Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 28: Vợ Trước Chồng Trước
Nói là trước 5 giờ phải có tài liệu, nhưng ngay lập tức Cận Diệc Hàng đã nhận được kết quả.
Cận Diệc Hàng mở đoạn phim xem lại, thì ra cô mới chỉ tới làm việc chưa đầy một tháng, hẳn nhiên anh ta không có ấn tượng.
Cận Diệc Hàng hứng thú càng sâu, lúc ấy tùy ý thoáng nhìn phát hiện nữ nhân này dáng người rất tốt.
Cận Diệc Hàng cười càng thêm rực rỡ, Cố Thừa Minh có phúc lớn, chẳng qua có vẻ như phúc này không dài, mới một năm đã ly hôn, sau đó vợ cũ còn liền kết hôn sinh con.
Ah, không đúng, cho đến trước mắt, hắn tìm không thấy tư liệu người chồng hiện tại của Thẩm Diễm, vậy thì giả thiết của anh ta là sai.
Cận Diệc Hàng lần nữa cầm điện thoại lên, gọi Mạn Phỉ tới.
Mạn Phỉ đang lái xe, điện thoại sáng lên, người gọi tới là “Sếp vô lương tâm”
“Vâng, Cận tổng”
Cận Diệc Hàng nói : “Tăng tốc điều tra cho tôi.”
Mạn Phỉ ngẩn người, cũng không hỏi anh ta đang nói cái gì, sau đó chợt nghĩ ra, đáp: “Tôi biết rồi thưa sếp.”
Cận Diệc Hàng cúp điện thoại, cầm âu phục áo khoác đi ra ngoài.
Lên xe, lái xe hỏi : “Cận tổng, đi sơn trang sao?”
Cận Diệc Hàng mỉm cười, nói : “Không, đi Hoàng Đình.”
Lái xe ứng tiếng “Vâng”, phát động xe hướng tới khách sạn.
Cận Diệc Hàng ngón tay đập vào trên đầu gối, cong cong khóe miệng.
Tuy nhiên, tâm tình tốt đẹp của Cận Diệc Hàng không kéo dài lâu, Tới khách sạn, quản lý nói với anh ta rằng Thẩm Diễm chỉ đến đánh đàn vào tối thứ 7 hàng tuần.
Cận Diệc Hàng hơi gắt gỏng, nói : “Vậy thì tìm cơ hội mời cô ấy tới.”
Tiếp tân quản lý ngẩn ngơ, nói : “Cận tổng.
.
.”
Cận Diệc Hàng khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Làm sao? Nghe không hiểu ý của tôi sao? Cần tôi lập lại một lần nữa à?”
Khách sạn người hiếm khi nhìn thấy Cận Diệc Hàng nổi giận sinh khí, nhưng bọn hắn liền hiểu khẩu khí tức giận của ông sếp này.
Tiếp tân quản lý vội nói : “Được rồi, tôi sẽ đi thu xếp.”
Cận Diệc Hàng có chút bất mãn, nói : “Đi liền đi.”
Tiếp tân quản lý thầm than mình vận khí mình kém, vừa đổi ca trực liền gặp phải lão tổng, chuyện tốt này sao lại đụng trúng cô chứ.
Kết quả đương nhiên là không tốt, Thẩm Diễm thứ hai đến thứ sáu đều cớ lớp, ban đêm cũng không ngoại lệ, dù cho không có lớp, cũng sẽ không hy sinh thời gian ở bên con trai mà đến đây làm thêm.
Dù cô thiếu tiền nhưng vẫn muốn cân bằng thời gian giữa con trai và công việc.
Cận Diệc Hàng mặt đã có chút chìm xuống, nói : “Cô ấy đêm nay không tới?”
Tiếp tân quản lý nói : “Vâng ạ.”
Thấy Cận Diệc Hàng nhếch miệng, quản lý liền nói: “Nhưng cô ấy nói ngày mai cô ấy có thể sắp xếp được.”
Cận Diệc Hàng cười nói : “Đêm mai?”
Tiếp tân quản lý vội vàng gật đầu, Cận Diệc Hàng xoay người rời đi, nói : “Vậy thì đêm mai.”
Cận Diệc Hàng trực tiếp ra khỏi khách sạn, lên xe rời đi.
Tiếp tân khách sạn đưa mắt nhìn nhau, không biết vị Thẩm tiểu thư kia gốc gác thế nào.
Hôm qua là Cố tổng, hôm nay lại là Cận tổng.
Bận rộn một thời gian, Cố Thừa Minh và Cận Diệc Hàng cũng chuẩn bị xong các hạng mục hợp tác.
Kỳ thật ngay từ đầu Cận Diệc Hàn không biết rõ Cố ổng sẽ đích thân đến thành phố Hoài Nam tham dự hạng mục này, nhưng là trải qua ngàn muộn như vậy một lần.
.
.
Anh ta dường như đã minh bạch.
Cận Diệc Hàng tâm tình lại tố.
Thẩm Diễm để điện thoại xuống, ngơ ngác nói : “Họ gọi mẹ đêm mai đi làm, gấp đôi tiền lương.”
Bánh ậu nhai mấy quả nho, nói : “Mẹ, cái gì là gấp đôi tiền lương?”
Thẩm Diễm sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, cười tủm tỉm nói : “Chính là mẹ có thể kiếm gấp hai lần tiền.”
Bánh Đậu nói : “Rất nhiều sao?”
“Đương nhiên rồi! Rất nhiều! Đủ cho chúng ta nửa tháng tiền sinh hoạt.”
Bánh nhân đậu ném nho qua một bên, nói : “A a tốt!”
Thẩm Diễm cúi xuống, ôm Bánh Đậu vào lòng, cậu bé cũng ngây ngốc vịn chặt cổ của mẹ.
“Đêm nay bà Lưu trở về, ngày mai con qua bên đó với bà nhé.”
Bánh Đậu liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau, Thẩm Diễm trước khi đi làm đem Bánh Đậu gửi ở nhà bà Lưu.
Đêm nay Thẩm Diễm lại đổi về màu đen.
.
.
Không có cách khác, tủ quần áo của cô phần lớn đều là màu đen, những lễ phục này là cô mua năm đó nhưng chưa từng có dịp mặc.
Có câu dáng người đẹp thì không kén quần áo, Thẩm Diễm chính là như vậy.
Cô chỉ cần ăn mặc trang trọng một chút, toàn thân liền lộ ra khí chất sang trọng thanh thuần.
Một phần là do mái tóc của cô vừa đen vừa dày.
Váy đen, tóc đen, mắt đen, Cận Diệc Hàng khẽ ngây ngốc khi thấy cô.
Cận Diệc Hàng luôn thích nữ nhân xinh đẹp, thời khắc này Thẩm Diễm không thể nghi ngờ là xinh đẹp, mà còn đặc biệt xinh đẹp.
Cận Diệc Hàng không chút biến sắc thu hồi tâm tư, anh ta cũng hiểu được vợ của bạn không thể đụng vào, mặc dù có vẻ như hai người đã ly hôn, nhưng mà vẫn là không quá thích hợp.
Cận Diệc Hàng không quan trọng nhún nhún vai, nhìn chằm chằm Thẩm Diễm, nhắm chặt hai mắt giống như say mê nghe đàn, chỉ có Mạn Phỉ biết hắn thực ra chỉ đang làm bộ làm tịch.
Cận Diệc Hàng tựa ở cửa thủy tinh bên trên, hững hờ nói : “Cố tổng tối nay có tới không?”
Mạn Phỉ gật đầu nói : “Sẽ đến.”
“Hôm nay anh ta dễ nói chuyện vậy sao?” Cận Diệc Hàng nói.
Mạn Phỉ cũng hơi nghi hoặc một chút, nói : “Đúng thế.
Tôi cùng Phương trợ lý liên hệ, chỉ vừa mở miệng, bên kia liền đáp ứng.”
Cận Diệc Hàng hứng thú, nói : “Ồ? Cô đã nói những gì?”
Mạn Phỉ mờ mịt nói : “Tôi nói, đêm nay Cận tổng mời Cố tổng đến Hoàng Đình.
.
.”
“Tôi biết rồi ” Cận Diệc Hàng đánh gãy nàng.
Lộ ra anh tuấn nụ cười, nói, “Chỉ vừa nghe tên nơi này, anh ta liền nhận lời.”
Hai ngày trước, bọn họ còn khó khăn mãi mới mời Cố Thừa Minh đến một chuyến, thế mà hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy.
Cận Diệc Hàng vỗ tay một cái, động tĩnh có chút lớn, bên kia Thẩm Diễm ngẩng đầu nhìn một chút.
Cận Diệc Hàng khẽ vuốt cằm, Thẩm Diễm không hiểu thấu cũng gật gật đầu, nhìn hắn mỉm cười.
Cận Diệc Hàng nói : “Thật là một mỹ nhân.”
Mạn Phỉ : “.
.
.” Cận tổng, ngài đừng phát bệnh nữa được không, tôi rất sợ đấy.
Cận Diệc Hàng buông tay, “Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ta chỉ là yêu mỹ nhân.”