Đọc truyện Gặp Được Tình Yêu Đích Thực – Chương 119: Đại kết cục (5)
Sau khi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Ninh Duệ Thần, trên gối, trên chăn vẫn còn lưu lại hương vị ấm áp của ngày hôm qua.
Tô Duyệt cũng không nằm trên giường quá lâu, đứng dậy đi vào toilet đánh răng rửa mặt, rời khỏi phòng, liền nhìn thấy bữa sáng nóng hôi hổi đặt trên bàn, cô thích trực tiếp dùng tay cầm bánh bao lên ăn, thích uống sữa tươi, còn có bánh quẩy béo ngậy, bánh mì, cháo yến mạch, sữa đậu nành, tất cả đều được đặt trên bàn, với lượng đồ ăn này thì e rằng cô ăn đến ba ngày ba đêm cũng không hết nổi.
Thậm chí Tô Duyệt còn tưởng tượng ra, mỗi một cái bánh bao mỗi một cái bánh quẩy mỗi một ổ bánh mỳ được người đàn ông này dùng tâm tình như thế nào để bày ra trên đĩa.
Mùi vị chia cách thật khiến người ta khó chịu.
Nhất là cách xa người mình yêu.
Tô Duyệt ngồi xuống, mỗi một món đều ăn một chút, không biết tại sao một bữa sáng bình thường như vậy lại khiến cô không nỡ ăn hết.
Cho nên phần lớn đồ ăn sáng đều được để trong tủ lạnh.
Căn nhà trống rỗng, Tô Duyệt cũng không muốn ở lại nữa, Ninh Duệ Thần đã nói để cô ở chỗ ông nội Tô vài ngày, dù sao lúc này Tống Thiệu Huy vẫn còn ở Lạc thành, cô không muốn anh lo lắng cho cô.
Chỉ còn mình cô ở nhà nên sẽ không nấu cơm, Tô Duyệt liền tới siêu thị mua một số nguyên liệu nấu ăn cùng với nồi lẩu, dù sao chỉ có lẩu mới không cần tay nghề cao.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, trong siêu thị, ở đằng xa, lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Tô Thiến Tuyết mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, đôi mắt xếch mang đậm vẻ phong tình nịnh nọt gần như hoàn hảo, sóng mắt hoa đào nhẹ nhàng gợn sóng cộng thêm nụ cười lúc này, càng khiến cho người qua đường phải ngoái lại nhìn vài lần.
Huống chi, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trưởng thành, đang bị cô ta lôi kéo thân mật.
Mà người đàn ông này lại không phải là Thẩm Gia Dũng.
“Thiệu Huy, hôm nay em rất muốn ăn đồ chua, anh nói xem, con của chúng ta hẳn là con trai nhỉ?” Trong giọng nói ngọt ngào còn hàm chứa sự nũng nịu, khiến người nghe mềm đến tận xương tủy.
Toàn thân Tô Duyệt cứng đờ.
Chẳng lẽ…
Tô Thiến Tuyết mang thai, hơn nữa cha của đứa bé này…
Ngay sau đó, cô vội vã quay người sang chỗ khác, đáng tiếc là đã quá chậm.
“Ơ, chị họ, không ngờ chị cũng tới đây, sao vậy, Ninh Duệ Thần không đi cùng chị à?” Khóe mắt Tô Thiến Tuyết khẽ nhếch lên, giọng điệu nghe thì êm ái nhưng lại mang theo ý lạnh vô tận.
Cô ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tô Duyệt.
Cho dù không quay lưng lại nhưng Tô Duyệt vẫn có thể cảm nhận được, có một đôi mắt sáng quắc hận không thể xuyên xỏ qua sống lưng của cô.
Tầm mắt vô cùng sắc bén kia mang theo chút đánh giá và thâm ý, so với ánh mắt dấu giếm ghen ghét cùng hận ý của Tô Thiến Tuyết thì càng làm cho người ta run rẩy hơn.
Nhưng Tô Duyệt vẫn đứng thẳng lưng, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình thản từ từ chuyển sang nhìn hai người kia, sau đó lại chuyển sang chổ khác, đi tới xem hàng rau củ quả, đôi mắt lạnh lẽo khi nhìn vào hàng rau củ quả thì dịu dàng trở lại.
Dường như trong mắt của cô, hai người trước mặt này còn không bằng cả rau củ quả.
Tô Thiến Tuyết tức giận, hàm răng phát ra những tiếng ken két.
Nhưng ngay sau đó thì thoải mái trở lại, thậm chí còn hết sức tự nhiên phẩy phẩy tóc của mình.
—- Ninh thị đã bị Thiệu Huy chèn ép, chỉ mấy ngày nữa là Ninh thị sẽ công khai rơi vào tay của Thiệu Huy, còn Thẩm thị…
Tô Thiến Tuyết sờ lên bụng của mình, khóe miệng khẽ cong lộ ra nụ cười khiếp người.
Chỉ cần có đứa bé trên danh nghĩa là người của nhà họ Thẩm thì còn sợ Thẩm thị không thuộc về tay mình sao?
Huống chi, đã nhiều ngày nay không thấy bóng dáng của Thẩm Tuấn Ngạn đâu, hiện giờ Thẩm thị chỉ có một mình Lâm Tuyết Mai cực khổ chèo chống, Lâm Tuyết Mai có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ có thể đấu lại được Thiệu Huy của cô?
Không thể, đương nhiên là không thể.
Về phần nhà họ Tô…
Tô Thiến Tuyết quyến rũ cười một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý nhìn về phía Tô Duyệt, “Chị họ này, chị em chúng ta thật có duyên, ngay cả mang thai cũng cách nhau không lâu lắm, chị biết không, từ khi có đứa bé này nhà họ Thẩm vui vẻ hơn rất nhiều.”
Tất cả sự uy hiếp đều ẩn chứa trong câu nói này.
Nhìn xem, bạn trai cũ của chị hôm nay đã trở thành cha của con tôi đấy.
Ánh mắt Tô Duyệt nhìn thoáng qua bụng của Tô Thiến Tuyết, “Cô xác định đứa bé trong bụng này… là của nhà họ Thẩm?”
Tô Thiến Tuyết bỗng nhiên chấn động, cuộc nói chuyện vừa rồi lại bị cô nghe được.
Nhưng… như vậy thì có liên quan gì?
Cánh tay kéo Tống Thiệu Huy càng dùng thêm sức, Tô Thiến Tuyết cười đồng ý nói, “Đương nhiên.”
Đứa bé này, cô ta nói là của ai thì chính là của người đó.
Tống Thiệu Huy đứng nơi đó, không nói câu nào, một chữ cũng không nhả ra, đôi mắt tối tăm khó hiểu cứ thế mà nhìn Tô Duyệt chằm chằm, ánh mắt này như đang đánh giá một cái gì đó đã được biết tới từ lâu, rốt cục đến hôm nay đã trông thấy người.
Từ khi còn rất nhỏ, anh ta đã từng nghe Ninh Thiến Như mang theo vẻ chán ghét cực độ nhắc tới, Ninh Hạc Hiên tình nguyện giao Ninh thị cho cháu trai trưởng của nhà họ Ninh còn chưa biết sống chết thế nào chứ không nguyện để lại cho bà, nói cách khác, thà rằng sau trăm tuổi không có người thừa kế cũng không để cho Ninh Thiến Như bỏ công sức ra quản lí.
Thật ra, Tống Thiệu Huy cũng không quan tâm cuối cùng Ninh thị sẽ rơi vào tay ai, nhưng Ninh Thiến Như lại liên tục lải nhải, làm cho anh ta sinh ra hứng thú đối với Ninh Duệ Thần này.
Sau này lớn lên, Tống Thiệu Huy càng cảm thấy đời người thật buồn chán, nhiều người như vậy lại không có ai là đối thủ của anh ta.
Nên cũng không tránh khỏi lại nghĩ tới người “anh họ” này.
Vì vậy, thông qua điều tra, sau khi xác định Ninh Duệ Thần vẫn còn sống và đang ở Mỹ, anh ta liền bắt đầu năm lần bảy lượt đến Mỹ âm thầm điều tra tất cả, nhìn thấy Ninh Duệ Thần càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, anh ta không ngăn cản, ngược lại còn ra tay tương trợ lúc cần thiết, chỉ vì một ngày đánh bại được anh.
Nhưng Ninh Duệ Thần mạnh mẽ ngoài dự liệu của anh ta, thật không ngờ anh lại không có khuyết điểm, lạnh lùng, lạnh nhạt, tuyệt tình.
Tống Thiệu Huy cảm thấy khó giải quyết với một kẻ địch không có khuyết điểm phát triển lớn mạnh trước mắt này.
Cho đến khi Tô Duyệt xuất hiện, khiến Ninh Duệ Thần từ một người không có sơ hở biến thành trăm ngàn chỗ hở, đã cho anh ta cơ hội hạ gục anh.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tống Thiệu Huy nhìn về phía Tô Duyệt càng trở nên tĩnh mịch, khó đoán.
Tô Duyệt nhíu mày, đột nhiên nhớ tới không biết ai đã từng nói, lúc mang thai nếu tiếp xúc với người nào quá nhiều, vậy sau này đứa bé lớn lên sẽ giống người đó.
Tống Thiệu Huy? Tô Thiến Tuyết?
Trời ạ, đừng vậy chứ!
Tô Duyệt theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhíu mày chán ghét như gặp phải ruồi bọ, hiện giờ chỉ cảm thấy phiền chán với Tô Thiến Tuyết đang phách lối kiêu ngạo và sự im lặng đến đáng sợ của Tống Thiệu Huy.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (ý nói người không chung chí hướng không đi chung đường), có nói nhiều cũng chỉ vô ích, huống chi cô tin tưởng người đàn ông của cô sẽ không thua.
Nếu vậy thì không cần thiết phải nói nhiều.
Tô Duyệt xoay người chuẩn bị rời đi, còn Tô Thiến Tuyết, đã qua nhiều tháng như vậy rồi mà vẫn không thay đổi chút thái độ nào với Tô Duyệt.
Đó chính là, bỏ đá xuống giếng.
“Ôi chị họ, sao lại bỏ đi gấp như vậy, em còn có rất rất nhiều lời muốn tâm sự với chị đấy.”
Tâm sự? Tô Duyệt nheo mắt, e rằng là lời nói châm chọc nhỉ?
Tô Duyệt cũng không giận, ngược lại xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tô Thiến Tuyết đang mỉm cười và Tống Thiệu Huy đang xem kịch vui.
Khóe miệng bỗng nhiên nâng lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Thế nhưng còn chưa chờ Tô Thiến Tuyết hiểu rõ nụ cười này có thâm ý gì thì giọng nói mang theo sự đau đớn đột nhiên vang lên.
Tô Duyệt chỉ một ngón tay, ánh mắt bi phẫn như sắp chết, “Anh…. Sao anh có thể giấu tôi… thương lượng với cô ta chuyện phá thai?!”
“Ồ!”
Tầm mắt của mọi người vốn đang nhìn chăm chú vào quầy hàng quần áo và thực phẩm lập tức thay đổi, trong nháy mắt có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba người.
Chính xác mà nói thì phần đông ánh mắt dừng ở trên người Tống Thiệu Huy và Tô Thiến Tuyết.
Tô Duyệt cố ý chọn một góc độ thỏa đáng, mượn hai người trước mặt che khuất mặt mũi của mình, cho dù người phía sau có nhìn về phía này thì cũng chỉ thấy bóng dáng của Tống Thiệu Huy và Tô Thiến Tuyết mà thôi.
Trong mắt Tô Thiến Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền chuyển sang tức giận, vươn tay muốn bắt Tô Duyệt, nhưng Tô Duyệt lại đột nhiên lùi về phía sau một bước, làm cho tay của Tô Thiến Tuyết chỉ chụp được không khí.
“Tuy các người không nên… không nên… nhưng đứa bé vô tội mà… Thôi, một nhà ba người các người hãy sống thật tốt đi.” Giọng điệu ai oán trong nháy mắt lại vang lên, Tô Duyệt dùng hai tay che mặt, trực tiếp chạy ra ngoài, bộ dạng này khiến cho những người đứng xem không khỏi xúc động rơi lệ.
Chỉ trong một thoáng, Tống Thiệu Huy và Tô Thiến Tuyết lập tức bị nhiều người vây quanh.
Tuy vừa rồi Tô Duyệt chỉ nói vài câu ít ỏi, thậm chí chỉ nói một nửa, nhưng trí tưởng tượng của mọi người vô cùng phong phú, chỉ cần động não một chút, cộng thêm sự dẫn dắt của Tô Duyệt liền thuận lợi đem một câu chuyện không hoàn chỉnh xuyên xỏ thành một câu chuyện hết sức rõ ràng.
“Tuổi còn trẻ, bất chấp mình đã có vợ ra ngoài dưỡng tình nhân, người trẻ tuổi bây giờ rõ là… aizz!”
“Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng!”
“A, mẹ ơi, bộ dáng người đàn ông này hình như là người xuất hiện ở trên tivi ngày hôm qua đó, còn cả người phụ nữ kia nữa, trông cũng rất quen nha.”
“Đúng vậy, dường như đã thấy ở đâu…”
Ngay lập tức, tiếng chụp hình bằng điện thoại tách tách vang lên, liên tục không dứt, khóe miệng Tô Duyệt gợi lên nụ cười hài lòng.
Như vậy, nhất định sẽ có người đăng tải lên mạng để mọi người cùng xem, không thể đánh giá thấp năng lực của dân mạng được, đến lúc đó náo loạn lớn, nhà họ Thẩm không thể không biết, đứa bé này đương nhiên cũng sẽ bị phát hiện không phải con cháu của nhà họ Thẩm, đến lúc đó Tô Thiến Tuyết không thể nói bâng quơ vài ba câu là có thể qua được.
Còn Tống Thiệu Huy thì dụ dỗ vợ của người khác, toàn bộ thanh danh mà anh ta cố gắng xây dựng sẽ bị người ta chà đạp trong phút chốc, ngay cả làm một người đàn ông trong sạch cũng không được, vậy thì còn ai sẽ tin tưởng anh ta vì lòng hiếu thảo mà ra tay giúp Ninh thị đây?
Lòng lang dạ sói rõ rành rành.
Cô làm như vậy thì khi Ninh Duệ Thần đối phó với Tống Thiệu Huy cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Tô Duyệt nhíu mày khẽ thở dài một cái, chỉ tiếc…
Nguyên liệu nồi lẩu của cô ơi!
Thôi, cùng lắm để Tô Đông Thần đi mua vậy.