Đọc truyện Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc – Chương 1: Bị hạ dược
Cuối thu, đêm lạnh như băng.Gió lạnh như những chiếc gai vót nhọn trực tiếp xuyên thấu qua quần áo, đâm vào tận xương tủy.Đèn đường mờ vàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến người ta cảm thấy có vài phần ấm áp.Kiều Tâm Du đưa bàn tay đông cứng đặt trên miệng thổi “phù… phù…”, mấy hơi thở bốc lên như làn khói mềm mại lập tức tiêu tán.Trong lòng cô cảm thấy buồn bực, cái gì mà hợp đồng quan trọng, trễ thế này rồi mợ còn cố ý muốn cô đưa đến khách sạn Nhâm Duyệt Đạt, lại còn phải tận tay giao cho tổng giám đốc tập đoàn Nhâm thị.Lúc nãy ở bàn tiếp tân hỏi được gian phòng của Nhâm tổng giám đốc, Kiều Tâm Du nhớ đến mình còn cuộc hẹn với Phương Đình nên vội vã bước nhanh vào thang máy.Dinh dong dinh dong. Kiều Tâm Du đứng trước cửa phòng dành cho tổng thống, trong tay là bản hợp đồng thật dày.Cửa đột nhiên mở ra, Kiều Tâm Du chậm rãi bước vào.Bên trong phòng có mở hệ thống sưởi, từ từ xua tan khí lạnh trên người cô. Trong không khí bay tới nhàn nhạt mùi Whiskey và mùi thuốc lá. Chợt ập tới một cảm giác bị áp bức.Kiều Tâm Du lập tức quay đầu lại! Kinh ngạc thét chói tai.Sau lưng cô cách không tới một mét, một người đàn ông có đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới, lông mày rậm nhíu lại, “Cô là Kiều Tâm Du?” Đường nét trên khuôn mặt hắn như được điêu khắc khiến người ta không nắm bắt được tâm tình của hắn. Nhưng Kiều Tâm Du có thể cảm nhận được địch ý của hắn.Cô ghét loại cảm giác bị áp bức này, tay chân luống cuống lập tức lui về phía sau hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Nhâm tổng giám đốc, “Đây là hợp đồng anh cần”. Hai tay cung kính đưa lên cái túi da vàng.Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên một chút khiến người ta nhận không ra nụ cười nguy hiểm của hắn. Hắn không nhận lấy hợp đồng ngay mà đi về phía quầy bar, “Cảm ơn Kiều tiểu thư, đã trễ rồi mà còn phiền cô phải đi một chuyến vì tôi.” Hắn cầm lấy một ly Whiskey màu đỏ, “Bên ngoài lạnh như vậy, chi bằng uống một ngụm cho ấm người rồi hãy về.””Không, không cần đâu!” Kiều Tâm Du cảm thấy trên người hắn tràn đầy hơi thở nguy hiểm. Lui về sau hai bước đem hợp đồng nhanh chóng đặt trên bàn trà.Khóe miệng Nhâm Mục Diệu nhẹ giương lên, “Cô sợ tôi sao?” Tầm mắt tùy ý thẳng tắp nhìn vào mắt cô.”Không đâu, chỉ là tôi còn có hẹn.” Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, cô không dám nghênh đón.”A! Lẽ nào Kiều tiểu thư thật không chịu nể mặt uống một ly?” Hắn cầm một ly rượu màu hồng đưa tới trước mặt cô.Kiều Tâm Du biết nếu cô không uống khẳng định sẽ không thể bước ra khỏi gian phòng này, cô nhận lấy ly rượu ngửa đầu một hơi uống cạn.”Nhìn không ra Kiều tiểu thư có tửu lượng tốt như vậy.” Trong con ngươi hắn hiện lên một tia khác thường.”Nhâm tổng giám đốc, hợp đồng đã được đưa đến, tôi có thể đi chưa?”Nhâm Mục Diệu cầm hợp đồng trên bàn trà lên, mở ra xem: “Tôi còn muốn xem một chút những chỗ cần sửa lại trong hợp đồng. Phiền Kiều tiểu thư chờ một chút.” Nói xong hắn ngồi xuống, từ trong túi áo tây trang lấy ra một chiếc bút máy Montblanc, cẩn thận đọc.Kiều Tâm Du thở dài một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống đợi.Kiều Tâm Du nhàm chán quan sát gian phòng dành cho tổng thống này. Trong phòng trang trí theo phong cách cung đình Châu Âu nguy nga tráng lệ, trên trần nhà là một chiếc đèn chùm thủy tinh, đèn trang trí bên vách tường cũng là thiết kế của những người nổi tiếng. Truyện Tiên Hiệp – Không hiểu sao cô cảm thấy càng ngày càng nóng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hay là tại hệ thống sưởi ở đây mở nhiệt độ quá cao? Cô gỡ khăn quàng cổ xuống nhưng vẫn cảm thấy nóng bức khó thở, cuối cùng cả áo khoác cũng cởi ra.Một lát sau, cảm giác khô nóng trong người vẫn không giảm bớt chút nào, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân cô. Không lẽ mình bị cảm nên phát sốt sao?Nhâm Diệu Mục lạnh lùng liếc cô một cái, khóe miệng giương lên nụ cười tà nịnh, “Kiều tiểu thư cô sao vậy?””Tôi cảm thấy nóng quá, có thể là tôi phát sốt.” Ý thức của Kiều Tâm Du dần dần mơ hồ. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Nhâm Mục Diệu, không ngờ cô lại có ý nghĩ muốn nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy hắn. Cô nghĩ chắc mình điên mất rồi. Lắc đầu một cái, “Nhâm tổng giám đốc, thật xin lỗi, trong người tôi không thoải mái, tôi phải về.”