Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 6: Tạm Biệt
Cùng lúc đó, Cố Thừa Minh sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ kia.
Bánh Đậu nghiêng đầu nhìn Cố Thừa Minh, tựa hồ đang suy nghĩ xem người này có phải là bọn buôn người bắt cóc không, sau đó đứa nhỏ nói với Thẩm Diễm: “Mẹ, con không nghĩ lời nói của mẹ là có giá trị.
Thứ nhất, chú này không giống người xấu, thứ hai, mẹ còn đang ở bên cạnh con.”
Thẩm Diễm nghiêm túc nói: “Mẹ dạy con đánh giá một người bằng vẻ bề ngoài khi nào?”
Điều này hơi nghiêm trọng, Bánh Đậu sững sờ mất một lúc.
Cố Thừa Minh gần như bất lực, đành phải cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con, thẳng thừng nói: “Chú mới gặp vợ cũ, người đã bỏ rơi gia đình.
Cô ấy sống có vẻ không được tốt lắm, ngoài ra…”
Ánh mắt anh khẽ nhìn về phía Bánh Đậu, giọng nói có chút lạnh lùng, “Chú không có hứng thú với con của người khác, chú cũng sẽ không bắt cóc những đứa trẻ không liên quan đến mình.”
Sắc mặt Thẩm Diễm bỗng nhiên tái đi, không nói nữa, lại quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Bánh Đậu không hiểu Cố Thừa Minh nói gì, chẳng qua là mẹ và chú này cãi nhau, có thể thấy mẹ cậu không thích chú lắm, cho nên Bánh Đậu yên lặng nhích mông qua bên cạnh Thẩm Diễm
Thẩm Diễm cảm giác được con trai đến gần, trong lòng âm thầm chua xót, giơ tay bao bọc cậu, ngây người im lặng.
Cố Thừa Minh cũng không nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lão Trương phía trước đang e ngại thì vô tình nghe được một bí mật “kinh ngạc” khác.
Từ bỏ Cố gia? Trời ạ, chính là Thẩm tiểu thư này bỏ rơi thiếu gia Cố gia?
Tin tức này thật sự quá kinh ngạc, làm thế nào một cặp vợ chồng tốt có thể ly hôn? Lão Trương không khỏi thở dài, bởi vì lái xe rất chậm, nửa giờ sau họ mới tới nơi ở của Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm lẳng lặng kéo Bánh Đậu xuống xe, Cố Thừa Minh nhìn căn nhà phía trước và cảnh vật xung quanh qua cửa kính xe.
Thẩm Diễm nhận được một số tiền cấp dưỡng lớn khi ly hôn vào năm đó, đủ để cô có thể sống tốt dù không làm việc trong suốt quãng đời còn lại.
Cố Thừa Minh không phải là người keo kiệt, huống chi Thẩm Diễm đã cùng anh kết hôn một năm, cho dù Thẩm Diễm đệ đơn ly hôn trước, cũng không đưa ra lý do, nhưng về mặt pháp lý mà nói, Cố Thừa Minh tuyệt đối không để cô thiệt thòi.
Sau một năm kết hôn, Cố Thừa Minh không thể không thừa nhận rằng anh không có ý định từ bỏ cuộc hôn nhân này, cho dù một năm này anh có thể không làm tốt nhiệm vụ của một người chồng, nhưng anh không lừa dối vợ, anh không bỏ rơi gia đình, chỉ dựa vào hai điểm đó, anh không đáng nhận án tử hình, phải không?
Vậy tại sao Thẩm Diễm lại muốn ly hôn, sau khi hai người ly hôn, Cố Thừa Minh đã nghĩ đến chuyện này suốt hai năm.
Người ta đồn đại thiếu gia Cố gia tính tình lạnh lùng, thân phận rõ ràng nhưng lại không bao giờ chơi với những người bạn cùng địa, lịch sử tình cảm nhiều năm cũng rất trong sạch, anh cũng rất nghiêm túc trong chuyện yêu đương, không có nhiều phụ nữ, kết hôn với Thẩm Diễm, dù vội vàng nhưng không có tâm lý chơi đùa của trẻ con, ai ngờ cuối cùng tâm lý chơi đùa của trẻ con lại từ cô gái nhỏ đã theo đuổi anh.
Nghĩ đến đây, Cố Thừa Minh không khỏi muốn cười, cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình, cười nhạo sự mù quáng của chính mình.
Thẩm Diễm dắt con trai xuống xe, muốn đi thẳng, nhưng lão Trương đã nhanh chóng mở cửa tài xế, bước xuống chặn đường cô, cười khiêm tốn: “Thẩm tiểu thư sống ở đây sao?”
Thẩm Diễm lạnh lùng gật đầu, lúc này Cố Thừa Minh cũng mở cửa xuống xe, Thẩm Diễm vừa thấy sắc mặt của anh thì bối rối, đau lòng, liền nắm tay con trai rời đi.
“Thẩm Diễm,” Cố Thừa Minh đột nhiên ngăn cô lại, “Nói chuyện đi.”
Thẩm Diễm dừng bước, không quay đầu lại, thờ ơ nói: “Chúng ta có gì để nói? Chúng ta đã ly hôn nhiều năm rồi.”
Cố Thừa Minh nhận thấy sự ngập ngừng khi cô nói từ “ly hôn”, anh tiến lại gần hai bước, nói: “Vì nó không còn là vấn đề nữa, chúng ta cần nói cho rõ ràng một lần.”
Anh còn muốn nói “ly hôn”, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Bánh Đậu đang nhìn mình, không hiểu sao Cố Thừa Minh lại thương cảm.
Anh nghĩ, đây rõ ràng không phải con mình và không liên quan gì đến anh, tại sao lại luôn dễ dàng liên lụy đến lòng anh, khiến anh thay đổi ý định, nghĩ đến đây, Cố Thừa Minh càng thêm nhíu mày.
Thẩm Diễm quay đầu lại, hít sâu một hơi nói: “Còn có chuyện gì muốn nói? Tôikhông muốn nói chuyện với anh.
Bánh Đậu, về nhà đi!”
“Ồ.” Bánh Đậu ngoan ngoãn đáp lại, không dám đùa giỡn, chỉ loạng choạng đi về phía trước, rõ ràng Thẩm Diễm đang trong cơn tức giận không thèm đếm xỉa đến đứa nhỏ, bước đi quá nhanh, Bánh Đậu vừa đi vừa quay đầu lại, lén nhìn Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh cao giọng một chút nói: “Nếu không muốn con em biết quan hệ của chúng ta, Thẩm Diễm.”
“Đáng khinh!” Thẩm Diễm quay đầu lại, tức giận chửi rủa.
Bánh Đậu ngạc nhiên che miệng, Cố Thừa Minh cười lên một tiếng, “đáng khinh”, anh nghĩ, có lẽ tên nhóc Bánh Đậu buồn cười đến mức quên mất sự tức giận và uất ức của Thẩm Diễm.
Ghét? Từ khi gặp mặt đến giờ, Cố Thừa Minh có thể cảm nhận được hận thù của Thẩm Diễm đối với anh không phải rất mạnh, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, cô là người muốn ly hôn, từ đầu đến cuối xem ra là Thẩm Diễm là người chịu oan ức, nhưng cũng chỉ có Cố Thừa Minh biết anh mới là người luôn bị động, tuy rằng lạnh lùng, nhưng cuối cùng những yêu cầu của Thẩm Diễm bao gồm cả chuyện kết hôn, ly hôn, kể cả việc để cô ấy ra đi, anh đều đáp ứng.
Cố Thừa Minh càng ngày càng không hiểu Thẩm Diễm, bắt đầu từ vụ ly hôn sáu năm trước, sáu năm sau gặp lại ở một thành phố khác, anh nghĩ, kiếp trước mình đã xúc phạm ai mà kiếp này lại gặp người phụ nữ này, nhìn cô có vẻ dịu dàng, ngọt ngào nhưng thực ra cô đang làm anh tự lấy dao đâm vào tim mình.
Sáu năm gặp lại, cảm giác quen thuộc năm nào lại ùa về.
Anh tự nói với bản thân rằng vì anh không muốn, bởi vì anh không muốn, thiếu gia Cố gia, người luôn ở trên cao, không thể giải thích được đã bị bỏ rơi, hôn nhân của anh bị chơi như trò chơi trẻ con, Cố Thừa Minh không thể chấp nhận nổi chuyện như vậy.