một tiếng, cửa phòng lập tức bị mở ra, Cố Thừa Minh bước nhanh đi vào.
Ngay sau khi đèn được bật lên, cô chạm mắt với anh.

Cố Thừa Minh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông cao ráo đẹp trai nhưng ánh mắt lại không quá ấm áp.
Có lẽ là bởi vì bị bệnh, một chút xúc động đều phóng đại vô hạn, Thẩm Diễm tâm tình không tốt, lẳng lặng ngồi ở mép giường, dùng chân trần giẫm trên mặt đất.
Cố Thừa Minh nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, đi ra ngoài, bưng một ly nước vào.
Thẩm Diễm nhận lấy đồ uống, giọng nói còn có chút khàn khàn nói: “Mấy giờ rồi? Anh còn không về sao?”
Cố Thừa Minh nhẹ giọng nói: “Đã gần chín giờ, em muốn anh trở về?”
Thẩm Diễm cúi đầu nói: “Em không muốn anh trở về thì anh không về sao? Nếu lời nói của em hữu dụng như vậy, anh làm sao có thể tức giận nhiều ngày như vậy?”
Nghĩ đến đây, Thẩm Diễm càng cảm thấy buồn bực, sụt sịt muốn khóc.
Cô lại nghe thấy Cố Thừa Minh thở dài, đến gần cô, đưa tay xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên trán cô, ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Anh không về, đêm nay anh sẽ ở lại đây.

Anh nghĩ khi đã sinh con và làm mẹ, tính cách trước đây của em sẽ phần nào thay đổi và trưởng thành hơn, nhưng không ngờ em vẫn như trước.”
Thẩm Diễm bị người đàn ông ôm vào lòng, sững sờ một lúc, sau đó nghe được lời nói của anh, cô liền dở khóc dở cười.
Bởi vì cô đang ở tư thế ngồi, khi Cố Thừa Minh ôm cô, cô bị người đàn ông đè lên bụng.
Thẩm Diễm vươn tay ôm eo Cố Thừa Minh, giọng nói nghẹn lại: “Em không có, em mới bị cảm tối hôm qua, hôm nay không uống thuốc nên mới như vậy.”
Cố Thừa Minh nói, “Vậy tại sao em lại bị cảm? Nếu mặc áo khoác đi ngủ đã không bị cảm.”
Thẩm Diễm giật mình, thầm nghĩ anh biết cô buổi tối ngủ thích mặc áo khoác.
Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, Cố Thừa Minh cũng đang nhìn cô, Thẩm Diễm vội vàng cúi đầu xuống, thì thào nói: “Là do nửa đêm đạp cái chăn bông đi.”
Cố Thừa Minh cười nói: “Em vẫn là trẻ con sao? Bánh Đậu lúc ngủ cũng không đá chăn.”
Thẩm Diễm dụi mặt vào bụng anh nói: “Thỉnh thoảng.”
Cố Thừa Minh không còn cách nào khác, nói: “Có đói bụng không?”
Thẩm Diễm nói: “Không đói, vẫn không thèm ăn.”
“Ừ” Cố Thừa Minh đáp.
Buổi tối, do đổ mồ hôi vì tiêm và uống thuốc, Thẩm Diễm đi tắm, Cố Thừa Minh vào phòng khách gọi Bánh Đậu.
Hà Uyển bây giờ đang tập trung vào Bánh Đậu, chỉ cần cậu ở nhà, bà không quan tâm đến Cố Thừa Minh cho lắm.
Anh đang gọi vào điện thoại di động của Bánh Đậu, chủ đề nói chuyện của hai cha con luôn là Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm từ trong phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ mỏng, tóc còn chưa khô, cô nghe thấy Cố Thừa Minh nói điện thoại, mơ hồ nghe thấy tên mình: “Có phải là Bánh Đậu không?”
Cố Thừa Minh gật đầu, đang định đưa điện thoại cho cô thì đã thấy tóc cô lấm tấm ướt đẫm bờ vai.
Cố Thừa Minh nhàn nhạt nói: “Thổi khô tóc rồi mặc quần áo.”
Thẩm Diễm ngẩn người, đi sấy tóc, mặc quần áo.
Lúc cô đi ra đã gần mười giờ, cô gọi nói chuyện với Bánh Đậu bằng điện thoại di động của Cố Thừa Minh.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Bánh Đậu đã hét lên: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
“Mẹ cũng nhớ con.”
Đã năm ngày không gặp, sau năm ngày dằn vặt này, Thẩm Diễm cảm thấy nếu Cố Thừa Minh đột nhiên bỏ rơi cô, có lẽ cô sẽ không thể sống dễ dàng như vậy.
Thẩm Diễm tán gẫu với Bánh Đậu hơn 20 phút, mí mắt nặng trĩu, xoa xoa mặt, tiếp tục nói, Cố Thừa Minh cầm điện thoại qua, nói với : “Mẹ con mệt rồi, con đi ngủ trước đi, ngày mai ba đưa con qua đây.”
Thẩm Diễm vội vàng nói: “Đừng tới đây, nếu bị lây cảm lạnh thì sao.”
Cố Thừa Minh nói: “Ngày mai em sẽ tốt hơn.”

Thẩm Diễm nói: “Không nhanh như vậy”
Cố Thừa Minh trừng mắt nhìn cô, Thẩm Diễm ủ rũ im lặng.
Tắt đèn trong phòng khách, Thẩm Diễm nằm trên giường một mình, cô không biết Cố Thừa Minh sau khi tắm xong sẽ ngủ ở đâu, căn nhà này chỉ có một phòng ngủ.
Thẩm Diễm thừa nhận rất hồi hộp và hơi mong chờ.
Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, mở to mắt chờ đợi.
Cô tinh tường nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng tắm, Cố Thừa Minh tắm rửa xong, mấy phút sau, người đàn ông toàn thân dính đầy hơi nước đi vào, Thẩm Diễm lập tức nhắm mắt lại, nhưng hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Đột nhiên không có chút thanh âm nào, Thẩm Diễm khẽ liếc mắt nhìn, nhưng vừa mở mắt liền bắt gặp một đôi mắt phóng đại mấy lần.
Cố Thừa Minh chống tay xuống giường, cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Diễm sững sờ, nuốt nước miếng nửa cái, không khỏi kinh ngạc nhìn Cố Thừa Minh khóe miệng cong lên, hai mắt híp lại.
Thẩm Diễm đỏ mặt xấu hổ kéo chăn bông lên che đầu.
Cố Thừa Minh đưa tay muốn kéo xuống, Thẩm Diễm giữ chặt, Cố Thừa Minh miễn cưỡng dùng sức kéo xuống.
Thẩm Diễm không biết nhìn nơi nào, lắp bắp: “Anh, anh…”
Cố Thừa Minh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, áp vào bên hông.
Thẩm Diễm nhắm mắt yên tâm tựa vào trong vòng tay của anh, tay còn lại của người đàn ông vuốt ve mái tóc của cô.
Thẩm Diễm rất thích tư thế này, cô đã buồn ngủ rồi, nhưng vẫn không yên, cô dựa vào trong ngực Cố Thừa Minh hỏi: “Chiến tranh lạnh của chúng ta kết thúc rồi sao?”
Cố Thừa Minh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên tóc cô, không ai biết anh cảm thấy thế nào khi nhận được cuộc gọi kia.
Lo lắng
Khi nhìn thấy đối phương đang nhắm mắt trên giường, nhịp tim của anh ngừng lại trong giây lát, đó là nỗi sợ hãi và lo lắng vô cùng, sắc mặt Thẩm Diễm quá xấu, tái nhợt, tiều tụy với chai thuốc treo trên tay.
Cố Thừa Minh thật sự rất tức giận vì chuyện của Thẩm Khả, rất tức giận, nhưng anh phải thừa nhận sau khi nhìn thấy Thẩm Diễm như vậy anh không thể tức giận được nữa, anh không biết người phụ nữ này đối với anh bây giờ quan trọng như vậy.
Cố Thừa Minh không trả lời, Thẩm Diễm càng cảm thấy bất an, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Một lúc sau, Cố Thừa Minh thở dài nói: “Không tức giận nữa.”
Thẩm Diễm trợn to hai mắt, vui vẻ nói: “Thật sao? Thật sự không tức giận nữa sao? Anh sẽ không gây gổ em chứ?”
Cố Thừa Minh: “…”
Cố Thừa Minh gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Diễm vui đến mức không còn buồn ngủ, cô nhìn Cố Thừa Minh, mặt đối mặt, đột nhiên ôm lấy cổ anh, hôn lên trên mặt anh.
Cố Thừa Minh giật mình, sau đó vòng tay ôm lấy eo cô, Thẩm Diễm thở gấp, hôn đến mức tim đập loạn.
Cố Thừa Minh hô hấp đều đặn, mặt không chút thay đổi nhưng hai mắt sáng ngời, bàn tay ôm eo cô mạnh mẽ khiến Thẩm Diễm suýt chút nữa tưởng thắt lưng bị gãy.
“Được…” Hơi thở của Thẩm Diệc không ổn định, thiếu chút nữa thở gấp.
Cố Thừa Minh không trả lời, chỉ hôn sâu rồi buông cô ra.
Thẩm Diễm lập tức héo rũ, không dám nhìn hắn, nói nhỏ: “Em buồn ngủ.”
Cô vùi mặt vào ngực anh, phun hơi thở ấm áp lên người anh, khiến thân thể Cố Thừa Minh nóng lên.
Thẩm Diễm ngủ mê man đến nửa đêm, mơ hồ nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, cô ngây người mở mắt ra, sờ sờ bên cạnh, không có ai.
Thẩm Diễm ngồi dậy xem một hồi, phát hiện Cố Thừa Minh đang tắm, bởi vì quá buồn ngủ, cô liền ngã xuống tiếp tục ngủ, không nghĩ tới tại sao bên kia anh lại thức dậy đi tắm lúc nửa đêm.
Ở trường, Cố Thừa Minh đã yêu cầu Thẩm Diễm nghỉ phép rồi, đương nhiên, nữ đồng nghiệp đi cùng Thẩm Diễm đến bệnh viện cũng quảng cáo về người bạn đẹp trai, giàu có, cuối cùng càng lan rộng ra trở thành “Bạn trai của Thẩm lão sư” trong trường học của Thẩm Diễm.
” Bạn trai mới” Cố Thừa Minh sáng hôm sau dậy sớm, tâm trạng không tốt, bất cứ ai nửa đêm dậy tắm hai lần thì tinh thần cũng không tốt.
Phương Tuấn đưa cho Thẩm Diễm lọ truyền dịch treo, Thẩm Diễm chỉ nằm trong phòng ngủ nhìn chất lỏng trong lọ treo đi xuống một chút, rất là chán nản.
Bánh Đậu được Cố Thừa Minh đón vào buổi trưa, đứa nhỏ rất lo lắng khi nhìn thấy mẹ mình bị tiêm thuốc.
Thẩm Diễm không biết nên cười hay nên khóc, dỗ dành thằng nhỏ một lúc, hai mẹ con xem phim truyền hình trên máy tính bảng trên giường trong phòng ngủ.
Phương Tuấn mang theo máy tính của Cố Thừa Minh và một số tài liệu quan trọng, Cố Thừa Minh đang làm việc ở bên cạnh Thẩm Diễm.
Phương Tuấn liếc nhìn căn phòng ngủ trước khi rời đi, đành phải thở dài rằng duyên phận của hai người đã mất nay lại tìm thấy, so với sáu năm trước, tình cảm giữa hai người đã trưởng thành hơn rất nhiều, bầu không khí và sự thấu hiểu ngầm giữa họ cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Phương Tuấn thật lòng mừng cho Cố Thừa Minh, dù sao anh cũng là nhân chứng đầy đủ nhất cho mối quan hệ huyết thống giữa hai người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.