Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 17: Ba Của Bánh Đậu
Thẩm Diễm tiến lên khẽ vuốt cái đầu nhỏ của con trai, Bánh Đậu vểnh vểnh miệng, nói : “Mẹ, vì cái gì mẹ không tìm bạn trai.”
Thẩm Diễm ngây ngốc: “Con nói cái gì?”
Bánh Đậu ngẩng đầu, bình thản nói : “Bạn trai, chính là người có thể hôn môi với mẹ.”
Thẩm Diễm tiếp tục hóa đá, sau đó sụp đổ! Ai đã dạy cho cậu nhóc này những chuyện này chứ! Mẹ nó! Trẻ con thuần khiết như thế, làm sao hiện tại càng ngày càng ranh mãnh như vậy.
Thẩm Diễm yên lặng rơi lệ, tận tình khuyên bảo nói : “Con ngoan, con còn nhỏ, chúng ta không nên thảo luận cái này.”
Bánh Đậu lộ ra biểu lộ kỳ quái : “Thế nhưng mẹ không phải hôm qua mới nói mẹ cảm thấy cô độc, rất muốn yêu đương sao?”
Thẩm Diễm : “(┬╴┬).
.
.”
Thẩm Diễm lộ ra biểu lộ lúng túng: “Cái kia.
.
.
Mẹ không phải ý tứ đó.
Hôm qua chúng ta cùng nhau xem « Hào Môn Cô Vợ Nhỏ » nên mẹ chỉ là nhất thời cảm khái, ha ha.”
Bánh Đậu : “-_-|||” quả nhiên cậu không thể kỳ vọng ở mẹ.
“Cho nên, mẹ thật sự không muốn yêu đương sao?”
Thẩm Diễm nội tâm gào thét : Ta nghĩ chứ! Ta có nghĩ! Nhưng là người kia không muốn cùng ta nói chuyện này!
Thẩm Diễm nhìn chằm chằm con trai, tâm tình kích động dần dần bình tĩnh trở lại, nói : “Được rồi, đi ngủ thôi, không ngủ sẽ ăn đòn.”
Bánh Đậu che cái mông lạ, che miệng nói : “Thật là xấu.”
Thẩm Diễm ha ha hai tiếng, ôm con trai lên, xách tới phòng vệ sinh, đem bồn tắm nước nóng thả đầy, sau đó ném vào mấy món đồ chơi hình con vịt con chó, đem Bánh Đậu thả vào bên trong.
Thẩm Diễm xách ghế đẩu ngồi tại bồn tắm lớn bên ngoài, cẩn thận gội đầu cho con trai.
Bánh Đậu vui vẻ, Thẩm Diễm nhìn qua gương mặt kia, chỉ cảm thấy thời gian cứ như vậy chậm rãi qua đi thật tốt, không muốn gặp phải người kia, không muốn lại tương phùng.
Phương Tuấn hiệu suất rất cao, không đến hai ngày liền đem tài liệu của Thẩm Diễm tìm đến.
Nhưng là, thật đáng tiếc.
Từ sau khi ly hôn, thông tin cá nhân của Thẩm Diễm vô vùng ít ỏi.
Trừ bỏ báo cáo về công việc và nơi ở hiện tại, không có tin tức gì quan trọng.
Tất nhiên, thay đổi đáng chú ý nhất trong 6 năm này chính là sự có mặt của Bánh Đậu.
Cô tái hôn với ai, cha của Bánh Đậu là ai, người chồng hiện tại của cô ở đâu, những việc này đều không có trong báo cáo.
Thẩm Quân Trác, cái tên nghe rất hay.
Đáng tiếc, đây chẳng qua là con của cô và người đàn ông khác.
Cố Thừa Minh không biết nhớ tới cái gì, biểu hiện trên mặt có chút hoài niệm cùng cảm khái, Phương Tuấn thấp thỏm đứng tại trước bàn, lại kinh hãi phát hiện Cố Thừa Minh trong ánh mắt dường như mang một tia mơ hồ hối hận.
Hối hận? Phương Tuấn vì phát hiện này mà kinh ngạc, lập tức cúi đầu xuống, không còn dám nhìn.
Cố Thừa Minh nắm chặt tấm hình chụp lén của cô và thằng bé.
Phương Tuấn là một trợ lý rất tận tụy, chụp lén rất nhiều hình ảnh Thẩm Diễm tại thành phố Hoài Nam.
Mặc dù những cái này Cố Thừa Minh cũng không có phân phó, nhưng trợ lý phỏng đoán tâm tư của anh, suy đoán Cố Thừa Minh sẽ không vì việc này mà nổi giận, thậm chí là hài lòng.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng Cố Thừa Minh không có biểu hiện ra tâm tình.
Anh nhìn thấy xấp ảnh chụp, không có nổi giận, chỉ là biểu lộ nhàn nhạt nhìn từng trang, ánh mắt từ đầu đến cuối bình tĩnh không lay động.
Cố Thừa Minh buông xuống ảnh chụp, hỏi : “Tra không được sao?”
Phương Tuấn lắc đầu: “Rất xin lỗi, Cố tổng.
Thẩm tiểu thư đại khái là gần đây một hai năm mới dọn tới thành phố Hoài Nam, có thể tra được cũng chỉ là tư liệu sinh hoạt thời gian này, cái khác không thể tra được.”
Phương Tuấn có chút xấu hổ, cho dù biết đó cũng không phải vì cậu thất trách.
Trung Quốc lớn như vậy, thành phố Hoài Nam lại chỉ là một thành phố nhỏ ở phương Nam, muốn từ nơi này tìm hiểu sinh hoạt của một người phụ nữ bình thường quả là không có khả năng.
Huống chi Thẩm Diễm tại thành phố Hoài Nam chỉ hơn một năm, thông tin vô cùng ít ỏi.
Cố Thừa Minh ngón tay ở trên bàn bên trên gõ gõ, nói : “Chồng hiện tại của cô ấy đâu? Cha của đứa nhỏ kia là ai?”
Phương Tuấn chằm chằm nhìn lấy mũi chân của mình, gần như muốn chạy đi.
Qua mấy giây, cậu mới kiên trì nói : “Cố tổng.
.
.
Tra không được.”
Cố Thừa Minh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Hàng xóm cũng không biết?”
Phương Tuấn nói: “Thẩm tiểu thư khi dọn tới thành phố Hoài Nam bên người cũng chỉ có đứa bé kia, chưa từng gặp qua chồng của cô ấy.”
Cố Thừa Minh mặt không biểu tình, không nói gì thêm.
Phương Tuấn có chút bất an, đây dường như là lần đầu tiên cậu không hoàn thành việc Cố Thừa Minh giao phó.
Một lát sau, Cố Thừa Minh nói : “Tô biết, cậu ra ngoài đi.”
Phương Tuấn như được đại xá, vội phóng ra ngoài.
Cố Thừa Minh cầm lấy một tấm hình, trên tấm ảnh Thẩm Diễm tóc dài tới eo, ngũ quan điềm tĩnh thanh tú xinh đẹp, một thân váy áo màu sáng, nắm tay một cậu nhóc vóc dáng không cao, nếu như không phải tư liệu biểu hiện đứa bé này đã năm tuổi, Cố Thừa Minh cơ hồ cho là nó mới ba bốn tuổi.
Đứa bé ngũ quan cũng rất xuất chúng, gương mặt mười phần tuấn tú cùng đáng yêu, nếu như cẩn thận xem, vẫn có thể phát hiện đường nét của Thẩm Diễm.
Nhưng Cố Thừa Minh lại nhìn kỹ một chút, đứa bé này cùng Thẩm Diễm chỉ là hình thể tương tự, như vậy, những nét khác là theo cha ruột nó sao?
Cố Thừa Minh ngón tay nắm chặt, đem ảnh chụp hung hăng vò gãy.
Lúc sau, anh đột nhiên buông tay, ảnh chụp rơi trên bàn, trên tấm ảnh Thẩm Diễm cùng đứa bé kia mặt đã bởi vì cong lên đến mức nhìn không ra.
Cố Thừa Minh sắc mặt mười phần băng lãnh, trong mắt ngậm lấy châm chọc ý cười.
Ly hôn không đến một năm liền kết hôn, sinh con.
Người phụ nữ năm đó quyết theo đuổi anh, một mực đòi kết hôn với anh, thật ra có bao nhiêu phần giả dối?
Cố Thừa Minh hít một hơi thật sâu, đem trên mặt bàn ảnh chụp một lần nữa bỏ vào túi văn kiện, sau đó ném vào trong thùng rác.