Bạn đang đọc Gặp Lại Sau Ly Hôn – Chương 14: Đã Từng
Bạch Tĩnh Toàn là minh tinh điện ảnh, thực lực cùng mỹ mạo song toàn được khán giả và các giải trí tạp chí đánh giá cực cao, năm ngoái cô được giải thưởng Kim Tượng cho nhân vật nữ chính, trở thành danh xứng với nữ thần thực lực.
Bạch Tĩnh Toàn thân phận mẫn cảm, chuyện tình cảm phải giữ bí mật kín kẽ, sau lưng đoàn đội đưa cô thành nhân vật lưỡng toàn kỳ mỹ, bất kỳ tin tức mặt trái về cô đều không có.
Đương nhiên, Tang Đồng xem Bạch Tĩnh Toàn tiểu thư cũng là biết tròn biết méo, không có cái gì quá xuất chúng, nhưng cũng mười phần lễ phép.
Tang Đồng biết cô ta là đại minh tinh, tuy đối đãi với bọn họ thái độ dễ thân, thực chất bên trong vẫn là loại cao cao tại thượng khó che giấu.
Kỳ thật Tang Đồng đối với Bạch Tĩnh Toàn ấn tượng coi như không tệ, Cố Thừa Minh anh tuấn tiền nhiều, Bạch Tĩnh Toàn mỹ lệ ưu nhã, quả nhiên là trai tài gái sắc, mười phần phù hợp.
Thời đại này, ai không thích nhìn tuấn nam mỹ nữ cùng một chỗ?
Tang Đồng ba năm trước đây đi vào Cố thị, hai năm trước được thăng chức đến chức thư ký, trở thành thư ký của Cố Thừa Minh đến nay.
Bất quá, cô lại vẫn luôn nhìn không hiểu lắm tình cảm Cố Thừa Minh đối với Bạch Tĩnh Toàn, luôn có cảm giác Bạch Tĩnh Toàn dương như hạ thấp tư thái.
Tang Đồng luôn cảm thấy Bạch Tĩnh Toàn cùng sếp nhà mình dường như không phải đơn giản như vậy.
.
.
Tang Đồng khẽ thở dài một hơi, trở lại bàn làm việc, những kẻ có tiền tình cảm luôn phức tạp.
.
.
Cô chỉ nên làm một bách tính bình thường là được rồi, .
Giữa trưa, Bạch Tĩnh Toàn đeo kính râm và nón rộng vành đi tới.
Cô là minh tinh, ra đường luôn phải ngụy trang, khi đến tầng cao nhất, cô ta cởi bỏ mũ và kiếng làm lộ ra một bộ mặt mỹ lệ.
Bạch Tĩnh Toàn nhìn Tang Đồng cười cười, ôn hòa nói : “Thừa Minh ở đây sao?”
Tang Đồng ngẩn người, nói : “Bên trong.
.
.”
“Cám ơn.” Bạch Tĩnh Toàn lần nữa mỉm cười, gương mặt kia cho dù là một nữ nhân nhìn cũng không nhịn được tâm động, thật là đẹp đến mê hoặc.
Bạch Tĩnh Toàn cất bước đi lên phía trước, Tang Đồng giật nảy mình, bận bịu đi lên muốn ngăn cản, nhưng nhớ tới thân phận của đối phương ở Cố gia, Tang Đồng lại lúng túng dừng lại.
Bạch Tĩnh Toàn kìm chế vô cùng tốt, cô ta không hề tức giận, mà là hơi kinh ngạc nói : “Anh ấy không ở đây sao?”
Tang Đồng lúng túng không thôi, nói : “Không phải, cái kia.
.
.
Bạch tiểu thư, nếu không tôi.
.
.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Tĩnh Toàn không nói thêm lời, không có nghe xong thư ký phía sau, trực tiếp đẩy cửa phòng Cố Thừa Minh.
Không biết đợi lát nữa giám đốc sẽ giận thế nào, buổi sáng không phải rõ ràng gọi qua điện thoại hủy bỏ sao?
Tang Đồng lùi về bàn thư ký, thở dài một hơi.
Bạch Tĩnh Toàn ở ngoài cửa lúc nói chuyện Cố Thừa Minh đã nghe được.
Lúc này Bạch Tĩnh Toàn đẩy cửa vào, Cố Thừa Minh không có ngẩng đầu, cũng không có lên tiếng.
Bạch Tĩnh Toàn cắn môi, trên mặt lộ ra nụ cười mỹ lệ như trên tivi.
Cô ta đi đến trước bàn làm việc, ôn nhu nói : “Không phải đã nói giữa trưa muốn cùng nhau ăn cơm sao? Em biết anh một khi làm việc liền không để ý thân thể nên tự mình tới.
Đi thôi, em đã để Ngải Đạt đặt một nơi rất tốt.”
Cố Thừa Minh như cũ không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn xem một phần hạng mục đầu tư, nhàn nhạt nói : “Tang Đồng buổi sáng đã gọi điện thoại cho em.”
Bạch Tĩnh Toàn mặt hơi hơi trắng lên, có chút miễn cưỡng duy trì lấy nụ cười, nói : “Ừm, em biết anh bận rộn công việc, nhưng là bận rộn nữa cũng phải ăn cơm, Thừa Minh, đi thôi.”
Cố Thừa Minh rốt cục ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt đạm mạc, nói: “Tôi chưa từng đồng ý với em.”
Bạch Tĩnh Toàn sửng sốt, Cố Thừa Minh đã đứng dậy đi đến móc áo, đem âu phục áo khoác lấy xuống, kéo cửa ra, nói : “Tôi còn có một cuộc họp qua video, tôi để Lão Trương đưa em về công ty.”
Sau đó hắn liền ra ngoài, Tang Đồng mắt thấy Cố Thừa Minh tuyệt tình, biểu hiện trên mặt cô ta trở nên ngượng ngùng.
Nhưng Bạch Tĩnh Toàn tốt xấu cũng xuất đạo đã nhiều năm, trong vòng giải trí lăn lộn qua đủ loại người.
Thái độ của Cố Thừa Minh lạnh nhạt đối với cô ta mà nói không tính là gì, muốn nói để ý, bởi vì anh là người cô ta yêu.
Bạch Tĩnh Toàn dáng dấp đẹp, ngay lập tức đã điều chỉnh tốt biểu tình, lộ ra một nụ cười hoàn: “Mọi người đều bận bịu, tôi đi trước.
Thừa Minh một khi bận rộn lại luôn quên ăn cơm, phiền Tang thư ký hao tâm tổn trí, có chuyện thì gọi cho trợ lý của tôi nhé.”
“Được.
.
.” Tang Đồng ngơ ngác nói.
Tốt, Tang Đồng kỳ thật cũng không phải con cừu trắng nhỏ, có thể được thăng chức thư ký hẳn năng lực của cô tự nhiên cũng là mười phần xuất chúng.
Nhưng là mỗi lần cùng Bạch Tĩnh Toàn đối mặt, cô liền không biết như thế nào tiếp chiêu.
Bạch Tĩnh Toàn quả là lợi hại, dù cho ngươi giội nước lạnh lên đầu cô ta, cô ta cũng có thể lấy lại phong độ cực mỉm cười.
Bạch Tĩnh Toàn ưu nhã rời đi, Tang Đồng ngây ngốc, lập tức gọi điện thoại cho lão Trương.
Lão Trương sớm đã dưới lầu chờ lệnh.
Bạch Tĩnh Toàn là minh tinh, xe không thể nào dừng ở Cố thị.
Cố Thừa Minh ngồi lên xe, lão Trương hỏi : “Tổng giám, chúng ta đi đâu?”
Cố Thừa Minh trầm mặc một hồi, nói : “Đi tới Tương vườn.”
Lão Trương đáp : “Được rồi.”
Cố Thừa Minh mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, đè lên huyệt thái dương.