Bạn đang đọc Gặp Được Ngày Mai FULL – Chương 58
Hàn Đạc gặp Đinh Hương trên lối đi, mỉm cười với cô.
Đinh Hương lịch sự cười đáp lễ.
Quay về văn phòng, cô nhận được tin nhắn của Ken: “Tôi đã đọc email của cô.
Khi nào có thể chi 30 vạn bên bộ phận kinh doanh?”
“Cuối tháng 12.”
“Giữa tháng 11 có được không?”
“Sếp Trần, gấp quá.”
“Hy vọng mọi người có thể nắm chắc.
Nếu có khó khăn gì thì bảo sếp Hàn liên hệ với tôi.”
Đinh Hương đem ý Ken báo lại Hàn Đạc.
“Cô nghĩ sao?”
“Tôi làm theo chỉ thị của anh.”
Hàn Đạc suy nghĩ một lúc: “Bên Tổng giám đốc Trần tôi sẽ giải thích.
Tiền cô không cần vội vàng rót xuống.”
“Vâng.”
+
Buổi tối về nhà, nhận được điện thoại của mẹ:”Gần đây bận không?”
“Bận.”
“Nhớ ăn đúng giờ.”
“Dạ.”
“Gần đây có thời gian không? Nếu có thì về gặp ba.”
Đinh Hương lại đoán có phải lừa cô về quê để gặp ‘đối tượng thích hợp’ không, giọng mất kiên nhẫn: “Được rồi, con rất bận, không có thời gian.”
Mẹ nghẹn một lát: “Vậy thôi con bận việc đi.”
Đinh Hương ném điện thoại lên ghế sofa, quay người vào nhà tắm.
Cô thu dọn rất sạch sẽ, trong nhà không còn dấu vết của người đó.
Đinh Hương rửa mặt bằng nước lạnh, không cho phép mình nghĩ nữa.
+
Đối với yêu cầu vay 120 triệu, ngân hàng đã chuyển vào tài khoản chung của công ty.
Trong số đó, bộ phận kinh doanh đưa báo cáo phải sử dụng 30 triệu (Hơn 100 tỉ).
Bản báo cáo ký tên mấy người, Khâu Cường, Chu Quý Đồng, Trần Gia Thanh.
Theo quy định công ty, số tiền này có thể chuyển cho bộ phận kinh doanh, nhưng ý Hàn Đạc muốn trì hoãn.
Đinh Hương biết ý nghĩa việc trì hoãn này.
Nhưng vị trí cô không cho phép cô đối đầu trực tiếp với Hàn Đạc.
Vì Hàn Đạc đã nói sẽ bàn với Ken nên một nhân vật nhỏ như cô không cần phải cố gắng ra mặt.
Thứ tư, một cuộc họp đột xuất được tổ chức.
Khâu Cường vì 30 triệu này mà ầm ĩ: “Chúng tôi đã làm nhiều như vậy, chỉ còn thiếu một bước! Nếu vì tài chính không có kịp thời thì dự án này sụp đổ ai sẽ chịu trách nhiệm!?”
Lư Phong và Hàn Đạc mặt không đổi sắc.
Khâu Cường giận dữ chỉ Đinh Hương: “Giám đốc Đinh! Tôi muốn hỏi cô, tài chính cô lấy lý do gì mà không thanh toán?!”
Bình thường Khâu Cường rất lịch sự với Đinh Hương, nhưng lúc này anh đã mất kiểm soát: “Nói!”
Nếu Đinh Hương nói đó là ý của Hàn Đạc thì trực tiếp đắc tội với Lư Phong và Hàn Đạc, nếu nói là quyết định của mình thì lý do gì thích hợp? Cô liếc mẳt qua Hàn Đạc, cô vẫn biết Hàn Đạc là người thâm hiểm, nhưng không ngờ tới lúc cần ra mặt thì anh ta ngồi bên xem diễn trò, lửa đạn do cô gánh: “Vì số tiền quá lớn, vượt quá mức ngân sách của các bộ phận cho nên chúng tôi phải xin ý kiến cấp trên…”
“Cô mù hả? Cô không biết đọc chữ hả? Sếp Chu ký tên, cô không nhìn thấy? Sếp Trần ký tên cô cũng không thấy? Cô còn cần chỉ thị gì nữa?”
Đinh Hương vẫn biết công sở là nơi không thể làm theo ý mình.
Cô làm ở M.T nhiều năm như vậy, từ nhân vật nhỏ bé nhất đi từng bước tới vị trí ngày hôm nay, trong đó tình người ấm lạnh, mưu mô xảo quyệt đều biết rõ.
Nhưng lúc này, ngồi giữa đám đàn ông hô mưa gọi gió, lần đầu tiên cô thấy mình tứ cố vô thân, bất lực.
Đấu tranh quyền lực là trò chơi mà đàn ông am hiểu, cô đã định sẵn là lính thua trận: “Bất kỳ khoản thanh toán nào tôi ký đều cần lãnh đạo ký tên.
Không có chữ ký này thì tôi không thể cho chi.”
Khâu Cường cười, cuối cùng cô đã dẫn lửa về phía Hàn Đạc.
“Người lãnh đạo bộ phận, ồ, là Hàn Đạc! Hàn Đạc, anh có giải thích hợp lý không?”
Hàn Đạc không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi đã trao đổi với Tổng giám đốc Trần từ trước rồi.
Mọi người chỉ thấy tiền về mà không thấy tiền phải sử dụng thế nào.
Có ba khoản vay ngân hàng đã đến hạn, trong đó có hai khoản đã được gia hạn, nhưng vẫn phải trả hơn 10 triệu tiền lãi.
Một khoản vay khác 80 triệu không thể gia hạn được nữa.
Chúng tôi phải tìm cách trả khoản vay này.
Hơn nữa—”
Chu Quý Đồng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì ba tháng trước chúng ta đã ngồi đây họp và nhấn mạnh rằng 120 triệu này để bộ phận kinh doanh phát triển kinh doanh.”
“Nhưng tình hình tài chính công ty đang căng thẳng, bộ phận tài chính chúng tôi không thể không tính toán.”
“Nếu nói bộ phận tài chính xem xét đủ để lật đổ tôi và Tổng giám đốc Trần thì tôi nghĩ, liệu vị trí của tôi, hoặc vị trí Tổng giám đốc Trần nên đổi để bộ phận tài chính đảm nhận.”
“Tôi không hề có ý đó.”
Ken hất đầu phía Lư Phong: “Anh Lư, ý anh thế nào?”
“Nói thật thì nội bộ công ty chúng ta luôn hài hòa, chuyện gì cũng phối hợp được.
Nếu thực sự không phối hợp được thì chi bằng mở họp hội đồng cổ đông đi.”
Nếu muốn mở họp cổ đông, Ken và Chu Quý Đồng không có lợi thế chắc chắn.
Ken sở hữu 10% vốn cổ phần, Chu Quý Đồng chỉ có 5%, còn lại chủ tịch Trần, Lư Phong và ba cổ đông khác nắm giữ.
Sắc mặt Ken hơi khó coi.
Đinh Hương chậm rãi đóng tài liệu lại, bầu không khí nặng nề, không phải là lúc cô có thể mở miệng.
Ken suy nghĩ một lúc: “Vậy được, trong trường hợp này, hãy để tôi giải thích trong cuộc họp cổ đông—”
“Không cần.” Chu Quý Đồng đứng dậy, “Tôi nghĩ chỉ 30 triệu không cần làm phiền đến các vị cổ đông lớn khác.” Anh vừa đi vừa nói, “Khâu Cường, đến phòng tôi.”
Khâu Cường liếc nhìn Ken, mặt Ken không biểu hiện gì: “Tan họp.”
Khâu Cường đứng dậy rời đi.
Đinh Hương thu dọn đồ đạc, khi Hàn Đạc đi ngang qua chỗ cô, anh ta gõ bàn: “Lát nữa đến văn phòng tôi.”
Đinh Hương nhắm mắt lại: “Vâng, sếp Hàn.”.