Bạn đang đọc Gặp Được Ngày Mai FULL – Chương 60
Mộc Tử đứng bên cạnh nhìn Tôn Canh đậu xe.
Tôn Canh hẹn với Cao Sơn hôm nay đến đón Nini về nhà.
Hai người lên lầu, Tôn Canh bấm chuông, Cao Sơn nhanh chóng ra mở cửa, Nini nhào ra quấn lấy Tôn Canh.
Mộc Tử nhanh nhẹn núp sau Tôn Canh, Tôn Canh sờ đầu Nini, Nini quấn quýt không đi.
Tôn Canh nửa lê nửa kéo Nini vào cửa, Mộc Tử vẫy tay với Cao Sơn: “Hi!”
Cao Sơn cười: “Chân ổn rồi à?”
“Khỏe rồi.”
Tôn Canh nhìn Nini: “Cậu còn rảnh rang dẫn nó đi cắt lông? Hiếm thấy nhỉ.”
Cao Sơn định nói gì đó, bỗng ngưng lại: “Thì cũng không có việc gì mà.”
“Được rồi, tôi về trước.
Hôm nào ăn tối nhé.”
“Hôm nào nữa, hôm nay luôn đi.”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử rồi nhìn Nini: “Dẫn Nini đi luôn, cậu muốn ăn ở đâu?”
“Vinh Ký, lâu rồi không ăn vịt quay ở đó.”
Tôn Canh hỏi Mộc Tử bằng mắt, Mộc Tử nói: “Được.”
Cao Sơn xì: “Có bạn gái là quên anh em.”
Mộc Tử cười ngượng ngùng, Tôn Canh đeo dây cổ cho Nini: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”
“Tuân lệnh!” Cao Sơn đang định xỏ giày thì lại chạy vào bếp, “Suýt nữa quên mất, đồ ăn của Nini, tiện đường mang về luôn.”
Tôn Canh nhìn nhãn hiệu: “Lát nữa trả tiền lại cho cậu.”
“Thôi, khách sáo gì, dù sao cũng không phải tôi mua—”
Tôn Canh nhìn vẻ khó hiểu, Cao Sơn lại cười hì hì: “Chút tiền đó tôi có.
Đừng khách sáo, tí nữa ăn cơm gọi thêm vài món cho tôi là được.”
+
Ba người tới Vinh Ký, Tôn Canh điện thoại gọi nhóm A Văn với Phi Tử.
A Văn và Phi Tử đi ăn beefsteak, Thi Vân hứa sẽ đến trễ chút.
Cao Sơn nâng ly nước chanh dây: “Nào, nâng ly chúc mừng Tôn Canh và Mộc Tử của chúng ta! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Tôn Canh giơ tay ngăn Cao Sơn: “Cậu không say, đừng có giả điên.”
Mộc Tử cười.
Thi Vân có vẻ chán chường, chọc cá viên ăn.
“Nếu không phải tên nhóc cậu xuống tay nhanh chiếm trước thì không chừng tối nay là cậu với Thi Vân phải chúc mừng cho tôi với Mộc Tử—”
Thi Vân gõ đầu Cao Sơn: “Có thể yên lặng ăn cơm không?”
“Mọi người tụ tập ăn cơm không phải vì vui vẻ sao? Ồn ào tí thì có sao đâu?”
Thi Vân đặt đũa xuống: “Mọi người ăn trước, tôi đi vệ sinh.”
Mộc Tử nhìn Tôn Canh, Tôn Canh gắp cho cô miếng tôm cuộn: “Ăn đi.”
Mộc Tử đưa mắt nhìn Cao Sơn, Cao Sơn xòe tay: “Có lẽ bà dì cô ấy tới, tâm trạng không tốt.
Kệ cô ấy đi.”
+
Mộc Tử và Tôn Canh về nhà đã hơn 10 giờ.
Mộc Tử đi tắm trước, tắm xong về giường, Tôn Canh vẫn chưa vào phòng: “Tôn Canh!”
“Ơi.”
“Anh làm gì bên ngoài vậy?”
“Tắm cho Nini.”
“Muộn thế này rồi, mai tắm đi.”
“Không biết Cao Sơn tắm cho nó chưa, nó cứ quấn lấy, anh tắm cho nó trước đã.”
“Em buồn ngủ, không đợi anh nha.”
“Em ngủ trước đi.”
Nghe tiếng Tôn Canh bật máy sấy tóc, Mộc Tử mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tôn Canh mới lên giường với mùi sữa tắm.
Mộc Tử xích qua: “Tắm Nini rồi hả?”
“Ừ.”
“Anh cũng tắm rồi?”
“Ừ.”
“Em tưởng anh chỉ nhớ tắm cho nó mà quên tắm cho mình chứ.”
Tôn Canh cười, Mộc Tử dựa vào ngực anh nghe rung rung: “Sau này anh đi làm, em ở nhà có phải tắm cho nó không?”
“Em không làm được thì đợi anh về tắm nó sau.”
“Em chưa từng nuôi chó.
Em không biết.”
“Đợi anh về tắm nó.”
“Em phải cho nó ăn hả?”
“Ở nhà có để thức ăn chó.
Em đổ ra chén là được.”
“Vậy nó đái ị thì sao?”
“Nó sẽ tự vào chỗ vệ sinh.”
“À, vậy trong nhà có mùi không?”
“Buổi trưa dì giúp việc đến sẽ dọn dẹp.”
“Nếu nó đột nhiên khó chịu thì làm sao?”
Tôn Canh xoa đầu Mộc Tử: “Em sao vậy?”
“Em thấy mình không biết làm sao để chăm sóc nó.”
“Trước kia anh để nó ở nhà một mình không sao cả.
Em cứ lo việc của mình là được rồi.”
“Anh có ghét em không?”
“Sao lại hỏi anh vậy?”
“Em vào đây ở mà hình như không giúp được gì cho anh.”
“Đồ ngốc.” Tôn Canh vuốt tóc cô, “Khuya rồi, ngủ đi.”
Mộc Tử nép mình trong vòng tay Tôn Canh, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
+
Đinh Hương nhận điện thoại nội bộ của Ken, đi lên tầng 20.
“Tiền của bộ phận kinh doanh đã chi chưa?”
“Dạ chưa.”
“Tại sao chưa?”
“Sếp Hàn bảo tôi chờ anh ấy thông báo.”
Ken trầm ngâm: “Gần đây Chu thế nào? Có nói gì không?”
Đinh Hương lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Anh ấy không nói với cô?”
Đinh Hương không ngờ Ken không biết mình với Chu Quý Đồng lại chia tay: “Tổng giám đốc Trần, tôi không ở cùng anh ấy.”
Ken ngạc nhiên.
Suy nghĩ rồi hỏi: “Hai người không liên lạc?”
“Không.”
“Thôi—” Ken thở dài, “Tôi tự nghĩ cách.”
Đinh Hương không hiểu ý câu này nhưng không hỏi lại được.
Khi đi xuống cầu thang, cô thấy Trương Phong và Coco đang thì thầm.
Đinh Hương đi tới, Coco phản ứng nhanh, vỗ nhẹ Trương Phong, Trương Phong lập tức ngưng lại, quay người đi.
Coco chào: “Giám đốc Đinh.”
Không khí rất kỳ dị.
Đinh Hương không kiềm được, đi tìm Hàn Đạc.
Về tư thì cô không còn liên quan đến Chu Quý Đồng, nhưng về công, cô là người trực tiếp phê duyệt khoản thanh toán của Chu Quý Đồng, dù thế nào cũng không công bằng với Chu Quý Đồng, cô cần một lý do chính đáng từ Hàn Đạc, nếu không khoản chi này cô nên phê duyệt.
Gõ cửa, Hàn Đạc trả lời: “Mời vào!”
Tiểu Nhạc bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Đinh Hương tiến thoái lưỡng nan, nghĩ lại vẫn bước vào: “Sếp Hàn, có tiện nói vài câu không?”
Hàn Đạc tháo kính ra: “Mời ngồi.”
Đinh Hương ngồi xuống: “Lãnh đạo cấp cao mới hỏi tôi việc duyệt chi cho bộ phận kinh doanh.
Tôi muốn biết ý kiến của anh.”
“Lần trước không phải nói rồi hay sao? Tạm thời không chi.”
“Nhưng theo quy định của công ty, cả Tổng giám đốc Trần lẫn Phó tổng Chu đều ký thì có thể chi.”
Hàn Đạc lắc đầu: “Cô quên lời Phó tổng Lư nói, nếu không thống nhất thì giải quyết bằng đại hội cổ đông.
Nếu không ai tổ chức đại hội cổ đông thì cứ gác lại đó.”
“Nhưng—”
“Đừng có nhưng, Tiểu Đinh.” Khóe môi Hàn Đạc nở nụ cười khinh miệt, “Công ty có thể là họ Trần, nhưng chắc chắn không phải họ Chu, Chu Quý Đồng muốn cả công ty đều vây quanh anh ta, không có chuyện đó.”
Đinh Hương kinh ngạc, thì ra mối bất đồng giữa phái họ Lư và phái họ Chu đã công khai.
Nếu không, sếp Hàn cũng không nói ra lời này với cô.
“Sếp Hàn, tôi chỉ là người làm công, tôi muốn công việc của mình thuận lợi, nếu không tôi rất khó xử.”
Hàn Đạc cầm ly nhấp hớp nước: “Cô không có gì phải khó xử.
Cấp trên của cô là tôi, cô chỉ cần chịu trách nhiệm với tôi.
Bất kể người khác là cô khó xử thế nào, cứ bảo anh ta tìm tôi, tôi sẽ gánh.”
Đinh Hương không nói tiếp.
“Tiểu Đinh, đừng nghĩ linh tinh, tôi nói thế nào thì cô cứ làm thế ấy.”
Đinh Hương đứng lên: “Tôi ra ngoài trước.”
“Được.
Rảnh thì cùng ra ngoài ăn cơm.”
Khóe miệng Đinh Hương giật giật, quay người đi ra khỏi phòng làm việc Hàn Đạc..